Trong đêm lành lạnh, ánh đèn đường nhu hoà bên ngoài thuận theo khe hở màn cửa đổ xuống tia sáng nhỏ nhoi, yếu ớt, chiếu lên gương mặt Doãn Toại, làm bừng sáng da thịt trắng trẻo.
Khương Ngâm ngây người nhìn chằm chằm vào anh, một hồi lâu mới thích ứng được, liền phát hiện đôi mắt của anh đang mở ra, nhìn cô không chớp mắt.
Cô cấp tốc cúi đầu xuống né tránh ánh mắt kia.
Theo động tác này, mi tâm Khương Ngâm đâm vào trên môi anh, truyền đến một chút xúc cảm ấm áp.
Hô hấp không yên của anh rơi vụn vặt trên trán cô, lúc lướt qua da thịt có chút ngứa.
Khương Ngâm lại nhớ đến cảnh lúc nãy trong mơ, rồi nhìn lại trạng thái lúc này của hai người, cô tựa hồ đang nằm trên người Doãn Toại, tư thế vừa mập mờ vừa xấu hổ.
Điều hoà không khí trong phòng thổi gió mát, hai đầu gối trên đùi trơn bóng của Khương Ngâm cảm nhận được tia lạnh lẽo.
Lại thêm một chút gió chui vào trong vạt áo.
Cô bỗng nhiên nhớ tới trên người mình đang mặc váy ngủ cực ngắn, nhất thời thần sắc cực biến.
Rồi nhìn Doãn Toại bị cô đè phía dưới, cô theo bản năng há miệng kinh hô: “A ——”
Tiếng thét vừa mới phát ra, thanh âm còn chưa kịp kéo dài đến giây thứ hai, miệng liền bị Doãn Toại đưa tay bịt kín.
Khương Ngâm mở to hai mắt nhìn anh, sau đó chớp mắt một cái, anh chợt trở mình đem cả người cô đặt dưới thân.
Trước khi tay rời khỏi miệng cô, anh đặt ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng “Xuỵt” một tiếng, động tác có mấy phần mê người.
Sát vách là Nhan Tư Nhiêu, Khương Ngâm ngây người hai giây, cũng kịp phản ứng được tiếng rít gào lúc nãy có chút lỗ mãng, chỉ tại cô vừa rồi quá mức mơ màng, nhất thời quên phản ứng ra sao.
Khương Ngâm cắn cắn môi, không lên tiếng nữa, chỉ thử vùng vẫy mấy lần, nhưng thân thể đã bị anh áp chế, căn bản không thể động đậy.
Hai tay cũng bị anh giữ chặt trong tay.
Khương Ngâm tức giận đến mức có chút muốn ngẩng đầu cắn bờ vai anh, Doãn Toại hơi nghiêng người né tránh, tản mạn cười thanh: “Giường ngủ lớn như thế một người ngủ cũng có thể rơi xuống, cô gái nhỏ, tướng ngủ này của em thật sự rất tốt.”
“…”
Nếu không phải vì muốn câu dẫn anh trong mộng, cô có thể lăn xuống sao?
Hơn nữa, đây đều là lỗi của anh!
Nam sắc hại người!
Khương Ngâm hùng hùng hổ hổ trong lòng nhưng trên mặt lại nhếch môi, nửa câu cũng không nói nên lời.
Chỉ là xoay người mấy cái trong mơ mà thôi, cô cũng không biết tại sao trong hiện thực cũng làm như vậy.
Rơi xuống giường còn nằm trên người Doãn Toại, thật là có chút mất mặt.
Tại sao cô mỗi lần đều xảy ra vấn đề, một chút hình tượng nữ thần cũng không có, khó trách không có lực hấp dẫn đối với Doãn Toại.
Cô miên man suy nghĩ trong đầu, đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn anh.
Không biết cô đang xuất thần cái gì mà nhìn Doãn Toại một hồi lâu, anh luôn cảm thấy cô gái nhỏ này không hiểu sao lại có mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Nhất thời như bị anh khi dễ vậy.
Doãn Toại bị cô nhìn có chút im lặng, cuối cùng thở dài, buông tay cô ra: “Đi lên ngủ tiếp đi.”
Khương Ngâm bị thanh âm của anh kéo về, nhưng không nghe rõ anh vừa nói cái gì, vẫn duy trì tư thế nằm ngang, phản ứng có chút chậm chạp, đôi mắt lại nhấp nháy mấy lần.
Doãn Toại nhíu mày nhìn co: “Còn nằm yên như thế, là muốn để tôi ôm em?”
Khương Ngâm: “?”
Cô run lên trong giây lát, cuối cùng cũng kịp phản ứng được ý của Doãn Toại là thả cô đi.
Còn chưa kịp đứng lên, anh bỗng nhiên ngồi dậy, một tay xuyên qua phía sau lưng cô nâng lên, một tay khác nâng đôi chân cong của cô, đem cả người bế lên.
