Trans by MintwoooĐèn điện trong quán bar nhấp nháy, âm nhạc linh đình, những cốc rượu đủ thể loại màu khúc xạ dưới ánh đèn, còn có tiếng nói chuyện huyên náo của đám bạn bè.Trước kia Quan Hề rất thích cảnh tượng này, nhưng có lẽ bây giờ tâm trạng đang không tốt, cô cũng chẳng thể hòa nhập nổi vào bầu không khí ở đây, dường như cô đến đây chỉ để bầu bạn cùng Lãng Ninh Y thật.“Thua thì uống một ly Depth charge, OK không?” Trò chơi vừa bắt đầu Lãng Ninh Y liền nói.Chung Linh Phàm: “Trời… cậu biết thừa Quan Hề là thánh của trò này còn cược lớn vậy, không sợ bị phạt say mèm ra hả.”Lãng Ninh Y: “Hôm nay mình có núi dựa rồi, ba anh đẹp trai này đều đến để giúp mình.”Quan Hề lười biếng nhìn cô ấy: “Chơi vui thôi mà, chơi công bằng chút được không.”“Chơi xúc xắc với cậu đã là cực kỳ bất công rồi.”“Quan Hề lợi hại thế à.” Người đàn ông ngồi cạnh Lãng Ninh Y cười hỏi.Lãng Ninh Y: “Chả vậy thì sao, cậu ấy là tay lão luyện đó.”Người đàn ông kia khoái chí: “Tôi chơi trò này cũng giỏi lắm, đến nào, chơi một ván thử xem.”….Bên ghế lô này bắt đầu vào ván chơi, cách đó không xa, người trong ghế lô không ngừng nhòm ngó sang bên này.“Nghe bảo cô hai của cậu đưa Quan Oánh về nhà mẹ đẻ ở, cô hai của cậu còn cãi nhau một trận lớn với chú hai?” Lý Hân Nhiễm vừa hay tin Quan Hề xuất hiện liền nhịn không nổi hỏi thăm tình hình Ngụy Tử Hàm.Sắc mặt Ngụy Tử Hàm thoắt biến đen, tuy cãi nhau thật nhưng cô ta không muốn thừa nhận, không vui hỏi lại: “Cậu nghe tin này ở đâu.”Lý Hân Nhiễm: “Ai cũng nói vậy, vòng đi vòng lại hóa ra Quan Hề lại là con ruột của chú cậu, mẹ ruột cô ta còn là bạn tốt của cô cậu phải không? Bây giờ mọi người đồn thổi là cô cậu cướp vị trí của người ta…”Ngụy Tử Hàm: “Im đi! Loại chuyện này cậu đừng nói bừa.”“Không phải nói bừa…” Lý Hân Nhiễm định nói thêm, nhưng thấy Ngụy Tử Hàm đã nổi cáu liền chuyển ngay chủ đề: “Ôi, dạo này không thấy Quan Oánh nhỉ, cậu có thấy cô ấy không.”Ngụy Tử Hàm lạnh giọng: “Thi thoảng.”“Cũng phải, cô ấy ở nhà họ Ngụy mà…” Lý Hân Nhiễm nói đến đây liền trưng ra vẻ mặt đau khổ, “Vốn dĩ còn tưởng Quan Oánh đè đầu được Quan Hề, ai dè giờ Quan Oánh còn chẳng có cửa mà đi so với Quan Hề… Sớm biết thế này tôi đã không phí thời gian đi nịnh bợ cô ta…”“Sợ Quan Hề đến vậy à? Sợ nó đến vậy sao không đến chỗ nó mà chơi.”Lý Hân Nhiễm bĩu môi: “Nào có…”Đang nói đến đây cô ta liền thấy Quan Hề đi qua ghế lô, tim Lý Hân Nhiễm giật thót, “Quan Hề đến kìa.”Ngụy Tử Hàm cũng thuận theo hướng cô ta chỉ nhìn qua, ánh mắt nổi lên vẻ cảnh giác.Nhưng căn bản Quan Hề chẳng thèm nhìn đến ghế lô của bọn họ, chẳng qua cô chỉ muốn đi dặm lại chút son, mà đường đến nhà vệ sinh lại bắt buộc phải đi qua chỗ này.Lúc đi qua ghế lô của mấy người kia, ánh mắt cô vẫn không hề dừng lại.“Quan Hề!” Đúng lúc này, trong ghế lô của Ngụy Tử Hàm có người gọi tên cô.Quan Hề dừng bước, quay đầu nhìn sang.“Quan Hề, lâu rồi chưa thấy chị.”“Tiểu Vũ?”Quan Hề quen biết cô gái này, trước kia có lần chơi game cùng, cũng có thể tính là bạn nhậu.Cô gái tên Tiểu Vũ đứng dậy đi đến chỗ cô: “Em đây, dạo này chị đi đâu mất tiêu, mấy lần em gọi chị đi chơi mà không thấy trả lời gì ~”Quan Hề thuận miệng đáp: “Hơi bận.”“Thế hả, vậy thì lát chị qua bên em làm ly rượu nha.”Quan Hề tỏ ý Lãng Ninh Y còn đang đợi cô, thẳng thừng từ chối: “Bạn còn đợi ở kia, không dứt ra nổi.”Sao có thể không dứt ra nổi, người sáng mắt đều hiểu do có Ngụy Tử Hàm ở đây nên cô mới không qua.Tiểu Vũ vội nói: “Ai da, tất nhiên là em qua bên chị rồi, lý nào lại để chị phải nhọc công sang đây.”“À.”“Vậy lát nữa em qua nha ~”Quan Hề thờ ơ gật đầu, cô xoay người tiếp tục đi đến nhà vệ sinh.Ánh mắt Ngụy Tử Hàm vẫn dừng trên người cô, nên cũng thấy lúc Quan Hề rời đi còn liếc sang phía cô, có lẽ nhận ra Ngụy Tử Hàm đang nhìn mình Quan Hề liền nháy mắt với cô, còn nhếch mép cười.Nụ cười đó không thể nuốt trôi.Ngụy Tử Hàm bị ánh mắt công kích: “…”“Mấy người này gió chiều nào theo chiều ấy, trở mặt nhanh nhỉ.” Quan Hề vừa rời đi Lý Hân Nhiễm liền thì thầm bên tai Ngụy Tử Hàm.Ngụy Tử Hàm siết chặt ly rượu trong tay, sắc mặt cực kỳ khó coi.Đám người này hám danh lợi đến mức nào cô còn không hiểu sao, Quan Hề vừa xảy ra chuyện ai nấy liền bám lấy cô, viện đủ thể loại lý do rủ cô đi chơi cùng.Bây giờ thì hay rồi, Quan Hề vừa vực dậy ai cũng trở mặt còn nhanh hơn lật giấy! Rõ ràng cô còn đang ngồi ngay trước mặt mà dám to gan hứa hẹn với Quan Hề!**Hôm nay trong quán bar có nhiều người quen, quần chúng thấy vị tiểu thư dát vàng của Đế đô – Quan Hề đã quay trở lại liền một truyền mười mười truyền trăm, có không ít người đến đây chỉ để gặp Quan Hề.Về sau do có quá nhiều người đến ghế lô bắt chuyện rồi mời rượu, trò chơi của Quan Hề cũng không tiếp tục được nữa.
Có điều hôm nay cô cũng không có hứng thú chơi, mấy người con trai kia nói mình lợi hại lắm nhưng cũng chỉ là khoe mẽ, chơi vài ván liền thua cực kỳ thảm.Lúc Quan Hề nói chuyện xong với một người bạn cũ vừa bắt chuyện với mình, cô liền bị Lãng Ninh Y kéo đi, giọng nói của cô nàng đã nhuốm men say: “Được rồi, đừng bắt chuyện với họ nữa, nói chuyện với mình đây này, ba anh trai mình kéo đến tối nay có phải sánh ngang tầm Giang Tùy Châu rồi đúng không!”Quan Hề lườm cô nàng: “Muốn mình nói thật không.”Lãng Ninh Y ngẫm nghĩ: “Thôi, chúng ta bỏ qua vấn đề này đi, vậy cậu xem trong ba người kia ai ổn nhất?”Quan Hề không lay chuyển được cô nàng, chọn đại một người: “Áo xanh?”“Bingo! Giống hệt mình, anh ấy tên là Trương Tiến, người thành phố Hàng, gần đây đến Đế đô công tác, mình tiện thể gọi anh ấy đến luôn.
Ôi công ty nhà anh ấy làm về mảng truyền hình, cũng tạm được.”“….
Thế hả.”Tối nay Lãng Ninh Y cực kỳ tích cực chủ động, chỉ sợ chị em tốt của mình vẫn còn đau thương vì chia tay.
Vốn Quan Hề muốn mắng cô ấy một trận nhưng thấy khuôn mặt nghiêm túc kia lại không nhẫn tâm chê bôi khiếu thẩm mĩ cực kỳ kém của cô nàng.Sau đó Trương Tiến liền bị Lãng Ninh Y kéo đến ngồi bên cạnh Quan Hề, nhưng Quan Hề mải chơi game trên điện thoại, người ta huyên thuyên những gì bên tai cô cũng chẳng nghe kĩ.Nhưng không khí trong quán bar rất mập mờ, có những lúc người ngoài nhìn vào lại thấy khung cảnh này có ý vị khác.Giang Tùy Châu vừa đến liền bị một màn này đập vào mắt, Quan Hề ngồi trong ghế lô, bên cạnh còn có một người con trai đang nói chuyện phiếm với cô, cũng không biết nói cái gì mà khiến cô nhếch khóe môi, cười cực kỳ mê người.Cô vừa nở nụ cười liền khiến người con trai kia càng nói càng hăng, cả người như muốn dán chặt lên người cô.Giang Tùy Châu lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, được một hồi anh đi qua đó.Trương Tiến: “Về sau bộ phim đó không quay nổi nữa, nữ chính cũng chạy mất dép luôn.”Quan Hề vẫn cúi đầu chơi điện thoại, thuận miệng đáp: “Thế hả, cô kia ngốc thật.”Trương Tiến: “Công nhận, buồn cười thật, có chuyện còn thú vị hơn…”Còn chưa nói xong anh ta liền cảm thấy có người chắn trước mặt mình, Trương Tiến nghẹn họng, ngẩng đầu nhìn người vừa bước vào.
Người đó đứng ngược ánh đèn, nhìn không rõ mặt, chỉ biết dáng vóc rất cao.Mà Quan Hề thấy anh ta không nói gì nữa cũng nương theo tầm mắt của anh ta nhìn qua, lúc này cô mới nhận thấy có người đang đứng trước mặt mình.
Cô không giống Trương Tiến, dù cho Giang Tùy Châu có hóa thành tro bụi cô cũng có thể nhận ra anh trong chớp mắt.Thấy Giang Tùy Châu đến đây cô cũng bất ngờ, vì cô không tập trung nên nhân vật trong game liền bị người ta dùng ba chiêu diệt gọn, màn hình tức khắc đen ngòm.Quan Hề sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn: “Úi…”“Ấy? Anh là?” Trương Tiến nhìn người trước mặt, nghi ngờ hỏi.Giang Tùy Châu mượn vóc dáng cao ráo nhìn từ trên xuống nói: “Đến tìm cô ấy.”Ánh mắt Giang Tùy Châu vẫn đang nhìn Quan Hề, Trương Tiến hiểu ra, tối nay có không ít người đến tìm Quan Hề nói chuyện, anh ta cũng không ngạc nhiên.“Phiền anh nhường chỗ được không? Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”Lúc Giang Tùy Châu nói chuyện rất lịch sự, mặc dù trong lòng Trương Tiến gào thét không muốn nhường nhưng dù sao người này cũng là bạn của Quan Hề, anh ta đành ngồi xích sang bên phải một chỗ để nhường chỗ của mình cho Giang Tùy Châu.Giang Tùy Châu khẽ gật đầu rồi ngồi xuống.Nhân vật trong game đã hồi sinh, khóe mắt Quan Hề thấy Giang Tùy Châu đã ngồi xuống cạnh mình ngón tay cô liền không nghe đại não điều khiển nữa.
Cô mím chặt môi, ép bản thân phải chuyên tâm vào trò chơi.“Mấy ngày nay đã quen sống bên đó chưa?” Giang Tùy Châu nhích lại gần cô, để giọng của anh có thể xuyên qua những âm thanh hỗn loạn trong quán bar lọt vào lỗ tai của Quan Hề một cách rõ ràng.“…”Chậc, lại chết rồi.Quan Hề đơ người nhìn màn hình điện thoại lại tối sầm một lần nữa…Nhị cẩu chẳng biết chọn thời gian gì cả! Đến vào lúc cô đang chơi làm cô loạn nhịp!“Anh bảo em đến nhà anh ở em đã nghĩ xong chưa.” Giang Tùy Châu nói, “Đồ đạc của em để chỗ anh sắp đóng thành tầng bụi rồi.”Còn lâu mới tin anh, nhà anh không có người dọn dẹp hay sao!Quan Hề lườm anh, cô bỏ điện thoại xuống: “Thật hả Giang tổng, vậy cũng tốt, anh có thể bán hết đống đồ đó đi được rồi, vừa hay kiếm thêm một khoản lớn.”“Chưa thiếu tiền đến mức đó.” Giang Tùy Châu đặt một tay trên đùi, chiếc đồng hồ cao cấp trên tay phản xạ ánh đèn trong quán bar đâm thẳng vào mắt người khác.“…”Giang Tùy Châu: “Nếu em muốn bán có thể mang đi bán.”“Em cũng không thiếu tiền!”Giang Tùy Châu nhìn cô, nói thẳng: “Nhưng em sống xa hoa đã quen, có thể chịu được cuộc sống tiết kiệm từng đồng sao.”Quan Hề: “… Anh đang coi thường ai đấy hả.”“Không coi thường ai cả, chỉ bảo em đừng tiết kiệm quá làm gì.” Giang Tùy Châu nói tiếp, “Thẻ ngân hàng của anh đưa cho em rồi mà, em vẫn nhẫn tâm như vậy, không quẹt một đồng nào của anh hả?”“Tất nhiên, em không có đùa anh.” Quan Hề khẽ cười, cô tỏ vẻ tự hào về cuộc sống cần kiệm siêng năng coi tiền như rác mấy ngày gần đây của mình.“À phải rồi, về sau anh không cần đặt đồ ăn đến chỗ em nữa, em không ăn.”Giang Tùy Châu nhíu mày: “Có phải em không tin anh thật sự không muốn chia tay với em không?”“…”“Lần trước anh đồng ý cho em thêm thời gian, nhưng thêm thời gian rồi em cũng chẳng nghĩ thông suốt, đã thế còn đi trêu hoa ghẹo cỏ, em xem anh có nên cho em thêm thời gian nữa không.” Giọng nói của Giang Tùy Châu lạnh nhạt, ánh mắt toát lên vẻ bất mãn cùng cực.Tim Quan Hề nhói một nhịp, cô phản bác: “Cái gì mà thêm thời gian với chả không thêm thời gian, chúng ta chia tay rồi… Không đúng, trêu hoa ghẹo cỏ? Em trêu ai nào?”Giang Tùy Châu nhàn nhạt nói: “Em mà không trêu ghẹo thì người ta cũng tự dán lấy.”“… Thế thì liên quan gì đến em.” Quan Hề lườm anh, sau khi hiểu ra vấn đề cô liền cố ý chọc tức anh, “Ai cũng có quyền theo đuổi người khác, anh có thể bỏ em, nhưng người khác lại muốn theo đuổi em.
Ai da bỏ đi, nói với anh mấy cái này anh cũng chẳng hiểu, anh căn bản chẳng biết theo đuổi người khác là gì.”Điều này thì cô nói thật, hai người đến với nhau bỏ luôn qua giai đoạn tán tỉnh làm quen, trực tiếp bò lên giường.“Em muốn anh theo đuổi em?” Giang Tùy Châu im lặng hồi lâu cuối cùng hỏi lại.“Hử??? …Nào có.”“Có thể thử xem.”“…”Quan Hề đơ mất hai giây, rõ ràng cô đang chế nhạo anh mà! Năng lực nghe hiểu của anh có vấn đề hả? Lúc Giang Tùy Châu học tiểu học bị đúp môn đọc hiểu sao!“Hề Hề, lên sàn nhảy đi, cậu…” Đúng lúc này, Lãng Ninh Y từ trên sàn nhảy chạy xuống, vừa vào trong ghế lô liền thấy Giang Tùy Châu, lời còn chưa nói hết liền nghẹn giữa cổ họng.Quan Hề thấy cô nàng đến như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, cô bật dậy kéo Lãng Ninh Y chạy mất, “Được, đi mau!”Lãng Ninh Y: “Anh ấy…”“Chuồn mau…”Giang Tùy Châu vẫn ngồi nguyên tại chỗ, anh dõi theo Quan Hề đến khi dần khuất bóng.Hôm nay Quan Hề mặc một chiếc váy đen vừa ngắn vừa bó người, trên eo còn thắt một chiếc đai vừa chững chạc lại cực kỳ quyến rũ.
Dáng người của cô cộng thêm loại trang phục này quả là hấp dẫn chết người, trước lồi sau vểnh, chân dài thẳng tắp khiến người ta không chú ý đến cũng khó.Giang Tùy Châu nhíu mày, cố gắng áp chế suy nghĩ “Đóng gói người lại rồi xách về”, anh quay đầu nhìn người con trai đang ngồi cạnh mình – Trương Tiến.Âm nhạc trong quán bar ầm ĩ, vừa Giang Tùy Châu lại ghé sát vào tai Quan Hề nói chuyện nên Trương Tiến không nghe thấy gì.
Vậy nên khi bắt gặp ánh mắt Giang Tùy Châu, anh ta mông lung nhìn lại.Giang Tùy Châu: “Anh vừa quen cô ấy hay quen từ trước.”Trương Tiến nghe liền biết anh đang nhắc tới Quan Hề, “Tôi ấy à, tôi mới quen Quan Hề.”Giang Tùy Châu: “Anh muốn theo đuổi cô ấy?”Trương Tiến sững sờ, không ngờ người này lại hỏi thẳng ra như vậy.Thật ra lúc trước khi nghe Lãng Ninh Y nói sẽ giới thiệu bạn cho anh anh vẫn chưa suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay khi vừa nhìn thấy Quan Hề anh đã bị cô cuốn hút, trong lòng không khỏi nảy ra vài ý tưởng.“Cái này, chắc đúng thế.” Trương Tiến cười nói, “Quan Hề xinh đẹp như vậy, tính cách cũng rất được.”“Tính cách cũng rất được?” Giang Tùy Châu nhếch mép, “Tôi quen cô ấy từ lâu, nếu mà anh muốn theo đuổi cô ấy, không bằng để tôi kể cho anh nghe vài chuyện, để anh hiểu thêm về Quan Hề?”Cái này cầu còn không được, Trương Tiến gật đầu lia lịa: “Tốt quá, đội ơn người anh em.”Giang Tùy Châu ừ một tiếng, bình tĩnh nói: “Cô ấy công nhận xinh xắn, nhưng tính tình không được tốt lắm.
Ừm… Phải nói là cực kỳ không tốt, dễ khiến người ta phát cáu.”Trương Tiến: “… Hả?”Giang Tùy Châu tiếp tục nói: “Tính tình đại tiểu thư ấy mà, trước giờ cô ấy nói một người khác không dám bảo hai, nói chuyện không nể nang ai bao giờ, cũng hay mắng mỏ người khác, anh phải chuẩn bị tinh thần bị cô ấy mắng mà không dám đáp trả.”“….
Cái này, ờ thì ai cũng có lúc tức giận cả.” Trương Tiến cười khan, miễn cưỡng nói, “Người đẹp mà, mắc tính này cũng dễ hiểu, con gái nào chả phải dỗ.”“Đúng, anh nói chuẩn đấy.” Giang Tùy Châu ngẫm nghĩ một lát lại nói: “Cách dỗ cô ấy rất đơn giản.”Mắt Trương Tiến sáng lên, cuối cùng người này cũng nói ra mấy lời có ích.“Thật hả? Dỗ thế nào?”“Bỏ tiền ra là được, mua túi xách mua đồng hồ mua trang sức để dỗ cô ấy.
Tất nhiên không phải là mua một hai cái hay là mua mấy nhãn hiệu bình thường.” Giang Tùy Châu nói, “Anh có muốn nghe xem bạn trai cũ của cô ấy dỗ như thế nào không? Tôi từng nghe người ta kể, để tôi kể lại cho anh.”……
.