Thấy Chấn Võ cả buổi không nói chuyện, Hạ Vũ Hào dùng đầu gối đụng anh: “Này, cậu nghĩ gì thế? Lẽ nào vẫn không thích tôi?”
Chấn Võ nhếch môi xem như nở nụ cười: “Không có, nếu tôi không thích cậu, sao còn chơi với cậu lâu như vậy?”
“Ai biết được? Có thể cậu chỉ vì Chấn Văn nên mới miễn cưỡng đi cùng tôi.”
“Anh ấy thật sự không ghét cậu đâu, mình có thể làm chứng.” Chấn Văn ở bên cạnh vội giải thích giúp, liền nhận lấy một cái trừng mắt của Hạ Vũ Hào.
“Ai hỏi cậu? Mình hỏi anh trai cậu mà.”
“Nói thật hả?” Chấn Võ cúi đầu, không để người khác nhìn thấy vẻ mặt của mình.
“Nói nhảm, đến bây giờ mà cậu vẫn còn giả vờ, tôi sẽ đau lòng chết mất.”
“Giờ tôi có chút thích cậu rồi.” Ngẩng đầu lên, Chấn Võ nở nụ cười tươi.
“Thật sao?”
“Thật!” Nhìn Chấn Văn thở phào một hơi, Chấn Võ cười càng vui vẻ.
“Thật ra cũng không có gì khác nhau. May mà có các cậu, nếu không một năm nay của mình coi như lãng phí rồi.” Hạ Vũ Hào giang tay chân nằm xuống giường, dáng vẻ lười biếng.
“Cậu đã nghĩ ra muốn chuyển sang trường trung học nào chưa?” Chấn Văn đá Hạ Vũ Hào.
“Còn chưa nghĩ ra, nhưng rất có thể sẽ chuyển sang trường cấp ba Chí Hoằng. Trường đó học phí đắt hơn, còn xa nhà nữa, mình vốn không muốn. Dù sao mình cũng không thích học, chẳng bằng đi kiếm việc làm luôn. Nhưng mẹ mình không đồng ý.”
Mẹ Hạ đang đẩy cửa mang theo đồ uống vào, nghe thấy Hạ Vũ Hào nói vậy, nhướn mày, giả bộ tức giận: “Con lại nói bậy rồi. Dù con có muốn hay không, ít nhất cũng phải học hết cấp ba. Đọc sách một ngày thêm một ngày kiến thức.”
“Được rồi, con biết rồi, con sẽ không nói không thích học nữa.” Hạ Vũ Hào ngượng ngùng gãi đầu.
Mẹ Hạ quay sang nói với Chấn Võ: “Nghe Vũ Hào nói hai cháu học rất giỏi, có cơ hội giúp đỡ Vũ Hào nhé.”
Hạ Vũ Hào nhận đồ uống, sau đó cầm nệm đặt bên giường, vỗ vỗ ý bảo mẹ mình ngồi xuống.
Chấn Văn, Chấn Võ lần đầu thấy dáng vẻ săn sóc này của cậu ta, Chấn Văn không nhịn được mà cười trộm, bị Hạ Vũ Hào nhìn thấy, đấm cậu một cái.
Chấn Văn bị đau, mách mẹ Hạ: “Bác Hạ, anh cháu từng dạy cậu ấy học, nhưng cậu ấy không chịu.”
“Thật thế hả? Vũ Hào, con đó, có người dạy con không phải là cơ hội tốt sao? Sao con không biết nghĩ thế hả?”
“Mẹ, con đã rất cố gắng rồi, chỉ là con học không giỏi thôi.”
“Thôi, mẹ cũng không quá mong đợi con có thể thi vào đại học, có thể thi vào một trường nghề nào đó là được rồi.”
“Không thành vấn đề, con nhất định sẽ đỗ.”
Mẹ Hạ nhìn con trai thở dài: “Cũng không biết có vào được trường cấp ba Chí Hoằng không? Không biết ở đó còn nhận thêm học sinh không?”
“Ngày mai con đến đó xem sẽ biết thôi.”
“Con đi làm gì? Con ở nhà ngoan ngoãn học bài. Lần này không phải thi cuối kỳ không có nghĩa là con có thể ngồi chơi.”
“Vâng, con biết rồi. Vậy mẹ phải xin nghỉ sao?”
“Chuyện của con quan trọng hơn, mẹ xin nghỉ một ngày cũng không sao.” Đang nói, chợt điện thoại của mẹ Hạ vang lên, bà liếc nhìn, rồi vội vàng đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào, lại nhìn Chấn Võ, do dự chốc lát, nuốt chuyện muốn nói trở vào.
Hạ Vũ Hào vỗ cậu: “Này, có gì thì nói ra xem nào, làm gì mà ngập ngừng gì vậy? Cẩn thận nghẹn chết đó.”
“Mình nói, nhưng cậu không được tức giận đâu đấy.”
“Được, mình không tức giận, chuyện gì?”
“Mình chỉ muốn nói, nếu như cậu gặp khó khăn về học phí, mình có thể giúp cậu một chút được không?”
“Không nói chuyện này nữa, nhà mình tuy không giàu có như nhà các cậu, nhưng vẫn có thể lo được tiền học.”
“Được rồi, coi như mình chưa nói gì.”
“Nhưng có một chuyện các cậu có thể giúp.”
“Chuyện gì?”
Hạ Vũ Hào chạy ra cửa lắng nghe tiếng động bên ngoài, sau đó trở lại, ra dấu cho hai người ghé sát lại.
“Chuyện lần này không thể cứ thế bỏ qua, để bọn kia đánh bại như vậy, thật mất mặt. Dù sao mình bị cũng đuổi học rồi, trong khoảng thời gian này tìm cơ hội dạy dỗ bọn chúng.”
Chấn Văn nhìn Chấn Võ bên cạnh nói: “Mình cũng nghĩ như vậy, chỉ sợ Chấn Võ không đồng ý.”
“Anh đồng ý, nhưng phản đối đánh nhau.”
“Ý cậu là sao? Không đánh nhau chẳng lẽ chửi nhau à?” Hạ Vũ Hào nhìn Chấn Võ, vẻ mặt bối rối.
“Đương nhiên là dùng trí rồi. Chúng ta làm thế nào để trả thù mà bọn họ không thể nói được gì.”
“Anh có cách gì sao?” Chấn Văn nhìn vẻ mặt trầm tư của Chấn Võ, vội hỏi.
“Anh cảm thấy Lưu Nguyên Thanh và Kiều Tư Lâm chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau, cũng không hề thích đối phương. Không bằng chúng ta tạo cơ hội để bọn họ tự vạch trần nhau.”
“Nghe thật cao sâu. Sau đó thì sao? Chúng ta cần làm gì?”
“Chúng ta viết thư, nếu có thể thì đưa ra mấy bức ảnh chụp để bọn họ tưởng là người kia gây chuyện hoặc khiến bọn họ xích mích. Đến lúc đó chúng ta chụp ảnh bọn họ đánh nhau lại, khiến bọn họ sợ hãi vì bộ mặt thật của mình bị vạch trần. Như vậy về sau bọn họ chắc chắn không dám muốn làm gì thì làm nữa.”
“Nghe thú vị đấy. Nói đi, tôi cần làm gì?” Hạ Vũ Hào kích động xoa tay.
Chấn Võ lại giội cho cậu một chậu nước lạnh: “Cậu ấy hả? Tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà, chuẩn bị tốt việc chuyển trường, đến lúc có kết quả, chúng tôi sẽ báo cho cậu.”
“Hả? Tôi không được tham gia sao?”
“Không chỉ cậu, chúng tôi cũng không trực tiếp tham gia.”
“Vậy làm thế nào?”
“Cậu chưa từng nghe nói đến thám tử tư sao?”
“Wow, đến thám tử tư cũng cậu lôi vào. Cậu có thể tham gia Vô Gian đạo được đấy.” Hạ Vũ Hào tỏ vẻ không tin nổi, Chấn Văn cũng nghi hoặc nhìn Chấn Võ.
Chấn Võ cười, ra vẻ thần bí nói: “Tôi quen một thám tử tư, đảm bảo người đó có thể xử lý chuyện này một cách hoàn hảo.”
Chấn Văn và Hạ Vũ Hào bốn con mắt nhìn chằm chằm Chấn Võ, gần như đồng thanh hỏi: “Anh/cậu quen thám tử tư?”
Chấn Văn hỏi tới: “Sao anh lại quen được? Sao em không hề biết?”
“Chuyện xảy ra trước khi anh gặp em, cho nên em không biết cũng đúng thôi.”
“Này, đừng đánh trống lảng, trả lời vì sao anh lại quen thám tử tư trước đi!”
“Thật ra thám tử tư cũng không có gì ghê gớm cả, họ chỉ đơn giản cải trang, theo dõi, chụp ảnh mà thôi. Anh quen người kia năm mười hai tuổi. Lần đó anh ấy đang chụp ảnh, nhưng làm thế nào cũng không tìm được góc chụp ưng ý, không sao chụp được. Đúng lúc anh đi qua, anh ấy gọi anh lại, nói là sẽ cho anh tiền, nhờ anh chụp giúp mấy tấm hình. Anh đồng ý chụp, kết quả rất tốt. Sau đó thỉnh thoảng anh ấy lại gọi anh giúp mỗi khi không tiện chụp. Bởi vì anh chỉ là trẻ con nên có thể dễ dàng qua mắt người khác.”
“Vậy không phải anh thành trinh thám rồi sao?”
“Anh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ rằng làm vậy có thể kiếm tiền.”
Hạ Vũ Hào vỗ đùi một cái: “Nếu tôi có thể gặp được người kia thì thật tốt.”
Chấn Võ nhìn Hạ Vũ Hào, lắc lắc đầu cười nói: “Cậu á? Chưa chụp được ảnh đã bị người ta phát hiện rồi.”
“Tại sao? Tôi thua kém cậu chỗ nào?”
“Cậu không thua kém gì cả, nhưng mọi suy nghĩ của cậu đều viết hết trên mặt, vừa đi ra người ta đã biết ngay cậu đến để chụp ảnh rồi.”
“Cũng đúng. Xét về điểm này, cậu đúng là rất lợi hại, không thể đoán được câu đang suy nghĩ gì. Nói đi, có phải bây giờ cậu đang nghĩ tôi đúng là một tên ngốc không?”
“Nếu cậu muốn, tôi sẽ nghĩ như vậy.” Chấn Võ cười trêu chọc.
Hạ Vũ Hào đang định xông tới đánh anh, lại bị Chấn Văn túm áo kéo lại: “Anh ấy đang bị thương, đừng đánh.”
“Được được được, Chấn Võ bảo bối của cậu, mình không đụng vào nữa, được chưa?”
“Cậu nói nhảm gì thế?” Chấn Văn nghe Hạ Vũ Hào trêu chọc, mặt đỏ tim đập, ngồi trở xuống vị trí của mình, chỉ thiếu nước cúi gằm mặt xuống.
“Được rồi, không trêu cậu nữa. Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Nhưng không phải sẽ mất tiền sao?”
“Không cần, chuyện nhỏ này đối với người kia chỉ là tiện tay thôi.”
“Tôi không đợi được nữa rồi.” Hạ Vũ Hào cười xấu xa, bỗng cảm thấy không còn chuyện gì đáng buồn nữa.
“Con không đợi được cái gì?” Mẹ Hạ cười từ bên ngoài đi vào.
Ba người lập tức im re, sợ bị mẹ Hạ phát hiện.
“Không có gì, chúng con đang nói chuyện chủ nhật đi chơi.” Hạ Vũ Hào cười trả lời mẹ Hạ.
Mẹ Hạ cũng không để ý nhiều, nói tiếp: “Vũ Hào, mẹ có tin tức tốt cho con đây. Vừa rồi thầy giáo Hạ Lâm gọi điện.”
“Ông thầy ấy sao? Gọi điện nói gì ạ?”
“Thầy ấy nói có quen một giáo viên ở trường Trung học Chí Hoằng, đã nhờ giáo viên kia hỏi thăm giúp, năm thứ hai của trường Chí Hoằng còn hai, ba vị trí trống, con có thể chuyển sang đó học rồi.”
“Sao ông thầy ấy lại đột nhiên tốt bụng thế?”
“Sao con lại nói thầy giáo như thế?”
“Thì đúng là như thế mà! Con còn tưởng ông thầy ấy không thích con chứ. Lần này đột nhiên giúp đỡ con, con cảm thấy rất có thể đây là cái bẫy.”
Mẹ Hạ dở khóc dở cười nói: “Có phải con xem nhiều phim đến bị ngốc rồi không? Thầy giáo đang yên đang lành gài bẫy con làm gì? Dù thế nào, con ngoan ngoãn chuẩn bị sang trường Chí Hoằng học đi. Được rồi, các con nói chuyện tiếp, mẹ đi nấu cơm.”
Mẹ Hạ ra ngoài, ba cái đầu lại ghé vào bàn luận: “Sao ông thầy Hạ Lâm lại giúp mình chuyển trường?” Hạ Vũ Hào là người đầu tiên hỏi.
“Lẽ nào thầy ấy biết mình không đúng cho nên muốn bù đắp?” Chấn Võ suy đoán.
“Em nghĩ rất có thể là như thế.” Chấn Văn kết luận.
Ba cậu học sinh nhìn nhau, rồi vứt chuyện chuyển trường qua một bên, tiếp tục thảo luận chuyện trả thù.
Ba ngày sau, Lưu Nguyên Thanh hoảng hốt cầm một quyển sách rời phòng tư liệu, đi đến một góc kín trong trường rồi mới lần nữa mở ra.
Trong sách có một lá thư, bì thư viết tên nó. Mở ra, bên trong là một bức ảnh nó lấy trộm kẹo trong siêu thị và cả trộm hoa quả ở một sạp hàng, còn có một mảnh giấy viết: “Chúng tôi đang quan sát cậu, chớ nói lung tung.”
Lưu Nguyên Thanh híp mắt, hành động này khiến mắt nó như trở thành một đường thẳng. Chớ nói lung tung? Trong trường học sợ nó nói lung tung chỉ có mấy người kia thôi. Được lắm, bọn chúng còn dám uy hiếp nó! Nó đâu phải người ngoan ngoãn nghe lời như vậy? Lấy điện thoại di động ra, mở một thư mục, bên trong có rất nhiều ảnh chụp, phóng lớn lên, tất cả đều là ảnh đám kia hút thuốc, bắt nạt bạn học, thậm chí còn có ảnh gian lận trong kỳ thi. Dám uy hiếp nó? Xem ai giỏi hơn!
Hai ngày nữa trôi qua, hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm, cả giáo viên khác trong trường đều nhận được một bức thư điện tử, bên trong có vài đoạn ghi âm, mấy tấm hình. Cuộc nói chuyện giữa Lưu Nguyên Thanh và Kiều Tư Lâm trong đoạn ghi âm khiến mọi người không khỏi ngỡ ngàng. Hiệu trưởng vì chuyện này mà khẩn cấp triệu tập cuộc họp bí mật, người tham dự là những giáo viên nhận được thư điện tử kia.
Không ai biết nội dung thảo luận của cuộc họp bí mật này là gì, nhưng sau đó không còn thấy hình dáng Kiều Tư Lâm trong những hoạt động của trường nữa, trường học cũng dần hạ thấp tầm ảnh hưởng của học sinh nổi tiếng này. Kể từ đó, trường Trung học An Nam không còn danh xưng học bá nữa.
Ba cậu học trò sau khi xem ảnh, nghe đoạn ghi âm, lặng lẽ xóa hết đi. Mấy thứ không hay ho này thấy càng ít càng tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT