Hạ Vũ Hào nhún vai không mấy quan tâm, đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, một giọng nói tràn đầy lo lắng vang lên dọa Chấn Văn sợ hãi đến suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
“Tôi là anh trai của Vương Chấn Văn, em ấy có ở đây không?”
“Có, anh là anh trai của cậu ấy sao? Cậu ấy nói là tài xế đến đón.” Hạ Vũ Hào còn chưa nói hết đã bị đẩy ra, Chấn Võ đi qua Hạ Vũ Hào, ánh mắt nhìn chăm chăm Chấn Văn đang tìm cách né tránh ánh mắt của mình.
“Vương Chấn Văn!” Chấn Võ gần như rống tên Chấn Văn. Trái tim Chấn Văn ngừng đập một nhịp, Chấn Võ chưa bao giờ gọi cả tên họ của cậu, mà bây giờ gọi như vậy nghe thật chói tai, như đâm vào trái tim cậu.
“Anh trai à, đừng quát lớn như vậy chứ, có gì từ từ nói.” Hạ Vũ Hào bị đẩy sang một bên có chút khó chịu, nhưng nghe Chấn Võ rống lớn, liền bỏ qua sự khó chịu của mình, đi tới nói đỡ cho Chấn Văn.
Chấn Võ làm như Hạ Vũ Hào không hề tồn tại, bước đến chỗ Chấn Văn, hai tay kiểm tra cậu từ trên xuống dưới một lượt, mắt không ngừng quan sát, thấy ngoại trừ mắt hơi sưng một chút, còn lại đều bình thường, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn bộ quần áo rộng cậu mặc trên người, lại cau mày.
“Sao em không chịu nghe lời?” Chấn Võ đánh mạnh lên vai Chấn Văn một cái.
Chấn Văn đau nhe răng nhếch miệng, lập tức ôm lấy người mình, sợ bị anh đánh nữa, miệng cũng vội xin lỗi: “Em biết em sai rồi, nhưng anh cũng không cần làm quá lên như vậy chứ.”
“Anh làm quá? Em có biết không gọi điện được cho em, không tìm thấy em, anh cảm thấy như thế nào không?”
“Này, anh trai, em của anh sắp thành học sinh trung học rồi, anh còn che chở cậu ấy như con nít thế sao?” Bị gạt sang lần nữa, Hạ Vũ tức tối nói.
Chấn Võ lúc này mới nhìn Hạ Vũ Hào: “Chấn Văn, người này là ai? Sao anh lại không biết cậu ta? Bạn em à?”
“Đúng vậy, cậu ấy là bạn mới của em, tên Hạ Vũ Hào.” Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào che chở cho mình, vô cùng áy náy, thấy anh trai hỏi, vội vàng giới thiệu, còn nhấn mạnh chữ ‘bạn’.
“Bạn mới mà em dám đến nhà người ta ngủ?” Chấn Võ trách cứ. Anh nhìn Hạ Vũ Hào từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Thì sao? Tôi đâu có ăn thịt cậu ấy, cậu ấy ngủ ở đây thì mất miếng thịt nào hả?” Hạ Vũ Hào hậm hực ngó Chấn Võ chằm chằm, khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ anh mà dám nói câu nào nữa cậu ta sẵn sàng đánh nhau. Nhưng cậu cũng chỉ tỏ vẻ thế thôi.
Vương Chấn Văn lúng túng đẩy Chấn Võ: “Anh, anh như vậy thật bất lịch sự. Người ta cho em ngủ lại đã rất tốt bụng, anh khách sáo một chút đi.”
“Em lúc nào cũng dễ tin người vậy đó! Hạ Lễ đâu? Hôm qua anh gọi cậu ta cũng tắt máy.” Chấn Võ không chút để ý đến dáng vẻ xù lông của Hạ Vũ Hào.
“Em không biết, sau đó chúng em chia tay nhau, không biết cậu ấy đã đi đâu.”
“Được rồi, không nói nữa, chúng ta về nhà thôi.” Chấn Võ kéo Chấn Văn định bước đi, rất rõ ràng anh không chấp nhận người bạn mới này của Chấn Văn.
“Anh, anh đừng như vậy.” Chấn Văn bị kéo nhưng không chịu đi, nhìn Hạ Vũ Hào bị đối xử như vậy, cậu áy náy mặt đỏ.
“Em muốn anh thế nào? Chẳng lẽ em muốn anh bế em đi, hay là đánh mông em ngay ở đây?”
“Anh!” Chấn Văn vẫn luôn nhẫn nhịn nhưng đến lúc này cậu không nhịn được nữa, hất tay Chấn Võ ra, lùi về sau hai bước. “Em đã nói xin lỗi rồi mà, không phải em cố ý để anh lo lắng, anh như vậy khiến em rất khó chịu. Hơn nữa Hạ Vũ Hào là bạn của em, anh đối xử với bạn của em như vậy không phải rất quá đáng sao?”
Chấn Võ không ngờ Chấn Văn lại tức giận, sửng sốt một lúc, đang muốn nói lại cậu, Hạ Vũ Hào đã mở miệng trước: “Thôi, anh của cậu như vậy, mình cũng không muốn nói chuyện với anh ta. Chuyện nhà các người, về nhà tự giải quyết đi. Tôi phải đưa cơm cho mẹ rồi, không tiễn.”
“Hạ Vũ Hào, xin lỗi. Còn nữa, thật sự cám ơn cậu.” Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào, ánh mắt ngoại trừ xin lỗi, cảm ơn còn cả nhờ cậu ấy giữ bí mật, nhưng không biết cậu ấy có hiểu được không.
Hạ Vũ Hào hiểu được cười, gật đầu, rồi vẫy tay, không nói gì.
Xem như nhận được sự đồng ý, Chấn Văn không thèm để ý đến Chấn Võ, đi ra ngoài trước. Chấn Võ ở phía sau vội cầm túi đồ của Chấn Văn, lúc ra đến cửa, anh quay đầu nhìn Hạ Vũ Hào, do dự một chút, cuối cùng lại không nói gì.
Ngồi trong xe, cả hai người đều im lặng không nói. Chấn Văn nhìn Chấn Võ, ngẫm lại vừa rồi mình đã nói xin lỗi mấy lần, Chấn Võ vẫn không chịu bỏ qua, liền cảm thấy tức giận. Nhưng nhìn Chấn Võ mặt mày căng thẳng, trên mặt trẻ trung lại mọc râu ria, xem ra anh ấy cả đêm qua không ngủ. Dù sao cũng là cậu sai trước, khó trách anh lại tức giận.
Bầu không khí ngột ngạt trong xe khiến Chấn Văn khó thở, nếu như cứ tiếp tục không nói gì, cậu sẽ xỉu mất! Cậu gãi đầu, suy nghĩ một lúc, tìm chủ đề mở miệng trước: “Ba mẹ cũng về rồi sao?” Đề tài này sẽ không bị phớt lờ đâu nhỉ?
Quả nhiên, Chấn Võ khẽ thở dài, nói: “Không. Anh không nói cho ba mẹ biết, chỉ nói anh về trước thăm em.”
Chấn Võ trả lời là đã cho cậu cơ hội, cậu vội xin lỗi lần nữa: “Xin lỗi, em không cố ý.”
Chấn Võ trầm mặc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, đến khi Chấn Văn sắp giở trò làm nũng lần nào cũng có tác dụng của mình ra, Chấn Võ mới đáp: “Em có biết tối hôm qua anh gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại không? Lại không có người nghe, một lúc sau thì tắt máy. Giống như hai năm trước vậy, anh… anh vô cùng sợ hãi.”
Chấn Văn nhìn Chấn Võ quay đầu nhìn mình, nhẹ nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Chấn Võ, dựa lên người anh. “Xin lỗi. Em sẽ không làm vậy nữa.” Cậu luôn cho rằng Chấn Võ lúc nào cũng quá lo lắng cho cậu.
Chấn Võ đưa tay quệt khóe mắt, nghiêng đầu nhìn Chấn Văn đang tựa đầu lên vai mình: “Anh cũng không đúng, nổi nóng với bạn của em, anh sẽ tìm cơ hội xin lỗi cậu ta.”
“Cơ hội thì rất dễ dàng, sau này cậu ấy sẽ là bạn học của chúng ta.”
“Thật sao? Lúc nãy nhìn dáng vẻ cậu ta như tên côn đồ, anh còn tưởng rằng em chơi với bạn xấu.”
“Cậu ấy không xấu. Cậu ấy sống với mẹ, còn nhỏ như vậy đã đi làm phụ giúp gia đình. Đúng rồi, giống anh lúc nhỏ vậy.” Cậu nhớ ra rồi, hai năm trước bọn cậu có nói chuyện về cuộc sống của Chấn Võ trước kia, Hạ Vũ Hào rất giống anh. Khi đó có phải Chấn Võ cũng đi ra ngoài làm việc? Nhưng lúc ấy anh nhỏ như vậy, có thể làm việc gì?
Chấn Võ không biết cậu nghĩ xa đến vậy, cười nói: “Vậy sau này bọn anh có chủ đề chung để nói rồi.”
Chấn Văn thấy Chấn Võ hòa hoãn, cũng theo cười.
Chấn Võ lại đột nhiên nghiêm mặt, đẩy Chấn Văn ra, hai tay ôm mặt Chấn Văn, để Chấn Văn không thể không nhìn thẳng vào mắt anh rồi mới nói: “Chuyện hôm nay bỏ qua. Nhưng về sau, dù bất cứ lúc nào, cũng không được không nhận điện thoại của anh.”
“Được rồi, em biết rồi, vậy anh cũng phải đồng ý với em, sau này không được nói chuyện đánh mông em trước mặt người khác nữa. Xấu hổ lắm.”
“Anh thấy em ngay cả quần của người khác cũng lấy mặc rồi, vẫn biết xấu hổ sao?” Nói xong cười xấu xa đưa tay kéo quần của cậu nhìn vào trong.
Chấn Văn không ngờ Chấn Võ lại làm vậy, theo bản năng nhảy dựng lên muốn tránh đi, không ngờ đầu cậu đập lên trần xe đau điếng.
“Anh làm gì vậy?” Chấn Văn một tay xoa đầu, một tay túm quần không cho anh làm tới.
“Đau lắm không?” Chấn Võ đưa tay muốn xoa đầu Chấn Văn lại bị cậu hất ra. “Anh chỉ muốn xem có phải em mặc quần lót của người ra luôn không.” Chấn Võ trêu chọc, thấy Chấn Văn thật sự nóng nảy mới giơ hai tay lên: “Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa.”
Chấn Văn thầm ảo não vì phản ứng thái quá của mình, nói ra anh và cậu không phải chưa từng trêu chọc nhau kiểu này, nhưng bây giờ cậu đã không còn là cậu em trai đơn thuần nữa, mà là một người thầm yêu anh. Cho nên mỗi lần anh đùa vui, cậu đều có phản ứng khác thường, cậu sợ sẽ châm lửa đốt mình mất.
Về đến nhà, hai anh em đều ăn ý mà im lặng, hết thảy đều như ngày thường, chỉ ngoại trừ không nói gì với nhau. Lúc về đến nhà, thím Lý đã đi rồi, Chấn Võ rửa tay, vào bếp, không hỏi Chấn Văn muốn ăn gì, nấu cơm.
Chấn Văn vào phòng mình, sạc điện thoại, mở lên. Ba mươi lăm cuộc gọi nhỡ, hơn năm mươi tin nhắn! Khó trách điện thoại cậu lại hết pin. Cậu đeo tai phone, nghe tin nhắn đầu tiên.
Hai mươi mốt giờ ba mươi phút: “Chấn Văn, em đang ở đâu? Trả lời anh đi.”
Hai mươi mốt giờ ba mươi lăm phút: “Chấn Văn, mau trả lời anh đi, anh chỉ muốn biết em có an toàn không, anh sẽ không quấy rầy em vui chơi với bạn.”
Hai mươi mốt giờ ba mươi tám phút: “Chấn Văn, em trả lời anh một cái biểu tượng cũng được.”
…
Hai mươi hai giờ ba mươi phút: “Chấn Văn, xin em đấy, anh chỉ muốn biết em có bình an không, trả lời anh một câu đi.”
Hai mươi ba giờ: “Bây giờ anh đang ra sân bay, nếu em nghe thấy tin nhắn, ở nhà chờ anh.”
Bốn giờ ba mươi phút: “Chấn Văn, anh sắp về đến nhà rồi, em có nhà không?”
“Em không có ở nhà. Em chưa về nhà? Em đi đâu vậy hả?”
Năm giờ: “Chấn Văn, rốt cuộc em đang ở đâu?”
Sáu giờ năm mươi phút: “Anh không nên để em ở nhà một mình, anh…”
Bảy giờ sáng: “Dù là ai, nếu đang cầm điện thoại này, làm ơn nói cho tôi biết, tôi không cần điện thoại, tôi chỉ muốn biết chủ nhân chiếc điện thoại này đang ở đâu. Cảm ơn.”
Chấn Văn nghe giọng nói càng lúc càng lo lắng, về nhau còn có tiếng nức nở, sâu sắc hiểu được tại sao Chấn Võ lại tức giận, lại hành động vô lý như vậy. Đêm qua không liên lạc được với cậu, chắc anh đã lo lắng, sợ hãi lắm? Nước mắt không cầm được nữa, chuyện kia rốt cuộc còn ám ảnh Chấn Võ tới khi nào? Nếu như không phải anh ấy cảm thấy có lỗi với cậu, nếu như không phải vì muốn bù đắp cho cậu, có lẽ anh ấy sẽ không thể không sống được nếu như không có cậu giống như bây giờ, có lẽ anh ấy sẽ yêu thương cậu ít đi một chút, như vậy cậu cũng sẽ không thích anh trai mình. Ít nhất, cậu không phải ngày ngày đối mặt với người mình thích, lại không thể làm gì.
Cậu không biết sau này nên sống chung với Chấn Võ như thế nào, nhưng giống như trước đây, cậu không làm được. Phải kết thúc thôi, ít nhất phải trả tự do cho Chấn Võ, không để anh sống vì cậu thế này nữa. Có lẽ, khi Chấn Võ có mục tiêu của anh ấy, có người anh ấy thích, cậu sẽ buông tay được.
Chấn Văn lau nước mắt, hít sâu mấy lần, thay một bộ quần áo thoải mái, đứng trước cửa một lúc lâu mới mở ra, đi xuống lầu.
Chấn Võ đang bận rộn trong bếp, cậu tham lam nhìn bóng lưng của anh, nhìn cánh tay cường tráng từng ôm lấy cậu, nhìn đôi môi mỗi sáng thổi hơi gọi cậu dậy. Càng nhìn khát vọng trong lòng cậu càng mãnh liệt. Cậu vội dời mắt, nhìn vali Chấn Võ đặt ở cửa ra vào vẫn chưa cất đi.
Cậu kéo vali lên phòng của Chấn Võ, mở ra, đồ đạc bên trong hỗn loạn, chẳng chút giống phong cách cẩn thận hàng ngày của Chấn Võ gì cả. Chấn Văn cất quần áo vào trong tủ, sắp xếp xong, dường như cũng vừa sắp xếp lại tâm tình của mình. Cậu đã không lý do để chần chừ nữa.
Trở xuống phòng bếp, thức ăn đã làm xong, Chấn Võ đang xới cơm.
Chấn Văn đi tới, Chấn Võ nhìn thấy cậu, liền đưa bát cơm cho cậu. Chấn Văn không nhận, mà ôm lấy Chấn Võ rất chặt.
Đây là lần cuối cùng, để cho cậu cảm nhận cảm giác ôm anh lần cuối, sau này, vòng tay của anh không còn là của mình cậu nữa rồi.
“Chấn Văn, sao vậy?” Chấn Võ buông bát, ôm Chấn Văn, mặt kề trên tóc cậu.
“Xin lỗi, em quá tùy hứng, cuối cùng đều khiến anh phải quan tâm em, lo lắng cho em, lần nào em cũng ỷ lại vào anh, bởi vì anh là anh trai của em, em mới có thể làm mọi chuyện với anh.” Chấn Văn thầm bổ sung thêm một câu, ngoại trừ thích anh. “Giờ em đã mười lăm tuổi, anh cũng nói, đã là thanh niên, em không thể cứ mãi ỷ lại vào anh, em cũng nên trưởng thành rồi.”
“Chấn Văn ngốc! Em là em trai anh, anh lo lắng cho em, quan tâm em là chuyện đương nhiên. Em đừng suy nghĩ nhiều. Đói bụng không, ăn cơm đã.”
“Không, để em ôm anh một lúc nữa, em muốn ôm bù mấy ngày nay.” Cậu không muốn việc đương nhiên này, cậu không muốn thêm bất kỳ lý do gì khác cho tình cảm này, nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời của cậu.
Hai người cứ thế lẳng lặng đứng ở phòng bếp ôm nhau đến khi đồ ăn nguội dần.
Chợt chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh.
“Chấn Văn, hình như là điện thoại của em.”
“A, vâng.” Hít sâu một hơi, ghi nhớ mùi hương trên người Chấn Võ, Chấn Văn cắn răng buông tay, xoay người bước nhanh ra phòng khách, nhìn dãy số lạ hiện trên màn hình điện thoại, Chấn Văn thật mừng vì có người gọi điện thoại đến đúng lúc này, thậm chí là điện thoại quấy rầy cũng được.
Đầu kia điện thoại vang lên một giọng nữ dễ nghe: “Xin hỏi là bạn Vương Chấn Văn phải không?”
“Là tôi đây, bạn là ai?”
“Mình là Loan Tiểu Ngọc, là bạn gái của Hạ Lễ. Xin hỏi cậu có cách nào liên lạc với Hạ Lễ không?”
“Tôi chỉ có hai số điện thoại và facebook.”
“Vậy cậu có biết anh ấy ở đâu không? Mình muốn gặp anh ấy.” Giọng nói bên kia có chút buồn bã.
“Tôi không biết, hôm qua sau khi chia tay, tôi không gặp lại cậu ấy.” Nếu như bạn gái này biết hôm qua Hạ Lễ đã đi đâu, không biết sẽ bi thương hay tức giận.
“Mình biết rồi. Nếu như bạn thấy anh ấy, hãy nói anh ấy gọi điện cho mình nhé, mình sẽ chờ.”
“Được, tôi biết rồi.”
Chấn Văn bấm số điện thoại nhà của Hạ Lễ, là số điện thoại dự phòng của cậu ấy. Một hồi lâu mới có người nhấc máy, một giọng nói ngái ngủ vang lên: “A lô?”
“Hạ Lễ, cậu ở nhà hả?”
“Nói nhảm, không ở nhà còn đi đâu?”
“Bạn Tiểu Ngọc gọi điện thoại cho mình, hỏi mình có cách nào khác để liên lạc với cậu không, mình chưa có nói. Rốt cuộc các cậu xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là chia tay chứ?”
“Mình đá cô ấy rồi, cô ấy còn cố quấn lấy mình. Chỉ là bạn trai, chẳng phải chồng, quấn lấy làm gì chứ?”
“Mình lại nghe nói bạn ấy đá cậu trước, bởi vì bạn ấy quen người khác rồi, cho nên không thèm để ý đến cậu nữa.” Cảm thấy Hạ Lễ có chút khác thường, có lẽ cần kích thích cậu ấy mới chịu nói thật.
“Ai nói?” Giọng nói đầu bên kia nghe tỉnh táo hơn.
“Mình không thể nói, nhưng người mới của bạn ấy là ai thế? Có đẹp trai hơn cậu không?”
“Nói bậy, là mình có người khác. Thằng chết tiệt nào dám bịa chuyện?”
“Bịa chuyện? Vậy là bạn ấy trong sạch hả?”
“Đương nhiên! Nếu để mình biết đứa nào nói bậy, mình sẽ cho nó răng rơi đầy đất.”
“Hạ Lễ, rõ ràng cậu rất quan tâm đến bạn ấy. Nói thật với mình đi, rốt cuộc hai người các cậu xảy ra chuyện gì?”
“…”
“Có một số việc đừng giấu trong lòng, nói ra, dù không giải quyết được, ít nhất cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.” Như cậu bây giờ, giấu trong lòng, thật sự rất khó chịu.
“Thật ra là mình muốn chia tay, không phải vì ai trong hai đứa có người khác. Mình rất thích cô ấy, mình cảm thấy cô ấy cũng rất thích mình. Nhưng cô ấy lên trung học, mình lại không thi đậu, tương lai thành người thế nào mình cũng không biết. Nếu như cố bám lấy cô ấy, làm cô ấy lỡ dở thì sao?”
“Không ngờ cậu cũng nghĩ được chuyện này.”
“Lúc này cậu đừng có châm chọc mình. Không phải cậu bảo mình nói ra sao? Nói rồi đó, sau đó thì sao? Mình không thấy dễ chịu hơn chút nào cả.”
“Hạ Lễ, vừa rồi mình nghe điện thoại thấy Tiểu Ngọc rất đau khổ, cậu bây giờ cũng thế.”
“Mình biết, không cần cậu nói.”
“Nếu như có thể ở bên người trong lòng mình, có khó khăn hơn nữa cũng cùng nhau cố gắng, dù đến cuối cùng vẫn phải chia tay, nhưng ít nhất cũng không cảm thấy hối tiếc. Cậu có người trong lòng, đã là chuyện vô cùng hạnh phúc rồi.”
“Mình sợ cô ấy sẽ không vui.”
“Biết đâu chỉ cần ở bên cậu bạn ấy đã thấy vui vẻ rồi thì sao?”
“Vậy sau này thì sao? Chúng ta không thể dựa vào vui vẻ mà sống.”
“Anh giai à, cậu còn chưa lên trung học, tương lai còn rất dài, sao cậu biết được sẽ xảy ra những chuyện gì? Nếu cậu thích bạn ấy, thì cố gắng học lại, thi lên trung học là được mà.”
“Nhỡ mình lại thi rớt thì sao?”
“Cậu đúng là hết thuốc chữa, xem ra cậu thích bạn ấy đến tẩu hỏa nhập ma rồi. Từ bao giờ cậu trở nên bi quan thế hả? Trước kia không phải cậu không sợ trời, không sợ đất sao?”
“Mình sợ, mình sợ không thi được.”
“Được rồi, vậy cậu cứ trốn ở trong nhà đến thối rữa đi.”
“Cậu có phải là bạn mình không đấy?”
“Người trong lòng mình, cậu còn không quý trọng, mình làm bạn cậu cũng hết cách. Ít nhất cậu còn có một người để cố gắng, không phải sao?”
“Để mình…mình nghĩ lại. Cảm ơn cậu.”
“Nghĩ kỹ đi rồi gọi điện thoại trả lời bạn ấy, đừng để người ta chạy đi rồi mới đuổi theo.”
“Biết rồi, chào nhé.”
Cúp điện thoại, Chấn Văn đột nhiên rất hâm mộ Hạ Lễ, ít nhất cậu ấy còn có người trong lòng để cố gắng. Còn người cậu thích, dù có cố gắng thế cũng vô ích.
o0o Hết chương 13 o0o
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT