Lúc tan việc, Khương Ngâm cùng Dương Thư từ trong văn phòng đi ra.
Bây giờ là giờ cao điểm, phải chen chúc thang máy, lúc đến tầng của các cô thì đã đủ người, hai người chỉ có thể đứng ở bên cạnh tiếp tục chờ.
Điện thoại trong túi Khương Ngâm vang lên vài tiếng, cô cầm lấy liếc mắt xem ghi chú một chút, nhìn về phía Dương Thư: “Là Trần Dương.”
Bây giờ Trần Dương đang làm nhiếp ảnh gia ở tạp chí « Mỹ Nhân Thời Thượng », là bạn thời đại học của các cô, ba người lúc trước có chút giao tình.
Chủ đề mới của « Mỹ Nhân Thời Thượng » mùa này là “Thiên sứ gãy cánh”, trước đó có ký hợp đồng với một tiểu hoa đang hot, nhưng mà đến lúc gần quay chụp, đối phương đột nhiên hủy hợp đồng, chủ biên sốt ruột đến phát hỏa, liền bảo Trần Dương liên hệ Khương Ngâm.
Cô ở trong giới có chút danh khí, cũng có quan hệ rộng, tiếp xúc qua không ít minh tinh, người mẫu, không chừng sẽ tìm được người thích hợp.
Nghe Trần Dương kể xong sự việc, Khương Ngâm nhất thời nghĩ không ra người mẫu nào thích hợp, suy nghĩ rồi nói: “Như vậy đi, để tớ nghĩ lại rồi liên lạc với cậu sau.”
“Được, vậy thì làm phiền chị Khương.”
Từ trong văn phòng đi ra, Khương Ngâm liếc nhìn Khương Bái cách đó không xa.
Anh xách túi đứng dưới cây nhãn thơm, toàn thân mặc trang phục màu đen, dáng người cao gầy, trên mặt là vẻ ngạo mạn.
Ánh mắt của hai anh em chạm nhau, Khương Bái cất bước đi tới: “Còn biết xuống đây sao?”
“Thang máy quá nhiều người, em cũng không có biện pháp?” Khương Ngâm liếc anh một chút, lại nghĩ tới Dương Thư bên cạnh: “Thư Thư, anh trai tớ cậu gặp qua rồi chắc không cần giới thiệu a?”
“Chào Khương đại ca.” Dương Thư mỉm cười, lên tiếng chào hỏi, đứng bên cạnh Khương Ngâm nói: “Hai người có việc thì đi giải quyết đi, tớ về nhà trước.”
Dương Thư vừa mới xoay người liền bị Khương Ngâm giữ chặt: “Hai chúng tớ không có việc gì, chỉ đi ăn một bữa cơm, cậu về nhà cũng chỉ có một mình, nếu không thì đi cùng chúng tớ.”
“Không cần, tớ ——”
Dương Thư còn chưa dứt lời đã bị Khương Bái đánh gãy: “Đi thôi, lên xe.”
Anh đi đến bên cạnh chỗ đậu xe, mở cửa xe sau ra.
Khương Ngâm ở chỗ ngồi phía sau xe thấy được một hộp quà đóng gói tinh xảo, cô nhìn hộp trước mặt một chút: “Mua cho em sao?”
“Vậy em mở ra à nha”
“Hiện tại mở luôn à nha?”
Khương Bái không có đáp lại, thì chính là ngầm đồng ý, cô trực tiếp đem hộp quà mở ra.
Bên trong là một chai nước hoa, là nhãn hiệu nước hoa Pháp cô thường dùng, mùi hương cũng là mùi cô rất thích.
Khương Ngâm trong bụng nở hoa, Khương Bái thế mà lại ảo giác bắt đầu làm người: “Luật sư Khương, anh từ khi nào hiểu được đồ con gái yêu thích thế, còn biết an ủi người khác, đột nhiên cảm thấy thất tình cũng không còn thống khổ.”
Khương Bái tiếp tục lái xe ra khỏi khuôn viên, chóp mũi truyền đến một tiếng xì khẽ: “Vậy thì em nên thất tình thêm mấy lần nữa?”
“…” Khương Ngâm không thể nhịn được, dỗi một câu: “Anh còn nói chuyện như vậy, em sẽ nguyền rủa anh đời này không lấy được vợ!”
Bên trong xe đột nhiên yên lặng lại, Khương Bái không có dỗi trở lại, khuôn mặt nhàn nhạt đưa mắt nhìn phía trước.
Khương Ngâm trừng mắt nhìn, lặng lẽ nhích về bên kia Dương Thư, ghé vào bên tai cô ấy nhỏ giọng nói: “Xong rồi, tớ hình như nói sai.”
Dương Thư liền giật mình, nhìn về phía cô: “Vì sao vậy?”
Khương Ngâm: “Mẹ tớ thường nói anh trai tớ là người xấu nhất nhà, anh ấy đời này sẽ không có hi vọng lấy được vợ, tớ vừa mới nói như vậy, khẳng định đâm chọt chỗ đau của anh ấy, không chừng đang tự ti đó.”
Dương Thư giương mắt, ánh mắt nhìn về phía vị trí lái xe, sườn mặt Khương Bái góc cạnh rõ ràng.
Anh nhếch môi, đường cong cằm kéo căng, không còn bất cần đời như lúc trước, thay vào đó là khí tràng sắc bén lúc tới tòa án.
Dương Thư dừng một chút, nhỏ giọng phát biểu cái nhìn của mình: “Cậu đối với tướng mạo của anh cậu, có sự hiểu lầm.”
“Thật sao?” Thấy hố đào không chêch lệch lắm, Khương Ngâm khóe môi khẽ cong: “Xem ra dáng dấp anh ấy rất phù hợp với thẩm mỹ của cậu, có coi trọng không, có thì nói, tớ sẽ nối dây tơ hồng cho cậu?”
Dương Thư: “…”
Âm thanh hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng bên trong xe phá lệ yên tĩnh, lại thêm thính giác Khương Bái khá tốt, nghe được nội dung đến bảy tám phần.
Anh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu quét mắt về chỗ ngồi phía sau, bên tai truyền đến âm thanh của Dương Thư rất nhỏ lại kiên quyết: “Tớ không có hứng thú làm chị dâu cậu, cậu vẫn nên đi tìm người khác đi.”
Khương Bái cầm tay lái dùng sức nắm chặt, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, hỗn loạn nhìn về phía trước không nhìn về cuối xe nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội: “Hai em rốt cuộc đã thương lượng xong chưa, ăn cái gì?”
Ba người cuối cùng chọn tiệm lẩu danh tiếng không tồi gần đây.
Khương Bái nhìn qua không có gì muốn ăn, lười nhác ngồi trên ghế sô pha đối diện, chỉ có hai người Khương Ngâm và Dương Thư đang ăn.
Anh rất bận, thỉnh thoảng có điện thoại gọi tới, đều là nói về việc bản án, thuật ngữ chuyên nghiệp quá nhiều, ngoài nghề nghe không hiểu.
Khương Ngâm đem thịt dê đã chín vớt ra trong chén, chậc chậc hai tiếng, cùng Dương Thư nói: “Anh tớ đời này, đoán chừng cũng chỉ có thể sống cùng công việc. Ai, thật đáng thương.”
Khương Bái cất điện thoại di động, trừng cô một chút.
Không đợi Khương Bái nói tiếp, cô đưa đôi đũa nhúng lẩu cho anh: “Vậy đến đây đi, anh giúp em và Thư Thư nhúng thịt bò, muốn hơi tái một chút.”
Khương Bái khóe miệng co quắp một chút, không có phản bác, đem đũa nhận lấy, kẹp một khối thịt bò đặt ở trong nồi nhúng cho cô.
Lại nhúng một khối, dừng lại hai giây sau đó bỏ vào trong chén Dương Thư.
Dương Thư thần sắc hơi sững sờ, vội nói: “Cám ơn Khương đại ca, nhưng mà không cần đâu, anh cho Khương Khương là được rồi.”
Khương Ngâm nhìn trong chén cô một chút, Dương Thư cơ hồ đang ăn rau.
“Cậu lại giảm béo a?”
Dương Thư chép miệng, gật đầu: “Đúng, tớ gần đây đang ăn kiêng, khống chế dáng người một chút.”
Khương Bái miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, ở trên người cô xem kỹ hai giây, tiếp tục nhúng thịt bò, không tiếp lời.
Khương Ngâm để đũa xuống, nhìn về phía Dương Thư: “Bảo bối, cậu biết gấu trúc không?”
Dương Thư có chút mờ mịt “A” một tiếng.
“Nó mỗi ngày ăn chay, gầy không?”
“…”
Từ trong tiệm lẩu ra, Khương Ngâm báo địa chỉ nhà Dương Thư, để Khương Bái đưa Dương Thư về trước.
Không bao lâu, Khương Ngâm phát hiện đây không phải là đường đi về nhà Dương Thư, mà là hướng về chỗ ở của cô.
“Không phải nói anh đưa Thư Thư về trước sao?”
“Đưa em trước, anh muốn về công ty luật tăng ca.”
Hướng đi công ty luật trùng hợp tiện đường đưa Dương Thư về, Khương Ngâm hiểu rõ gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Xe dừng ở cửa tiểu khu.
Khương Bái hạ cửa kính xe xuống, Khương Ngâm xuống xe đi qua: “Vậy Thư Thư liền làm phiền anh.”
Khương Bái gật đầu, cánh tay đặt lên bên cửa xe, nhìn về phía cô, thấm thía mở miệng: “Chia tay mà thôi, không có gì lớn, đừng nghĩ nhiều, cao hứng một chút.”
Tối nay anh khó lắm mới nói được câu tiếng người, Khương Ngâm trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, nhịn không được bắt đầu nghĩ lại chính mình ngày thường hay cùng cha mẹ dỗi anh, hành vi này có phải không tốt lắm?
Hay là mượn cơ hội này, cô thành tâm nói lời xin lỗi với anh?
Ngay sau đó, Khương Bái lại bù một câu: “Thất bại nho nhỏ mà thôi, tuyệt đối đừng đem chính mình thành oán phụ, yên tâm đi, nếu như về sau không gả được, chỉ cần anh có một ngụm thịt, cũng sẽ không để cho em phải đi xin ăn?”
Khương Ngâm hít sâu một hơi, hướng anh nhếch môi mỉm cười: “Em không gả được thì làm bảo mẫu cho anh?”
“Đúng vậy đó, đến lúc đó phát tiền lương cho em, một tháng tám trăm em cảm thấy thế nào?”
Khương Ngâm không định tức giận, đáng tiếc không thể khống chế được biểu cảm, cuối cùng tức giận đến dữ tợn cầm túi xách đập vào đầu vai anh một cái: “Cút!”
Sau đó cũng không quay đầu, tiến về tiểu khu.
Nhìn bộ dạng cô tức hổn hển, Khương Bái nhẹ nhàng cười, một lần nữa kéo cửa xe lên: “Giá trị vũ lực rất mạnh, xem ra không có yếu ớt như vậy.”
Xuyên qua kính chiếu hậu, anh quét mắt một vòng về phía Dương Thư ở chỗ ngồi đằng sau, khởi động động cơ quay đầu lái vào đường lớn.
Bên trong xe rất yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện.
Dương Thư liếm môi một cái, chủ động hòa hoãn không khí: “Anh đi công tác trở về lúc nào vậy?”
“Buổi chiều.”
“Vậy anh tới công ty tìm Khương Khương sao không nói trước nói với tôi một tiếng, còn để tôi cùng ăn cơm với hai người, tôi nửa điểm tâm lý chuẩn bị cũng không có, vạn nhất bị Khương Khương phát hiện quan hệ hai chúng ta thì làm sao bây giờ?”
“Hai chúng ta, là quan hệ như thế nào?”
“…”
Thân hình Dương Thư hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giữa hai người lại lần nữa lâm vào tẻ nhạt.
Sau khi đến tiểu khu, Khương Bái không có dừng xe ở cửa, mà là trực tiếp lái vào, tiến vào tầng hầm ga-ra.
Tắt máy xe, anh cầm áo khoác trên ghế dựa, đến mở cửa xe phía sau.
Xem ra, anh là không có dự định muốn đi đến công ty.
Mở cửa vào nhà, Dương Thư khom lưng cầm hai đôi dép lê, đưa đôi dép nam kia cho anh.
Đổi giày xong, Khương Bái từ trong túi áo khoác lấy ra một hộp quà tinh xảo nhỏ xinh, đưa lên: “Của em.”
Không nghĩ tới sẽ có phần của mình, Dương Thư kinh ngạc một chút, nhận lấy.
Cũng là chai nước hoa, cùng nhãn hiệu với Khương Ngâm, mùi hương là mùi cam quýt thanh khiết mà cô thích.
Mở nắp chai hít hà, Dương Thư cười: “Còn rất có tâm, cảm ơn anh nha.”
“Tùy tiện mua.” Khương Bái đem áo khoác trên tay treo ở trên móc áo.
Dương Thư lơ đễnh nhún vai: “Vậy coi như tôi được tiện nghi ké của Khương Khương rồi.”
Khương Bái đi phòng bếp rửa tay ra: “Khương Ngâm với bạn trai của của em ấy xảy ra chuyện gì? Không phải nói theo đuổi em ấy sáu năm, là người rất đáng tin cậy sao?”
“Theo đuổi sáu năm thì thế nào, ai biết sáu năm này chỉ theo đuổi một mình Khương Khương hay là tung lưới rộng? Đúng là phượng hoàng nam, muốn ăn cơm mềm còn bày đặt nói Khương Khương không trợ giúp sự nghiệp của anh ta được, trèo lên thiên kim nhà giàu. Hai ngày trước, tiệc tối thời thượng tổ chức ở Đồng Thành tôi có gặp được, sắc mặt tiểu tam thật là buồn nôn.”
Khương Bái chân dài vắt chéo ngồi ở ghế sô pha, cầm lấy quả quýt trên bàn trà rồi lột, mi tâm hơi nhíu xuống: “Tiểu tử kia tên là cái gì nhỉ, người hiện tại ở đâu?”
“Tên là Tạ Thiệu Viễn, người ở——” tiếng nói còn chưa xong, Dương Thư ý thức được cái gì đó, tiến tới ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh sẽ không đi giáo huấn anh ta chứ?”
Khương Bái mặc dù nói chuyện với Khương Ngâm ngữ khí rất thiếu đánh, nhưng đây chẳng qua là hình thức ở chung của anh em bọn họ, Dương Thư biết trong lòng của anh rất thương yêu em gái.
Sợ anh xúc động, Dương Thư ôm lấy cánh tay anh: “Vũ lực không thể giải quyết vấn đề, anh lại là luật sư nữa!”
“Đã biết, dông dài.” Khương Bái đem tơ trắng của quýt lột sạch sẽ, bẻ một miếng đưa vào bên trong miệng mình.
“Đúng rồi!” Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Dương Thư hỏi: “Anh biết tiểu tam đang hẹn hò với Tạ Thiệu Viễn là ai không?”
Khương Bái miễn cưỡng nhấc mí mắt lên nhìn cô: “Là ai cũng không có quan hệ với tôi.”
Dương Thư nói: “Cô ta là em kế của Doãn Toại, Doãn Ánh Phù. Anh không phải nói qua, anh và Doãn Toại là bạn thời đại học, quan hệ rất tốt sao?”
Động tác ăn quýt của Khương Bái dừng lại, lông mày hạ xuống, lại nghe Dương Thư nói: “Vậy nên anh phải đi tìm Doãn Toại nói một tiếng, không thể để anh ấy cho tên vương bát đản Tạ Thiệu Viễn kia chỗ tốt.”
Đem miếng quýt cuối cùng đưa vào trong miệng, anh lại cầm một quả khác lột, trầm mặt không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn anh một mực ăn quýt, Dương Thư rất bồn chồn: “Anh vừa rồi ở bên ngoài sao lại không ăn lẩu a? Bình thường cũng không thấy anh không thích lẩu, chẳng lẽ trước đó đã ăn qua rồi?”
“Không có.” Khương Bái chậm rãi ăn quýt, từ từ ngước mắt, đối đầu với ánh mắt trong suốt của cô: “Muốn trở về ăn đồ em nấu.”
Dương Thư nhếch miệng: “Tôi cũng không phải bảo mẫu của anh, dựa vào cái gì phải trở về làm cho một mình anh ăn chứ?”
Quả quýt này hình như so với cái trước chua hơn, thậm chí dư vị có chút đắng.
“Không muốn làm thì quên đi.” Khương Bái đem quýt còn sót lại ném vào thùng rác, cởi cúc áo sơ mi ra, đi về phòng ngủ: “Anh đi tắm rửa.”
Dương Thư nhìn qua bóng lưng anh, đột nhiên có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn đi vào phòng bếp.
Khương Bái tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm, lau tóc từ phòng tắm ra, nghĩ đến việc Dương Thư nói trước đó, ngồi bên giường sờ lên điện thoại rồi gọi điện.
Sau khi đổ chuông vài tiếng, một thanh âm lười biếng vang lên: “Có việc?”
Khương Bái chân dài duỗi thẳng, không tập trung ngồi dựa vào đầu giường: “Này anh bạn lúc nào rảnh, buổi tối tới chỗ lão Thân uống hai ly.”
Doãn Toại vừa kết thúc một cuộc xã giao quan trọng, từ trong phòng ra, anh đứng dưới hiên cửa sổ, gió biển thổi vào, đè lên mi tâm: “Ngày mai đi.”
Giây lát, lại đổi giọng: “Hoặc là đêm nay, hiện tại tôi có thời gian, vừa vặn có vụ án muốn tâm sự với anh.”
“Hiện tại?” Khương Bái tạm ngừng, vừa lúc Dương Thư bưng đồ mới nấu xong đi đến.
Đối mặt với tầm mắt của cô, hầu kết Khương Bái động đậy đi xuống, ánh mắt hơi tăm tối: “Đêm nay tôi còn có việc khác, ngày mai đi.”
Vừa gác máy, lại một cuộc gọi Wechat gọi tới, là Khương Ngâm.
“Anh, anh đã chở Thư Thư về chưa?”
Khương Bái giơ điện thoại, giọng điệu thiếu đánh: “Chẳng lẽ anh còn có thể đem em ấy bán à?”
Khương Ngâm trực tiếp đem điện thoại cúp máy.
Dương Thư đem đồ ăn đặt ở tủ đầu giường, nghe được âm thanh đột ngột cắt đứt, cạn lời quay người: “Khương Khương khẳng định bị anh chọc tức rồi, anh nói chuyện không thể có dáng vẻ làm anh được à? Đã là người lớn, làm sao lại có thể nói như vậy được chứ.”
Vừa dứt lời, tay đã bị anh bắt được, dùng lực đạo kéo xuống, Dương Thư thuận thế té ngã trên giường.
Trong chớp mắt, thân thể của anh liền áp lên trên: “Chuyện của bọn tôi, em còn quản nhiều nhỉ?”
“Khương Khương với tôi là bạn thân, vì sao tôi lại không được để ý đến?”
“Thật sao?” Khương Bái cong môi cười, lòng bàn tay quẹt qua màu son môi của cô: “Tôi còn tưởng rằng, em yêu tôi.”
———-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT