Sau kỳ thi giữa kỳ, chuyện năm ba xuất hiện một con ngựa đen đã lan truyền khắp trường, những lời đánh giá về Hạ Vũ Hào trước đây như lưu manh, ngoài biên giới, dốt nát đã biến thành đứa con hiếu thảo, thiếu niên bóng chuyền, nỗ lực… Thấy cậu đi cùng Chấn Văn, Chấn Võ, cảm thấy vô cùng hòa hợp. Còn có người lén gọi họ là ‘tam kiếm khách’.
Thành tích của Hạ Vũ Hào khiến mẹ Hạ vô cùng vui mừng, cảm thấy con trai mình may mắn có được những người bạn tốt.
Vì vậy, vào một chủ nhật nọ, bà nói Hạ Vũ Hào mời Chấn Văn, Chấn Võ và Khâu Tử Hiên tới nhà mình.
Biết chuyện này, Trần Cẩn cũng không mời mà tới. Bà vẫn luôn muốn gặp mẹ của Hạ Vũ Hào, mua rất nhiều thứ, dẫn mấy đứa con trai rầm rộ chui vào phòng khách nhà Hạ Vũ Hào, làm phòng khách vốn không lớn lắm trở nên chật chội.
Đây không phải lần đầu ba người đến nhà Hạ Vũ Hào, nhưng tụ tập thế này vẫn là lần đầu.
Mẹ Hạ và Trần Cẩn bận rộn trong bếp, Hạ Vũ Hào muốn vào hỗ trợ, lại bị mẹ Hạ đuổi ra ngoài.
Hai người mẹ thật sự là mới quen đã thân, trò chuyện về mấy đứa con trai của mình, lập tức có cảm giác chỉ tiếc không gặp nhau sớm hơn.
Bốn đứa con trai ngồi ngoài phòng khách, nghe tiếng cười thỉnh thoảng truyền từ trong phòng bếp ra, ăn ý lặng lẽ đứng dậy, vào phòng của Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào trải mấy cái nệm xuống sàn, bốn người ngồi xuống, cậu và Khâu Tử Hiên ngồi dựa vào bên giường.
Khâu Tử Hiên lắc đầu nói: “Cũng may mẹ anh chưa đòi tới.”
Hạ Vũ Hào gật mạnh đầu đồng ý: “Cũng may, cũng may, ai nói ba người phụ nữ thành một cái chợ, hai người cũng đã thành rồi.”
Chấn Võ ngồi bên cạnh Chấn Văn, lưng dựa lên giá sách, co gối mà ngồi, nhìn Khâu Tử Hiên và Hạ Vũ Hào: “Nói ra hai người thật hạnh phúc. Nhìn có vẻ như gia đình không hề phải đối.”
Khâu Tử Hiên trầm ngâm một lát mới nói: “Ba mẹ tôi đương nhiên rất bàng hoàng, nhưng không thể thay đổi được gì, cuối cùng chỉ có thể ngầm cho phép. Nhưng chắc chắn là trong lòng họ vẫn chưa thể tiếp nhận được.”
Hạ Vũ Hào kiêu ngạo nói: “Mẹ mình rất tuyệt, mẹ chỉ nói dù là nam hay nữ, miễn mình thích là được.”
Ba người còn lại nghe vậy gật gù, cảm thấy hình tượng mẹ Hạ càng thêm cao lớn.
Chấn Văn cầm lấy bàn tay đang ôm chân của Chấn Võ, tính ra bọn cậu cũng xem như may mắn, ít nhất bây giờ có thể ở bên nhau.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Hạ Vũ Hào rất không quen với bầu không khí thế này, kiếm chuyện để nói: “Thôi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, không còn chuyện vui vẻ nào khác sao?”
Khâu Tử Hiên đột nhiên cười nói: “Anh mới nghe được một chuyện rất hài hước.”
“Chuyện gì?” Ba người gần như đồng thanh hỏi.
“Chính là chuyện trong ký túc xá. Có một sinh viên rất hài hước, ban ngày lúc chơi bóng, cậu ta không may bị trẹo chân, buổi tối về ký túc xá phát hiện chân mình có màu tím, sợ tới mức không dám động đậy, bạn bè trong ký túc xá cũng vội vã đưa cậu ta đến bệnh viện. Ba người đoán xem kết quả thế nào?”
Hạ Vũ Hào lo lắng hỏi: “Thế nào? Phải cắt chân hả?”
Chấn Văn vỗ đầu Hạ Vũ Hào: “Đã nói là hài hước rồi, cắt chân thì còn gì là hài hước nữa. Anh nói xem, Chấn Võ?”
Chấn Võ cười nói: “Anh cũng không biết. Không đoán ra được là tại sao.”
Hạ Vũ Hào vỗ chân Khâu Tử Hiên, thúc giục: “Anh mau nói đi, rốt cuộc là làm sao?”
Khâu Tử Hiên cười mấy tiếng rồi mới nói tiếp: “Kết quả, đến bệnh viện, bác sĩ dùng rượu sát trùng lau vết thương, thấy trên gạc toàn là màu tím. Hóa ra dép cậu ta đi bị phai màu, nên nhuộm chân thành màu tím bầm.”
Đáp án vừa được nói ra, ba người sửng sốt một giây, sau đó cười lăn lộn.
Hạ Vũ Hào lau nước mắt nói: “Anh ta thật quá ngu ngốc, không có cảm giác gì hay sao?”
Khâu Tử Hiên nói tiếp: “Bởi vì cậu ta rất béo, chân rất mập, cộng thêm bị thay đổi màu sắc nên mới tự mình dọa mình. Hơn nữa, trọng điểm là phải hai bạn học mới có thể đỡ cậu ta đi được, đến khi hai bạn học kia nghe được kết quả, giận đến mức suýt chút nữa ngất tại chỗ.”
Chấn Văn vừa dừng cười nghe vậy lại ghé lên vai Chấn Võ, cười đến không ngồi thẳng người được: “Độc đáo, thật là độc đáo!”
Chấn Võ cũng cười không ngừng, không phải vì câu chuyện kia, mà là bị dáng vẻ của Chấn Văn chọc cười, nhưng anh không cười nghiêng ngả như Chấn Văn.
Hạ Vũ Hào đập Chấn Văn một cái: “Cậu xong chưa hả? Cười thành thế này luôn à?”
Chấn Văn khó khăn lắm mới dừng lại được, “Không phải. Mình chỉ đang nghĩ mượn chuyện này để trêu chọc bạn cùng phòng cũng rất hay. Sau này lên đại học, mình sẽ thử xem sao.”
Hạ Vũ Hào hừ một tiếng rồi không thèm để ý đến cậu nữa: “Tử Hiên, anh cảm thấy với thành tích của em hiện tại, cố gắng mấy tháng nữa liệu có thể thi vào trường đại học của anh không?”
Khâu Tử Hiên còn chưa kịp trả lời, Chấn Văn đã lên tiếng: “Mình nhớ trước kia cậu nói muốn tìm một nghề có thể kiếm được thật nhiều tiền, giờ thay đổi rồi hả?”
Hạ Vũ Hào đá Chấn Văn một cái: “Cậu lại muốn xen vào việc của người khác?”
Khâu Tử Hiên nhìn Hạ Vũ Hào, mỉm cười nói: “Nếu như tiếp tục giữ vững, không ngừng nâng cao, anh thấy không thành vấn đề.”
Chấn Văn lại không nhịn được cười nói: “Được, coi như cậu thi đỗ đại học, đến khi làm hồ sơ, cậu sẽ viết vào kế hoạch học tập của mình thế nào? Vì muốn học cùng trường đại học với bạn trai sao?”
Hạ Vũ Hào nhào tới, kẹp cổ Chấn Văn, giả bộ tức giận nói: “Hôm nay cậu thật nhiều lời, mình phải diệt khẩu mới được.”
“Chấn Võ cứu mạng, cậu ta muốn diệt khẩu!”
Chấn Võ khoanh tay ngồi đó không nhúc nhích, cười nói: “Cũng nên để em bị dạy dỗ, để em hiểu thế nào là không thể nói lung tung.”
Chấn Văn được buông ra, chỉnh lại quần áo, ai oán nhìn Chấn Võ: “Anh đứng về bên nào thế?”
Chấn Võ cười, vỗ đầu cậu, tỏ vẻ an ủi: “Anh ở bên này.”
Được anh nhìn như vậy, Chấn Văn lại thỏa mãn dựa lên người anh, cũng không so đo vừa rồi anh thấy chết không cứu.
Khâu Tử Hiên duỗi tay ôm lấy bờ vai Hạ Vũ Hào, nhìn hai người đang dính lấy nhau, hỏi: “Các cậu đã nghĩ đến chuyện đăng ký vào trường đại học nào chưa?”
“Tôi muốn học quản lý, Chấn Võ giỏi hơn, muốn học quản lý và pháp luật, lý tưởng nhất là vào đại học Thượng Đài.”
“Vậy thì các cậu phải rất cố gắng, nhất là Chấn Võ. Khoa pháp luật của đại học Thượng Đài là khoa điểm cao bậc nhất, rất khó để vào.”
Chấn Võ khẽ cười: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nếu như đánh giá năng lực không được, vẫn có thể thi mà, có đúng không?”
Hạ Vũ Hào sờ tóc mình nói: “Nói nghe thật đơn giản. Thật đúng là đầu treo lên, dùi đâm xuống.”
“Vậy thì cố gắng lên, tôi giúp được gì thì cứ nói.”
Chấn Văn nháy mắt với Khâu Tử Hiên nói đùa: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không bỏ qua anh đâu.”
Hạ Vũ Hào vội ôm lấy Khâu Tử Hiên, nói: “Này, Khâu Tử Hiên là của mình, các cậu chớ đụng vào.”
“Mình đâu có giành của cậu, chỉ thỉnh thoảng mượn dùng chút thôi.”
“Muốn mượn thì mình phải đồng ý mới được.”
“Được rồi mà, Vũ Hào! Không ngờ cậu cũng là một tên hay ghen.”
Hạ Vũ Hào không phục, hai người cậu một câu mình một lời mà trêu chọc nhau.
Chấn Võ và Khâu Tử Hiên ngồi đó nhìn hai người cãi cọ, lắc đầu cười.
Lúc ăn cơm, hai mẹ vẫn trò chuyện không ngừng, từ cấp ba đến trung học, lại đến tiểu học, nếu cứ tiếp tục, có lẽ sẽ nói đến cả thời mặc tã giấy mất.
Bốn đứa con trai ngồi bên cạnh nghe, thỉnh thoảng góp vài câu, chẳng mấy chốc cũng bị lôi vào, cuối cùng tất cả đều trò chuyện. Bữa cơm trưa lập tức biến thành bữa tiệc trà trưa.
Về đến nhà, Trần Cẩn về phòng nghỉ ngơi, Chấn Văn, Chấn Võ ngồi trên ghế sofa, Chấn Văn nghịch ngón tay của Chấn Võ, Chấn Võ cũng chăm chú xem tay của Chấn Văn, có đến một lúc lâu cả hai đều không lên tiếng.
“Em đang nghĩ gì thế?” Chấn Võ phá vỡ im lặng trước.
Chấn Văn lắc đầu: “Không có gì, chỉ là sau cuộc thi thấy thành tích không tệ, cho rằng mình rất giỏi. Nhưng nghe Khâu Tử Hiên nói thì có vẻ như không đơn giản như vậy. Em thấy hơi lo lắng, lỡ như em không thi đậu, chúng ta không học cùng một trường đại học thì phải làm sao?”
“Vậy thì cố gắng thi đậu hai trường gần nhau chút là được. Lúc đó chúng ta có thể thuê một phòng, sống thế giới hai người.”
“Anh không nghĩ đến chuyện vào ký túc xá sao?”
Chấn Võ lắc đầu: “Nếu là trước kia, anh đương nhiên sẽ ở ký túc xá. Nhưng bây giờ, nghĩ đến phải ở chung cùng nhiều người xa lạ, làm quen với cuộc sống công cộng, có đôi khi còn đụng chạm…”
Không đợi Chấn Võ nói xong, Chấn Văn đã vội nói: “Được, được, chúng ta thuê phòng, sống thế giới hai người. Em thích ý tưởng này. Quyết định như vậy đi.”
Chấn Võ cười: “Hình như chúng ta hơi sốt ruột quá thì phải!”
Chấn Văn cũng cười hì hì: “Cũng đúng. Còn kỳ thi đánh giá năng lực nữa mà. Thôi, không nên lãng phí thời gian nữa!”
Chấn Văn đứng dậy, kéo Chấn Võ về phòng, trở tay đóng cửa, tay bám lên vai Chấn Võ, xem Chấn Võ như tay vịn, lấy sách vở ra, bắt đầu học bài.
Viết được hai hàng chữ, Chấn Văn mới phát hiện Chấn Võ vẫn ngồi đó, không có ý định học bài.
“Anh sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
“Không, anh muốn nhìn dáng vẻ nghiêm túc học tập của em thôi.”
Chấn Văn ghé mặt lại, hỏi: “Có phải rất đẹp trai không?”
Chấn Võ mím môi cười, nói: “Ừ, nhưng không đẹp trai bằng anh!”
Chấn Văn khoa trương nhìn ngắm gương mặt của Chấn Võ, nói: “Anh thật tự luyến.”
Chấn Võ nâng tay, chống cằm, ghé sát mặt Chấn Văn, nói: “Vậy sao? Nhưng em nghĩ mà xem, nếu anh không đủ đẹp trai sao có thể quyến rũ được người đẹp trai như em, có đúng không?”
Chấn Văn còn chưa kịp phản ứng, Chấn Võ đã hôn lên môi cậu, sau đó làm như không có chuyện gì, lấy sách ngữ văn của mình ra, bắt đầu học.
“Này, anh đánh lén em như vậy là xong hả?”
“Không thì sao?”
“Đương nhiên em phải hôn lại mới được.” Chấn Văn nhìn sang, định ‘trả thù’, lại bị Chấn Võ giơ sách ngữ văn lên chặn lại.
“Anh là đồ xấu tính!” Chấn Văn chán nản nói.
“Anh không có, em mới xấu tính. Lôi anh vào đây, đóng cửa lại, bắt anh ngồi xuống, rồi học bài, gạt anh sang một bên.”
Chấn Văn như nhận ra điều gì, híp mắt nhìn Chấn Võ: “Vậy là vừa rồi anh cho rằng em định làm gì đó, không ngờ chỉ là học bài? Anh thật xấu nha!” Nói xong cười gian nhìn Chấn Võ xấu hổ.
“Đây gọi là gậy ông đập lưng ông!”
“Vậy chúng ta dông dài làm quái gì nữa, trực tiếp làm là được.”
Nói xong Chấn Văn gạt quyển sách ngữ văn của Chấn Võ xuống, dạng chân ngồi lên đùi Chấn Võ, nâng mặt anh lên, hôn xuống.
Ba mươi phút sau, hai người thở dồn dập, mặt đỏ lên mới tách nhau ra, bình phục cảm xúc, rồi tập trung học bài.
o0o Hết chương 78 o0o
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT