Trường cấp ba Chí Hoằng nổi tiếng với phong cách nghiêm cẩn, đặc biệt từ sau khi Tằng Chính Phàm lên làm giám đốc, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, đều không phân biệt mà phải tuân theo quy định.

Ông ta không thích sự sáng tạo, chín chắn, nghiêm túc mới là phong cách của ông. Thi đua học tập, rèn luyện tri thức thì được, lễ mừng, liên hoan gì đó thì miễn.

Từ lúc ông ta lên làm giám đốc, trường cấp ba Chí Hoằng không tổ chức vũ hội tốt nghiệp nữa, trong buổi lễ tốt nghiệp sẽ chỉ có mấy học trò ưu tú lên phát biểu, cùng lắm thêm vài tiết mục văn nghệ, nhưng nói chung sẽ ở trong không khí nghiêm túc, trầm lặng.

Lần này vốn ông cũng không cho phép, nếu không phải các câu lạc bộ, giáo viên, đám học trò, đến ngay cả hiệu trưởng cũng nói: “Tiểu Tằng, thỉnh thoảng thư giãn cũng tốt mà.”, ông tuyệt đối không tổ chức cái gọi là vũ hội tốt nghiệp.

Mà dù đã đồng ý, ông cũng năm lần bảy lượt nhắc nhở: “Muốn yên ổn thì phải chú ý bồi dưỡng nội hàm của học trò trường Chí Hoằng, tuyệt đối không được có bất cứ hành vi, cử chỉ nào phá hoại phong cách của trường…” Những lời này ông nói tròn nửa giờ trong cuộc họp giáo viên.

Tất cả các giáo viên đều dành một tiết để truyền đạt lại, nhưng Hà Trung Trung nói thêm một câu: “Chơi vui vẻ, nhưng đừng thái quá, nếu không đàn em lớp dưới sẽ không được may mắn thế này nữa đâu.”

Cho nên sau khi tan học, học trò các năm khác đều ủ rũ, phàn nàn không ngớt, chỉ có học trò năm ba là sôi nổi thảo luận.

Gần tới vũ hội, bắt đầu trang trí hội trường, đủ các loại phương án đưa lên đều bị trả lại, kinh phí không ngừng giảm bớt, cuối cùng chỉ có thể bố trí một gian phòng đơn giản, chỉ khác với hội trường báo cáo học thuật là có thêm bóng bay, ruy băng và đồ ăn nguội mà thôi.

Giờ nghỉ giữa các tiết, Chấn Văn, Chấn Võ tìm chỗ vắng người tập nhảy. Mặc dù đã học được một thời gian nhưng vẫn rất lúng túng, chỉ ít bị thương hơn lúc mới tập.

“Chấn Võ, vừa rồi anh nên bước tới.”

“Nhưng như vậy sẽ đá phải em.”

“Không đâu, em sẽ tìm đúng nhịp, lần này không bị đá trúng.”

“Được rồi, thử lại lần nữa xem.”

Hạ Vũ Hào buồn bực ngồi bên cạnh nhìn bọn họ ôm nhau tiến tiến lùi lùi, vừa ngắt lá cây trên nhánh cây bên cạnh, vừa châm chọc: “Hai cậu nào phải khiêu vũ, trông giống tra tấn hơn, cứng ngắc như hai cương thi vậy.”

Chấn Văn dừng lại, buông bàn tay nắm tay Chấn Võ ra, lắc cánh tay, đấm vai: “Mệt chết đi được, cảm giác cả người đều tê cứng.”

Chấn Võ ngồi liệt dưới đất, lắc đầu: “Đúng vậy, mệt quá, chân giống như không phải là của mình nữa.”

“Thật không hiểu nổi các cậu. Dù là vũ hội tốt nghiệp cũng không bắt buộc tất cả mọi người phải khiêu vũ, khiêu vũ cũng không bắt buộc phải nhảy như vậy, kiểu như câu lạc bộ chúng ta không phải được rồi sao?”

Chấn Văn và Chấn Võ nhìn nhau, gian cười nói: “Chúng mình muốn xem Tằng Chính Phàm ngã chổng vó.”

“Ai chổng vó? Các cậu đang nói gì vậy?”

“Nếu như hai chúng mình nhảy đẹp, vừa đẹp trai vừa nhảy đẹp khiến tất cả mọi người vây xem, cậu đoán Tằng Chính Phàm sẽ phản ứng thế nào?”

Hạ Vũ Hào nghiêm túc tưởng tượng, khóe môi cong lên: “Đúng nha. Nếu có thể chứng kiến nhất định sẽ rất sung sướng.” Nói xong đá Chấn Võ đang ngồi bên cạnh: “Vậy các cậu còn chờ gì nữa, mau luyện tập đi.”

Chấn Văn nhìn sang Chấn Võ, tựa đầu lên vai anh, đây là cách nghỉ ngơi cậu thích nhất: “Vì luyện không tốt nên mới nhụt chí. Ai ngờ khiêu vũ khó như vậy.”

“Các cậu thật ngốc. Mình thấy các cậu sợ này sợ kia nên mới nhảy sai. Đừng nghĩ đến nó nữa là được. Các cậu ăn ý như vậy, nhảy bằng cảm giác không phải dễ hơn sao?”

Chấn Võ ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cậu nói có lý.”

Chấn Văn không phục, nói: “Cậu ta lý luận suông thì có. Cậu không nhảy, sao biết khiêu vũ khó thế nào.”

Hạ Vũ Hào cười: “Cậu quên mình làm việc ở đâu rồi à? Cho các cậu mở mang tầm mắt.” Cậu lấy điện thoại ra, tìm kiếm chốc lát, “Chọn bài này đi.”

Một bài nhạc Hàn Quốc với tiết tấu nhẹ nhàng vang lên, Hạ Vũ Hào bắt đầu chuyển động theo tiết tấu âm nhạc, mỗi động tác đều vô cùng phù hợp với tiếng nhạc, thật giống với các vũ công.

Hạ Vũ Hào nhảy xong, Chấn Văn, Chấn Võ đều ngây người. Chấn Văn vội khép miệng nãy giờ mở to của mình lại: “Vũ Hào, cậu còn có tài năng này nữa hả? Sao trước giờ chưa từng lộ ra?”

Tim không đập mạnh, hơi thở không gấp ngồi xuống gốc cây mình vừa bứt lá, Hạ Vũ Hào kiêu ngạo nói: “Nói nhảm, cậu nghĩ ai cũng được nhìn thấy bản đại gia nhảy sao?”

Chấn Văn đi tới gần, cười hì hì nói: “Anh Khâu Tử Hiên đã thấy chưa?”

Hạ Vũ Hào gãi đầu, vẻ kiêu ngạo vừa rồi lập tức biến mất: “Không có cơ hội. Đâu thể tự dưng lại nói, này, em nhảy cho anh xem nhé, rất kỳ quặc.”

Chấn Văn gật đầu, quay sang Chấn Võ: “Cũng đúng. Chấn Võ, chúng ta thử xem sao.” Nói xong, đứng dậy rồi kéo Chấn Võ lên.

Hai người mặt đối mặt, hít sâu một hơi, chỉ nhìn vào mắt đối phương, cảm nhận thân thể đối phương di chuyển, sau đó mới cảm nhận âm nhạc, nhịp điệu.

Từ khi học nhảy đến giờ, đây là lần đầu hai người không giẫm, đá phải chân nhau, từ đầu đến cuối đều rất thuận lợi.

Đến khi âm nhạc dừng lại, ánh mắt của hai người vẫn nhìn nhau, nụ cười ngọt ngào, tựa như lần đầu cảm nhận được thứ cảm giác này.

“Oa, các cậu đẹp trai quá!”

Chấn Văn giật mình hoàn hồn, nhìn về phía phát ra tiếng nói, quả nhiên không phải là Hạ Vũ Hào, mà là Trần Gia Quân không biết tới từ lúc nào và Tiểu Cát Cát trợn mắt há miệng đứng sau cậu ta.

“Các cậu tới đây làm gì thế?”

“Tìm các cậu. Không ngờ các cậu nhảy đẹp như vậy. Nhưng giám đốc Tằng sẽ cho các cậu nhảy trong vũ hội tốt nghiệp sao?”

Chấn Văn cười hì hì: “Chuyện đó tính sau. Mà các cậu tới chậm một bước rồi, Hạ Vũ Hào nhảy mới gọi là đặc sắc.”

“Không phải chứ? Cậu cũng nhảy?”

Hạ Vũ Hào ném lá cây trong tay lên người Chấn Văn, tức giận mắng: “Vương Chấn Văn miệng rộng! Có tin mình dán miệng cậu lại không?”

“Mình không nói sẽ làm mai một nhân tài. Có đúng không, Chấn Võ?”

Chấn Võ chỉ cười, ôm lấy Chấn Văn, nhìn Trần Gia Quân và Tiểu Cát Cát, hỏi: “Các cậu tìm chúng tôi có việc gì thế?”

Lúc này Trần Gia Quân như sực nhớ, vỗ tay một cái, ra vẻ thần bí nói: “Đúng rồi, quên mất chuyện chính. Vừa rồi tôi nghe được tin, vũ hội lần này giám đốc sẽ mời đàn anh đã lên đại học về phát biểu, anh Tử Hiên sẽ trở về tham gia, đỉnh chưa?”

“Hả?” Hạ Vũ Hào phủi đất, đứng bật dậy: “Cậu nói thật hay giả đấy?”

“Đương nhiên là thật. Vừa rồi tôi còn đi hỏi cô Trung Trung, cả đội trưởng và chị Tiểu Tiểu cũng về. Bọn họ là tiền bối của đội bóng chuyền, còn là học sinh tiêu biểu được mời, bao ngầu!”

“Sao Tử Hiên lại không nói với mình?” Hạ Vũ Hào vẫn không tin lỗ tai mình.

“Sao anh ấy phải nói với cậu? Có nói cũng nói với tôi trước.” Trần Gia Quân vỗ ngực ra vẻ tiền bối.

Tiểu Cát Cát vỗ vai cậu ta, để cậu ta nhìn mình, mới nói: “Cậu vẫn chưa biết chuyện gì sao?”

“Hả? Chuyện gì?” Trần Gia Quân không hiểu nhìn Tiểu Cát Cát.

“Hạ Vũ Hào và anh Tử Hiên là một đôi, đương nhiên có chuyện gì anh ấy sẽ nói với cậu ta trước, còn cậu chỉ có thể đứng một bên nhìn thôi.”

Trần Gia Quân đẩy Tiểu Cát Cát, tức giận nói: “Một đôi? Này, cậu chớ nói bậy, một đôi gì chứ?”

Chấn Văn ở bên cạnh đã cười nghiêng ngả, phải vịn Chấn Võ mới đứng vững được. Chấn Võ nhìn dáng vẻ căm phẫn của Trần Gia Quân, cũng bật cười, chỉ là còn chút nể mặt mà không cười lớn lên.

Cũng khó trách Trần Gia Quân lại không biết, trừ việc cậu ta chỉ có cơ bắp Khâu Tử Hiên còn là học sinh xuất sắc ở trường, việc anh và Hạ Vũ Hào hẹn hò cũng không bị lan truyền rộng rãi, cho nên chỉ một vài người thân thiết biết, không giống như Chấn Văn và Chấn Võ, vì chuyện đi ăn bò bít tết mà ai cũng biết.

Trần Gia Quân vẫn cho là quan hệ giữa Khâu Tử Hiên và Hạ Vũ Hào rất tốt mà thôi.

Hạ Vũ Hào hắng giọng, đặt hai tay lên vai Trần Gia Quân, nhìn vào mắt cậu ta, nói: “Bạn học Trần Gia Quân, chính thức giới thiệu với bạn, tôi, Hạ Vũ Hào, là bạn trai của Khâu Tử Hiên.”

Trần Gia Quân ngây người nhìn khuôn mặt tươi cười Hạ Vũ Hào, vẻ mặt như sắp khóc.

Tiểu Cát Cát vội sờ đầu, kéo tâm hồn yếu ớt của cậu ta trở về: “Cậu không sao chứ? Bị sốc cũng là bình thường. Lúc tôi mới biết cũng không kém gì cậu.”

“Nhưng mà… nhưng mà… Đó là anh Tử Hiên mà, sao có thể?”

Chấn Văn đi tới, xoay người Trần Gia Quân ra phía ngoài, vỗ vai cậu ta, nói: “Vẫn chưa hiểu? Không sao, về nhà ngẫm nghĩ là được. Tiểu Cát Cát, để mắt đến cậu ta, đừng để cậu ta đụng vào tường.”

“Biết rồi. Chúng ta đi thôi.” Nói xong kéo Trần Gia Quân mê mang rời đi.

Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào vẫn ngây ngất lâng lâng, hỏi: “Sao? Hai cậu có muốn khiêu vũ không? Đến lúc đó, mặt của Tằng Chính Phàm nhất định sẽ rất đặc sắc.”

“Nói sau đi. Tôi đi hỏi anh ấy trước đã. Các cậu từ từ luyện tập. Tôi đi đây.”

Chấn Võ kéo tay Chấn Văn, nhìn Hạ Vũ Hào biến mất sau khúc cua, cười ra tiếng: “Chấn Văn, anh rất mong đợi vũ hội lần này.”

“Vậy chúng ta cũng không thể để mọi người thất vọng!”

*

Ngày diễn ra vũ hội tốt nghiệp, thời tiết rất đẹp, bầu trời trong vắt sau cơn mưa, hơi nước còn sót lại khiến không khí không còn khô nóng, cộng thêm điều hòa trong hội trường, giúp những người tham dự mặc trang phục lộng lẫy không bị mồ hôi đầm đìa.

Mặc dù bố trí đơn giản, nhưng phần mở màn lại rất hấp dẫn. Từ cửa vào, một thảm đỏ dài chừng hai mươi mét trải dài vào bên trong. Những người tham dự vũ hội ghép cặp bước lên thảm đỏ đi vào bên trong hội trường.

Đi đầu là nhóm giáo viên. Các thầy, cô giáo ngày thường ăn mặc nghiêm túc, lúc này cũng thay đổi trang phục. Trung Trung kéo bạn mình mời tới, mặc chiếc váy ngắn, nét mặt hạnh phúc đi vào, là cặp đôi đẹp nhất của nhóm giáo viên.

Kế tiếp là nhóm học trò lớp mười, lớp mười một. Lần đầu tiên có cơ hội tham dự vũ hội thế này, có rất nhiều bạn nhỏ lộ vẻ căng thẳng.

Tiếp nữa là nhóm đại diện học trò đã tốt nghiệp, tổng cộng có năm người, cũng hai người một nhóm. Đến người cuối cùng vốn đi một mình, không ngờ lại là Khâu Tử Hiên dắt Hạ Vũ Hào đi vào hội trường, toàn trường đều hô lên, tiếng huýt sáo vang lên không dứt.

Tằng Chính Phàm đứng trên sân khấu mặt xanh như tàu lá, muốn đứng dậy ngăn đám học trò kích động, lại bị hiệu trưởng ngồi bên cạnh ấn xuống. Không khí thế này thật không thích hợp để dùng uy quyền giáo viên.

Cuối cùng là đám học trò lớp mười hai, hoặc là trai gái đi cùng nhau, hoặc là cười ngây ngô, hoặc là thẹn thùng, nhưng không ai không hân hoan tươi cười đi qua thảm đỏ, vô cùng hưởng thụ sự hâm mộ của đám đàn em khóa dưới.

Chấn Văn Chấn Võ đi tuốt phía sau. Bọn họ mặc bộ lễ phục đặc biệt chuẩn bị cho buổi vũ hội hôm nay. Vẫn là một đen một trắng, một sáng một tối, khiến hai người vốn đã anh tuấn càng thêm thu hút ánh nhìn.

Lúc bọn họ bước vào hội trường, không khí toàn trường như lắng lại, so với tiếng ồn ã vang vọng khắp hội trường vừa rồi, cảm giác như có hai ngôi sao điện ảnh vừa bước vào.

Trong bầu không khí kích động này, bài phát biểu mà Tằng Chính Phàm sắp xếp để những học trò đã tốt nghiệp lên nói cũng thay đổi. Hơn nữa, những người này đã hiểu rõ cảm nhận nghe phát biểu lê thê, chỉ nói mấy câu lời ít ý nhiều, nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của đám đàn em khóa dưới.

Nhìn vẻ hưng phấn của đám học trò, vẻ mặt của Tằng Chính Phàm mới từ kinh hãi dần khôi phục, nhưng vẫn hằm hè như trước.

Khi người chủ trì tuyên bố vũ hội chính thức bắt đầu, mặc dù mong chờ đã lâu, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tham dự vũ hội, nhiều học trò vẫn rất dè dặt, lùi sâu vào góc, nhường một khoảng lớn làm sàn nhảy.

Hai mươi mấy học trò và giáo viên dẫn đầu chuyển động giữa sàn nhảy.

Một khúc nhạc kết thúc, học trò vừa nhảy dạt ra ngoài nghỉ ngơi, nhưng người khác bắt đầu xoa tay, chuẩn bị vào nhảy.

Hội trường yên tĩnh đột nhiên vang lên khúc nhạc sôi động, Chấn Võ kéo tay Chấn Văn, đi vào sàn nhảy, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Chấn Văn nhìn vào mắt Chấn Võ, giống như bao lần luyện tập khác, hai người dựa vào ánh mắt để cảm nhận thân thể đối phương, bước nhịp, rồi xoay tròn, mỗi động tác đều rất nhịp nhàng, dứt khoát. Sau mỗi lần xoay tròn, ánh mắt đều tự động nhìn về đối phương, thân thể dù có tách nhau vẫn như có một sợi dây vô hình quấn quanh, lập tức kéo lại, tựa như không bao giờ chia xa.

Nhìn hai người khiêu vũ, ai nấy đều cảm nhận được cảm giác gắn kết toát ra, thậm chí còn ngừng thở theo dõi, không muốn bỏ qua từng động tác, ánh mắt của họ.

Hai người nhảy được một nửa, Khâu Tử Hiên và Hạ Vũ Hào cũng tham gia. Không giống như Chấn Văn, Chấn Võ, mang đến cho người ta cảm giác nhịp nhàng, trôi chảy, động tác của họ lại mạnh mẽ. Dù không nhiều động tác như Chấn Văn, Chấn Võ, nhưng đủ để lộ ra sự ăn ý, hài hòa.

Nốt nhạc cuối cùng ngân lên, hai đôi trên sàn nhảy vẫn nhìn chằm chằm người mình yêu, như đang lặng lẽ tuyên thệ: Anh/em là của em/anh!

o0o Hết chương 86 o0o

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play