Hết giờ học, Chấn Văn từ lớp học theo tới nhà thi đấu, từ nhà thi đấu theo tới phòng hoạt động tự do, quấn lấy Hạ Vũ Hào để nghe chuyện. Chấn Võ đi phía sau bất đắc dĩ nhìn hành động khác thường này của cậu, anh không ngờ thì ra Chấn Văn cũng có sở thích buôn dưa.

Hạ Vũ Hào lại không chịu nổi nữa: “Ai, cậu trở thành bà tám từ khi nào vậy? Không phải mình đã kể hết cho cậu nghe rồi sao?”

“Cậu kể quá ngắn gọn đi. ‘Anh ấy tới tìm mình, đụng phải đám người làm loạn, anh ấy giúp mình ra tay ngăn cản, mình đưa anh ấy về nhà’, cả một đêm mà chỉ phát sinh chút chuyện như vậy thôi sao? Chi tiết hơn đi! Anh ta có đánh được không? Sau đó các cậu đã nói chuyện gì, quan trọng là cậu đã nói gì với anh ta?”

“Ôi chao, chúng mình chỉ ở cùng nhau chưa đến một giờ thì còn muốn xảy ra chuyện gì được nữa? Huống chi, cậu biết nhiều như vậy làm gì?”

“Bởi vì rất ngạc nhiên sao cậu lại đột nhiên muốn đi luyện tập bóng chuyền? Anh ta uy hiếp cậu hả? Dọa sẽ kể chuyện cậu đánh nhau cho người khác biết?”

Hạ Vũ Hào nhìn Chấn Võ đứng ở phía sau, rồi quay sang Chấn Văn nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Này, cậu không sợ anh trai cậu biết hả? Còn dám hỏi tới?”

Quay đầu nhìn Chấn Võ đứng đó nghịch điện thoại, lại nhớ tối hôm qua suýt nữa dẫn lửa thiên thân, Chấn Văn đỏ mặt, gãi gãi đầu: “Anh ấy đã biết rồi.”

“Biết lúc nào? Mình chưa nghe cậu nói!”

“Còn không phải bởi vì cậu, ngày hôm qua kính mắt…” Chấn Văn mới nói đến đây đã thấy Hạ Vũ Hào trừng mắt nhìn cậu cảnh cáo. “Được rồi, Khâu Tử Hiên, được chưa? Hôm qua anh ta tìm cậu, mình dắt anh ta đi, kết quả Chấn Võ theo ở phía sau, còn đụng phải một ông chú đáng ghét, cho nên bại lộ.”

“Không phải chứ, cậu đụng phải lão già kia hả? Nói thật, từ lần đó, ông ta vẫn luôn nhớ tới cậu, lúc nào cũng tìm mình hỏi.”

Chấn Văn duỗi tay chặn miệng Hạ Vũ Hào lại: “Được rồi, núi lửa lại sắp phun trào rồi.” Nói đến đây thì ghé mắt nhìn xem Chấn Võ có tức giận không, lại thấy Chấn Võ đang đứng gần sát mình mà sợ đến mức nhảy dựng lên.

Chấn Võ không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng, khoanh tay nhìn cậu: “Biết sẽ phun trào thì chớ nên đốt lửa.” Chấn Võ cười nhìn dáng vẻ chột dạ của Chấn Văn.

Chấn Võ thấy Chấn Văn không nói gì nữa, mới thả tay xuống, xoay người đối diện với Hạ Vũ Hào, vẻ mặt trịnh trọng khiến trong lòng Hạ Vũ Hào sợ hãi: “Nhìn cái gì mà nhìn, cũng không phải tôi dẫn cậu ấy đi, cậu muốn làm gì mà nhìn tôi như vậy?”

“Hạ Vũ Hào, cảm ơn cậu đã cứu Chấn Văn.” Nói xong còn cúi người, Chấn Văn và Hạ Vũ Hào hai mắt trợn lớn, miệng mở to đến có thể nhét vừa một quả trứng gà nhìn Chấn Võ.

“Cậu làm cái quái gì vậy? Thật dọa người! Có phải là lễ truy điệu đâu!” Hạ Vũ Hào vội né tránh, chỉ thiếu điều trốn đến sau lưng Chấn Văn.

“Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu thôi.”

“Thôi đi, tôi không nhận nổi đâu.” Hạ Vũ Hào đáp.

Chấn Văn ôm Hạ Vũ Hào, kéo cậu cách xa Chấn Võ: “Đừng để ý đến anh ấy, chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi đi, rốt cuộc anh ta đã nói gì với cậu?”

“Không phải chứ, cậu vẫn còn hỏi!” Hạ Vũ Hào chưa từng biết Chấn Văn cố chấp như vậy.

“Đúng vậy, không hỏi mình không tập trung học được.”

“Phục cậu rồi.” Dừng lại một chút Hạ Vũ Hào mới nói tiếp: “Cũng không có gì, chỉ là vốn dĩ chân anh ấy bị thương, lại vẫn chắn trước mình, không để mình bị đánh. Mặc dù anh ấy nói là quản lý đội bóng thì phải bảo vệ đồng đội của mình, giống như anh ấy chính là loại người vì đồng đội mà liều chết vậy. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên có người che chở cho mình, vì mình mà bị đánh cho nên mình có chút cảm động.” Nói xong, Hạ Vũ Hào lại cười ngốc.

Chấn Văn nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu ta, có chút ghen tuông nói: “Lần đó không phải mình xông lên chắn cho cậu hả, sao không thấy cậu cảm động?”

“Thì đúng là có, nhưng cậu vừa vọt lên được một nửa thì đã bị người kéo về, cho nên không giống bảo vệ mình.”

Chấn Văn đen mặt quay đầu nhìn Chấn Võ, lại chỉ dám mắng thầm: Tại anh hết!

Hạ Vũ Hào nhìn dáng vẻ ghen tỵ này của Chấn Văn: “Sao? Cậu ghen tỵ hả? Cảm thấy chắn trước người khác rất quang vinh hả?”

“Không hẳn. Nhưng lúc nào đều là cậu xông tới trước, mình dù gì cũng là đàn ông con trai lại núp ở phía sau, mình không phục!”

Hạ Vũ Hào nghiêng mặt liếc xéo Chấn Võ nãy giờ vẫn cười ha ha: “Vậy thì cậu đi mà nói với ông anh cuồng em trai nhà cậu, đừng tìm mình.”

Chấn Văn nào dám hỏi Chấn Võ, cho nên lập tức nói sang chuyện khác: “Này, bao giờ cậu đi tập luyện? Cậu đi tập luyện rồi thì mình phải làm sao đây?”

“Mình đâu phải bảo mẫu của cậu, mình quản cậu được chắc? Tìm anh trai cậu mà chơi, đừng phiền mình!” Hạ Vũ Hào hất tay Chấn Văn ra, bước nhanh tới phía trước.

Chấn Văn thầm thở dài, anh trai của cậu, thật sự không chơi nổi!

Hơn một tuần lễ sau đó, Hạ Vũ Hào mỗi ngày nếu không ở sân thể dục thì ở nhà thi đấu, nói là để thực hiện bài tập Khâu Tử Hiên giao cho.

Không có Hạ Vũ Hào bên cạnh, Chấn Văn như ngồi trên đống lửa.

Cậu không tham gia hoạt động xã đoàn nào, mà trong lớp tự học ngay cả nhìn đông ngó tây cũng sợ chạm phải ánh mắt chăm chú nhìn mình của Chấn Võ, cho nên mỗi lần ra chơi cậu đều giả bộ ngủ để tránh tiếp xúc với anh. Nhưng Chấn Võ lại tới ngồi ở vị trí bỏ trống của Hạ Vũ Hào bên cạnh cậu khiến Chấn Văn dù gục mặt xuống vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Chấn Võ dán trên người mình. Ngay cả cậu đi vệ sinh anh cũng đi theo, làm cậu ngột ngạt đến sắp phát điên rồi.

Qua một tuần lễ, Chấn Văn không chịu nổi nữa, chạy tới xem Hạ Vũ Hào luyện tập, chí ít có thể khiến cho ánh mắt của Chấn Võ không chỉ tập trung nhìn cậu nữa.

Cậu vừa đi tới cửa nhà thi đấu, chợt thấy một cầu thủ bối rối chạy tới, bên trong vẳng ra tiếng cãi vã.

Hình như có chuyện, Chấn Văn đi vào xem, mấy thành viên đội bóng vây quanh Hạ Vũ Hào, nhìn dáng vẻ liền biết không phải đang tán gẫu.

Chấn Văn vội chạy tới, nghe thấy Hạ Vũ Hào tức giận nói: “Vừa rồi cậu cố ý!”

Cầu thủ dáng người thấp bé kia hình như tên Trần Gia Quân cũng nói lớn: “Đúng, tôi cố ý đấy, thì sao? Tôi khó chịu vì con chuột đáng ghét nhà cậu tới đây phá hoại đội bóng của chúng tôi đó.”

Chấn Văn nghe, lửa giận liền xong lên đầu, chạy thẳng tới: “Mình giúp cậu!”

Cậu vừa lao tới, phía sau đã có một cánh tay ôm cậu lại. Chấn Võ gào to: “Không được!”

Chấn Văn tức giận nhìn Chấn Võ: “Nhưng bọn họ cậy nhiều bắt nạt ít!”

Chấn Võ không nhượng bộ: “Không nên gây chuyện!”

Chấn Văn còn chưa mở miệng, Trần Gia Quân đang bị các cầu thủ khác giữ lại đã thoát ra, lao đến chỗ Hạ Vũ Hào: “Không phải mày rất biết đánh nhau sao? Đánh đi, đánh đi, đánh để bị đuổi học đi!”

Hai chữ ‘đuổi học’ kích động Chấn Văn, cậu gạt tay Chấn Võ ra, vọt tới, lần này Chấn Võ ôm cậu, nhấc bổng lên, xoay một trăm tám mươi độ ném người ra sau.

Đúng lúc này phía cửa ra vào vang lên giọng nói trầm trầm của Khâu Tử Hiên: “Dừng tay!”

Đám cầu thủ nghe thấy lời này đều lập tức dừng lại, chỉ có Trần Gia Quân đang kích động dường như không nghe thấy mà vẫn gào lên với Hạ Vũ Hào.

“Trần Gia Quân!” Khâu Tử Hiên chạy tới, ánh mắt và giọng nói của anh đầy uy nghiêm.

Trần Gia Quân lập tức dừng lại, khiếp đảm nhìn Khâu Tử Hiên, dáng vẻ hung dữ vừa rồi hoàn toàn biến mất, giọng nói run run: “Đàn anh!”

Khâu Tử Hiên liếc mắt ra dấu cho Hạ Thừa Ân phía sau, Hạ Thừa Ân hiểu ý gật đầu, Khâu Tử Hiên chỉ Hạ Vũ Hào: “Cậu, theo tôi ra ngoài.”

Chấn Văn sốt ruột, giải thích giúp Hạ Vũ Hào: “Không phải do cậu ấy.”

Khâu Tử Hiên đang xoay người thì dừng lại, nhìn Chấn Văn nói: “Tôi không nói chuyện với cậu.”

Khiến Chấn Văn kinh ngạc là Hạ Vũ Hào lại chút phản kháng theo anh ta ra ngoài.

“Mình đi cùng cậu.” Chấn Văn đi theo Hạ Vũ Hào.

Hạ Vũ Hào không quay đầu lại nói: “Mình tự đi.”

Chấn Văn nào chịu nghe lời, vẫn cố chấp đi sau hai người kia. Thấy bọn họ lên lầu, cậu đang định theo thì bị Chấn Võ giữ lại: “Em đừng đi, Hạ Vũ Hào có thể tự giải quyết được.”

Hất tay Chấn Võ ra, Chấn Văn nổi giận hầm hầm nhìn Chấn Võ: “Tự giải quyết được cái gì? Khâu Tử Hiên kia vừa nhìn đã biết là người bắt nạt người mới. Anh cũng thấy còn gì, trong thời gian này anh ta giao cho Hạ Vũ Hào nhiều bài tập như vậy, rõ ràng là đang làm khó cậu ấy. Vừa rồi cũng thế, là tên chân ngắn kia có lỗi, anh ta lại không thèm nói gì.”

Sắc mặt Chấn Võ cũng trở nên khó coi: “Đó là chuyện của đội bóng bọn họ, đến Hạ Vũ Hào cũng nói gì. Huống chi, ngoại trừ Khâu Tử Hiên còn có đội trưởng đội bóng, sao em biết anh ta có xử lý mấy người kia hay không?”

“Xử lý thì làm sao? Có thể giải quyết được vấn đề gì?

“Đó cũng là chuyện của Hạ Vũ Hào, nếu như cậu ta cần giúp, cậu ta sẽ nói cho em biết. Em không nên nhiều chuyện.”

Chấn Văn nghe đến đây, bất mãn và tức giận khiến cậu mặc kệ tất cả, phẫn nộ hét lên với Chấn Võ: “Em nhiều chuyện? Hạ Vũ Hào là bạn của em, lo lắng cho bạn cũng là nhiều chuyện sao?”

Chấn Võ hít sâu một hơi, cố gắng hết sức lấy lại bình tĩnh rồi mới lên tiếng: “Hôm nay nếu em xông tới, mấy người kia đánh nhau thì ai có lợi? Giám đốc vốn luôn để ý Hạ Vũ Hào, tìm khuyết điểm của cậu ta, nếu em đánh nhau không phải sẽ cho ông ấy cái cớ rất tốt sao? Em muốn Hạ Vũ Hào bị đuổi học nữa hả? Huống chi, cả đội bóng cũng sẽ vì trận đánh nhau này mà bị hủy tư cách tham gia thi đấu, chỉ bởi vì em muốn giúp bạn hả giận?”

“Em… em… Nhưng bọn họ…” Chấn Văn bị lời của Chấn Võ làm cho á khẩu, không trả lời được.

“Chút chuyện nhỏ này Hạ Vũ Hào có thể tự xử lý được. Chúng ta không cần lo cho cậu ta.”

Chấn Văn vẫn cố cãi thêm: “Lần nào anh cũng nói em xúc động, lần nào cũng đẩy em về phía sau. Em đã mười sáu tuổi rồi, sao có thể lúc nào cũng trốn sau lưng anh được? Một ngày nào đó anh sẽ rời đi, anh có thể che chở em cả đời được sao?”

“Được!” Chấn Võ dứt khoát trả lời một từ.

Từ này đánh mạnh lên trái tim Chấn Văn, cậu ngơ ngác nhìn thẳng vào mắt Chấn Võ, trong mắt anh lúc này không chút do dự. Chấn Văn biết, Chấn Võ không lừa cậu.

Nhưng một từ này chẳng phải sẽ trói Chấn Võ cả đời sao?

Chấn Văn không muốn như vậy, Chấn Võ khác cậu. Chấn Võ thích con gái như một thanh niên bình thường, tương lai anh ấy sẽ lấy vợ sinh con. Nếu như Chấn Võ biết cậu không chỉ coi anh là anh trai, anh ấy sẽ cảm thấy thế nào? Chấn Văn nghĩ cũng không dám nghĩ. Nếu như Chấn Võ dùng ánh mắt ghê tởm, chán ghét nhìn cậu, cậu sẽ đau lòng chết mất.

Tình cảm sôi sục trong lồng ngực Chấn Văn trước cái nhìn không rời của Chấn Võ mà sắp vỡ ra rồi. Cậu đẩy người trước mặt, chạy ra ngoài sân vận động, cậu không thể tiếp tục thế này được nữa!

Ngày đó Hạ Vũ Hào và Khâu Tử Hiên rốt cuộc đã nói những gì, Chấn Văn không biết, cậu cũng không còn tâm trạng để hỏi chuyện nữa. Bởi vì bây giờ cậu có một vấn đề bức thiết cần giải quyết: làm thế nào để Chấn Võ không chú ý đến cậu nữa.

Hai ngày sau, Chấn Văn luôn biến mất một cách bất ngờ. Bây giờ khả năng trốn chạy của Chấn Văn giỏi hơn trước rất nhiều, có mấy lần Chấn Võ thật sự không tìm được cậu, gọi điện thoại cậu cũng không nghe.

Một lần Chấn Văn lén chạy đến nhà thi đấu, phát hiện Khâu Tử Hiên đang một mình huấn luyện Hạ Vũ Hào.

Xem ra, Hạ Vũ Hào rất hưởng thụ chế độ đặc biệt này, khiến cho Trần Gia Quân chỉ có đứng đằng xa ghen ghét mà nhìn.

Chấn Văn cười giễu, quả nhiên Hạ Vũ Hào có thể tự xử lý được. Cậu đúng là nhiều chuyện rồi. Có lẽ thật sự như Chấn Võ nói, Hạ Vũ Hào đã đụng phải người có thể trị được cậu ấy.

Đang nghĩ đến Chấn Võ, điện thoại lại rung lên, là cuộc gọi thứ ba của Chấn Võ. Chấn Văn lẳng lặng cúp máy. Cậu biết Chấn Võ đang ở cổng trường chờ cậu, nếu cậu không ra, Chấn Võ chắc chắn sẽ không về trước.

Liếc mắt nhìn Hạ Vũ Hào và huấn luyện viên riêng của cậu, Chấn Văn xoay người rời khỏi nhà thi đấu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play