Editor: Sue

Beta: Xu

Đã hơn mười giờ vẫn không có động tĩnh, Doãn Toại đã sớm đoán được kết quả này.

Nhưng lúc nghe chính miệng cô thừa nhận, vẫn có chút cạn lời.

Nhìn đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, anh đứng dậy, cầm chìa khóa xe ở chỗ sảnh trước cửa: “Địa chỉ nhà em ở đâu, tôi đi đón em.”

Khương Ngâm vô thức báo địa chỉ, nhưng lại chợt cảm thấy nếu đã về nhầm nhà, muộn như vậy cũng không cần phải giày vò.

Còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, bên kia đã cúp máy.

Để điện thoại di động xuống, cô nhìn quần áo đang ôm trong ngực, đột nhiên không biết mình có nên đi tắm nữa hay không.

Thời điểm Khương Ngâm nhận thức ăn ngoài cũng là lúc Doãn Toại vừa đến.

Đứng trước cửa, cô nhìn nhân viên giao hàng rồi lại nhìn Doãn Toại một chút, dưới ánh mắt phức tạp của anh, nhận lấy thức ăn ngoài của cô.

Sau khi nhân viên giao hàng rời đi, Khương Ngâm mời anh vào, đóng cửa lại.

Bầu không khí lúc này vô cùng xấu hổ.

Chính Khương Ngâm cũng cảm thấy khó có thể tin được, cô làm sao lại vì công việc mà đem chuyện lớn như kết hôn quên đến mức không còn một mảnh.

Còn phải để ông xã cô gọi điện thoại nhắc nhở cô về nhà.

Quả thực là vợ chồng plastic?

Đúng là có chút plastic, đều đã kết hôn nhưng đến nhà cô để đón cô còn phải hỏi một chút địa chỉ ở đâu, có loại ông xã thân yêu như này sao?

Cho nên việc cô về nhầm nhà có thể hoàn toàn trách cô ư?

Không thể!

Đúng, không thể hoàn toàn trách cô!

Sau khi Doãn Toại đi vào liền đứng ngay ở cửa, Khương Ngâm liếm môi một cái, còn chưa kịp nói chuyện, nghe mùi cơm chín, bụng cô không tự chủ kêu “Ục ục” vài tiếng.

Vừa mới tự an ủi mình, tìm lại được một chút tự tin, bây giờ bụng lại kêu, trực tiếp đem bầu không khí xấu hổ giữa hai người đẩy tới đỉnh điểm.

Khương Ngâm hận không thể kiếm cho mình một cái quần, sau đó đội nó lên đầu.

May thay, Doãn Toại cũng không nói cái gì, liếc cơm trong tay cô một chút, rất tự giác đi đến ghế sô pha ngồi xuống: “Nếu đói thì ăn cơm trước đi.”

Khương Ngâm quả thực đã đói đến mức không chịu được, bưng lấy thức ăn ngoài đi đến ngồi xuống trước bàn ăn, yên lặng mở ra dùng sức hít hà mùi cơm chín nồng đậm, bắt đầu tự mình ăn.

Doãn Toại cũng không nhìn loạn bốn phía, từ đầu đến cuối đều ngồi trên ghế sô pha, chân dài tự nhiên bắt chéo, tư thế ngồi tùy ý, không nói lời nào, càng không thúc giục.

Trong phòng quá an tĩnh, thức ăn ngoài của Khương Ngâm có chút bột gạo, lúc ăn dù khắc chế cũng sẽ phát ra âm thanh.

Cô cảm thấy bầu không khí thật không thoải mái, nghiêng đầu nhìn sang: “Nếu anh nhàm chán có thể xem tivi, điều khiển ở ngay trên bàn trà.”

Doãn Toại nhìn về hướng bên kia một chút, cầm lấy điều khiển trên bàn trà ấn mở.

Anh không đổi kênh, dường như xem cái gì cũng không hào hứng, thế nhưng dưới sự che giấu của âm thanh TV, Khương Ngâm ăn bữa cơm này liền thoải mái hơn.

Sợ Doãn Toại chờ quá lâu, cô nhanh chóng đem đồ ăn ăn xong, rút khăn giấy ra lau miệng, thu dọn hộp thức ăn ngoài một chút rồi ném vào thùng rác.

Lúc đang chờ Doãn Toại trên đường tới, quần áo và đồ dùng hằng ngày đã được Khương Ngâm thu dọn đầy đủ, rương hành lý đã đặt ở bên cạnh bàn trà.

Thấy bên kia ăn xong, Doãn Toại đứng dậy cầm rương hành lý lên.

Khương Ngâm đem túi rác buộc lại, mang theo, cùng Doãn Toại từ trong nhà đi ra.

Cho đến khi ngồi lên xe Doãn Toại, giữa hai người vẫn vô cùng  yên lặng.

Trên đường trở về khu Hoa Duyệt, Khương Ngâm thực sự nhẫn nhịn không được bầu không khí quá mức trầm mặc, cuối cùng vẫn chủ động phá vỡ cục diện bế tắc: “Người trẻ tuổi bây giờ, áp lực công việc đều rất lớn, đem nhiều chuyện vứt bừa bãi ra sau đầu là điều bình thường. Tôi nhìn thấy trên mạng có rất nhiều người đều gặp qua loại tình huống như tôi.”

“Vậy xem ra, có thật nhiều người đều không tim không phổi như em.”

“…”

Doãn Toại cũng không muốn so đo chuyện này với cô, liền bỏ qua cái đề tài này: “Bình thường công việc của em cũng xong trễ như vậy sao?”

“Thỉnh thoảng thôi, cũng không thường xuyên.” Khương Ngâm điều chỉnh lưng ghế ra phía sau, tìm tư thế nửa nằm thoải mái: “Phòng làm việc này dù sao cũng có cổ phần của tôi, bây giờ đang trong thời kỳ phát triển, có đôi khi chắc chắn sẽ bận bịu. Nhưng tính linh hoạt trong công việc cũng tốt, ví dụ như ngày mai tôi không có gì làm, buổi trưa mới đến công ty cũng được, cho nên thời gian nghỉ ngơi để mà nói vẫn là đủ.”

Hàn huyên vài câu được câu mất, bên kia dần dần an tĩnh.

Lúc Doãn Toại đang chờ đèn đỏ liền ghé mắt nhìn sang, cô ngủ thiếp đi với một loại tư thế kì quái, miệng có chút mở ra, hô hấp nhẹ nhàng mà bình ổn.

Anh thu lại tầm mắt, tiện tay nâng cao nhiệt độ điều hoà không khí trong xe một chút.

Xe lái vào khu Hoa Duyệt, tiến vào nhà để xe, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc đầu Doãn Toại muốn gọi cô dậy, tay cũng đã vươn tới, nhưng nhìn cô ngủ say sưa lại có chút không đành lòng.

Do dự một lát, anh xuống xe mở cửa xe ở ghế phó lái ra, tháo dây an toàn của cô, một tay xuyên qua phía sau lưng cô, cánh tay kia nâng chân cô lên, đem người bên trong ôm vào lòng.

Theo động tác của anh, đôi mắt Khương Ngâm mở ra một chút, sững sờ, nhìn chằm chằm gương mặt này của Doãn Toại, từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc rồi biến mất.

Ba giây đồng hồ sau, lại nhanh chóng nhắm mắt.

Cô cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, không nghĩ tới hôm nay vừa mở mắt thế mà được Doãn Toại ôm trong ngực.

Hơn nữa còn là ôm công chúa!

Mẹ ơi, Doãn Toại, anh ta

Ôm! Con!!

Ôm! Kiểu! Công! Chúa! Kia!

Cảm giác này quá không chân thật, như là đang nằm mơ.

Sẽ không phải ở trong mơ chứ, có lẽ hiện tại cô thật ra vẫn còn ở trong xe, bị ôm là ảo giác.

Nên nhanh chóng nhắm mắt lại, đem giấc mơ này duy trì lâu một chút, tốt nhất là đón thêm cái hôn gì đó.

Lúc Khương Ngâm nghĩ như vậy, môi cũng không tự chủ mấp máy hai lần, nội tâm chờ mong tăng lên một chút.

Một dòng kí ức hiện lên trong đầu, nhiều năm trước cô đẩy Doãn Toại ngã nhào xuống đất, vội vàng ấn xuống nụ hôn kia.

Kỳ thật, khi đó quá lỗ mãng, lại là lần đầu tiên, cô cũng không biết đến cùng là cảm giác gì.

Rất muốn nhớ lại hồi ức ấy.

Khuôn mặt đẹp trai như vậy, hôn lên nhất định rất tuyệt!

Đầu óc cô đang tưởng tượng sinh động, bên tai liền truyền đến một giọng nói không nghe ra cảm xúc: “Tỉnh rồi thì xuống tự mình đi.”

Hàng mi dày của Khương Ngâm rung động mấy lần, mở mắt ra, chạm vào đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm kia của Doãn Toại.

Ánh đèn chiếu rọi xuống, những tia sáng xuyên qua tóc anh sáng ngời, màu da trên mặt rất trắng, cặp mắt đào hoa hẹp dài híp lại, mười phần kiên nhẫn, chăm chú nhìn cô.

Một lát sau, môi mỏng gợi cảm lúc đóng lúc mở nói chuyện: “Em không xuống là muốn tôi ôm em về nhà? Hửm?”

Khương Ngâm đem ánh mắt từ trên mặt anh dời đi, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện chính mình đang ở tầng hầm gara nơi nào đó.

Hình như, là đến nhà của Doãn Toại.

ĐM!

Đây không phải mơ, Khương Ngâm cọ quậy từ trên người anh nhảy xuống, không đợi Doãn Toại nói gì, tự mình phủ đầu trước: “Sao anh lại nhân lúc người ta ngủ, chiếm tiện nghi của người ta?”

Doãn Toại: “…”

Lấy rương hành lý từ trên xe xuống, Doãn Toại bỏ qua sự chất vấn thẳng thắn nhưng vô lý của cô, đi về hướng thang máy.

Chiếm tiện nghi còn làm cho đối phương á khẩu không trả lời được, cảm giác thật quá sung sướng, Khương Ngâm tung tăng theo sau.

Số hiển thị ngừng ở tầng 9, cửa thang máy mở ra.

Chung cư này là một hộ một tầng, toàn bộ lầu chín chỉ có một mình nhà Doãn Toại.

Doãn Toại mở cửa, muốn đi vào trước lại dừng lại, nói với cô nàng: “Lưu lại vân tay đi.”

Nói rồi ấn khoá mật mã một chút, ra hiệu cô đem ngón tay để lên.

Khương Ngâm đặt ngón tay út bàn tay trái lên.

Doãn Toại có chút im lặng: “Em đây là có đam mê gì?”

“Anh không hiểu sao?” Khương Ngâm cho anh một cái liếc mắt, đem vân tay lưu lại, biểu diễn cho anh xem: “Tôi lưu ngón tay này lại, mỗi ngày lúc mở khoá, tay nhếch lên như hoa lan vậy, có phải đặc biệt có phong thái hay không?”

Doãn Toại: “…”

Trong đầu toàn là mạch suy nghĩ thần kỳ gì thế.

Mở cửa đi vào, Doãn Toại để rương hành lý ở một bên, khom lưng lấy ra dép lê mới cho cô: “Trong nhà, chỗ nào em cũng có thể vào, không cần câu nệ.”

Lời này Khương Ngâm không thích nghe.

Cô nhận dép lê trong tay Doãn Toại, nhìn anh: “Chứng nhận kết hôn cũng đã nhận, tôi ắt có thể có sự tự giác của nữ chủ nhân, của anh chính là của tôi, nếu như nói với tôi phòng nào không thể vào, loại đồ vật nào không thể đụng, làm tôi ở chỗ này câu nệ, khó chịu cùng anh sinh hoạt, tôi sẽ ly hôn với anh chỉ trong vài phút. Vừa kết hôn đã ly hôn, anh hãy đợi bị ông bà nội đuổi theo đánh đòn đi, bọn họ rất thích tôi.”

