Vu y không có sức chiến đấu vậy mà lại tuôn ra hai bình thuốc trị thương bạch sắc trung phẩm, ba bình thuốc trị thương bạch sắc hạ phẩm, cộng thêm năm bình dược thủy khôi phục, quả là một rương bổ sung dược phẩm di động.

Ngoại trừ thuốc trị thương, còn nhận được một bộ công pháp:
[ Thảo Dược (bạch sắc trung phẩm): có thể học tập phân biệt thảo dược, đồng thời tiến hành bước đầu lợi dụng ]
Bộ công pháp này thực độc đáo, sau khi học tập, không gia tăng sức chiến đâu, mà là khả năng phân biệt thảo dược cùng phương diện lợi dụng "kinh nghiệm tri thức", nhưng lại được đặt vào khu vực [ công pháp ].

Ngoài ra, những Man tộc cao cấp khác cũng tuôn ra một vài vật phẩm khá thực dụng:
[ Đại Đao (bạch sắc thượng phẩm): lực công kích lớn, độ cứng mạnh.

Kèm theo thuộc tính sắc bén, thuộc tính đổ máu liên tục ]
[ Liên Hoàn Đao (bạch sắc thượng phẩm): công pháp sử dụng đại đao liên tục không ngừng, gắn kết chặt chẽ ].

[ Kim Cương Côn (bạch sắc thượng phẩm): độ cứng mạnh, tính đàn hồi lớn, kèm theo thuộc tính đánh cùn ]
[ Phong Ảnh Đao (bạch sắc trung phẩm): công pháp đại đao nhanh như gió, thực ảo đan xen ]

[ Bạo Vũ Lê Hoa Châm (bạch sắc trung phẩm): trong nháy mắt phóng ra 360 châm độc.

Mỗi 12 giờ đồng hồ tự động bổ sung một lần châm độc ]
[ Lang Nha Bổng (bạch sắc trung phẩm): lưc công kích lớn, độ cứng mạnh ]
[ Thương Hải Bạch Nhĩ: dùng bằng miệng, thể chất +1 ]

(bạch nhĩ: nấm trắng)
[ Đông Trùng Hạ Thảo: dùng bằng miệng, tinh thần +1 ]
Thuốc trị thương hai người chia đều, đại đao bạch sắc thưởng phẩm, đao pháp thượng phẩm, lang nha bổng cùng thương hải bạch nhĩ phân cho Trình Hoài Tiềm, so với kiếm, Trình Hoài Tiềm càng thích sử dụng đao đánh quần công.

Côn bạch sắc thượng phẩm, đao pháp trung phẩm, bạo vũ lê hoa châm, đông trùng hạ thảo cùng thì phân cho Hạ Thụy Trạch

Những bảo rương còn lại là một ít vật phẩm phổ thông như bảo thạch bạch sắc, bảo thạch độc dược, mông hãn dược, băng vải, dầu mè,! hai người nhẹ nhàng vui vẻ hoàn thành quá trình "chia của".

Tuy bảo rương không nhiều như trước đó, nhưng đối với hai người, khen thưởng lần này đã đủ phong phú.

Sau khi chia xong chiến lợi phẩm, Hạ Thụy Trạch nhìn lại không gian của mình, không khỏi cảm khái:
"Mục tiêu của chúng ta không phải là muốn gom đủ mười tám loại vũ khí lạnh chứ, haha.

"

(Trong giới võ thuật hiện đại có phân ra 18 loại vũ khí lạnh)
Trình Hoài Tiềm nhớ trong không gian của mình có đao, kiếm, trường thương, lang nha bổng, tụ tiễn, còn Hạ Thụy Trạch thì có nỏ tiễn, côn, trọng cung, kiếm, đao, ám khí, nhịn không được cũng cười rộ lên, gật đầu tán đồng.

Hai người bọn họ có thể mở một cuộc triển lãm vũ khí lạnh luôn rồi.

Không dễ dàng gì mới hoàn thành xong nhiệm vụ kéo dài, đang vui đùa sắc mặt Trình Hoài Tiềm đột nhiên trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn về phía nam Biên Lộc Thành.

Thần sắc nghiêm túc, một lát sau Trình Hoài Tiềm đột nhiên xoay người leo lên chiến mã, sau đó ôm lấy eo Hạ Thụy Trạch thả xuống trước người, nhanh chóng phi ngựa chạy về hướng cổng thành phía Nam.

"Thú vị, ngoại thành phía nam có một đội quân đang đến gần, hình như là quân đội của Đại Hạ"
"Quân đội của Đại Hạ? Đến Biên Lộc Thành?" Hạ Thụy Trạch chớp chớp mắt, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt.

Có phải nhiệm vụ kéo dài hoàn thành quá nhanh, vậy nên vừa kết thúc đã lập tức phát sinh tình huống mới?
"Tình hình cụ thể đi xem là biết, bẫy rập trong phủ thành chủ còn chưa dùng hết đâu.

"
Trình Hoài Tiềm nhẹ giọng an ủi một câu, ngoại trừ hố sâu bên ngoài thành bắc cùng tửu lâu Cát Tường đã hoàn toàn mất đi tác dụng, bậy rập trong phủ thành chủ được bố trí đầy đủ nhất còn chưa hoàn toàn dùng hết, địch nhân đã toàn bộ bị tiêu diệt.

Vậy nên anh một chút cũng không lo lắng, nếu người tới là địch không phải bạn, vậy phủ thành chủ vừa hay có chỗ phát huy nốt tác dụng.

Trình Hoài Tiềm phóng ngựa chạy thẳng đến cổng thành phía Nam.

So với thành Bắc, thành Nam vô luận là tường thành hay là cổng thành đều thấp bé tùy ý hơn rất nhiều, dù sao chủ yếu cũng là đề phòng Man tộc ở phương Bắc.

Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch bước lên thành lâu, nhìn về phía xa.

Không bao lâu, bụi mù cuồn cuộn nổi lên, có quân sĩ cưỡi chiến mã nâng chiến kỳ chạy đến gần Biên Lộc Thành, một mặt chiến kỳ viết chữ "Hạ", mặt khác viết chữ "Mã", có khả năng thật sự là quân đội Đại Hạ.

Hạ Thụy Trạch vẻ mặt mạc danh, khóe miệng Trình Hoài Tiềm cũng gợi lên tươi cười.

Biến cố mới, có khả năng sẽ kích hoạt nhiệm vụ mới, Trình Hoài Tiềm chưa bao giờ sợ độ khó của nhiệm vụ tăng lên, dù sao thực lực của anh cùng đồng đội cũng đang không ngừng gia tăng.

Quân đội dần dần đến gần Biên Lộc Thành, cách mấy chục mét thì dừng lại, sau đó từ trong đội ngũ có một người vừa chạy đến vừa không ngừng vung vẩy cánh tay, hướng về phía hai người trên tường thanh hô to:
"Tráng sĩ! Tráng sĩ! Là ta, ta quay lại rồi! Mang theo quân đội cùng trở lại!"
Người đến đúng là nam trung niên béo lùn, một trong ba vị có danh vọng nhất Biên Lộc Thành kia, sáng sớm hắn đã cùng dân chúng rời đi, lúc này thế nhưng lại quay trở về?
Nam trung niên lớn tiếng giải thích một phen, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch lúc này mơi biết, dân chúng Biên Lộc Thành trên đường rời đi thì vừa hay gặp được quân đội đang đến Bắc Cương chi viện.

Vì vậy giáo úy mới biết tin Biên Lộc Thành đã bị Man tộc xâm chiếm, cùng việc quân chi viên của Man tộc đang trên đường đến đây.

Đương nhiên cũng biết tin có hai vị tráng sĩ võ nghệ cao cường đã cứu dân chúng Biên Lộc Thành.

"Có Mã giáo úy ở đây, hai vị tráng sĩ không cần lo lắng!"
Nam trung niên đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy tư thế thoải mái nhàn nhã của hai vị trên tường thành, cho rằng đội ngũ chi viện của Man tộc còn chưa đến Biên Lộc Thành, vô cùng cao hứng vì bản thân kịp thời mang quân đến chi viện.

Hắn căn bản không nghĩ tới, quân chi viện của Man tộc đã đến, còn "đi" rồi.

Thấy nam trung niên đã câu thông xong với người trong thành, quân đội phía sau liền tiến lại gần, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch không ngăn cản, liên thủ chuyển động cơ quan, cổng thành chậm rãi mở ra.

Đội ngũ này lấy kỵ binh làm chủ, nhân số đại khái khoảng trên dưới 100 người, dẫn đầu là một giáo úy họ Mã, thời điểm hắn dẫn theo bộ hạ tiến vào Biên Lộc Thành, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch trên cổng thành.

Cổng thành phía Nam tuy không cao lớn hùng vĩ như cổng thành Bắc, nhưng ngày thường cũng cần tới mười mấy thủ vệ đồng loạt thao tác mới có thể mở ra, hai vị tráng sĩ trong lời thành dân quả nhiên là người có năng lực, trời sinh mạnh mẽ.

Chờ đến lúc kỵ binh hoàn toàn tiến vào trong thành, mới chân chính là trợn mắt há hốc mồm.

Bắt đầu từ phủ thành chủ ngay thành Nam, toàn bộ con đường chính thẳng đến thành Bắc, khắp nơi đều có Man tộc ngã xuống, máu chảy thành sông, tửu lâu Cát Tường đã sớm thành phế tích còn đang bốc khói nghi ngút, cũng may không liên lụy đến phòng ốc xung quanh.

Cả tòa thành giống như vừa trải qua một trận chiến tranh quy mô lớn, nhưng sự tĩnh lặng trong thành chứng tỏ trận chiến này một bên chỉ có hai người, thậm chí còn không chút tổn hao gì đã chiến thắng?
Đến khi Mã giáo úy dẫn theo bộ hạ vào phủ thành chủ, lại lần nữa chịu đả kích, cả tòa phủ đệ khắp nơi đều là bẫy rập, nếu không có người đóng lại cơ quan, đội ngũ bọn họ tiến vào khẳng định cũng phải chôn xác ở đây.

Từ Mã giáo úy đến bộ hạ ai nấy đều im phăng phắc, hai vị trước mặt thật sự quá bưu hãn, đã vượt qua phạm vi lý giải của bọn họ, bọn họ lần đầu tiên biết được, chuyện lấy một địch trăm thế nhưng thật sự tồn tại???
Nếu có thêm vài vị tráng sĩ thế này, Đại Hạ cần gì phải bồi dưỡng lượng lớn quân đội?
Không chỉ kỵ binh, nam trung niên béo lùn cũng hoàn toàn ngốc lăng.

Ban đêm bản thân ông cũng tham gia cải tạo Biên Lộc Thành, tự nhiên biết thành thị đã biến thành bộ dạng gì, nhưng thật sự không nghĩ tới sau khi dùng qua lại là dáng vẻ này, nhất thời hai chân đều muốn nhũn ra, phải nhờ người nâng vào trong phòng khách phủ thành chủ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Trình Hoài Tiềm thân thủ đóng lại tất cả bẫy rập chưa dùng đến, phủi phủi tay, có chút tiếc nuối thở dài một hơi, khiến mười kỵ binh đi theo hỗ trợ lạnh cả sống lưng, vội vàng chủ động lên tiếng, nói giáo úy mời hai vị tráng sĩ đến chính sảnh gặp mặt.

Mã giáo úy ngồi ở chủ vị, lúc Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch tiến vào, các vị tướng lãnh còn đang tranh luận kịch liệt.

Vừa thấy Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch, Mã giáo úy vội vàng mời hai người ngồi xuống, trước tiên đơn giản hỏi thăm thân phận của cả hai.

Trình Hoài Tiềm đã sớm có chuẩn bị, đầy mặt chính khí kể ra thân thế bối cảnh mà ngay cả Hạ Thụy Trạch cũng không biết, cái gì mà hai người là huynh đệ khác họ, từ nhỏ đã theo cao nhân ẩn cư trong núi tập võ, sau đó xuất sư rời núi, kẻ hèn chưa từng dám quên nỗi sầu của quốc gia, nguyện dốc lòng đền đáp Đại Hạ.

Hạ Thụy Trạch mặt vô biểu tình trầm mặc nghe, nếu không phải cậu biết tình hình thực tế, sợ cũng phải tin đến sáu phần.

Quả nhiên, các tướng lãnh sau khi nghe thấy câu "kẻ hèn chưa từng dám quên nỗi sầu của quốc gia" đều vô cùng xúc động, đặc biệt là Mã giáo úy, vẻ mặt kích động trấn an vài câu, trong lời nói đều có ý mời chào.

Tráng sĩ dũng mãnh lại trung thành như vậy, nên chiêu mộ về dưới trướng, như vậy liền có thêm hai viên mãnh tướng.

Mã giáo úy vừa dứt lời, đồng hồ trên cổ tay Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm đồng thời chấn động kịch liệt.

Đúng lúc này, có binh sĩ vọt vào nói có cấp báo, Trình Hoài Tiềm khéo léo tỏ vẻ bọn họ là người ngoài, tránh mặt trước, Mã giáo úy đáp ứng, lập tức có binh sĩ đưa hai người đến thiên sảnh chờ.

Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch nhân cơ hội xem xét đồng hồ, chỉ thấy khu vực [ nhiệm vụ ] đã xuất hiện nhắc nhở mới:
[ Dã tâm của Man tộc đã rất rõ ràng, biên cương báo nguy, Đại Hạ khẩn cấp triệu tập đại quân khắp nơi viện trợ Biên Cương, tuy nhiên trước khi quân tiếp viện tới, đại quân Man tộc đã đến gần Biên Lộc Thành, ý đồ cướp lấy Biên Lộc Thành, một đường xuôi Nam, chiếm lấy kinh thành Đại Hạ, Mã giáo úy xem trọng hai người, muốn mời hai người cùng nhau ngăn chặn Man tộc.

Nhiệm vụ kéo dài: Ngăn chặn tiến độ tiến công của Man tộc.

Nhiệm vụ hoàn thành: Dựa theo trình độ ngăn chặn đội quân Man tộc khen thưởng ]

Vậy mà lại xuất hiện thêm một nhiệm vụ kéo dài!
Hạ Thụy Trạch kinh ngạc xem đi xem lại mấy lần, sau đó nhịn không được nhìn về phía đồng đội, được rồi, không cần hỏi, trong mắt đồng đội tràn đầy vẻ nóng lòng muốn thử, đáp án đã rất rõ ràng.

Hạ Thụy Trạch nghĩ tới nhiệm vụ chủ tuyến, sinh tồn trong ba ngày phải một ngày rưỡi nữa mới hoàn thành, xem ra không thể "nhàn nhã" đợi đến phút cuối cùng rồi.

Cũng may nhiệm vụ kéo dài không có trừng phạt nếu thất bại, chỉ cần bảo vệ tốt mạng nhỏ của mình, có thể kiếm được bao nhiêu khen thưởng thì kiếm bấy nhiêu.

Lý trí tuy hiểu rõ, nhưng Hạ Thụy Trạch vẫn bất đắc dĩ thở dài một hơi, cậu cảm thấy bản thân mình như một đứa học tra, lại bị học bá lôi kéo tiến về phía trước, tranh top đầu, nhưng cậu còn có thể lựa chọn thế nào?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play