Hạ đội thì không sao, Trình đội mới thực sự là đáng sợ, nghĩ đến thời điểm Trình đội bùng nổ, toàn bộ tân nhân trong lòng lập tức run lên, bọn họ thật sự không muốn cảm thụ tư vị bị đất nện vào mặt đâu.
"Được rồi được rồi, mọi người dừng tụ tập ở chỗ này nữa, Lý ca nói cũng rất có đạo lý, thời gian này không bằng chúng ta đến hồ nước ngồi canh gác, xử lý thỏ hoang cũng có thể tuôn ra bảo rương mà, đến lúc đó cầm theo bảo rương cũng tiện mở miệng mượn đội trưởng vũ khí."
Thời điểm giằng co, trong tân nhân có người đưa ra kiến nghĩ, đồng thời dẫn đầu đi về phía hồ nước.
Có người dẫn đầu, những tân nhân khác đang mờ mịt cũng dần tản ra, có Lý Minh Thành làm ví dụ, các tân nhân tốp năm tốp ba cùng nhau hợp tác, phân ra vây xung quanh hồ nước, chờ đợi con mồi đến cửa.
Nhưng mà, rốt cuộc là tân nhân săn giết động vật hay động vật săn giết tân nhân thì không nhất định.
Nếu gặp phải mấy tiểu động vật như thỏ hoang sóc hoang gì đó, tân nhân vẫn có khả năng xử lý, phát huy trí thông minh của con người như đào hố làm bẫy rập, sau đó xua đuổi con mồi đến đó, hay dùng cục đá làm vũ khí đều có thể xử lý chúng.
Nhưng nếu gặp phải sói hoang tình huống liền thay đổi, đổi thành tân nhân chật vật chạy trốn.
Cũng may sói hoang xuất hiện ở chỗ này mục tiêu chủ yếu là uống nước, nếu chú ý đến vẫn có thể trảnh đi.
Còn thật sự không tránh thoát thì chạy về phía khô lâu kỵ binh vẫn sẽ được bảo hộ an toàn.
Cứ vậy các tân nhân bị buộc phải thích ứng với phương thức sinh tồn ở thế giới Vô tận, chẳng bao lâu, không ít tân nhân đã có thu hoạch, giết chết con mồi đưa tới cửa.
Nhưng thời gian dài giữa các tân nhân liền xuất hiện mâu thuẫn, chính là vấn đề sở hữu bảo rương.
Rất ít tân nhân lựa chọn một mình đơn độc hành động, đa phần đều là cùng người quen hợp tác, nhưng trái cây trong bảo rương lại chỉ đủ chia cho một người.
Các tân nhân dưới ánh mặt trời thiêu đốt bận rộn nửa ngày cũng không giải quyết xong một con mồi, thật vất vả xử lý được mấy con mồi lại không xuất hiện bảo rương, vì vậy đến lúc rốt cuộc tuôn ra bảo rương, tình cảm ít ỏi giữa mọi người đối mặt với sự dụ hoặc của bảo rương căn bản không chịu nổi một kích.
Bởi vì tranh đoạt mà phát sinh xung đột ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành ai cách bảo rương gần nhất liền liều mạng chạy đến cướp trái cây sau đó bỏ thẳng vào miệng.
Nhưng kể từ đó hợp tác đương nhiên không thể tiến hành được nữa, tổ đội 3-5 người dần dần sụp đổ, tân nhân đã có kinh nghiệm tin chắc bản thân một mình cũng có thể giải quyết con mồi, cuối cùng, 30 người lại chia thành hơn 20 tổ.
Các tân nhân phân tán ra quá nhiều kết quả chính là khô lâu kỵ binh cùng quỷ dơi muốn bảo hộ toàn bộ thì có chút quá sức, không cẩn thận một chút liền không thể chiếu cố hết tất cả.
Qua một đoạn thời gian liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Có tân nhân chuyên tâm đuổi bắt thỏ hoang không chú ý tới mãng xà có hoa văn cùng màu sắc tương tự mặt đất đang lại gần, không phòng bị mãng xà bất ngờ chồm lên trực tiếp cắn vào cổ hắn, căn bản không kịp hô lên kêu cứu đã lập tức ngã xuống, dần dần mất đi hô hấp.
Các tân nhân ở phụ cận thấy vậy liền phát ra tiếng thét chói tai, hấp dẫn lực chú ý của những người khác, đúng lúc này, một đàn sói hoang đã sớm mai phục phía sau sườn núi nhân cơ hôi lao ra, nhào về phía hai tân nhân đang phân tâm.
Mặc dù khô lâu kỵ binh kịp thời tới cứu viện, nhưng hai tân nhân vẫn không tránh khỏi bị thương.
Một bên khác, có tân nhân lớn mật vậy mà lại đi theo dõi linh dương đầu bò, nhưng bọn họ công kích không thành ngược lại chọc cho linh dương đầu bò tức giận, điên cuồng vọt lên, đâm bay hai tân nhân dám khiêu khích nó.
Các tân nhân chịu đả kích liên tiếp vội vàng tụ tập lại với nhau, một số người cảm thấy đơn đả độc đấu quá nguy hiểm, đang muốn tiếp tục hợp tác, chỉ cần mọi người ước định việc phân chia bảo rương là được
Mặt khác có sáu tân nhân đứng ra khiêng bốn người bị thương đến tìm đội trưởng.
Lý Minh Thành vẫn luôn canh giữ trước lều trại chấp nhận nhường ra lọ dược thủy khôi phục cùng băng vải của mình cho người bị thương dùng, nhưng kiên trì không chịu để các tân nhân đến gần lều trại.
"Anh rốt cuộc có lương tâm hay không? Có phải là con người hay không, bọn họ đang bị thương đó! Nếu không kịp thời trị liệu sẽ chết! Anh sẽ chịu trách nhiệm sao?"
"Phải đó! Anh đúng là cái đồ cứng đầu, không biết phân biệt nặng nhẹ! Nếu đội trưởng biết bởi vì anh mà làm chậm trễ mạng người, khẳng định sẽ cho anh biết tay!"
"Lão Lý, anh đừng tự ý chủ trương nữa, Trình đội chỉ nói chúng ta đừng tùy tiện đến quấy rầy, nhưng hiện tại xảy ra chuyện lớn rồi, có người bị thương, anh còn đứng đây ngăn cản! Anh có hỏi qua Trình đội chưa mà dám làm loạn như vậy!"
.........
Các tân nhân cảm thấy mình đang chiến đấu vì chính nghĩa, vô cùng phẫn nộ điên cuồng xô đẩy nhục mạ Lý Minh Thành.
Lý Minh Thành kiên quyết không chịu nhường đường, nổi giận nói:
"Thuốc cũng đã đưa các người rồi, các người nên nhanh chóng cho bọn họ dùng đi! Nếu các người còn nhào lên thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Anh còn muốn không khách khí thế nào, nổ súng với chúng tôi sao? Anh có biết xấu hổ hay không, Hạ đội đưa vũ khí cho anh để anh nổ súng với người một nhà sao?"
"Họ Lý! Anh có bản lĩnh thì nổ súng đi! Nổ đi! Xem thử đến lúc đó Hạ đội giáo huấn anh hay giáo huấn chúng tôi!"
"Đúng vậy! Nếu đội trưởng biết chúng ta là vì cứu người, khẳng định sẽ không trách phạt!"
......
Sáu người ý đồ xông lên không chỉ không bị sự uy hiếp của Lý Minh Thành dọa đến, ngược lại càng thêm kích động.
Lý Minh Thành đương nhiên không thật sự nổ súng công kích bọn họ, không cẩn thận liền bị đám người này hung hăng đẩy ngã trên mặt đất, sáu tân nhanh nhanh chóng vòng qua hắn vọt thẳng lên sườn núi.
Huyết ma ngưu vẫn luôn canh giữ trước lều trại lười biếng vẫy đuôi, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm đám tân nhân lao đến, chầm chậm đứng lên, móng trâu cào cào mặt đất hai cái, lập tức vọt qua.
Tốc độ cùng sức lực của huyết ma ngưu không phải thứ mà các tân nhân có thể ngăn cản, một cú tấn công đã khiến 6 người bị đâm gục, chỉ còn lại tiếng rên rỉ đầy đất
Giải quyết xong đám người không an phận này, huyết ma ngưu liền chậm rãi trở về lều trại, nằm sấp xuống tiếp tục vẫy đuôi, dáng vẻ vừa ôn hòa vừa vô hại.