Doãn Toại: “…”

Ăn một bữa cơm với ông nội và bà nội liền ngang ngạnh hơn không ít.

Doãn Toại liếc rương hành lý của cô ở bên cạnh một chút, bàn tay vươn qua, tựa như chỉ thuận miệng nói: “Cái máy ảnh kia có phải đặt trong đây hay không?”

Khương Ngâm vừa thay giày xong, nghe vậy bỗng nhiên chạy tới.

Cô ngồi xổm sau rương hành lý, hai tay đem nó ôm vào trong ngực, cái cằm chống ở phía trên nhìn chằm chằm anh: “Cho tôi chính là của tôi, không có đạo lý lấy lại. Anh cũng nói đây là sính lễ, sính lễ không thể thu hồi, anh có biết không? Điềm xấu!”

Doãn Toại liếc nhìn cô một cái, đưa tay đến bên kia, tới gần mấy centimet, giả vờ muốn đem rương hành lý nhấc lên.

Khương Ngâm càng ôm chặt hơn, miệng ngọt như bôi mật: “Ông xã, ông xã ngoan nào!”

“…”

Dưới ánh đèn màu ấm của hành lang, Doãn Toại nhìn qua dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô, ánh mắt trở nên ảm đạm, giọng nói có phần mất tự nhiên: “Đi lên, cầm hành lý của em lên lầu.”

Không phải muốn lấy lại máy ảnh, Khương Ngâm vô cùng vui mừng buông tay ra, đi theo anh lên lầu, nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô nhịn không được mở miệng dạy dỗ: “Anh không thể lấy máy ảnh hù dọa người khác, như vậy là không đúng, dọa ra bệnh tim anh có chịu trách nhiệm không?”

Doãn Toại vịn tay vịn cầu thang dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Chúng ta ước định một chút?”

Khương Ngâm: “?”

“Về sau tôi không đề cập đến máy ảnh, em không đề cập đến việc ly hôn.”

So với anh, Khương Ngâm thấp hơn một bậc thang, cô ngửa cổ, nâng lên cằm thon, nháy mắt hỏi: “Tôi đề cập đến việc ly hôn, anh cũng sẽ bị dọa ra bệnh tim sao?”

“Ừm.” Doãn Toại tùy tiện trả lời một tiếng, tiếp tục đi lên trên.

Khương Ngâm đờ tại chỗ hai giây, lại nhanh chóng đuổi theo, ngữ khí có chút bát quái: “Anh sợ không thể giải thích với ông bà sao? Lần trước, lúc ăn cơm, tôi cảm thấy hai người bọn họ đều hoà ái, dễ gần, cũng không hung dữ, sao anh lại sợ như vậy?”

Doãn Toại nắm tay nắm cửa phòng ngủ, vặn mở: “Ừ, bọn họ rất thích em, nếu như ly hôn, bọn họ sẽ vô cùng hung dữ, tôi rất sợ.”

Lời nói của anh chững chạc, đàng hoàng, không có chút nào chập trùng, Khương Ngâm cũng không nghe ra nửa phần ý vị trêu chọc bên trong.

Chắc hẳn là nói thật.

Sống lưng Khương Ngâm càng ưỡn thẳng hơn, cô hắng giọng: “Nếu đã như vậy thì địa vị trong nhà của tôi có phải cao hơn anh một chút hay không?”

Doãn Toại không tiến vào bên trong, bật đèn, đem rương hành lý đặt phía sau cửa, liền ngừng lại: “Em tự mình thu xếp, nghỉ ngơi sớm một chút, tôi còn muốn tăng ca một lát.”

Nói xong, cửa một lần nữa đóng lại, người đã không thấy bóng dáng.

Chỉ còn lại một mình, Khương Ngâm đánh giá căn phòng ngủ này, không gian rất lớn, dưới chân là sàn nhà bằng gỗ màu đen, phía nam có nguyên một cái cửa sổ sát đất, màn cửa màu xám khói mở ra một nửa, có thể lờ mờ nhìn thấy ánh đèn bên ngoài.

Đồ dùng trên giường cũng là màu xám ghi.

Loại người này có phải quá nhàm chán hay không? Một chút sức sống mới mẻ cũng không có.

Khương Ngâm âm thầm châm chọc trong lòng một chút, tạm thời bởi vì thời gian quá muộn cũng không có tâm tư làm này làm kia, lấy áo quần để tắm rửa từ trong rương hành lý ra rồi đi đến phòng để quần áo.

Mở tủ quần áo ra, bên trong trưng bày rất nhiều loại quần áo, đều là kiểu mới của quý này.

Cô nhìn xuống số đo, vừa hay là kích cỡ của cô.

Thế mà lại chu đáo như vậy, đây là vì cầu cô tiếp theo phải phối hợp thật tốt với anh để ứng phó người trong nhà, cho nên đặc biệt lấy lòng cô sao?

Cô lại mở tủ bên cạnh tủ quần áo ra, phía trên là túi xách kiểu nữ, phía dưới là giày cao gót.

Làm nhiếp ảnh gia trong giới thời trang, Khương Ngâm có thể hiểu rất rõ về nhãn hiệu kiểu dáng, cũng nắm chắc giá cả trong lòng.

Đừng nhìn cô bây giờ có thể lăn lộn làm việc trong giới như vậy, thế nhưng tài sản cô sở hữu mấy năm nay cộng lại, cũng không mua được toàn bộ nơi này.

Kẻ có tiền thì khác!

Trong nháy mắt, Khương Ngâm cảm thấy cả người mình không ngừng bay lên trôi lơ lửng ở tầng mây, bị những đồ xa xỉ mà cô từng chỉ có thể nhìn chứ không thể mua bao quanh, lắc mình liền hoá thành phu nhân hào môn, cảm giác cực kỳ mỹ diệu, hạnh phúc!

Tâm tình Khương Ngâm không tệ, đồ trong rương hành lý của mình cũng không để vào mắt, càng chẳng muốn thu xếp, xông ra phòng ngủ, đi tìm tiểu đáng yêu Tuế Tuế ân cần khoe mẽ.

Vì những bảo bối bất ngờ này, anh đáng giá!

Không biết bây giờ Doãn Toại đang ở chỗ nào, lúc ra cửa cô lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá ngôi nhà mới trước mắt.

Là một căn chung cư thông tầng rộng rãi, sáng sủa, tầng một là phòng khách, phòng ăn và phòng bếp, tầng hai là một phòng ngủ chính, một thư phòng, còn có một phòng tập thể thao.

Đi các phòng của tầng hai nhìn một lần đều không tìm được bóng dáng Doãn Toại, cô lộc cộc chạy xuống lầu, nhìn thấy Doãn Toại ở trước bàn ăn thu dọn chén dĩa, cảm thấy toàn thân trên dưới của anh đều tản ra mùi tiền, mang đến mị lực đặc biệt, cả người dường như phát sáng, con mắt Khương Ngâm loé lên: “Ông xã!”

Thân hình Doãn Toại hơi ngừng một chút, bưng dĩa nhìn qua phía cô.

Khương Ngâm cười tủm tỉm chạy đến trước mặt anh, mi dày nhấp nháy mấy lần, đôi mắt ngập nước liếc mắt đưa tình nhìn anh: “Ông xã, anh đối với tôi quá tốt rồi, quả thực là thiên thần nhỏ của tôi!”

Doãn Toại không biết cô đang náo loạn cái gì, không có tiếp lời, yên lặng thu hồi dĩa, tiến vào phòng bếp.

Khương Ngâm theo sau, phát hiện đồ ăn trong mâm hình như một miếng cũng không động tới.

Cô đột nhiên nhớ tới việc tối nay mình về nhầm nhà.

Sau đó, lúc Doãn Toại đi đón cô chỉ nói để cô ăn cơm trước, cũng không có đề cập đến chuyện bên này có nấu cơm.

“Thức ăn này là ai làm?”

“Dì giúp việc.” Doãn Toại đem đồ còn lại trên bàn ăn bưng vào phòng bếp.

“Vẻ ngoài không có gì khác thường, nhìn qua hẳn là rất ngon.”

“Lạnh, nếu em muốn ăn, ngày mai dì ấy tới làm cho em.”

Đồ ăn rất phong phú, nhưng một miếng đều không động tới, Khương Ngâm cảm thấy hẳn là do sai lầm tối nay của mình mà ra, rồi nghĩ tới tủ treo đầy quần áo, túi xách và giày kia, trong lòng cô rất áy náy.

Lại nghĩ đến gì đó, cô hỏi: “Anh không phải còn chưa ăn cơm chứ? Sao anh không ăn cơm tối rồi hẵng đi đón tôi, anh nhìn xem nhiều món ăn như vậy mà một miếng đều không động tới, lãng phí là chuyện nhỏ, thế nhưng để anh bị đói là chuyện lớn, tôi đau lòng biết bao?”

Doãn Toại: “…”

Cô vốn là như thế, có thể từ trong miệng nói ra lời dỗ ngon dỗ ngọt dễ như trở bàn tay, sẽ không thẹn thùng, càng sẽ không cảm thấy ngại ngùng, tựa hồ giống như đang nói thời tiết thật tốt, không có chút nào gánh nặng trong lòng.

Chỉ là trong những lời này đến tột cùng có thể có mấy phần thật lòng, từ trước đến nay khó mà phân biệt được.

Dù vậy, anh đối với mấy lời này vẫn không có chút sức chống cự nào như cũ.

Doãn Toại cười cười với cô: “Những thứ này là chuẩn bị cho em, tôi đã nếm qua, không đói bụng.”

Dạ dày dường như nghe được anh nói ra lời trái lương tâm, cực kỳ kháng nghị, ngay sau khi nói xong, bụng liền bắt đầu kêu gào bất mãn: Ùng ục ục ~

Phòng bếp trở nên yên tĩnh trong chớp nhoáng.

So với lúc bụng Khương Ngâm kêu khi ở nhà cô còn xấu hổ hơn.

Khương Ngâm mười phần chu đáo, kìm nén không cười, chững chạc, đàng hoàng, vỗ vỗ vai anh: “Anh là ông chủ lớn, một phút kiếm được còn nhiều tiền hơn so với một năm của tôi. Ngày thường, cơ thể tiêu hao rất nhiều năng lượng, nếu buổi tối đã ăn qua thì bây giờ vẫn sẽ đói. Anh nhìn xem tôi vừa mới ăn cơm, hiện tại cũng tiêu hoá gần hết.”

Cô liếc qua bếp điện bên cạnh, cơ thể khẽ động, vén tay áo lên: “Trong nhà có bột mì và trứng gà không, tôi làm bánh rán cho anh ăn? Cái này vô cùng đơn giản, mấy phút liền xong.”

Nói rồi không đợi Doãn Toại trả lời, cô tự mở ngăn tủ phía trên ra liền thấy được bột mì.

Cô lại đi đến mở tủ lạnh, lấy hai quả trứng gà và một gốc hành ra, sau đó buộc tạp dề lên rồi bắt đầu lu bu công việc.

Doãn Toại ở bên cạnh yên lặng nhìn cô, động tác của cô không quá nhuần nhuyễn, chậm rãi nhưng nhìn qua rất tỉ mỉ.

“Khương Bái nói em ở nhà từ trước đến nay đều không nấu cơm.”

“Không làm không có nghĩa là không biết làm, Lương Văn nữ sĩ nói đây là kỹ năng sinh tồn, nhất định phải biết nên ép buộc tôi học.” Cô đem trứng gà đập vỡ, bỏ vào trong chén đánh tan, rửa sạch hành rồi cắt thành miếng nhỏ.

Tựa hồ cảm thấy có chút khó chịu, cô hất tóc, quay đầu nhìn về phía Doãn Toại: “Anh có thể giúp tôi buộc tóc lại không?”

Nói xong đem cổ tay đưa tới, phía trên có đeo một dây buộc tóc màu đen.

Doãn Toại lấy dây buộc tóc trên cổ tay cô xuống, nhìn mái tóc dài xoã trên vai của cô, tay nâng lên rồi lại buông xuống, nhất thời cảm thấy khó khăn.

Trầm mặc một hồi, anh hỏi: “Buộc thế nào?”