Dưới chân chợt nhẹ bẫng, cánh tay Khương Ngâm vô thức ôm lấy cổ anh.
Sau đó nhìn anh nhẹ nhàng đặt chính mình lên giường, kéo chăn trên giường ra đắp lên.
Anh dắt lại mép chăn, thấy cô đang nhìn mình bằng ánh mắt chăm chú.
Lát sau, môi mỏng gợi cảm của anh kéo lên đường cong mờ nhạt, trực tiếp kéo chăn lên, đem mặt cô bịt kín: “Đi ngủ.”
“…”
Khương Ngâm chui vào trong chăn, trước mắt đen kịt một màu, trong bóng đêm, đôi mắt to tròn của cô nhấp nháy mấy cái, hàng mi rung động mạnh mẽ, rồi chậm rãi đưa tay nắm lấy góc chăn, lén cười khó hiểu.
Lúc cười xong thì hoàn hồn, cô cũng không rõ vì sao mình lại cười, rồi nhanh chóng đem khóe môi kéo xuống, giả vờ như không có chuyện gì, trở mình, đưa lưng về phía anh, đi ngủ!
Ngày kế tiếp lúc tỉnh lại, trong phòng đã không còn bóng dáng Doãn Toại, đầu giường có để sẵn một bộ quần áo mới, chính là số đo của cô, hẳn là Doãn Toại chuẩn bị.
Chiều hôm qua, quần áo lúc quay chụp dính không ít mồ hôi, không nghĩ tới Doãn Toại còn rất chu đáo.
Lúc rửa mặt xong xuống lầu, Doãn Toại ở trước cửa sổ sát đất trong phòng khách gọi điện thoại, lão phu nhân mang kính lão tự mình chăm sóc hoa cỏ trong sân.
Nhìn thấy Khương Ngâm đi xuống, lão phu nhân liền lấy kính mắt xuống cười cười đi vào phòng khách: “Ngâm Ngâm, tối hôm qua cháu ngủ thế nào?”
Nhắc đến tối hôm qua, Khương Ngâm vô thức nhìn về phía Doãn Toại, đúng lúc anh vừa buông điện thoại di động xuống, nhìn qua phía bên này.
Bốn mắt chạm vào nhau, Khương Ngâm cấp tốc né tránh, thu hồi lại ánh mắt, cười với Doãn lão phu nhân: “Rất tốt ạ.”
Lão phu nhân đem hình ảnh đôi vợ chồng nhỏ giao lưu ánh mắt để ở trong mắt, ý cười càng đậm: “Vậy là được rồi, sau này chủ nhật, nếu cháu và Tuế Tuế không có công việc thì thường xuyên đến ở, bà nội rất thích các cháu ở nhà, náo nhiệt.”
Khương Ngâm trong lòng tự nhủ sẽ không tiếp tục ở lại lần nào nữa, nhưng trên mặt lại ngoan ngoãn đáp ứng: “Vâng, bà nội.”
Sắp đến thời gian ăn sáng, Nhan Tư Nhiêu mới ngáp một cái, buồn bã, ỉu xìu từ trên lầu đi xuống, lão phu nhân đang ở trong phòng bếp thu xếp bàn ăn một chút, liếc cô nàng một cái, sẵng giọng: “Tối hôm qua lại thức đêm làm gì rồi? Cháu nhìn khóe mắt của mình chút đi, đều đã xệ xuống đến cằm.”
Nhan Tư Nhiêu sờ lên cằm, rồi sờ lên bên dưới đôi mắt, xem thường ngáp một cái: “Đâu có.”
Lão phu nhân nhịn không được, lải nhải với cô nàng: “Cháu có bệnh nhức đầu, thân thể phải bồi dưỡng chậm rãi, buổi tối không thể thức khuya, phải đi ngủ sớm một chút.”
Nhan Tư Nhiêu ngại phiền, đặt mông ngồi xuống trước bàn ăn, giơ tay cầm bánh mì nướng lên gặm: “Biết rồi ạ!”
Lão phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, gọi Doãn Toại và Khương Ngâm trong phòng khách tới ăn cơm.
Lúc mọi người đã ngồi xuống, thấy Doãn lão gia không có ở đây, Khương Ngâm nghi hoặc hỏi: “Ông nội không ở nhà sao ạ?”
Lão phu nhân nói: “Buổi sáng, ông ấy thích đi dạo trên phố, thuận tiện mua luôn đồ ăn sáng cho mình, không ăn ở nhà.”
Khương Ngâm nhẹ gật đầu, đang cúi đầu húp cháo, Nhan Tư Nhiêu chợt nhớ tới gì đó, nhìn về phía Khương Ngâm: “Đúng rồi chị dâu, sao tối hôm qua lúc nửa đêm chị đột nhiên kêu lên một tiếng, dọa em một lúc.”
Khương Ngâm vừa húp cháo vào trong miệng không kịp nuốt xuống, bị sặc đến mức cúi đầu ho khan vài tiếng.
Lão thái thái vỗ lưng Nhan Tư Nhiêu một cái: “Ăn một bữa cơm thôi sao cháu lại nhiều lời như vậy, tranh thủ thời gian ăn, bánh mì trong tay đã gặm nửa ngày sao một chút cũng không vơi?”
Bị mắng một cách khó hiểu, Nhan Tư Nhiêu ủy khuất gặm bánh mì trên tay, bưng sữa bò uống một ngụm.
Doãn Toại cầm khăn tay đưa cho cô lau miệng, Khương Ngâm nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Doãn lão phu nhân, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, cô nhẹ nhàng kéo góc áo Doãn Toại, thấp giọng tiến tới hỏi: “Không phải bà nội hiểu lầm chứ?”
Vừa rồi, cô chẳng qua là ngại nói mình rơi xuống giường, mới bị sặc phải ho khan vài tiếng.
Nhưng nghĩ lại, phản ứng của cô có phải ngược lại dẫn đến hiểu lầm hay không, liên quan đến phương diện không quá thuần khiết?
Doãn Toại cười tản mạn, nhẹ giọng đáp: “Như vậy không phải rất tốt sao.”
Khương Ngâm: “?”
Doãn Toại ghé vào bên tai cô, thanh âm lại giảm thấp xuống một chút: “Như vậy càng có thể làm cho bà nội tin tưởng, hai chúng ta là vợ chồng thật.”
“…”
“Em còn nhìn chằm chằm tôi như thế, nói thì thầm với tôi, đoán chừng bà nội sẽ càng nghĩ nhiều.”
“…”
Khương Ngâm bỗng nhiên ngồi thẳng, ngẩng đầu nhìn lại phía bên kia, lão phu nhân đang nhìn sang, cười chào hỏi: “Ngâm Ngâm ăn bánh bao gạch cua đi, nếm thử hương vị thế nào.”
Khương Ngâm kiên trì dùng đũa kẹp một cái lên, cắn một miếng.
Không hiểu sao, bên tai cô đột nhiên có chút đỏ, nóng bừng lên.
Vốn dĩ Doãn Toại và Khương Ngâm dự định sau khi ăn sáng xong sẽ về nhà, nhưng lúc này công ty lại có chuyện, Doãn Toại muốn về tổng bộ Quân Tứ.
Sợ Khương Ngâm ở trong nhà nhàm chán, liền để cô ở chỗ này bồi Nhan Tư Nhiêu và lão phu nhân nửa ngày, trước giữa trưa anh sẽ tới đón cô.
Hôm qua, trời mưa một đêm, hôm nay mặt trời lại chói chang.
Biết Nhan Tư Nhiêu muốn học chụp ảnh với mình, Khương Ngâm dứt khoát ở lại chỗ bà nội thêm nửa ngày.
Sau khi Doãn Toại đi, Khương Ngâm cùng Nhan Tư Nhiêu cầm máy ảnh đi đến đầu đường gần đấy chụp ảnh.
Bên này là là khu thành cũ, cổ phác trên đường phố tràn đầy lãng mạn và ý thơ, Khương Ngâm và Nhan Tư Nhiêu vừa đi vừa nghỉ, Nhan Tư Nhiêu không ngừng cầm máy ảnh chọn góc độ bốn phía, Khương Ngâm bên cạnh kiên nhẫn giảng giải chi tiết cho cô nàng.
Hơn một tiếng sau, hai người đã nóng đến mức mồ hôi đầy đầu, quần áo dinh dính dán vào trên người.
Nhan Tư Nhiêu nhìn thấy quán kem bên cạnh, chỉ chỉ nói: “Chị dâu, chúng ta ăn chút gì đó mát mẻ đi.”
Khương Ngâm đáp ứng cô nàng, cùng nhau tiến vào cửa hàng.
Chọn kem xong, hai người chọn chỗ ngồi xuống, trong quán mở điều hoà không khí, cửa sổ thủy tinh ngăn cách nhiệt độ bên ngoài, trong nháy mắt nhẹ nhàng khoan khoái hơn không ít.
Khương Ngâm dừng một chút, nói với cô nàng: “Chuyện em nộp CV cho công ty chị, anh trai em đã biết.
Động tác ăn kem của Nhan Tư Nhiêu dừng lại, cắn thìa chậm chạp ngẩng đầu, biểu hiện trên mặt ngơ ngác, tựa hồ bị kinh hãi không nhỏ.
Nhìn bộ dáng của cô nàng, Khương Ngâm nhịn cười không được: “Sao em lại sợ anh ấy như vậy?”
“Chị không biết đâu, anh ấy nổi giận rất đáng sợ!”
Hào hứng ăn kem của Nhan Tư Nhiêu cũng mất, nói với Khương Ngâm: “Lúc đại học, trong một lần tham gia họp lớp, em không may gặp tai nạn xe cộ, may mắn nhặt về được một cái mạng, sau đó liền có bệnh nhức đầu.”
“Rất nghiêm trọng sao?” Khương Ngâm hỏi.
“Cũng không phải.” Nhan Tư Nhiêu lắc đầu: “Là bệnh thần kinh, nói đau liền đau, không có quy luật, mẹ em không yên tâm, liền không cho em ra ngoài làm việc một mình, cũng phải có người ở bên cạnh. Sau đó anh trai em cũng nghe mẹ em, liền không cho em ra ngoài làm việc.”
Cô nàng buồn bực cúi đầu, cầm thìa chọc chọc kem bên trong mấy lần, cảm xúc không quá tốt.
Khương Ngâm nhìn qua cô nàng, ăn kem trong miệng, chậm rãi nói: “Là không yên lòng để em một mình làm việc bên ngoài, vậy lúc em làm việc có người bên cạnh không phải được rồi sao?”
Nhan Tư Nhiêu: “?”
Khương Ngâm nói: “Chị đã nói với anh trai em một lần, em đến chỗ chị làm việc, thuận tiện không phải em muốn học chụp ảnh sao, chị cũng có thể dạy cho em, anh em đã đồng ý, còn nói trở về sẽ hỗ trợ khuyên nhủ mẹ em.”
“Thật sao?” Nhan Tư Nhiêu ngạc nhiên vỗ bàn, cảm giác được người xung quanh nhìn qua phía bên này, cô nàng mới ngượng ngùng thè lưỡi, cảm giác hạnh phúc từ trên trời giáng xuống, có chút không quá chân thực: “Trước đó, em đã bị công ty của chị từ chối, nên vẫn không dám nghĩ đến chuyện này lần nữa.”
“Em có linh khí, cũng có thiên phú, nếu nguyện ý học thì vẫn có thể học tốt.” Khương Ngâm nói xong, thả thìa trong tay xuống ngẩng đầu, thấm thía mở miệng: “Có ước mơ thì đừng từ bỏ.”
Thời tiết bên ngoài quá nóng bức, từ quán kem đi ra, hai người lấy ô che nắng, trở về nhà cũ.
Khương Ngâm nói: “Chị Lăng và Dương Thư bên kia chị đều đã thông báo, ngày mai em trực tiếp đến công ty nhậm chức.”
“Cám ơn chị dâu!” Nhan Tư Nhiêu kích động, không lời nào có thể diễn tả được, cô nàng ân cần tiếp nhận ô che nắng trên tay Khương Ngâm: “Để em giúp chị.”
Khương Ngâm bất đắc dĩ cười cười, lúc này cảm giác được điện thoại trong túi vang lên, cô cầm lên ấn mở.
Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Ở bên kia nhàm chán sao? 】
Khương Ngâm trả lời hắn: 【 Cũng được 】
Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Tôi làm xong sẽ qua đón em 】
Khương Ngâm: 【 OK 】
Vừa trở lại khu biệt thự, xa xa đã trông thấy một chiếc xe ô tô màu đỏ lái vào nhà cũ Doãn gia, Nhan Tư Nhiêu dò xét, hướng cổ nhìn về phía bên kia một chút, nhíu mày: “Cô ta sao lại tới đây? Đúng là âm hồn bất tán!”
“Ai vậy?” Khương Ngâm hồ nghi nhìn sang.
“Một cái đồ đáng ghét, tiểu bạch hoa, kẻ tâm cơ, kết thù kết oán từ lâu với em, đến nhìn cũng không muốn nhìn thấy cô ta!”
Đang nói chuyện, hai người đã đi lên trước, tiến vào cửa sắt.
Trong sân, sau khi chiếc ô tô màu đỏ dừng lại, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, hào hoa phong nhã mở cửa đi xuống, vòng qua đầu xe bên kia mở cửa ghế phó lái ra.
Tiếp đó, một cô gái giẫm lên giày cao gót bước xuống xe, trên người mặc váy trắng, tóc dài đen thẳng.
Cảm nhận được sự nóng bức xâm nhập, cô ta yếu ớt nhíu mày phẩy phẩy tay trước mặt, miệng cong lên, thấp giọng oán trách gì đó.
Người đàn ông ôn nhu xoa nhẹ đầu cô ta, cưng chiều an ủi, sau đó đi ra cốp sau xách bao lớn bao nhỏ quà tặng.
Lúc nhìn thấy hai gương mặt kia, nụ cười trên mặt Khương Ngâm liền nhạt đi, bước chân cũng ngừng lại, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Thật đúng là trùng hợp, ở chỗ này cũng gặp đôi cẩu nam nữ kia.
Lúc trước cô gả cho Doãn Toại, một phần nguyên nhân cũng là bởi bị hai người này kích thích.
Sau khi kết hôn, cô vẫn luôn nghĩ cách công lược Doãn Toại, ngược lại đem hai người họ quên sạch sành sanh, thật sự không nghĩ tới hôm nay lại có thể chạm mặt.
“A, hôm nay còn mang theo bạn trai tới.” Khoé miệng Nhan Tư Nhiêu kéo xuống, mỉa mai, nhỏ giọng nói với Khương Ngâm: “Chị dâu, chị không biết đâu, em nghe nói người bạn trai này của cô ta là cướp được từ trong tay người khác, có phải rất không biết xấu hổ hay không?”
“…”
Lời nói trong lúc vô tình của Nhan Tư Nhiêu lại làm cho Khương Ngâm có cảm giác một phát đánh thẳng vào tim.
Cô liếm môi một cái, sau đó bình tĩnh trả lời: “Là rất không biết xấu hổ.”
Nữ thần và mình cùng chung ý nghĩ, đáy lòng Nhan Tư Nhiêu hết sức cao hứng, lại nhịn không được cảm khái một tiếng, tiếp tục phát biểu quan điểm của mình: “Chị nhìn xem, người đàn ông này đối với cô ta thiên y bách thuận*, nhưng dường như không thật lòng, sự không kiên nhẫn đều tràn ra dưới đáy mắt, người ngoài như em cũng nhìn ra được, Doãn Ánh Phù cũng đủ ngốc, còn cảm thấy người đàn ông này có bao nhiêu thích cô ta, dùng sức thể hiện.”
*Thiên y bách thuận: Việc gì cũng thuận theo, nghe theo.
Bên kia, Tạ Thiệu Viễn mang theo bao lớn bao nhỏ đồ vật, Doãn Ánh Phù phảng phất như không nhìn thấy, đại khái giận đến mệt mỏi, đem túi xách trong tay ném luôn vào ngực anh ta.
Tạ Thiệu Viễn suýt nữa không tiếp được, mi tâm nhíu lại khó có thể thấy được, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn cô ta lại ấm áp, ôn nhu như cũ.
Nhan Tư Nhiêu thấp giọng cười nhạo nói: “Người này thật ra là phượng hoàng nam, muốn mượn cô ta để leo lên quyền quý mà thôi, còn vô cùng nhẫn nhịn tính khí đại tiểu thư của cô ta, hai người đó quả thật là một cặp trời sinh.”
Cô nàng vừa nói vừa nhìn về phía Khương Ngâm, tiếp tục phát biểu ý kiến: “Nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thật Doãn Ánh Phù cũng coi như giúp bạn gái cũ của người đàn ông này thoát khỏi bể khổ, công đức một kiện!
“…”
Lần này Khương Ngâm rất tán đồng, nhẹ gật đầu, giơ ngón tay cái lên với cô nàng: “Em nói vô cùng chính xác!”
Hai người đang xì xào bàn tán, Tạ Thiệu Viễn và Doãn Ánh Phù vừa lúc nhìn qua hướng bên này.
Ánh mắt của Tạ Thiệu Viễn rơi trên người Khương Ngâm, thần sắc bỗng nhiên cứng đờ, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng hoang mang, hiển nhiên không thể lý giải được sao cô có thể xuất hiện ở chỗ này.
Khương Ngâm bình tĩnh nhìn thẳng anh ta, đáy mắt đạm mạc không trộn lẫn bất kỳ tâm tình gì, phảng phất như anh ta không khác gì người xa lạ.
Nhan Tư Nhiêu cầm ô che nắng, kéo tay Khương Ngâm đi nhanh tới, thoáng nhìn đồ vật trong tay Tạ Thiệu Viễn, nhíu mày khinh thường với Doãn Ánh Phù, cố ý nói chuyện âm dương quái khí: “Lại có chuyện gì muốn cầu xin ông bà ngoại tôi, mang nhiều đồ như vậy chạy tới xum xoe?”
“Tôi đến thăm ông bà nội không phải có việc muốn nhờ vả sao?” Từ nhỏ, Doãn Ánh Phù và Nhan Tư Nhiêu đã không hợp nhau, nhưng lúc này nhìn thấy Khương Ngâm, cô ta căn bản không có tâm tình ầm ĩ với Nhan Tư Nhiêu, chỉ thuận miệng trả lời một câu, ánh mắt dò xét trên người Khương Ngâm, lại vô thức nhìn xem Tạ Thiệu Viễn.
Sau khi Khương Ngâm xuất hiện, ánh mắt bạn trai nhà cô ta phảng phất như bị dính chặt vào cái gì đó, một chút cũng không dời đi, cô ta nhíu mày một cái, lúc nhìn về phía Khương Ngâm không thèm che dấu địch ý: “Sao cô lại xuất hiện ở nhà tôi?”
Không nghĩ tới Doãn Ánh Phù thế mà lại quen biết với nữ thần, hơn nữa thoạt nhìn như có khúc mắc, Nhan Tư Nhiêu ngoài ý muốn chớp mắt một cái, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đáp trả: “Đây là nhà ông bà ngoại tôi, có liên quan gì đến cô? Giả vờ là chủ nhân ở đây làm gì?”
Doãn Ánh Phù nhìn cánh tay hai người thân mật khoác vào nhau, mơ hồ đoán được gì đó, nhất thời cười lên.
Cô ta vô cùng khinh miệt nhìn về phía Khương Ngâm: “Cô sẽ không nghĩ là làm bạn với Nhan Tư Nhiêu, chạy tới lấy lòng ông bà của tôi liền có thể phá hư tình cảm của tôi và A Viễn chứ? Khương Ngâm, tôi cho cô là người thông minh, đối với thứ không thuộc về mình sẽ biết buông tay, không nghĩ tới cô còn có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Nghe Doãn Ánh Phù nói xong, Tạ Thiệu Viễn hơi kinh ngạc chớp mắt một cái, con ngươi phức tạp nhìn về phía Khương Ngâm, cảm xúc bên trong đáy mắt có thống khổ, có kinh hỉ, có kích động, lại có chút bất đắc dĩ.
Anh ta vẫn luôn biết, Khương Ngâm không thích anh ta.
Nếu lúc trước anh ta không giả mạo người hâm mộ trên Weibo kia thì cũng sẽ không có cơ hội trở thành bạn trai cô.
Về sau, dù hai người ở bên nhau nhưng mỗi lần anh ta đề xuất muốn gặp mặt, cô cũng hầu như lấy cớ bận rộn công việc, lần lượt từ chối nhã nhặn.
Anh ta ngồi xe lửa đi thăm cô, cô cũng chỉ miễn cưỡng rút thời gian ăn bữa cơm với anh ta.
Hai người ở cùng một chỗ ba tháng, cũng chỉ ăn qua loa bốn bữa cơm.
Tạ Thiệu Viễn chưa từng thấy mối quan hệ nam nữ nào kì lạ như hai người bọn họ vậy.
Cô luôn nói công việc quá bận, thật sự bận rộn như vậy sao?
Anh ta không tin.
Anh ta càng muốn tin tưởng, trong lòng cô căn bản không có anh ta.
Thật ra, Tạ Thiệu Viễn vẫn cảm thấy, lúc trước, nếu Khương Ngâm có thể đối với anh ta hơi dụng tâm một chút xíu, anh ta cũng sẽ không chấp nhận Doãn Ánh Phù theo đuổi, chia tay với cô.
Anh ta muốn làm biên kịch, muốn có tên tuổi, muốn thành công, những thứ này cũng không hẳn đều là vì cái gọi là mộng tưởng, chỉ là muốn cô để mắt đến.
(Sue: Không nghe tra nam nói lời thâm tình:)))))))))
(Xu: Đồng ý với ý kiến trên =))))) nhưng mà nó kp thâm tình mà là ngụy biện nha:)))))
Anh ta muốn để cô biết, cho dù ban đầu hai người ở cùng một chỗ xuất phát từ sự lừa gạt nhưng Tạ Thiệu Viễn này cũng đáng được cô thích, anh ta có năng lực cho cô hạnh phúc.
Lúc chia tay, cô đi quyết tuyệt như vậy, đáy mắt không che giấu sự chán ghét.
Anh ta vốn cho rằng đời này cũng không thể được cô thích.
Bây giờ Doãn Ánh Phù nói lời này lại cho anh ta hi vọng.
Hôm nay Khương Ngâm xuất hiện ở đây, thật sự là vì nghĩ biện pháp quay lại với mình sao?
Anh ta ở cùng Doãn Ánh Phù lâu như vậy nhưng chuyện biên kịch vẫn trước sau như một không có tin tức.
Tạ Thiệu Viễn đã sớm không còn hi vọng gì.
Nhưng nếu Khương Ngâm trong lòng còn có anh ta, vậy anh ta cũng không phải không có gì cả.
Nội tâm của anh ta cuồn cuộn các loại cảm xúc, môi mỏng mấp máy mấy lần, nhìn Khương Ngâm muốn nói lại thôi.
Trầm mặc thật lâu, anh ta nhẹ nhàng hỏi cô: “Thật sự là như cô ấy nói sao?”
Khương Ngâm bị chọc giận mà cười lên, lại nhìn bộ dáng nóng lòng muốn kiểm chứng này của Tạ Thiệu Viễn, một chút dục vọng giải thích cũng không có, chỉ là nhàn nhạt nhếch môi dưới: “Anh đoán?”
Đầu óc Nhan Tư Nhiêu vẫn còn khá nhạy bén, ở bên cạnh nghe một hồi như thế, lập tức đoán được đại khái.
Chị dâu của cô nàng hoá ra là bạn gái cũ của người đàn ông này a, kết quả bây giờ gả cho anh trai cô nàng?
Quan hệ này, thật sự quá vi diệu!
Bất quá tiểu tiện nhân Doãn Ánh Phù này còn sợ Doãn Toại hơn so với cô nàng, cô ta cướp bạn trai người ta, hiện tại người ta gả cho người cô ta không dám chọc, đây thật là quả báo đến sớm, thật là thú vị!
Nhan Tư Nhiêu cấp tốc bổ não ra một bộ phim dài tập của năm.
Hai người này hiển nhiên còn chưa biết thân phận bây giờ của Khương Ngâm, Nhan Tư Nhiêu chậc chậc hai tiếng, cũng không ngừng phá, giọng mỉa mai nói: “Đầu năm nay, tiểu tam nói chuyện còn rất đúng lý hợp tình, có phải là mẹ cô dạy cô không? Dù sao ở phương diện này, mẹ cô cũng có kinh nghiệm.”
“Nhan Tư Nhiêu, miệng cô sạch sẽ một chút cho tôi!”
“Tôi làm gì mà không sạch sẽ, nói sự thật cũng không cho người ta nói?”
“Ồn ào cái gì? Trời nắng to như vậy, một đám người đứng ở nơi đó không thấy nóng đến hoảng sao.
Đúng lúc này, lão phu nhân xuất hiện ở cửa ra vào, Doãn Ánh Phù lập tức thu liễm tính tình, mềm giọng thì thầm: “Bà nội, Nhan Tư Nhiêu nói chuyện quá phận, bà cũng mặc kệ em ấy.”
Nói xong liếc Khương Ngâm một cái rồi bổ sung: “Cháu biết em họ Nhiêu Nhiêu tính tình đơn thuần, hôm nay em ấy trở nên như vậy, chắc hẳn là kết bạn với người không tốt, nghe lời người khác, ly gián quan hệ chị em họ chúng cháu.”
Khương Ngâm nghe cô ta nói ẩn ý, khóe môi hạ xuống, không lên tiếng trước mặt lão phu nhân.
Lão phu nhân không nghe ra ẩn ý bên trong, nhưng bà không thể nhìn bộ dáng giả vờ nhu nhược này của Doãn Ánh Phù, mày nhăn lại: “Đều vào nhà rồi nói.”
Lần này Doãn Ánh Phù và Tạ Thiệu Viễn tới, vẫn là vì những kịch bản Tạ Thiệu Viễn viết.
Doãn Toại bên kia không được, ba cũng không chịu hỗ trợ, hiện tại Doãn Ánh Phù chỉ có thể nhờ vả ông bà nội nói giúp cô ta.
Xưa nay, Doãn Toại luôn hiếu thuận với với ông bà nội, nếu bọn họ đồng ý giúp đỡ, chắc hẳn vẫn có chút hi vọng.
Vốn dĩ lão phu nhân cảm thấy, mặc kệ người lớn làm sai chuyện gì, con cái cũng không có tội, cho nên đối với đứa cháu gái Doãn Ánh Phù này, từ trước đến nay, bà đều đối đãi và yêu thương như mấy người Doãn Toại, Nhan Tư Nhiêu và Doãn Mặc.
Nhưng Doãn Ánh Phù từ nhỏ không lớn lên bên cạnh bà, bị mẹ cô ta nuôi quá mức thực dụng, mỗi lần có việc gì đều đến nịnh bợ bà, đến lúc không có điều gì mong muốn liền không hề để tâm tới người bà này. Rõ ràng, cô ta chỉ có một chút lòng hiếu thảo.
Tâm lão phu nhân lạnh dần, đối với cô ta cũng xa cách hơn.
Bây giờ nghe cô ta vừa vào nhà đã đáng thương cầu xin, rồi đem ra những thứ quý giá như thuốc bổ các loại làm quà tặng, trong lòng lão phu nhân không quá dễ chịu, sắc mặt cũng nhàn nhạt: “Ông nội cháu đã hẹn người ta đi chơi bóng, không có ở nhà, bà già như bà không hiểu những việc này, cũng không giúp được gì cho cháu, tối nay Doãn Toại sẽ tới, cháu vẫn nên giữ những lời ân cần này, tự mình nói với nó đi.”
Nói xong, bà trực tiếp từ trên ghế sô pha đứng lên: “Bà lớn tuổi rồi, ngồi không yên, đi lên lầu nghỉ một chút, các cháu cứ tự nhiên.”
“Bà nội!” Doãn Ánh Phù đáng thương đứng dậy gọi bà nhưng lão phu nhân cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào thang máy.
Lúc trước, Doãn Ánh Phù luôn thổi phồng, nổ đến mức tơi bời hoa lá, nhưng kết quả lại vấp phải trắc trở mọi nơi, bây giờ Tạ Thiệu Viễn cũng biết đại khái thái độ của người Doãn gia đối với Doãn Ánh Phù, có chút không kiên nhẫn.
Lại thêm hôm nay, một lần nữa bị cự tuyệt ngay trước mặt Khương Ngâm, mặt mũi anh ta có chút không nhịn được, đứng lên nói: “Quên đi, chúng ta đi thôi.”
Doãn Ánh Phù kéo cánh tay anh ta lại, ôn nhu nói: “Chờ một chút nha, không phải bà nội nói anh em một lát sẽ tới sao, em nghe nói anh ấy kết hôn, có thể sẽ tới cùng chị dâu, đến lúc đó chúng ta thử nói một chút lời hay ý đẹp với chị dâu, có lẽ sẽ có hi vọng.”
Khương Ngâm một mình tản mạn dựa vào ghế sô pha, Nhan Tư Nhiêu ngồi trên lan can bên cạnh, hai người cúi đầu vào một chỗ nhìn ảnh chụp vừa mới chụp ở bên ngoài, thấp giọng nghiên cứu gì đó.
Nghe được bên kia nói chuyện, Nhan Tư Nhiêu ngẩng đầu, khóe môi gợi lên một vòng nghiền ngẫm.
Biết được chân tướng, cô nàng ghé vào bên tai Khương Ngâm lẩm bẩm: “Chị dâu, bây giờ em nhìn hai người bọn họ đặc biệt giống hai đồ đần.”
Khương Ngâm không ngẩng đầu, xem hai người kia như không tồn tại, tiếp tục xem ảnh chụp chỉ cho Nhan Tư Nhiêu: “Bức ảnh này em chụp góc độ rất tuyệt, em nhìn ngọn tháp này đi, ánh nắng vừa vặn theo…”
Doãn Ánh Phù đang bực bội trong lòng, nghe thấy thanh âm của Khương Ngâm thì càng khó chịu, nhíu mi nhìn sang: “Cô nói chuyện nhỏ giọng một chút, một người ngoài thế mà lại rống to như vậy ở nhà người khác, một chút ý thức tự giác cũng không có sao?”
Thanh âm Khương Ngâm bị đánh gãy, cô chậm rãi ngẩng đầu, không những không giận mà còn cười: “Bị cự tuyệt nhưng không có chỗ xả giận, muốn trút lên người tôi sao?”
Đặt máy ảnh ở ghế sô pha đằng sau, cô khoanh tay, nghiền ngẫm mà nhìn hai người họ: “Không phải đã sớm khoe khoang với tôi, người nào đó muốn làm đại biên kịch sao, sao đến bây giờ đã mấy tháng trôi qua, ngay cả bóng dáng cũng không thấy?”
“Đến cùng là kịch bản không được, hay là người không được?” Ngón trỏ cô chống cằm nghĩ nghĩ, gật đầu: “Vấn đề này quả thực đáng để suy nghĩ thật kỹ.”
Sắc mặt Tạ Thiệu Viễn có chút khó coi.
Doãn Ánh Phù bị cô kích thích, trợn mắt trừng Khương Ngâm, còn chưa kịp phát tác, ánh mắt chợt rơi vào cổ tay trái của cô, nhìn chằm chằm chiếc vòng bạch ngọc trong suốt, bóng loáng kia, con ngươi dần dần co lại, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không thể tin được.
Chiếc vòng này…
Cô ta còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, người giúp việc trong nhà đã đem một túi quần áo đến, đi tới trước mặt Khương Ngâm: “Phu nhân, quần áo hôm qua cô thay, tiên sinh bảo tôi giúp cô giặt sạch, tối nay tiên sinh đến rồi thuận tiện mang đi hay là vẫn đặt ở trong phòng trên lầu như cũ?”
Tạ Thiệu Viễn sầm mặt lại, kinh ngạc nhìn Khương Ngâm.
Doãn Ánh Phù cũng không tốt tí nào, hai tiếng “Phu nhân” lại thêm chiếc vòng trên cổ tay Khương Ngâm, cô ta cảm thấy cả người mình cơ hồ đều muốn nứt ra.
Ông trời đang đùa với cô ta cái gì vậy?!
Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi người giúp việc một lần: “Bà vừa – kêu cô ta là cái gì?”
Dì giúp việc phát giác được mùi thuốc súng giữa mấy người kia, dì cũng không dám lắm miệng, chỉ thành thành thật thật đáp một câu: “Vị này là phu nhân của Doãn Toại tiên sinh.”
Vừa dứt lời, dì giúp việc liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở cửa.
Người đàn ông mặc tây trang, không nhúc nhích đứng ở đằng kia, không biết đã đứng đó từ lúc nào, giống như một pho tượng thẳng tắp, ngạo nghễ.
Anh mạnh mẽ, sắc bén, trên mặt mang theo vài phần âm trầm khó nói nên lời, thần sắc đạm mạc, đôi mắt thâm thúy đen như mực, lúc nhìn qua phía bên này, đáy mắt toả ra ý lạnh thấu xương, khiến người ta sinh ra mấy phần e sợ khó hiểu.
Trong lòng dì giúp việc không khỏi run rẩy một chút, cung kính lên tiếng chào hỏi bên kia: “Tiên sinh đã trở về.”
Theo lời nói của dì, mọi người đồng thời dời mắt, nhìn sang Doãn Toại ở phía cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT