Kết quả của sự bốc đồng chính là, cậu bị cảm lạnh.

Lúc này Chấn Văn đang nằm trên giường, tay cầm một hộp khăn giấy, thùng rác đặt bên cạnh, tiếng hỉ mũi không ngớt.

Chấn Võ bưng nước trái cây ấm đi vào, nhìn cậu đang xoa xoa mũi đỏ ửng lắc lắc đầu. “Khó chịu lắm à?”

Chấn Văn gật đầu, nhận nước trái cây uống ừng ực.

Ngày đó trở về, trên mặt của cậu nước mưa hòa nước mắt, đầu óc trống rỗng. Phát hiện bản thân thích Chấn Võ khiến cậu khiếp sợ đến ngây người, mặc Chấn Võ đưa mình vào cùng tắm nước nóng.

Dù thế nào thì sao đó cậu liền bị cảm, mà Chấn Võ cũng dính mưa lại không việc gì. Cậu lấy lý do bị cảm mà im lặng tránh Chấn Võ, cả ngày đều ở trong phòng giả bộ ngủ. Chấn Võ thay ba mẹ chăm sóc cậu, giờ đã thi xong, những ngày cuối cùng của trung học trôi qua trong trận ốm này. Mà bởi vì bị ốm, buổi lễ tốt nghiệp cậu cũng chỉ đến cho có mặt.

Ngày đó nữ sinh kia tới tìm Chấn Võ, nhưng bị anh lấy lý do chăm sóc cho em trai mà bỏ mặc. Nhìn khuôn mặt tổn thương của cô gái kia, Chấn Văn lại cảm thấy sung sướng.

“Chấn Văn, mấy ngày nay em không nói chuyện, có phải có tâm sự gì không?” Ngón tay Vương Chấn Võ vẽ những hình tròn trên khay, cúi đầu hỏi.

“Không có. Chỉ là cổ họng đau, em không muốn nói chuyện thôi.” Nói xong còn cố ý khụ khụ hai tiếng, chứng minh mình không nói dối.

Chấn Võ im lặng một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nói một câu không liên quan: “Em đã mười lăm tuổi rồi.”

“Vâng.” Còn một tháng nữa là cậu tròn mười lăm tuổi.

“Em cũng biết đến tuổi này cơ thể sẽ có sự biến đổi, nên em đừng cảm thấy ngượng ngùng.”

“Dạ?” Đầu óc Chấn Văn có chút mờ mịt, không hiểu Chấn Võ có ý gì.

“Là ngày em dính mưa… lúc em tỉnh dậy đó.” Hai má Chấn Võ cũng đỏ lên.

Vương Chấn Văn há hốc miệng nhìn Chấn Võ, anh ấy biết rồi?

“Anh cũng có khi như vậy, nhất là vào buổi sáng, nhưng chỉ một lát là sẽ hết ngay thôi. Nếu thấy có chịu, em có thể… tự giải quyết.”

“Anh đang nói gì thế?”

“Hôm đó không phải em vội vàng chạy đi sao? Thật ra lúc đó anh đã dậy rồi, vốn tưởng em đã học qua chuyện này trong lớp Sinh học, chỉ là cảm thấy xấu hổ thôi. Nhưng mấy ngày này em không chịu nói chuyện, có phải vì cảm thấy sợ hãi không? Em đừng sợ, chúng ta đều là con trai, đều như nhau cả, không có gì phải xấu hổ cả.”

“Anh đang nói chuyện này sao?”

“Nếu không thì sao? Em nghĩ anh đang nói chuyện gì?” Vương Chấn Võ căng thẳng nhìn Chấn Văn.

“Không có, không có gì. Lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, em có chút sợ hãi.”

“Ừ, giờ em đã biết rồi thì đừng buồn bã nữa. Bình thường em dù bị bệnh cũng không chịu ngồi yên, mấy ngày nay làm anh và ba mẹ vô cùng lo lắng.”

“Anh nói cho ba mẹ biết rồi sao?” Chấn Văn trợn trừng mắt.

“Ừ, ba không biết nên nói thế nào, mẹ nói lại không tiện nên bảo anh nói chuyện với em. Em tức giận hả?”

“Thôi, đã nói rồi, còn có thể làm gì được nữa?” Cũng may, cũng may anh ấy không biết về giấc mơ của cậu. Mà sao anh có thể biết cậu mơ thấy gì được chứ? Chấn Văn cười khổ.

“Vậy lần đầu tiên anh bị thế này là lúc nào? Anh có sợ không?”

“Anh sao? Anh còn sớm hơn em, đương nhiên anh cũng sợ, nhưng anh tự lên mạng tìm hiểu, đọc sách, liền biết tự xử lý thế nào.”

“Sao anh không hỏi ba?”

“Khi đó anh mới dọn tới đây, sao có thể không biết xấu hổ mà hỏi chuyện này được.”

“Sớm như vậy sao? Vậy mà em lại không phát hiện ra. Mấy năm nay chúng ta thường ngủ chung mà.”

“Không phải ngày nào cũng có. Huống chi, anh luôn dậy sớm hơn em.”

“…”

“Tóm lại, bây giờ chúng ta chính thức trở thành người lớn rồi, đây là chuyện tốt, đáng chúc mừng. Em ngủ thêm đi, tối mẹ sẽ nấu món ngon cho em. Anh ra ngoài đây.”

“Vâng.” Chấn Văn không đợi Chấn Võ rời đi đã co người nằm trong chăn, nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ.

Chấn Võ cầm khay ra khỏi phòng, đến lúc đóng cửa phòng lại mới thở phào một hơi, anh sợ mình nói lỡ miệng.

Sờ sờ môi mình, buổi sáng hôm đó bị vật cứng chọc vào sau lưng, lúc quay đầu lại, môi anh liền chạm vào môi Chấn Văn. Vốn tưởng chỉ là vô tình chạm thôi, nhưng sau đó Chấn Văn lại chủ động hôn. Anh sửng sốt mà hơi hé miệng, bị Chấn Văn thừa cơ xông vào. Nhìn khuôn mặt gần sát của Chấn Văn, hai mắt vẫn nhắm, dường như chưa tỉnh, đầu óc anh suy đoán không phải hôm trước mình bị cô gái kia hôn kích thích Chấn Văn, khiến cậu nằm mơ hôn người khác đấy chứ? Anh muốn tránh ra, nhưng Chấn Văn kéo đầu anh lại, hôn càng sâu. Nụ hôn này làm anh bắt đầu có cảm giác, bắt đầu hưởng thụ. Sợ cảm giác này của mình bị phát hiện, anh dùng sức bấm mông Chấn Văn một cái, sau đó quay đầu nhắm mắt giả bộ ngủ, nhịp tim dồn dập. Nghe Chấn Văn thở dốc, hấp tấp chạy ra ngoài, anh biết Chấn Văn hẳn cũng bị giật mình. Nếu để cho cậu biết cậu hôn anh trong mơ, sợ rằng sẽ càng sợ hãi, không thèm để ý đến anh nữa.

Tối hôm đó, hai người hai tâm sự cúi đầu ăn cơm, cả bàn đầy thức ăn ngon lại chẳng cảm thấy mùi vị gì.

Vương Tuần Dương nhìn hai anh em, ho khan một tiếng, nói: “Các con thi xong rồi, chờ Chấn Văn hết bệnh, cả nhà chúng ta sẽ ra ngoài chơi. Nói đi, các con muốn đi đâu?”

“Không thích, con không muốn đi.” Vương Chấn Văn buồn bực nói.

“Sao lại không thích? Cả một học kỳ học hành cực khổ, ra ngoài chơi không phải tốt hơn sao?”

“Năm nào cũng ra ngoài chơi, chẳng có gì thú vị cả. Con không muốn đi, ba dẫn anh đi đi.”

“Nếu con không đi, anh con có đi không?” Vương Tuần Dương cười ha ha nói.

“Sao lại không đi? Anh, anh đi chơi cùng ba mẹ đi. Dù sao năm nào em cũng đi rồi.”

Vương Chấn Võ nhìn Chấn Văn cúi đầu nói chuyện, biết cậu muốn một mình yên lặng, có lẽ yên tĩnh vài ngày cậu sẽ quên đi?

“Được, vậy thì anh đi cùng ba mẹ, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Nhưng phải nói trước, ngày nào cũng phải nghe điện thoại, nếu ra ngoài chơi với bạn, nhất định phải gọi điện báo cho anh một tiếng.”

“Vậy mọi người còn chơi được gì nữa?”

“Anh con nói đúng đấy, ra ngoài nên báo cho chúng ta một tiếng.” Trần Cẩn ở bên cạnh nói, bà biết con trai mình có ý gì, ăn ý cùng Chấn Võ nhìn nhau.

“Được, nghe lời anh, dù sao em cũng không định đi đâu cả.”

“Quyết định vậy đi.” Chấn Võ nghĩ đến việc để Chấn Văn ở lại một mình rất không nỡ. Nhưng em trai anh bây giờ cần có không gian riêng của mình rồi.

Ba ngày sau, Chấn Võ và ba mẹ xách hành lý đi du lịch mười ngày. Nhìn mọi người lên xe, nhìn Chấn Võ trong xe thò tay ra khỏi cửa sổ không ngừng vẫy vẫy, Chấn Văn đột nhiên có chút hối hận, vậy là mười ngày tới sẽ không được nhìn thấy anh. Cậu vừa muốn nhìn thấy anh, lại sợ nhìn thấy anh, cậu không biết rốt cuộc mình muốn thế nào nữa.

Ba ngày trôi qua, Chấn Văn cũng coi như cảm thấy thoải mái, ngoại trừ đồ ăn không hợp khẩu vị. Kể từ khi ăn đồ ăn mẹ làm, đồ ăn khác cậu đều thấy không ngon miệng, mà giờ mẹ đi du lịch rồi, chỉ có thể nhờ thím Lý tới nấu cơm cho cậu.

Ba ngày này, dù sớm hay muộn cậu đều nói chuyện với Chấn Võ hai lần mỗi ngày, mặc dù chỉ nói mấy câu đơn giản xong dập máy, nhưng nghe thấy giọng nói của anh đã đủ khiến cậu an tâm. Dù sao cậu và Chấn Võ đều không có thói quen nấu cháo điện thoại.

Ngày thứ tư, Hạ Lễ đột nhiên gọi điện thoại tới, nói ngày tốt nghiệp không nói chuyện với cậu, mấy bạn học muốn tụ tập đi chơi. Mà trong ba năm này, tình cảm của cậu với Hạ Lễ rất tốt. Hạ Lễ không thi lên cấp ba, mà sẽ học lại một năm, sau này sẽ không thể học cùng cậu nữa. Ngẫm lại thời gian đã qua, cậu liền đồng ý.

Vừa ra đến cửa, cậu không quên báo với Chấn Võ, nói nhất định sẽ về nhà trước chín giờ tối. Chấn Võ bên kia điện thoại không ngừng dặn dò, không nên đi đến những nơi có nhiều người phức tạp, dù có náo nhiệt thế nào cũng không nên đến xem, càng không được xen vào những chuyện không phải của mình. Chỉ nói có mười phút mà còn nói nhiều hơn cả mấy ngày nay cộng lại. Cuối cùng Chấn Văn phải hứa với anh, Chấn Võ mới cúp điện thoại.

Vừa nhìn thấy Hạ Lễ, cậu ta đã ra vẻ thần bí: “Hôm nay dẫn cậu tới một nơi, đảm bảo khiến cậu khó quên.”

Đi cùng Hạ Lễ là Lưu Thần và Trương Song Lực, hai người cũng được coi là có tiếng tăm trong trường. Nhìn vẻ mặt hớn hở của bọn họ, rốt cuộc Hạ Lễ muốn dẫn cậu đi đâu chơi đây?

Bọn họ băng qua đường, đi vào một ngõ nhỏ, tới một cánh cửa trông hết sức bình thường, đèn đỏ nhấp nháy phía trên hiện tên một quán bar.

Chấn Văn dừng bước, không muốn đi vào: “Sao lại tới đây? Chúng ta được vào sao?”

“Được chứ! Quán bar này cho chúng ta vào. Cậu không biết chứ họ còn thuê cả người chưa trưởng thành làm công đó.”

“Có an toàn không? Nơi này nhìn có vẻ tồi tàn.”

“Yên tâm đi, chúng ta đâu có làm gì, chỉ đến mở mang tầm mắt thôi mà, xem thế giới của người lớn là như thế nào.”

“Thôi, mình đã hứa với anh trai mình là sẽ không đến những nơi thế này rồi.” Chấn Văn xoay người định đi.

Túm lấy cánh tay Chấn Văn, Hạ Lễ nói: “Đã đến rồi, đừng sợ mà bỏ về vậy chứ?”

Thấy hai người kia cười trộm, Chấn Văn nổi nóng: “Ai sợ? Mình không thích những chỗ thế này thôi.”

“Mình đảm bảo cậu sẽ thích. Đi vào thôi, chúng ta nhìn một cái thôi rồi đi được không?”

“Cậu nói nhìn một cái thôi đấy nhé.”

“À không, uống một ly đã chứ, cậu cũng sắp thành học sinh cấp ba rồi, đâu thể đến rượu cũng chưa uống một lần.”

“Mình vừa khỏi ốm, không muốn uống rượu.”

“Được, được, mình biết rồi, cậu sợ anh Chấn Võ nhà cậu tức giận đúng không? Vậy thì không uống rượu, uống nước thôi, được không? Đi thôi.” Chấn Văn bị Hạ Lễ kéo vào.

Trong quán bar rất tối, chỉ có quầy bar, quầy thu ngân và sân khấu là có ánh đèn. Lúc này khách đến chưa nhiều, đám Hạ Lễ ngồi xuống một cái bàn gần sân khấu.

Vừa ngồi xuống, phục vụ quán bar đã đi tới: “Các bạn học muốn uống gì không?”

Chấn Văn còn đang lo sợ, nhìn dáng vẻ của anh ta có vẻ không phải lần đầu tiên tiếp đón học sinh đến đây.

“Bọn em uống chút rượu và một ly nước trái cây.” Nói qua cậu nhìn Vương Chấn Văn, chế nhạo cười.

Vương Chấn Văn không để ý tới cậu, tầm mắt đảo quanh quan sát. Cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ có mấy cái bàn bình thường, chỉ là hơi tối một chút mà thôi.

Chốc lát sau, rượu và nước được mang lên, Hạ Lễ và hai bạn học kia uống một ngụm rượu, rượu vừa vào miệng liền lè lưỡi xuýt xoa, mặt mũi nhăn lại.

“Cay quá, khó uống muốn chết, khó uống như vậy sao ba mình lại thích chứ?”

Vương Chấn Văn uống nước trái cây, cười trộm: “Bọn họ đều vì sĩ diện thôi, nếu nói không uống được, chẳng phải là mất mặt sao?”

“Cậu biết trước rồi hả?” Ba đứa con trai uống một ngụm liền không uống nữa, hai mắt mong đợi nhìn lên sân khấu: “Nghe bọn họ nói buổi tối ở đây sẽ có những chị gái xinh đẹp nhảy múa, mặc quần áo rất hở hang…”

“Thì ra cậu muốn nhìn cảnh này?”

“Đúng vậy, cậu ta muốn từ lâu rồi, nhưng không dám tới một mình.” Mặt Lưu Thần đỏ lên.

“Cho nên cậu mới rủ bọn mình cùng tới?” Vương Chấn Văn nhìn Hạ Lễ.

Hạ Lễ nóng nảy: “Nói gì thế? Mình dẫn các cậu đến để mở mang tầm mắt.”

“Đừng giả bộ nữa, thừa nhận đi, cậu không dám đến đây một mình.”

“Vậy thì sao? Mình thừa nhận đấy.” Hạ Lễ vỗ ngực tỏ ra ngạo mạn.

Sau khi cười vang, bốn người câu được câu không trò chuyện sau khi tốt nghiệp, nhìn nhân viên trong quán bar đi lại càng lúc càng nhiều, khách khứa cũng đến không ngớt.

“Này, nhìn nhân viên phục vụ kia xem, cậu ta chính là vị thành niên đó. Một lần mình nhìn thấy cậu ta vào đây, mình vào cùng, mới biết nơi này.”

Chấn Văn nhìn về phía quầy bar, nhân viên phục vụ kia cũng mặc đồng phục nhân viên như những người khác, bờ vai cậu ta rộng, mang lại cảm giác cường tráng giống như anh trai cậu. Nhìn một bên mặt thấy đường nét rõ ràng, đôi mắt to thỉnh thoảng nhìn quanh khách trong quán, nụ cười tươi toét đến mang tai. Lúc cậu ta nhìn đến bàn của Chấn Văn, ánh mắt hơi dừng lại một chút, nụ cười cứng ngắc trên môi, nhưng lại lập tức quay sang nói đùa với người pha chế trong quầy, loáng thoáng nghe thấy những lời nói suồng sã. Nhìn cậu ta cầm ly lên, động tác thành thạo, vừa nhìn đã biết có nhiều kinh nghiệm.

“Cậu ta thật có phúc, làm công ở đây, vừa có thể kiếm tiền, vừa được ngắm người đẹp. Không biết ở đây còn nhận người làm công không?”

“Cậu muốn làm á? Thôi đi! Đến cả cầm ly thế nào sợ là cậu cũng không biết ấy chứ.” Lưu Thần cười nhạo.

“Cũng đúng. Cho nên mình đành số khổ bỏ tiền ra đến xem người đẹp vậy.”

“Cậu và bạn gái tên Ngọc gì đó thế nào rồi?” Chấn Văn không nhớ tên nữ sinh kia mặc dù Hạ Lễ đã nói với cậu rất nhiều lần rồi.

“Đừng nói nữa, hẹn hò lâu như vậy, còn không cho mình hôn, nói gì mà còn nhỏ. Nhảm nhí, không cho hôn còn hẹn hò làm gì? Cho nên mình chia tay rồi.” Hạ Lễ rũ mắt, nhìn ly rượu trên bàn, cười khổ.

“Cậu thật kém cỏi, lâu như vậy mà còn không hôn được người ta.”

“Hôn rồi!”

“Cậu vừa nói chưa hôn.”

“Là hôn trong mơ ấy. Ngày nhớ đêm mong, lại chỉ có thể thực hiện trong mơ.”

“Nghe cậu nói kìa, có phải là cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện này thôi không?”

“Chúng ta đều là con trai, nghĩ tới thì sao chứ? Hơn nữa mình thích bạn ấy thì mới muốn hôn bạn ấy, các cậu chưa có bạn gái nên không hiểu được đâu. Không nói chuyện này với các cậu nữa.”

Tầm mắt Chấn Văn chuyển từ người phục vụ kia về, ngây người nhìn phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play