Kết quả khám cho thấy tôi bị rối loạn nội tiết, kinh nguyệt không đều đặn. Bác sĩ nói rằng do tôi bị căng thẳng kéo dài, giờ cần nghỉ ngơi thư giãn tốt là được.
“Căng thẳng tinh thần?”
“Người trưởng thành thường chịu nhiều áp lực.”
Tôi trả lời một cách mơ hồ, cố gắng đánh lạc hướng Bùi Kì: “Nếu em còn không đi học nữa, em sẽ bị muộn đấy.”
Đôi môi mỏng của Bùi Kì khẽ mím lại, mặc cho tôi tránh ánh mắt cậu thế nào, ánh mắt ấy vẫn luôn dán vào tôi.
Khi chúng tôi đến trường, cổng trường đã chật cứng người.
Từ những lá cờ được treo bên vệ đường đến những khẩu hiệu được treo khắp các khu nhà trong trường, không khí tưng bừng phấn khởi làm cho tôi cũng bị ảnh hưởng theo.
Tôi nhìn những gương mặt trẻ trung phơi phới kia mà lòng có chút sầu muộn.
Còn nhớ trước kia khi tôi còn chưa tốt nghiệp, tôi cũng có dáng vẻ đầy sức sống như này. Nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tôi đã bị cuộc sống bào mòn thành cái dạng bây giờ.
“Tôi nghe nói Kế Thước muốn bí mật tổ chức tiệc đính hôn với người khác, nhưng sự việc đã bị Từ Lam phát hiện ra, cuối cùng hai người xảy ra tranh chấp.”
“Thật sao? Tôi lại nghe được rằng là do Từ Lam không muốn kết hôn sớm như vậy nên đã chia tay với Kế Thước!”
“Dù sao cũng phải có chuyện gì đó uẩn khúc bên trong. Lúc trước còn có người chụp được ảnh Kế Thước đi mua nhẫn nữa! Tiếc rằng, sau cùng lại liên lụy cả đến ảnh đế, mặc dù anh ta cũng có chỗ đứng trong cái vòng này nhưng nếu không giải quyết hết mọi chuyện thì e sau này khó trở mình được. “
Tôi đi quanh quanh sân trường, bên tai là những lời bàn tán không ngừng của những người xung quanh, mặc dù tôi không nhìn ai nhưng tai không bỏ sót bất cứ chữ nào.
Bởi vì chính những lời nói này đã khiến cho Kê Thước phải trả giá vì hành động của mình, nhưng cá nhân tôi thấy đây là vòng luân hồi.
“Shhhh.”
Không tập trung tôi bỗng nhiên va phải tấm lưng của Bùi Kì.
“Thật xin lỗi–“
Tôi vô thức lùi lại một bước, Bùi Kì liếc nhìn vài cô gái đang trò chuyện về Kế Thước cách đó không xa, không khỏi nhếch mép cười mỉa mai:” Nghe thấy tên anh ta làm chị không thể tập trung chú ý đi đường cho cẩn thận được sao?”
Tôi liếc qua Bùi Kì, cũng không giải thích gì mà đi thẳng về phía trước, không ngờ tên nhóc này lại dựa vào đôi chân dài mà nhanh chóng vượt qua tôi.
Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ngày càng đi xa, trong lòng trống trải không thể giải thích được, nhưng tôi cũng biết rất rõ mấy cô gái phòng 328 kia phù hợp với cậu hơn tôi nhiều.
Lúc này, mọi sự mập mờ giữa tôi và cậu ấy đều chỉ là thừa thãi.
“Chị là người nhà của Bùi Kì sao? Chị hãy đeo chiếc cà vạt này lên người. Chuẩn bị tốt trang phục sau đó tập trung ở cổng phía Tây chỗ sân kia nha.”
Hướng dẫn viên vội vàng phân phát tất cả cà vạt do nhà trường chuẩn bị cho người nhà của sinh viên, sau đó giải thích vài câu liền vội vàng rời khỏi phòng thay quần áo, để lại một phòng người nhà tán gẫu với nhau.
Tôi cầm lấy chiếc cà vạt trên tay, vuốt lại cẩn thận rồi định tìm chỗ ngồi xuống thì thấy một người đàn ông Địa Trung Hải đang nhìn mình từ lúc nào không hay.
Tôi tranh thủ nhìn sang, ánh mắt đối phương sáng lên ngay lập tức.
“Cô Hạ!”
“A, anh là—”
Tôi chưa kịp nói xong thì bên kia đã đưa ra thẻ công tác của công ty luật.
Khi đầu óc quay cuồng, tôi lập tức nhớ đến luật sư mà tôi thuê cho Bùi Kì, liền vô cùng bối rối: “Xin chào, xin chào.”
“Chỉ là trùng hợp thôi, cô Hạ, khi nào thì cô sẽ trả nốt số tiền còn lại? Chúng tôi đã gửi cho cô nhiều tin nhắn WeChat nhưng cô không trả lời lại. Và điện thoại di động của cô nữa, các khoản ghi nợ bao giờ mới trả xong vậy —”
Nụ cười của vị luật sư nhìn vô cùng chuẩn mực, nhưng sự lạnh lùng thì thể hiện ra rõ ràng.
Tôi bỗng nhớ đến khi tôi xoá Bùi Kì, tôi cũng đăng xuất luôn khỏi WeChat và cũng quên nạp tiền vào số điện thoại di động riêng của mình, nghĩ vậy tôi vô cũng xấu hổ: “Tôi có thể hỏi tổng số tiền là bao nhiêu được không? Để trôi chuyển cho anh ngay lập tức. “
“Tổng là 12 ngàn.”
Tôi gật đầu lia địa và định mở điện thoại thì thấy bóng dáng của Bùi Kì đứng ở cửa phòng thay đồ qua tấm gương.
Với tư cách là người tiên phong, Bùi Kì mặc bộ đồng phục chỉnh tề; trong phút chốc, khí chất của cậu tăng lên mấy bậc, nhưng sắc mặt lại nghiêm nghị, có chút đáng sợ, thay vì đến gần tôi, cậu lại xoay người sắp xếp quần áo trước gương trên cửa phòng thay đồ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm tiếp tục mở máy, vừa định chuyển tiền thì phát hiện trong tài khoản chỉ còn đúng 12.000.
Nếu như cậu ở lại trường hoặc đi chơi với bạn cùng lớp, thì sao tôi có thể về nhà đây …
Chẳng nhẽ muốn tôi bám theo Bùi Kì sao?!
“Cô Hạ?”
“À, đây.”
Tôi miễn cưỡng cười, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, không thể nói ra câu tài khoản của mình chỉ còn đúng từng đó, trả xong liền xe cũng không thể gọi để về. Tuy bối rối nhưng tôi vẫn nhanh chóng chuyển tiền.
Luật sư mỉm cười và đưa tay định bắt tay, tôi nhanh nhẹn đáp lại, nhưng trong lòng là ngàn lời kêu cứu.
Gần đây tôi thực sự là chẳng có điều gì suôn sẻ cả… Có vẻ như hôm nay tôi phải vất vả để quay về đây….
*
“Cà vạt của em này.”
Tôi đưa chiếc cà vạt đang cầm trên tay đến chỗ Bùi Kì.
Cậu ấy không thèm để ý đến tôi mà chỉ nhìn chằm chằm vào gương, nhận lấy chiếc cà vạt thắt lên ngay ngắn, sau đó quay lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt: “Em sẽ nhanh chóng tìm nhà rồi chuyển đi ngay.”
Tôi cũng chẳng chú ý đến những lời ấy, liếc nhìn điện thoại, giọng điệu bình thản: “Bên hướng dẫn bảo cậu chỉnh trang lại quần áo rồi ra sân tập kìa.”
Lời vừa cất lên, Bùi Kì đã bước nhanh ra ngoài như một cơn gió.
Nghi lễ khai giảng bắt đầu, bầu trời dần chuyển sang màu xám xịt. Thật may là không có mưa, mọi việc diễn ra cũng suôn sẻ hơn.
Với tư cách là người cầm cờ, Bùi Kì dẫn đầu trong bộ trang phục chỉnh tề, theo sau là một hàng ngũ trang nghiêm, tôi còn có thể nhìn thấy cả bốn cô gái phòng 328 cũng đứng trong đội ngũ này.
Sau khi kết thúc buổi lễ, tôi yên lặng đứng ở một góc nhìn mấy cô gái đứng xung quanh Bùi Kì để đưa nước cho cậu.
Không thể không nói sự chênh lệch chiều cao giữa cậu ấy và bọn họ thực sự khá dễ thương. Nhận thức được điều này, tôi hơi thất thần, đột nhiên va phải ánh mắt của Bùi Kì làm tôi hơi sững sờ.
Giây tiếp theo, Bùi Kì nhận lấy chai nước cô gái kia đưa cho uống lấy vài ngụm.
Hmm, vậy cũng tốt.
Tuổi tác bằng nhau, rất hợp.
Tôi im lặng nhìn, cố nặn ra một nụ cười lại nhận ra mình chẳng thể cười nổi. Đứng đó xem thêm một lúc rồi nhanh chóng trở lại khu vực dành cho người nhà.
Khi tôi quay lại, hướng dẫn viên đang phát những gói bánh Trung thu cho mỗi gia đình, tôi nắm chặt món quà này trong tay, cảm thấy phiền muộn, tự dưng thấy nhớ ba mẹ vô cùng.
Chỉ là cuộc sống quá khó khăn, thẻ ngân hàng không được dùng tự tiện, còn tiền trên WeChat thì Zero.
Bây giờ đừng nói đến chuyện về quê, ngày cả việc nhà cửa cũng là cả một vấn đề.
Khoảng cách giữa trường học với căn hộ thực sự khiến con người ta nghẹt thở mà.
Thấy mọi người cũng dần tản ra, tôi ngồi một chỗ gần sân tập chờ đợi, nhìn thấy Bùi Kì bước ra tôi hơi ngượng ngùng bước tới.
“Khi nào thì em về?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Cậu nhìn tôi rồi đáp mà không cần nghĩ ngợi: “Không về.”
Tôi cắn môi, đang định mở miệng khuyên thì Phương Cách đã từ đâu chạy tới.
“Ơ! Chị ơi!”
Phương Cách vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy tôi, hớn hở hỏi: “Chị đã ăn gì chưa? Hay đi cùng nhau đi, nghe nói gần trường mới mở một quán ăn!”
Bùi Kì chứng kiến cảnh này liền tức giận, cậu choàng tay lên vai Phương Cách, thân thể cậu ta liền cứng đờ lại.
Tôi gượng cười, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào: “À …cậu không cần mời tôi đâu, bạn học Phương, cậu có thể cho tôi mượn một ít tiền được không? Chỉ cần 20 tệ thôi, được không?”
Phương Cách nghe vậy không nhịn được cười, nhưng đồng thời cũng có chút kinh ngạc: “Chị chỉ mượn 20 tệ thôi sao?”
Bùi Kì cũng nhìn tôi, cánh tay hơi vỗ vỗ vai của Phương Cách, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi.
“Ừm, chị ơi, thực ra chị mượn của Bùi Kì sẽ tiện hơn đó.”
Phương Cách run rẩy lên tiếng, sau đó bịa một lí do rồi co cẳng chạy:”Em, điện thoại của em hết pin.”
Tôi:……
*
Nếu như lúng túng ngượng ngùng mà có mức độ, chắc tôi bây giờ có thể đạt đến level max luôn đấy chứ.
Lúc này trời cũng đã tối thui, ánh đèn đường chiếu vào mặt khiến tôi hơ chói mắt, tôi cứ vậy đứng nhìn Bùi Kì mà không nói được lời nào.
