Bên trong hang động tối tăm, ẩm ướt.
Ngọn nến trắng noãn tản mát ra hỏa quang ảm đạm, phản chiếu ra hơn mười thân ảnh mặc hắc bào, ở trên vách đá vặn vẹo, dữ tợn nhúc nhích...
" Thiên Nhiên Chi Mẫu, Sâm Lâm Chi Mẫu, đầu nguồn của hàng vạn sinh mệnh!"
“Ta lấy thành kính cuồng nhiệt dâng tế với ngài, dâng lên máu địch nhân, thịt con mồi, xương cốt tổ tiên!"
"Xin ban cho ta bội thu, xin ban cho ta thanh xuân, xin ban cho ta lực lượng..."
......
Thân ảnh cầm đầu lớn tiếng cầu nguyện, dùng dao găm màu bạc trong tay cắt một khối thịt hươu mập mạp, dâng lên bàn thờ bằng đá.
Trên tế đài, còn có một mảng lớn vết máu loang lổ, nội tạng, ruột, cùng vài mảnh xương cốt trắng noãn.
Từng giọt máu tươi màu đỏ sậm theo khe hở của đài đá chảy xuống.
Đẫm máu, kinh dị, bí ẩn...
Hết thảy, tựa như tín đồ Tà Thần đang cử hành hiến tế.
Aaron Sothoth biểu hiện thành kính, từng bước từng bước hành động trôi chảy, nhưng nội tâm lại không hề gợn sóng, thậm chí có chút muốn cười.
Xuyên qua mười sáu năm, ta xác định và khẳng định, phiến địa vực này không có lực lượng siêu phàm, bao gồm cả – Phiền Thần - [ Đa Thụ Tổ Mẫu] được gia tộc Sothoth nguyên thủy sùng bái.
"Đương nhiên, thói quen tín ngưỡng thâm căn cố đế từ thời đại nguyên thủy, mạo hiểm biểu lộ mình là người không tin chính là hành vi của như kẻ ngu si, trong lịch sử cải cách tôn giáo có người nào không chết? Cho dù là dị thế giới cũng vậy! ’
Huống chi, tế tự trưởng của gia tộc Sothoth chính là phụ thân của khối thân thể này của ta, một vị quý tộc cổ hủ, mà ta chỉ là con thứ, đối nghịch với hắn, nói cái gì các vị chư thần chỉ là hư ảo... Muốn chết sao? ’
Ngoài ra, không thể không thừa nhận rằng tôn giáo vẫn rất hữu ích trong việc làm tê liệt dân chúng cùng củng cố sự cai trị trong thời phong kiến. ’
Vì vậy, cho dù là diễn trò, Aaron cũng phải bắt chước những người xung quanh, diễn tốt vai trò của một con trai thứ của lãnh chúa.
Hắn có mái tóc xoăn đen nhánh, đôi mắt màu tím nhạt tựa hồ ẩn chứa vô cùng trí tuệ cùng thần bí, đôi môi cao thẳng dưới sống mũi thường xuyên mang theo một tia tươi cười, dáng người thon dài cao ngất, làm cho người ta vừa thấy liền dễ dàng sinh ra hảo cảm.
Tuy rằng Aaron có chút phun tào gia tộc Sothoth, nhưng vẫn thập phần cảm thấy may mắn vì mình có thể chuyển thế vào một gia đình quý tộc.
Dù sao, trong xã hội cổ đại có tỷ lệ trẻ sơ sinh tử vong rất cao, tỷ lệ biết chữ bình dân rất thấp, bất cứ lúc nào cũng có thể bởi vì một trận mưa hoặc nhiễm trùng chấn thương mà chết, sinh ra là quý tộc, ít nhất sẽ không bị chết đói, còn có cơ hội tiếp cận giáo dục.
Bởi vì làm người sống qua hai thế, tính cách lại tương đối cẩn thận, tuy rằng là một vị thứ tử, Aaron sống coi như không tệ, hơn nữa bởi vì sợ bệnh tật mà sống chết kiên trì rèn luyện, nên hắn có thể lực rất cường tráng.
Hắn một bên miên man suy nghĩ, một bên đi theo rất nhiều hắc y nhân, trên thực tế là các lãnh đạo cao tầng của Sothoth hoàn thành nghi thức, đoàn người theo thứ tự từ trong động quật đi ra.
Phần phật!
Không khí trong lành phả vào mặt khiến người ta bất giác muốn hít một hơi thật sâu.
Aaron quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy động quật nguyên bản rõ ràng nằm dưới một gốc cây đa cực lớn, tán cây cực lớn che khuất bầu trời, rất nhiều rễ phụ từ cành cây buông xuống, hàng vạn hàng nghìn sợi rễ thâm nhập sâu vào trong vách tường đá, hình thành một loại trạng thái cộng sinh quỷ dị.
Xa xa, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, cuối con đường lầy lội và đá vụn, là một mảnh kiến trúc châu Âu lấy gỗ được uốn tròn làm chủ đạo, một ít gỗ thô bề mặt còn chưa lột
[email protected] vỏ cây, vẫn còn lưu lại mấy chồi non tràn ngập sinh cơ.
Gió nhẹ thổi, có quạ đen bay lượn, phát ra tiếng kêu khàn khàn khó nghe.
Một con quạ đen thần tuấn dị thường, trên đùi buộc quả cầu đồng màu đen, rơi vào trung tâm khối kiến trúc, là một tòa tháp cao khổng lồ dựng lên từ nham thạch, mỗ mổ lên trên một cánh cửa sổ.
"Quạ đen đề minh, điềm xấu hiện ra a, bất quá ở thế giới này, Độ Nha chỉ kẻ mang tin tức cho lãnh chúa, ngược lại không có loại cách nói không may mắn này..."
"Độ Nha liên lạc đến, xem ra trong tòa thành có chuyện đã xảy ra."
Aaron tùy ý nghĩ.
"Chúng ta trở về lâu đài!"
Hắc y nhân cầm đầu lúc trước chủ trì tế hiến tế cũng cởi ra hắc bào, để lộ ra chiếc áo khoác da sói màu xám, ở vị trí đầu sói còn có dấu vết một đạo trường kiếm chém xuống, trên chân là một đôi giày da hươu, khuôn mặt kiên nghị, tựa như đá hoa cương, đôi mắt màu tím đậm đồng dạng nhìn về phía tòa thành.
Đây là Theodore Sothoth, cha của Aaron, người bảo hộ của Hạ Lục Sâm Lâm, lãnh chúa của lãnh thổ Sothoth, một người cai trị uy nghi.
Hắn âm thầm ra mệnh lệnh, tiện tay ném hắc bào cho Aaron, không liếc mắt nhìn đứa con trai này một cái đãđã nhảy lên chiến mã.
Đoàn người nhanh chóng rời đi, trong đó có một thanh niên hai mươi tuổi có mái tóc màu vàng kim,quay đầu lại nhìn một cái, tựa hồ an ủi, lại tựa hồ có chút khoe khoang cùng đắc ý.
Hắn cưỡi một con tuấn mã màu trắng tinh khiết, gắt gao đi theo phía sau Theodore, tựa hồ đang biểu lộ địa vị người thừa kế lãnh địa của mình.
Aaron làm như không phát giác, dù sao vị đại ca Colin cùng cha khác mẹ này hắn cũng không có tình cảm gì, chỉ lẳng lặng đợi đến cuối cùng.
Hắn có thể cảm giác được Colin có chút địch ý đối với mình, nhưng không phải quá nhiều, đại khái là bởi vì mình không có bao nhiêu uy hϊếp.
Dù sao, là một người xuyên không, khi còn bé làm nũng bán manh khẳng định rất không được tự nhiên, mà bất kỳ tình cảm nào cũng cần đầu tư và bồi dưỡng.
Nuôi một đứa con trai nhà người khác mười mấy năm, có lẽ so với con ruột chưa từng nuôi dưỡng còn thân hơn một chút.
Khi còn nhỏ, Aaron thực sự khó có thể gần gũi với người lạ.
Theo thời gian, sự thờ ơ và xa lánh của Theodore đối với Aaron là điều đương nhiên.
Tuy nhiên, Aaron không hối hận.
Một người có uy hϊếp đến người thừa kế sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ Colin hơn, ngựa cưỡi của hắn ta giẫm dứt chân của tam đệ là một ví dụ điển hình.
Ân, vị tam đệ này, được sinh ra bởi tam phu nhân của phụ thân Theodore, hai vị phu nhân đầu tiên của hắn, một chết vì khó sinh, một chết vì bệnh tật, và vị phu nhân thứ ba Sonia này không chỉ sinh cho hắn một đứa con trai, mà còn có thêm một đứa con gái.
Aaron khéo léo chậm rãi cưỡi ngựa của mình, đi theo một đám người trở về lâu đài.
Ở cổng lâu đài, một đám đông đã sớm chờ đợi.
Cầm đầu là thê tử của Theodore, Sonia, cùng muội muội Ginny, ngoài ra còn có quản gia và học sĩ trong lâu đài.
Lúc này, trên tay học sĩ đang giơ một phần thư.
Theodore tiếp nhận vội vàng duyệt qua, vẻ mặt liền trở nên rất khó coi, trầm giọng nói:
"Gia tộc Davis ở Thượng Lục Sâm Lâm muốn giải trừ hôn ước thần thánh ký kết dưới tàng cây đa, đây là tuyên chiến! ”
Aaron nhất thời liền nhìn thấy trên khuôn mặt vốn kiêu ngạo của Colin, thật giống như mới bị chém một đao.
"Ân, dù sao người đính hôn với gia tộc Davis, chính là Colin a... Không ngờ không phải người xuyên không như ta bị hủy hôn, chuyện này không khoa học! Mặc dù... Ta cũng không có vị hôn thê..."
Trong lòng hắn âm thầm chửi bới một câu, có chút đồng tình nhìn Colin.
Ngay cả đối với mỗ ta là người xuyên không hai đời mà nói, bị từ hôn cũng là chuyện vô cùng nhục nhã, huống chi một thiếu niên bình thường chứ?