Khương Ngâm: “…”

Cũng không biết phải làm sao để giải thích với anh, chuyện buộc tóc đơn giản như vậy, lại có người không biết?!

Cô nghĩ nghĩ, nói: “Anh đem dây buộc tóc đeo lên tay mình, sau đó giữ tóc trong tay, buộc dây buộc tóc hai vòng là được rồi.”

Không biết Doãn Toại có nghe hiểu không, chỉ cảm thấy người sau lưng lại dừng lại vài giây đồng hồ, đem tóc trên lưng cô nhẹ nhàng cầm lên.

Cảm giác có chút ngứa, động tác đánh trứng gà của Khương Ngâm hơi dừng lại.

Anh nghe theo cô tùy tiện buộc lại hai vòng, có chút rối, nhưng cũng không có gì đáng ngại, cả người Khương Ngâm dễ chịu hơn rất nhiều.

Doãn Toại còn đứng ở sau lưng cô, trong lòng không biết bị cái gì lấp đầy, nhất thời hơi xúc động.

Từ lúc lên đại học, anh thường ở một mình trong căn hộ này, không quá ưa thích về nhà, đã nhiều năm như vậy, anh cũng đã quen ở một mình.

Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng trước kia chung cư này lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ.

Hoá ra trong nhà có thêm một người, sinh hoạt lại biến thành như bây giờ.

Bởi vì anh sống một mình nhiều năm, cũng đã sớm mất đi hay thậm chí là quên đi triệt để sự dịu dàng, ấm áp và lưu luyến không muốn xa rời.

Lúc anh còn rất nhỏ, đã từng có hình ảnh một nhà ba người hạnh phúc, ấm áp như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, dường như đã là chuyện của đời trước.

Doãn Toại lẳng lặng nhìn động tác trên tay cô, ánh mắt lại dời đi, rơi vào sườn mặt tinh xảo của cô.

Màu da cô trắng hồng, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống đến mức phản quang, cô nghiêm túc đem trứng gà trộn lẫn với bột mì rồi khuấy đều, mi dài lúc làm việc rũ xuống, cong vút, chớp động linh hoạt*

*Ở đây mình edit hơi khác convert một chút

Hai người dán lại rất gần, mùi hương ngọt ngào của cô quanh quẩn chóp mũi anh, bầu không khí trở nên kiều diễm động lòng người.

“Khương Ngâm.” Anh vô thức tại kêu bên tai cô một tiếng trầm thấp, xen lẫn vài phần lưu luyến, ôn nhu mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.

Khương Ngâm nghi hoặc, quay đầu: “Hả?”

Gương mặt kia đột nhiên chuyển hướng về phía mình, môi Doãn Toại suýt nữa đụng phải trán của cô, lưng bỗng dưng cứng đờ, hô hấp trì trệ trong chốc lát, không khí trở nên loãng đi.

Doãn Toại cảm giác nhịp tim tựa hồ cũng theo đó mà tăng nhanh không ít.

Đôi mắt thâm thuý của anh nhìn cô, hầu kết gợi cảm chậm chạp lên xuống hai lần, bình tĩnh nói: “Tôi còn có việc, đi về thư phòng trước.”

Khương Ngâm gật đầu: “Được, vậy anh đi đi, tôi làm xong sẽ đem lên cho anh.”

Cô còn chưa nói xong, Doãn Toại đã nhanh chân quay người rời đi.

Khương Ngâm cũng không biết vì sao anh đột nhiên có việc gấp  như vậy, thế nhưng ngẫm lại cũng đúng, thời gian của anh, từng phút từng giây đều là tiền.

Nghĩ đến những đồ vật xa xỉ trong phòng để quần áo kia, cô cảm thấy mình dường như có thể lý giải được thái độ tranh thủ thời gian của anh.

Chỉ là cảnh cô vừa nhìn thấy hầu kết anh nhấp nhô thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu cô, mặt Khương Ngâm vẫn không khống chế được nóng lên.

Quá cấm dục!

Cũng may vừa rồi cô nhịn được.

Nếu như không nhịn được mà nhào tới cắn một cái, không biết có bị anh đánh hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play