"Nàng xem chúng nó có giống bọn họ không?" Tống Cô Tinh nghiêng đầu nhìn ta, trong ánh mắt có ý cười giảo hoạt.
Không khí lập tức liền thay đổi.
Ta cũng cười, lấy thức ăn từ tay hắn ném xuống hồ.
"Đáng tiếc lưới của điện hạ còn chưa dệt xong."
Hắn nhìn ta, trong ánh mắt có các ánh sao nhỏ.
Hắn nói: "Ta vốn tưởng nàng là công chúa phụ hoàng tùy ý đưa tới náo loạn chỗ của ta."
Nghe được ra, hắn hiện giờ đối với ta là ngoài ý muốn cùng thưởng thức.
Ta vuốt ngón tay, để thức ăn dính lại đều rớt ra, nghiêng đầu đón nhận ánh mắt hắn: "Điện hạ không phải nói muốn kết hôn với công chúa được sủng ái nhất sao?"
Đáy mắt Tống Cô Tinh hiện lên một tia nghi hoặc: "Cô chưa bao giờ nói điều này."
Hả?
Lời này là từ ai truyền ra?
Hắn cười nói: "Thế trái lại cô chiếm được món hời."
Nhưng hắn không biết, là ta chiếm được món hời mới đúng.
Hắn là người mà ta hao hết tâm tư có được.
Năm ta tám tuổi, mẫu phi mới vừa qua đời được một năm, không một nương nương nào nguyện ý nuôi ta.
Cung nữ, công công đi ngang qua ta đều có thể lạnh mặt với ta.
Thói quen của ta là khi không ai chú ý tới, trốn trong động, chờ trên đường không có ai liền quay về Ngọc Tuyền điện.
Sẽ không một ai kéo ta ra ngoài - đến một ngày, Tống Cô Tinh đi ngang qua.
Hắn kéo ta ra khỏi động.
"Có thể tránh, nhưng không thể trốn." Hắn mặc một thân áo trắng, cứ như tiên quân phổ độ chúng sinh.
Khi đó hắn còn là một thiếu niên khí phách, trong ánh mắt đều là đắc ý.
Thuần khiết lại kiêu ngạo.
Không giống hiện tại, tất cả tâm tư đều ẩn sâu dưới đáy lòng, giống sư tử đang ngủ đông trong sơn động.
Hắn bây giờ và ta bây giờ.
Xứng đôi như vậy, cứ như trời cao tác hợp cho.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT