Sau ngày say rượu, Chấn Văn bị chuông điện thoại đánh thức. Cậu bóp huyệt Thái Dương, sờ tìm điện thoại trên tủ đầu giường, Chấn Võ bên cạnh đã lấy được trước.

“Ai thế? Sớm như vậy?” Chấn Văn trở mình, lại vùi đầu vào trong gối, nhắm mắt hỏi.

“Khương Vũ Thần. Không còn sớm nữa, mười giờ rồi.” Chấn Võ bắt máy, giọng của Khương Vũ Thần bên kia nghe rất có tinh thần.

Chấn Văn khàn giọng nói vào trong điện thoại: “Này, cậu làm gì thế hả? Trời vừa sáng đã gọi điện quấy rầy?”

“Cậu làm gì mới đúng! Mới sáng sớm đã nói chuyện kiểu đó, làm mình nổi da gà rồi, biết không?”

“Làm sao?”

“Làm nũng chứ sao? Này, cậu dùng giọng đó nói chuyện với người khác, Chấn Võ có tức giận không?”

Cuối cùng Chấn Văn cũng chịu nâng mí mắt, nhìn Chấn Võ ngồi bên cạnh. Chấn Võ đang cười nhìn cậu, khẩu hình tạo thành từ ‘không đâu’.

Chấn Văn nói vào trong điện thoại: “Anh ấy không nhàm chán thế đâu. Này, cậu có chuyện thì nói mau, không nói, tôi cúp.”

“Đừng, đừng, hôm nay mình đi hưởng tuần trăng mật, bây giờ đang ở sân bay, cậu có muốn tới tiễn mình không?”

“Sao tôi phải tới tiễn cậu? Không ai tiễn cậu à?”

“Vậy là không muốn à? Thật tiếc. Sau khi trăng mật, mình sẽ quay về Anh. À, ảnh chụp hôm qua đã có rồi, mình đã sai người đưa đến cho cậu và đưa về nhà cậu, còn có thêm một món quà bất ngờ.”

“Ừ. Còn chuyện gì nữa không?”

“Cậu không muốn biết là quà gì à?”

Chấn Văn trả lời dứt khoát: “Không!”

“Được thôi. Mình không còn chuyện gì nữa, không thể tâm sự sao?”

“Cậu không cần ở cùng Hiểu Hiểu à?”

“Bạn bè cô ấy tới đưa tiễn, đang tạm biệt ở đằng kia, một mình mình thật nhàm chán.”

“Cho nên cậu quấy rầy tôi.” Chấn Văn không thèm đặt câu hỏi, khẳng định luôn.

“Cậu thật làm người khác đau lòng. A, đúng rồi, khách sạn hôm qua có đạo diễn lớn tới thử vai đấy, đạo diễn tên gì mình không nhớ, Hiểu Hiểu nói là rất nổi tiếng.”

“Vậy thì sao? Cậu muốn đi thử vai à?”

“Mình không đi thì hơn, mình sợ tới đó, người khác sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Có phải cậu quá tự luyến rồi không? Tôi thật hoài nghi cậu là thủy tiên thành tinh.”

“Gì mà thủy tiên thành tinh? Thôi, không nói nữa, Hiểu Hiểu gọi mình rồi. Mình sẽ gọi sau, bye bye!” Nói xong, không đợi Chấn Văn đáp lời đã dập máy.

Chấn Văn nhìn chằm chằm điện thoại một giây, rồi ném sang một bên, cọ người lên cánh tay vươn tới ôm cậu của Chấn Võ.

Chấn Võ nghịch tóc cậu, hỏi: “Cảm giác thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”

Chấn Văn nhắm mắt, cảm giác mũi hơi ngứa, khẽ cọ lên người Chấn Võ: “Không, chỉ hơi buồn ngủ.”

Chấn Võ bị cậu cọ mũi thì thấy nhột, nghiêng người, sau đó đưa tay gãi mũi Chấn Văn: “Chỉ vậy thôi à?”

Chấn Văn ngước đầu, môi chạm đúng ngón tay của Chấn Võ.

“Không phải ba nói cậu ta sẽ ở lại đến qua tiệc sinh nhật của em sao?”

Chấn Võ nhẹ vuốt môi Chấn Văn, sau đó lướt xuống cánh tay cậu, vẽ thành các vòng tròn: “Có lẽ là có kế hoạch khác. Em muốn cậu ta tham gia?”

Chấn Văn lắc đầu: “Em nhớ cậu ta nói sẽ tặng quà gì đó cho em. Lần trước chúng ta mua quà tặng cậu ta rồi mà. Có qua có lại chứ.”

“Em muốn được tặng quà gì?”

“Không biết. Em không thiếu gì cả, chỉ là thích cảm giác được tặng quà.”

“Vậy lúc nhỏ em có chuyện gì muốn làm mà chưa làm được không?”

“Lúc nhỏ á? Lúc nhỏ, trước khi biết anh, em có cả một phòng đồ chơi, thứ gì cũng có. Chỉ là ba quá bận, không có thời gian chơi cùng em. Sau đó lớn hơn, em theo ba đi công tác, nhưng cũng chỉ loanh quanh ở khách sạn, rất nhàm chán. Sau khi quen anh, thời gian chúng ta chơi còn nhiều hơn lúc nhỏ cộng lại.”

“Vậy em muốn chơi gì nhất? Ngày nghỉ chúng ta cùng đi?”

“Nghĩ không ra. Bây giờ đã qua tuổi chơi đùa rồi, còn trò gì nữa? Lúc nhỏ anh thường chơi gì?”

“Anh ở trong nhà, giúp mẹ làm việc nhà chính là chơi rồi. À, vào ngày nghỉ, thỉnh thoảng mẹ dẫn anh đến khu vui chơi.”

“Có mẹ chơi cùng thật tốt! Ba chưa cùng em đến khu vui chơi bao giờ.”

“Vậy anh đi với em? Thế nào? Có muốn đi không?”

“Không nhầm chứ? Chúng ta là sinh viên đại học rồi, đâu phải trẻ ba tuổi, còn đến khu vui chơi?”

“Cũng đúng, có vẻ rất kỳ quái.”

“Anh chơi game với em là được rồi.”

“Được thôi, nhưng lấp đầy bụng trước đã. Anh đi nấu mì.”

“Em không đói.”

“Ăn một chút thôi. Không ăn sáng sẽ đau dạ dày đấy.” Chấn Võ mặc xong quần áo, đi ra ngoài nấu cơm. Chấn Văn đành nằm lên chỗ Chấn Võ vừa ngồi. Ăn sáng, không bằng ăn Chấn Võ, Chấn Văn xấu xa nghĩ.

Đếm ngược đến tiệc sinh nhật, Chấn Võ thường trốn ra phòng khách sau khi Chấn Văn đã ngủ say để làm gì đó. Lần nào Chấn Văn cũng cảm giác được anh khẽ khàng đứng dậy, nhìn anh rời đi, sau đó rất lâu vẫn không thể ngủ lại, mãi cho đến khi Chấn Võ rón rén trở về giường.

May mắn bây giờ là nghỉ hè, mỗi ngày bọn cậu đều ngủ nướng đến khi tự nhiên tỉnh, bữa sáng gộp với bữa trưa, sau đó hoặc chơi game, hoặc tụ họp với đám Hạ Vũ Hào, thoải mái vô cùng.

Trước sinh nhật Chấn Văn ba ngày, bởi vì đêm hôm trước lại mây mưa đến khó ngủ, hai người đều dậy muộn. Chấn Văn vừa ngủ dậy, đã thấy trong phòng khách đặt sẵn hai vali, và Chấn Võ ăn mặc chỉnh tề.

“Chào buổi sáng!” Chấn Võ thấy cậu đi ra, bước tới hôn trán cậu, rồi đẩy cậu vào nhà vệ sinh.

“Hai vali này là sao?”

“Bí mật. Em rửa mặt nhanh lên, chúng ta đang vội.” Chấn Võ gần như đứng đó nhìn cậu đánh răng, rửa mặt, rồi dẫn cậu đến bàn ăn, trên bàn đã bày sẵn mấy món đơn giản.

Chấn Văn không muốn ăn, nhưng trước cái nhìn của Chấn Võ, cậu vẫn cố ăn vài miếng.

Vừa ăn xong, chuông cửa vang lên.

Chấn Võ nhìn đồng hồ: “Vừa kịp! Chúng ta đi thôi.”

Chấn Văn mơ mơ màng màng bị Chấn Võ kéo ra cửa. Chấn Võ đẩy hai vali, mở cửa, đứng bên ngoài là tài xế thật thà hôm trước.

Tài xế nhận vali, kéo xuống dưới lầu.

Mãi cho đến khi lên xe, vẻ mặt của Chấn Võ đều vô cùng vui vẻ, còn Chấn Văn thì là bối rối.

Chấn Văn nhìn Chấn Võ đang hưng phấn, hỏi: “Chúng ta đi xa? Đi đâu?”

Chấn Võ khoát tay lên vai Chấn Văn, ấn đầu Chấn Văn tựa lên vai mình: “Hongkong.”

Chấn Văn bật dậy nhìn Chấn Võ: “Hongkong? Tại sao lại đi Hongkong?”

Chấn Võ lại ấn đầu Chấn Văn xuống: “Đi chơi!”

Chấn Văn tránh tay Chấn Võ, lui về phía sau, sửng sốt nhìn anh, hỏi: “Chơi gì?”

Đến lông mi Chấn Võ cũng như đang cười: “Chúng ta đi Disney.”

Chấn Văn nhíu mày, khoanh tay nhìn Chấn Võ vẫn rạo rực: “Có nhầm không thế? Chúng ta lớn thế này rồi còn đi Disney?”

Chấn Võ vươn tay vuốt lông mày đang nhíu lại của Chấn Văn, bắt chúng giãn ra, vẫn chỉ cười nói: “Không phải chỉ có con nít mới đến Disney chơi.”

Chấn Văn bắt lấy bàn tay đang vuốt trán mình, không cho quấy rầy: “Nhưng mà hai thanh niên tới Disney sẽ rất kỳ cục?”

“Vậy sao? Anh lại không thấy thế. Nhiều người như vậy, ai thèm để ý. Em yên tâm đi. Chúng ta chỉ cần chơi thật vui vẻ là được.” Chấn Võ cười, ôm lấy Chấn Văn, hôn lên mặt cậu một cái.

“Lúc nhỏ đúng là em rất muốn đi, đáng tiếc là ba không có thời gian. Vậy cũng được, xem như đi bù.” Chấn Văn điều chỉnh tư thế, để bản thân thoải mái dựa lên người Chấn Võ, ngáp một cái.

Chấn Võ xoa nắn vành tay Chấn Văn theo thói quen, má áp lên đầu cậu: “Lần này chúng ta đi bù hết, cảm giác rất hưng phấn!”

Chấn Văn lau khóe mắt, cúi đầu thấy T-shirt trắng trên người mình và Chấn Võ rất tương xứng: “Anh thích phối đồ như vậy, mặc áo đôi luôn cho rồi.”

“Không cần, phối thế này cũng rất thích.”

“Anh sợ người khác để ý sao?”

“Có một chút.”

“Hay là chúng ta mua đồ bộ, em mặc áo, anh mặc quần, phối với nhau cũng rất được.”

Chấn Võ đột nhiên bật cười, Chấn Văn ngước đầu nhìn anh: “Anh cười gì? Không được sao?”

Chấn Võ lắc đầu, nhìn Chấn Văn nói: “Trong vali của chúng ta đều là đồ bộ.”

Suốt quãng đường và cả trên máy bay, Chấn Văn đều ngủ bù, mãi cho đến khi đến khách sạn được trang trí theo phong cách Disney, cậu mới xem như tỉnh ngủ. Đứng bên ngoài, nhìn vẻ ngoài của khách sạn cùng người tới người lui, cậu có cảm giác như thật như mơ lẫn lộn.

Đứng trong sảnh sáng ngời được trang trí hình con thuyền, Chấn Văn ngước đầu nhìn lên trần nhà trên cao, hai bên sườn của trần nhà lợp bằng thủy tinh trong suốt cùng đủ các loại đèn, làm cả sảnh sáng rực. Ngắm nhìn trang trí xung quanh, thật giống như đang ở trong một con thuyền sang trọng.

Hai người vừa quan sát chung quanh, vừa tìm quầy lễ tân.

Một nữ phục vụ xinh đẹp mặc trang phục thám hiểm bước tới chào đón bằng nụ cười đón tiếp tiêu chuẩn, hướng dẫn bọn họ tới quầy lễ tân.

Hai người đang định bước tới quầy lễ tân, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.

“Excuse me!” Quay người, thấy một người nước ngoài đang ôm một đống vải bông bước nhanh tới. Anh ta đi như chạy, né trái né phải tránh người, trong lúc tránh một người mập, thứ anh ta đang khiêng va lên vai Chấn Văn.

Người nọ vội dừng lại, nhìn Chấn Văn, áy náy cười: “Sorry! I’m in a hurry!” Sau đó xoay người, tiếp tục đi nhanh ra ngoài.

Đến lúc này bọn họ mới nhìn rõ, ‘thứ’ anh ta đang khiêng trên vai là một cô gái.

Chấn Văn xoa chỗ vai bị đụng: “Làm gì mà vội vã vậy!”

Nhân viên phục vụ bên cạnh cười nói: “Dù không vội, vị khách kia vẫn đi như vậy. Vừa rồi đụng phải ngài ạ? Có bị thương không?”

Chấn Võ cũng quan tâm nhìn cậu, Chấn Văn cười nói: “Không. Chỉ bị người đụng nhẹ một cái, đâu phải bị voi đụng.”

Nữ phục vụ cười, không nói thêm gì nữa, dẫn bọn họ tới quầy lễ tân.

Chấn Võ đặt một căn phòng trang trí cảnh biển, không gian nhìn ra biển vô cùng đẹp. Chấn Văn đứng trước cửa sổ, nhìn biển rộng mênh mông, duỗi lưng một cái, đuổi sạch lười biếng trong người.

Chấn Võ bước tới, ôm cậu: “Có mệt không? Nếu như mệt, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi.”

Chấn Văn lắc đầu: “Em ngủ suốt đường đi rồi. Còn anh? Lần nào hé mắt em cũng thấy anh đang thức, hôm qua anh còn ngủ muộn hơn em nữa, có muốn nghỉ một lát không?”

“Không cần. Vậy chúng ta rửa mặt, đi dạo, ăn tối, sau đó xem biểu diễn. Còn lại để ngày mai đi chơi tiếp?”

Chấn Văn xoay người, áp trán lên trán Chấn Võ, nhẹ hôn anh, nói: “Chắc chắn là anh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, em nghe theo anh là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play