“ Lấy cớ vay tiền để bắt chuyện, ý tưởng như vậy mà chị cũng nghĩ ra được.”. Bùi Kì đột nhiên lên tiếng.
Tôi nhìn cậu, suy nghĩ dù sao bản thân trước mặt người này cũng chẳng còn hình ảnh gì nữa, vậy nên bình tĩnh nói:” Nếu không bắt chuyện với cậu thì làm sao để tôi có được 20 tệ bây giờ? Chẳng nhẽ từ trên trời rơi xuống sao?”
Bùi Kì cau mày nhìn tôi, dường như bị chọc tức đến bật cười:” Chị vậy mà còn cao hứng sao?”
“Cái gì chứ……”
Tôi muốn dừng chuyện này lại, nhưng trước khi tôi phản ứng lại, Bùi Kì đã bước đến gần sát rồi nhỏ giọng: ” Dám thông đồng với kẻ khác như vậy, chị cho rằng em ch.ết rồi sao?”
“Chị……”
Đôi mắt của Bùi Kì tràn đầy sát khí.
Tôi vô thức lùi lại phía sau, lại bị cậu kéo ngược lại khiến cả khuôn mặt tôi gần như vùi vào ngực cậu ấy.
“Em–“
Tôi ngẩng đầu nhìn bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống kia, sợ hãi đến mức vội vàng giải thích: “ Chị không có! Thực sự trong tài khoản của chị không có tiền đi taxi thật mà…”
Để tăng sức thuyết phục, tôi còn vội vàng mở giao diện của điện thoại di động và nhanh chóng đưa đến trước mặt cậu.
Số dư: 0.
Khuôn mặt lạnh lùng ấy nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi một lúc sau đó đưa tay ra đoạt lấy.
“Này, em đừng có mà lộn xộn!”
Tôi ngỡ ngàng, định giật lại điện thoại,ai ngờ bản thân lại không đủ cao nên cuối cùng điện thoại thì chẳng giật được mà lại còn giẫm vào chân của Bùi Kì, nhưng cậu dường như không hề hấn gì mà vẫn đứng thẳng lưng như vậy.
Sắc mặt của Bùi Kì vẫn lạnh lùng như vậy: “Chị lại chẳng còn một xu nào cả. Để em xem rốt cuộc là tiền của chị đã biến đi đâu.”
“Đừng!”
Tôi không kìm được giơ tay kéo cánh tay cậu, không ngờ điện thoại không lấy lại được, ngược lại Bùi Kì lại ấn đồng ý cuộc gọi đến.
“Viên Viên”- Thanh âm của Kế Thước hiện lên rõ ràng.
Tôi hít một hơi thật sâu, cái cảm giác không nói nên lời này khiến tôi cảm thấy muốn chết mất thôi, khi tôi đang suy nghĩ nên nói gì, Bùi Kì đã cúi xuống chặn môi tôi và sau đó là nụ hôn đầy ướt át.
Điện thoại vẫn còn cầm trên tay, cậu gần như nhấc bổng tôi lên để hôn.
“Hạ Viên!” Giọng Kế Thước đầy tức giận.
Bùi Kì cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi, nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích rồi nói với đầu dây bên kia: “Chị ấy mệt rồi.”
Xét về khả năng chọc tức người khác, Bùi Kì công phu hơn tôi nhiều, chỉ vài giây sau Kế Thước liền dập điện thoại.
Tôi và Bùi Kì yên lặng nhìn nhau, tôi lặng lẽ giơ tay lên muốn giật lại điện thoại của tôi, nhưng Bùi Kì đã xem đến lịch sử thanh toán.
“Chuyển cho luật sư 12.000?”
Bùi Kì khẽ cau mày, nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Sao chị lại tìm luật sư?”
“Có chút việc riêng.”
Tôi hơi tránh đi ánh mắt của cậu và đưa tay về phía trước, ra hiệu cho cậu mau trả lại điện thoại cho mình.
Bùi Kì khẽ liếc tôi, tay vẫn cầm điện thoại nhìn một lúc.
Tôi cắn môi, không nhịn được tiến lên cầm lấy, hốt hoảng nói: “Cậu dựa vào đâu mà hỏi mấy việc này chứ? Mau trả điện thoại đây.”
Bùi Kì vuốt nhẹ điện thoại, tranh thủ vòng tay qua ôm lấy eo tôi, dù tôi có vùng vẫy thế nào thì cũng quyết không chịu buông ra.
“Bùi Kì—”
“Chẳng phải do chị tự nhào tới đây sao.”
Một tay cậu cầm lấy điện thoại giơ cao, tay còn lại thì ôm chặt eo tôi, trầm giọng nói: “Không cần phải giãy giụa, chị có năng lực thoát khỏi em sao?”
“Em đây là cố tình gây sự mà!”
Tôi hậm hực, khuôn mặt dán vào lồng ngực cậu, mùi hương quen thuộc cứ vậy mà vờn quanh khoang mũi.
Bùi Kì: “Vậy việc chị nói chúng ta không thích hợp, cũng chẳng phải là cố tình gây sự sao?!”
TÔI:……
Trước mặt tôi, Bùi Kì làm động tác định gọi điện cho luật sư, tôi muốn chạy trốn lại không thể thoát khỏi vòng tay ấy.
“Chị muốn tự mình nói, hay là để em gọi điện hỏi luật sư đây?” Bùi Kì cau mày.
Tôi không thể kháng cự được, đành ngước lên nhìn người trước mặt, chúng tôi đối diện trực tiếp với nhau. Ngay lúc ấy, Bùi Kì khẽ cắn môi, nước mắt bỗng trào ra, giống như cậu ấy đã phải chịu đựng đến cùng cực.
Hai đôi mắt chạm nhau, tiếp theo đó là một hồi im lặng ch.ết người.
Nếu không phải bỗng nhiên Phương Cách gọi điện đến, tôi cũng không biết mình sẽ chìm trong sự bế tắc này đến lúc nào nữa.
“Anh Kì, mau đến ăn thôi.”
“Tôi đang nói chuyện với chị.”
Đầu bên kia điện thoại lập tức nói: “Ồ, vây gọi cả chị dâu đến luôn đi!”
Ánh vàng mờ của ngọn đèn chiếu xuống lông mày của Bùi Kì, tôi cố gắng muốn thoát khỏi vòng tay ấy, nhưng làm gì có mùa xuân đẹp thế bao giờ. [Ý là không có chuyện đó á]
Tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu chỉ có thể chống mắt lên nhìn đối phương nói với đầu dây bên kia: “Ừ, đến ngay đây.”
Tôi thấy da đầu tê dại, không nhịn được mà nói: “Em cứ đi đi, chị tự về nhà được…”
“Trên người chị không có đồng nào thì làm sao mà bắt taxi được?” Giọng của Bùi Kì vang lên.
Tôi nhìn cậu nói nhỏ: “Em có thể cho chị mượn 20 tệ được không? Sau khi về nhà chị sẽ trả lại gấp đôi, à không, gấp mười lần.”
Bàn tay Bùi Kì vẫn đang bấm điện thoại, khẽ liếm môi mỏng, thở ra một hơi nhẹ nhõm nói: “Không cần gấp đôi.”
TÔI:?
Bùi Kì: “Gọi chồng đi, rồi em cho chị mượn.”
TÔI:……
Bao lời muốn nói ngay lập tức bị chặn lại trong cổ họng, tôi định đánh bài chuồn lần nữa nhưng lại bị cậu ta nhanh tay bắt lại: “Chúng ta đi ăn tối trước đã.”
Tôi siết chặt cổ tay cậu ấy, mạnh miệng: “Chị không đói, chị không đi …”
Ngay khi lời nói vừa dứt, mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh, và bụng tôi réo lên.
Bùi Kì cười thành tiếng.
TÔI:……
Bùi Kì nhướng mày và nói một cách vô tội: “Nếu chị muốn tâm sự cùng em trong cái bụng đói, em không ngại.”
TÔI:……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT