5 giờ chiều nhà Tiểu Nhu liền bắt đầu dán câu đối hai bên cửa,màu đỏ rực rỡ, mẹ Phương ở trong phòng bếp nấu đồ ăn, ba Phương vội vàng dán câu đối ở hai bên cửa.

Phương Tiểu Nhu vui tươi hớn hở theo sau, tay nhỏ ấn câu đối cố định vào hai bên cửa, ra dáng hỗ trợ, tuy rằng cô cũng không giúp được gì.

"Tiểu Nhu à con đi xem nhà Tiểu Mã ca ca có người không, gọi nó lại đây ăn cơm tất niên.

Nơi này không cần con hỗ trợ, ba tự làm được.

"
Ba Phương phất phất tay với Tiểu Nhu, bảo cô đi tìm Tiểu Mã ca ca nhanh.

Không cần ở chỗ này quấy rầy ông, vẫn luôn thêm phiền, còn không bằng để cô đi tìm Tiểu Mã ca ca.

Với Tiểu Nhu đây là chuyện tốt, cô lập tức vui vẻ vẻ chạy qua nhà bên.

Trần Dịch An đang ăn cơm tất niên trong nhà, tuy là Tết, tiếng pháo nổ ở bên ngoài vẫn luôn không ngừng, nhưng bầu không khí không tốt tí nào.

Một nhà ba người ngồi trên bàn đều im lặng mà ăn, không ai nói chuyện với ai, lúc Phương Tiểu Nhu đẩy cửa tiến vào thì bị dọa bởi bầu không khí này.

Cô đứng ở cửa, nhìn xuyên qua kẹt cửa nhìn vào bên trong, thấp thỏm không dám đi vào.

Vốn dĩ cô đang vui vẻ, ăn tết, mọi người đều rất vui vẻ, có thể ăn ngon mặc đẹp rồi cùng nhau chơi, những ngày này có chơi thế nào người lớn cũng mặc kệ.

Chính là Tiểu Mã ca ca trong nhà rất nghiêm túc, nhìn thế nào cũng không vui vẻ.

Trần Dịch An quay đầu lại nhìn thấy Phương Tiểu Nhu với vẻ mặt vô tội đứng ở cửa, xuyên qua kẹt cửa lén nhìn cậu, ánh mắt bất an không biết là nên đi về hay đi vào.

Vừa rồi mặt cậu còn vô cảm lúc này bỗng nhiên sắc mặt bỗng khẩn trương một chút, đáy mắt thoáng bất an, lại hình như không đành lòng.

Cậu không ngờ cô sẽ qua đây, mọi người đều vui vẻ ăn cơm tất niên náo nhiệt như vậy, cô cư nhiên còn có thể nghĩ đến cậu.

Không để ý đến ý tứ của ba mẹ , cậu trực tiếp đẩy ghế ra đứng lên, đi tới cửa.

Lúc này mẹ Trần cũng đã đi tới, cười tươi với Tiểu Nhu.

"Tiểu nhu tới à, lại đây cùng nhau ăn cơm tất niên đi.

"
Phương Tiểu Nhu có hơi ngốc, với tình huống này cô không nghĩ sẽ ở lại, nhưng lại ngại từ chối.

Cô theo bản năng nhìn Trần Dịch An.

Cuối cùng Phương Tiểu Nhu ở lại Trần gia ăn cơm, rất mau ba Phương liền đến, mẹ Phương cho cô tiền mừng tuổi.

Sau đó cô liền cùng Trần Dịch An cùng nhau trở về nhà.

Khi bọn họ đi ra ngoài, bên ngoài đều tràn ngập tiếng pháo, từng nhà đều treo câu đối màu đỏ ở hai bên cửa, trước cửa còn treo đèn lồng màu đỏ rực rỡ.

Ba Phương thả pháo ở trước cửa, sau đó đóng cửa lại người một nhà bắt đầu ăn cơm tất niên.

Ăn xong cơm tất niên trời cũng vừa lúc tối, mẹ Phương cho bọn họ tiền mừng tuổi.

Phương Tiểu Nhu lôi kéo Trần Dịch An cùng đi cửa hàng nhỏ mua pháo hoa nhỏ, cậu cười với cô như ngày thường, nhưng không nói gì nhiều.

Cô cảm thấy tâm tình Tiểu Mã ca ca không tốt.

Phương Tiểu Nhu cũng biết rõ, có liên quan đến chuyện của ba mẹ ca ca.

Cô ngồi dưới đất cầm điếu thuốc hoa, Trần Dịch An có hơi kinh ngạc nhìn cô một cái, thoáng sửng sốt sau đó cũng đi theo ngồi trên mặt đất.

Lúc này trên mặt đất vẫn còn hơi lạnh, nhưng là cũng không ai để ý.

Trầm mặc một hồi Trần Dịch An mới mở miệng hỏi cô, "Tiểu Nhu sao không chơi?"
"Tiểu Mã ca ca sao không chơi? Ca ca không chơi Tiểu Nhu cũng không muốn chơi.

", Phương Tiểu Nhu nhíu mày, cảm xúc cũng không cao hứng lắm.

Trần Dịch An nhấp môi dưới, "Tiểu Mã ca ca có thể nhìn Tiểu Nhu chơi.

"
Phương Tiểu Nhu đặc biệt nghiêm túc nhìn cậu, "Tiểu Mã ca ca, ca ca không vui Tiểu Nhu cũng sẽ không vui vẻ.

Tuy rằng Tiểu Nhu cái gì cũng đều không hiểu còn rất ngốc, nhưng là sẽ vẫn luôn bên cạnh Tiểu Mã ca ca, chỉ cần ca ca không chê Tiểu Nhu phiền.

"
"Không chê Tiểu Nhu phiền.

"
Trần Dịch An rốt cuộc cũng cười.

Tâm tình cậu lại khó coi ảnh hưởng đến Phương Tiểu Nhu, cậu cũng không đành lòng làm cô không vui, huống hồ cô nói sẽ vẫn luôn bên cạnh cậu mà.

Thấy cậu cười Phương Tiểu Nhu liền cao hứng, cũng không còn lo lắng, chạy nhanh đem một bó pháo hoa nhét vào trong tay cậu.

Nhìn cậu, cười đến đôi mắt cong cong, "Tiểu Mã ca ca phóng pháo hoa.

"
Một năm Tết Âm Lịch kia quả thực vui vẻ, pháo hoa lộng lẫy, từng viên nở rộ trên bầu trời, tràn ra, sau đó lại rơi xuống, giống như những sắc hoa.

Chiếu sáng bóng đêm, cũng chiếu sáng gương mặt tươi cười của hai người.

Khi đó Trần Dịch An cũng cho rằng Phương Tiểu Nhu sẽ vẫn luôn bên cạnh cậu, cô từng nói thế, cậu cho rằng bọn họ sẽ vẫn luôn ở bên nhau, giống như hiện tại cùng nhau chơi cùng nhau lớn lên.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play