Sáu tân nhân ngã trên mặt đất cùng với đám người đang thảo luận hợp tác săn mồi ở xa thấy vậy không khỏi ngốc, vốn tưởng hai vị đội trưởng phái mấy sinh vật kỳ lạ này ra để bảo hộ bọn họ, ai ngờ còn tấn công bọn họ?
Hạ Thụy Trạch bị âm thanh bên ngoài đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, qua hai giây mới kịp phản ứng mình đang ở đâu.
Cận thận dời cánh táy trên eo mình đi, Hạ Thụy Trạch muốn ngồi dậy vòng qua Trình Hoài Tiềm ra ngoài, còn chưa động được hai bước, eo lần lữa bị siết chặt.
"Còn sớm mà, ngủ thêm một lát đi."
Trình Hoài Tiềm mơ mơ màng màng nói, động tác trên tay lại không thả lỏng, làm Hạ Thụy Trạch muốn chạy cũng không chạy được.
Hệ thống trong đầu nói cho Hạ Thụy Trạch biết bọn họ đã ngủ được 2 tiếng, hiện tại là hơn 2h chiều, không khỏi bất đắc dĩ: "Không còn sớm nữa, dậy thôi."
Hạ Thụy Trạch lần nữa dời cánh tay Trình Hoài Tiềm qua một bên, không nghĩ tới anh dứt khoát cũng tỉnh ngủ, dụi dụi mắt ngồi dậy, thoải mái duỗi eo, giấc ngủ trưa này đủ thoái mái, cảm giác tinh thần vừa thỏa mãn vừa sung sướng.
Loại sung sướng này thậm chí khiến anh tạm thời bỏ qua sự bực bội do âm thanh ồn ào bên ngoài truyền đến.
Trình Hoài Tiềm từ chỗ Chủ Thần mua được không ít đồ ngụy trang tác chiến dùng trong hoang mạc, trong đó có kích cỡ thích hợp với Hạ Thụy Trạch, hiện tại liền lấy ra chia sẻ với cậu, như vậy hai người sẽ mặc cùng một loại y phục.
Hạ Thụy Trạch không nghĩ tới ở phương diện sinh hoạt đồng đội so với mình còn cẩn thận hơn, nào là lều trại, y phục,...!đều là những đồ dùng cậu không quá để ý, nhưng dưới tình huống này quả thật rất thực dụng.
Mặc đồ tác chiến và ủng linh động vào, sau một giấc ngủ no say dư thừa tinh lực hai người rốt cuộc cũng ra khỏi lều trại, nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị làn sóng nhiệt ập vào mặt đẩy trở về.
Hạ Thụy Trạch thở dài, môi trường sinh tồn khắc nghiệt này phi thường khảo nghiệm sức chịu đựng của con người, ở trong hoàn cảnh hoang dã lăn lộn lâu cũng dần hình thành thói quen, nhưng giữa chừng có điều hòa mát mẻ để tận hưởng thì thật không có dũng khí để quay lại hoàn cảnh tàn khốc a!
Đương nhiên, sau khi cảm khái xong, nên ra cửa thì vẫn phải ra cửa, Hạ Thụy Trạch lần nữa chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, Trình Hoài Tiềm lại đột nhiên lấy ra một cái kính râm đeo lên cho cậu, sau đó bản thân cũng mang một cái mới bước ra ngoài.
Thời điểm hai người xuất hiện ở cửa, đám tân nhân đang rên rỉ trên mặt đất không khỏi tăng thêm âm lượng.
Trình Hoài Tiềm vừa đi vừa chia cho Hạ Thụy Trạch một nửa số trái cây tiểu khô lâu giải quyết đám động vật thu được trong lúc hai người nghỉ ngơi, cả hai vừa đi vừa liên tiếp nhét trái cây vào miệng, các loại số liệu không ngừng tăng lên.
Hồng quả giúp no bụng ăn bao nhiêu cũng không cảm thấy căng trướng, chỉ là thời gian dài sẽ không thấy đói, nhưng cũng không ảnh hưởng tới giá trị nhanh nhẹn gia tăng.
"Đây là có chuyện gì?"
Trình Hoài Tiềm nhìn lướt qua mấy tân nhân trên mặt đất, lại nhìn thử đám người ở xa, nếu anh không tính sai, nhân số tựa hồ ít đi?
"Trình đội! Anh phải làm chủ cho chúng tôi! Hắn không phải là thứ tốt..."
Có tân nhân đang muốn lớn tiếng cáo trạng, lại thấy Trình Hoài Tiềm lười biếng làm thủ thế im lặng, chỉ có thể không cam lòng ngậm miệng.
Lại thấy Trình Hoài Tiềm vung tay, một bàn tay vô hình liền túm lấy cổ áo Lý Minh Thành té ngã cách đó không xa, nhấc hắn tới đặt trước mặt, Trình Hoài Tiềm lên tiếng:
"Anh nói xem."
Lý Minh Thành trong lòng kích động, hắn có thể nói trước ít nhất đám người bên kia sẽ không thể nói lung tung tạo ấn tượng xấu với hai vị đội trưởng, vì vậy vội vàng đem mọi chuyện xảy ra trong lúc hai người nghỉ ngơi nói lại một lần.
"Ha? Mãng xà? Sói hoang? Linh dương đầu bò?" Trình Hoài Tiềm đi về phía 4 tân nhân bị thương, trào phúng: "Mấy người đúng là rất được a, xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai đúng không? Nói xem các người cân nhắc thực lực của mình thế nào mà cái gì cũng dám đi khiêu khích, sao các người không lên trời luôn đi?"
Lúc này các tân nhân cũng không dám mở miệng, chỉ nghĩ cho dù hai vị đội trưởng không ở đó, khô lâu kỵ binh cùng quỷ dơi cũng vẫn luôn bảo hộ bọn họ, sao có thể nghĩ tới chỉ vì phân tán khắp nơi mà không kịp cứu hộ?
Trình Hoài Tiềm đi đến bên cạnh tân nhân bị thương, đơn giản xem xét miệng vết thương một phen, trực tiếp mở miệng:
"Một lọ dược thủy khôi phục 5 viên trái cây, một cuộn băng vải 2 viên trái cây, các người tự chọn đi."
"A? Nhưng chúng tôi không có a! Trình đội, cứu chúng tôi với, sắp đau chết rồi...."
Tân nhân bị sói hoang xé xuống một khối thit trên đùi đau đến đầu đầy mồ khôi, khẩn cầu nhìn về phía Trình Hoài Tiềm.
"Tôi cũng không ép các người hiện tại phải giao ra, nhưng phải ghi nợ." Trình Hoài Tiềm cười lạnh: "Mạng của các người quá yếu ớt, không chịu được các người hành động ngu ngốc như vậy, nếu không dạy cho các người chút giáo huấn, các người thật đúng là xem tôi như bác sĩ."
"Trình đội, còn chúng tôi thì sao? Chúng tôi là bị trâu của anh đâm bị thương!"
Sáu tân nhân bị huyết ma ngưu đâm lập tức nóng nảy, bọn họ cũng bị thương, Trình đội cũng không thể mặc kệ đi?
Trình Hoài Tiềm vẫy tay, khô lâu kỵ binh lập tức chạy đến bên cạnh mấy tân nhân trên mặt đất, Trình Hoài Tiềm chỉ chỉ nó nói: "Như vậy xem ra các người cũng nên cảm tạ khô lâu kỵ binh của tôi đã bảo hộ các người, thế này đi, không cần nhiều, mỗi người giao 10 viên trái cây là được."
"A?!"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ tân nhân lập tức kinh ngạc, hoảng sợ nhìn về phía Trình Hoài Tiềm, Trình đội đây là muốn ăn cướp a!
Lại thấy sắc mặt Trình Hoài Tiềm trầm xuống, nhìn quét một vòng, toàn bộ tân nhân đều không nhịn được lùi về sau hai bước, Trình Hoài Tiềm lạnh giọng nói:
"Xem ra Hạ đội đã bảo hộ mấy người quá tốt, khiến cho các người chậm chạp không nhận rõ hiện thực, thế nào, xem chúng tôi như bảo tiêu của mấy người? Còn phải nhẫn nhục chiều chuộng che chở?
Chúng tôi dựa vào cái gì phải bảo vệ an toàn cho các ngươi? Dựa vào cái gì phải trị thương cho các ngươi?
Sợ là các người không biết, bình thường những người có kinh nghiệm mang theo mấy tân nhân ngoại trừ phiền toái thì không được việc gì cả như mấy người, đều sẽ yêu cầu tất cả tân nhân giao nộp toàn bộ thu hoạch lên làm phí bảo hộ.
Nếu không phải Hạ đội thương người, muốn để các người sống lâu một chút, các người cho là tôi sẽ đồng ý để mấy người tự mình phân chia thu hoạch sao? Cho các người chút sắc mặt tốt liền không nhớ rõ mình họ gì có phải hay không?"
Kỳ thật Trình Hoài Tiềm cũng khinh thường bóc lột số thu hoạch ít ỏi của đám tân nhân, nhưng đương nhiên anh sẽ không trực tiếp nói như vậy, lạnh mặt răn dạy một hồi, sau khi đám tân nhân đều lộ ra vẻ kinh sợ, Trình Hoài Tiềm mới bắt đầu hạ mệnh lệnh.
"Hiện tại, người trên tay có ghi chép giết chết động vật đứng bên này."
Dưới uy áp của Trình đại ma vương, trong 29 người có 16 người dần dần đi ra.
"Hiển thị nội dung trên đồng hồ của các người ra."
Lại thêm một mệnh lệnh, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch lần lượt kiểm tra thông tin cá nhân cùng nhắc nhở nhiệm vụ của 16 tân nhân, nắm được đại khái số liệu của những người này.
"Xem ra những người còn lại đều là không dám động thủ, được rồi, các người quá phế tôi cũng lười quản, tốt nhất là ngậm miệng giữ im lặng, chưa từng đánh giết không có quyền lên tiếng trước mặt tôi."
Sau khi trào phúng đám người mới này, Trình Hoài Tiềm nói với 16 người miễn cương không bị xếp vào loại phế vật:
"Bây giờ các người suy nghĩ cho kỹ, có muốn đi theo tôi cùng Hạ đội hay không?
Nếu lựa chọn đi theo, có thể dùng một nửa thu hoạch để mượn vũ khí từ chỗ chúng tôi, đương nhiên, lấy được vũ khí không có nghĩa các người có quyền lên tiếng, đều thành thật im lặng cho tôi!"
Trình Hoài Tiềm thật sự quá hung hãn, thời điểm lạnh mặt răn dạy phảng phất như có uy áp che trời lấp đất đè xuống, ép đến người khác sắp đứng không được, toàn bộ tân nhân không ai dám nói một lời, cũng không ai dám tỏ vẻ dị nghị, đều hận không thể thủ nhỏ cảm giác tồn tại, tốt nhất là để Trình đội không nhìn thấy.
"Nghĩ kỳ thì tới tìm chúng tôi."
Cuối cùng bỏ lại một câu, Trình Hoài Tiềm liền lôi kéo Hạ Thụy Trạch đi về phía hồ nước.
Toàn bộ quá trình Trình Hoài Tiềm phát hỏa, Hạ Thụy Trạch đều đứng bên cạnh không nói một lời, các tân nhân cũng không thể nhìn thấy biểu tình của cậu dưới lớp kính râm.
Nhưng Hạ đội không lên tiếng ngăn cản, tựa hồ cũng thể hiện rõ ý đồ của mình, việc này khiến các tân nhân vô cùng uể oải.
Thấy Trình Hoài Tiềm sắp rời đi, những người bị thương không nhịn được, không ngừng hứa hẹn sẽ trả số lượng trái cây tương ứng sau đó mượn thuốc trị thương từ chỗ Trình Hoài Tiềm.
Cuối cùng tất cả mọi người nhìn theo bóng lưng hai vị đội trưởng rời đi.
"Hồ nước đang thu nhỏ." Vòng quanh hồ nước một vòng, Trình Hoài Tiềm khẳng định nói: "Cũng không biết là vì nhiệt độ tăng cao hay là vì nước bị uống sạch."
"Cứ quan sát thêm đi, dù sao trước mắt hồ nước này vẫn là cái bẫy dẫn quái không tồi, chúng ta canh giữ ở đây nhất định sẽ có động vật tự mò đến."
Hạ Thụy Trạch vừa nói vừa sờ sờ tiểu Hắc trong tay, tiểu Hắc cùng đại Hắc sau khi nghỉ ngơi trong không gian linh sủng một hồi lại yêu cầu được ra ngoài chơi đùa, Hạ Thụy Trạch đương nhiên không ngắn cản, thả chúng ra, một con rúc trong tay cậu, một con thì treo ngược ở vạt áo.
Đúng lúc này, Hạ Thụy Trạch sửng sốt, bởi vì Ngốc Ngốc trong không gian linh sủng vừa từ trong mộng đẹp tỉnh lại, phát hiện hai đồng bạn khác đều không ở đây, lập tức ý thức được chúng nó trộm ra ngoài chơi, này sao được? Nó cũng muốn ra ngoài chơi!
Vì vậy Hạ Thụy Trạch liền thả Ngốc Ngốc ra, Trình Hoài Tiềm chọc chọc đôi cánh béo mập của nó, cười nhạo: "Thứ đồ chơi này thì có ích lợi gì?"
Ngốc Ngốc bị nghi ngờ năng lực lập tức phẫn nộ phóng ra chút tin tức tố, hừ, chờ xem nó biểu diễn đi.
Đáng tiếc tin tức tố vẫn luôn có hiệu quả ngay lập tức lần này lại không hấp dẫn được thứ gì đến đây, Ngốc Ngốc hoàn toàn ngây người, cảm thấy nghi ngờ hướng trùng sinh*, cánh cũng không muốn động, bất lực dừng lại trên bả vai Hạ Thụy Trạch phát ngốc.
*tương tự nhân sinh.
Hạ Thụy Trạch cười cười sờ sờ tiểu gia hỏa trấn an trái tim đang bi thương của nó.
Lúc này, có ba tân nhân chủ động đi đến, trịnh trọng đưa ra lời hứa hẹn:
"Hạ đội, Trình đội, chúng tôi muốn mượn vũ khí, về sau mệnh lệnh của các người chúng tôi sẽ nghiêm túc chấp hành, bảo rương thu được cũng sẽ đúng hạn nộp lên một nửa, tuyệt đối nghe lời!"
Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm liếc nhìn nhau, thấy đồng đội không có ý phản đối, Hạ Thụy Trạch hỏi thẳng: "Các người muốn vũ khí gì?"
Các tân nhân đều muốn súng laser, không bao lâu, tất cả 5 khẩu súng laser cướp đoạt từ kho trang bị trước đó được phóng ra ngoài, chỉ có loại do hệ thống khen thưởng được cậu giữ lại.
Vì để chừa lại không gian tùy thân, phần lớn vũ khí cùng hộp năng lượng cướp đoạt trước đó đều bị Hạ Thụy Trạch để lại gian phòng ở thế giới Vô Tận, cậu chỉ mang theo một ít dự phòng.
Không nghĩ tới đến thế giới này đều cho mượn hết.
Cuối cùng, có tổng cộng 12 tân nhân chủ động tiên lên tỏ vẻ nguyện ý đi theo hai vị đội trưởng, cũng may Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm có nhiều vũ khí tích trữ, bằng không chỉ sợ không cung ứng được cho nhiều người như vậy.
Đây là quá trình lựa chọn hai chiều, trong khi các tân nhận lựa chọn, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm cũng đang dựa trên ấn tượng của mình đối với những người này để quyết định có lưu lại hay không.
Sau khi cho mượn vũ khí, Trình Hoài Tiềm cũng không hoàn toàn mặc kệ bọn họ, trong lúc bản thân công kích thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm vài câu, nếu thái độ của anh không ác liệt như vậy, các tân nhân khẳng định sẽ càng thêm cảm tạ.
Bên kia, hơn mười tân nhân còn lại đang hoạt động ở phụ cận cũng thử hợp tác vây giết động vật, liều mạng muốn chứng minh dù không đi theo Trình Hoài Tiềm bọn họ cũng có thể sống rất tốt.
Đúng lúc này, đại Hắc cùng tiểu Hắc đột nhiên vọt thẳng vào trong lồng ngực Hạ Thụy Trạch đang ở trên cao tùy ý nhắm bắn con mồi, tin tức chúng nó mang về không khỏi khiến Hạ Thụy Trạch cả kinh, vậy mà lại có một đàn lớn động vật hoang dã đang hướng về phía hồ nước.
Hạ Thụy Trạch thấy có chút bất thường, không khỏi nhìn về phía Ngốc Ngốc trên vai, lại thấy Ngốc Ngốc đang cận thận dùng cánh bao bọc chính mình, ý đồ thu nhỏ bản thân hơn nữa.
"Hắc, vậy mà thật sự hữu dụng?"
Trình Hoài Tiềm ngược lại càng thêm vui vẻ, túm lấy cánh Ngốc Ngốc quơ quơ, nếu hướng trùng ở thế giới này cũng có thể hấp dẫn các loài động vật khác đến, vậy chẳng phải bọn họ đang nắm trong tay thần khí hút quái hay sao?
Hai người nhanh chóng triệu tập toàn bộ tân nhân lên sườn núi, cùng nhau chứng kiến lượng lớn động vật tụ lại đây.
Năm con voi ma mút, ba con liệp báo, 8 con sói hoang, một đàn nhím, một đàn linh dương đầu bò, một đám kèn kền, hùng ưng, nai, thỏ hoang,.....
Đủ loại động vật hoang dã đồng thời xuất hiện trong tầm mắt mấy tân nhân, tụ tập về phía hồ nước.
Không ít tân nhân theo bản năng trốn ra phía sau hai vị đội trưởng, số lượng này còn nhiều hơn đám động vật tập trung quanh hồ nước trước đó.
Các tân nhân canh giữ cả một buổi trưa, tuy thỉnh thoảng sẽ có vài động vật nhỏ có ý đồ đến gần hồ nước nhưng đều không đáng kể, đột nhiên xông đến lượng lớn như vậy thật sự là hiếm thấy, càng đừng nói bên trong còn xuất hiện voi ma mút hình thể khủng bố.
"Lần sau phóng thích nhiều một chút, biết chưa?"
Trình Hoài Tiềm đứng bên cạnh ôm lấy vai Hạ Thụy Trạch, cúi đầu dặn dò Ngốc Ngốc, hơi thở hoàn toàn chui vào lỗ tai cậu, khiến cậu nhịn không được rụt rụt bả vai.
Ngốc Ngốc ý thức được bản thân vẫn là hướng trùng bữu hãn, lập tức vui vẻ lắc lắc cánh nhỏ, thậm chí còn muốn bay đến trên đầu Hạ Thụy Trạch, lại bị Trình Hoài Tiềm bắt lại ấn trở về bả vai Hạ Thụy Trạch.
Trình Hoài Tiềm tự mình an bài mục tiêu công kích cho mấy tân nhân mang theo vũ khí tầm xa, sau đó hai vị đội trưởng dẫn đầu ra tay.
Kế tiếp, từng mũi tên mang theo lực lượng cực đại liên tiếp được bắn ra, đám động vật hình thể lớn như sói hoang, liệp báo, trâu rừng, linh dương đầu bò cũng không thể chống cự lần lượt ngã xuống.
Trình Hoài Tiềm ngay từ đầu đã nhắm đến voi ma mút hình thể lớn nhất, đầu ngón tay không ngừng bắn ra những hạt châu màu đen lên cơ thể voi ma mút, thẳng đến khi Hạ Thụy Trạch có thời gian xạ kích, hai người mới phối hợp để xử lý con mồi.
Số lượng động vật hoang dã này còn chưa đủ tạo thành áp lực với Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm, nhưng cũng có thể giúp hai người tận hứng một phen.
Các tân nhân tránh ở phía sau cùng chia sẻ một bộ phận con mồi không khỏi bị sức chiến đấu của hai vị đội trưởng dọa sợ, bọn họ lập tức ý thức được, nơi hoang dã không đáng sợ, động vật cũng không đãng sợ, hai vị đội trưởng mới thực sự là đáng sợ!
Sau khi giải quyết xong toàn bộ động vật hoang dã bị hấp dẫn tới, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Trình Hoài Tiềm đem đám tân nhân tham dự chiến đấu ra giáo huấn một phen..