Đã lâu Vưu Minh không nghe được tin tức của người nhà họ Vưu, không chỉ riêng cậu, cả ba mẹ Vưu cũng ngầm hiểu không nhắc đến họ.
Bọn họ đã xác định không thể tiếp tục duyên phận làm người nhà, đối với hai bên đều là dằn vặt, thế nên, ngoại trừ chi phí sinh hoạt mỗi tháng của ông bà nội, hai bên không có liên lạc gì.
Vưu Minh vốn đang ngái ngủ, nghe vậy cơn buồn ngủ cũng bay sạch: “Các người muốn gì? Tiền?”
Bên kia thâm trầm cười: “Tôi biết Vưu gia và Giang gia không thiếu tiền, tôi cũng chẳng thiếu tiền.”
Vưu Minh: “Vậy anh muốn gì?”
Bên kia: “Tôi muốn cậu tới gặp tôi, đến lúc đó cậu sẽ biết, không được báo cảnh sát, cũng không được nói cho người khác biết, nếu không cậu sẽ không gặp được tôi.”
Vưu Minh: “Tôi muốn xác định xem họ có thật sự ở trong tay anh hay không.”
Bên kia chắc hẳn đã dự đoán trước, trong điện thoại an tĩnh giây lát, sau đó nhanh chóng vang lên giọng ông nội Vưu run rẩy cầu cứu: “Tiểu Minh! Mau tới cứu ông! Nhất định phải cứu chúng ta! Bao nhiêu tiền cũng phải đưa cho hắn! Tiểu Minh! Cháu chính là cháu nội ruột của ông!”
Giọng ông nội Vưu bị cắt đứt, giọng nói người kia vang lên: “Đã tin chưa?”
Vưu Minh không suy nghĩ đáp: “Được, cho tôi địa chỉ.”
Bên kia nói ra địa chỉ.
Lúc này đã là hai giờ sáng, bên ngoài chỉ có ánh đèn đường.
Vưu Minh xuống gara lấy xe, lúc lái xe ra còn gọi điện cho cảnh sát, bật GPS để cảnh sát có thể theo sát mình.
Cậu đi gấp, không thể dùng Thi Sách tính, bấm ngón tay không tính được chuẩn xác như Thi Sách, nhưng méo mó có hơn không.
Ít nhất Vưu Minh biết được ông ba nội Vưu vẫn còn sống.
Thời gian cấp bách, không kịp gọi người, lúc ra khỏi nhà Vưu Minh có đem theo huyết châu, nếu có việc gì cậu không thể giải quyết, huyết châu chính là lá bài chưa lật của cậu, cậu cũng không muốn vứt mạng mình vì chuyện này.
Đối phương muốn cậu đến một nhà kho ở ngoại thành.
Vưu Minh lái xe hơn một tiếng, nhà kho này sớm đã bỏ, chủ là không có ai tiếp nhận.
Vưu Minh đậu xe ven đường, xung quanh không một bóng người.
Vưu Minh xuống xe, đợi gần hai mươi phút, mới có người từ sau nhà kho đi ra.
Người kia đội mũ lưỡi trai đen, mang khẩu trang, nửa đêm còn đeo kính đen, cả người từ trên xuống dưới đều là màu đen, như muốn hòa mình vào trong bóng đêm.
Người nọ đi tới trước mặt Vưu Minh, xuyên qua kính đen quan sát cậu, cười nói: “Vưu Minh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Thanh âm người này khàn khàn khó nghe, như từng chịu qua thương tổn.
Vưu Minh mặt không cảm xúc, không buồn không giận hỏi: “Nói chuyện ở đây?”
Người kia cười nói: “Dĩ nhiên không phải, đi theo tôi.”
Nói xong liền quay người bước đi.
Giọng nói trong điện thoại không phải của người này, hoặc người này dùng máy biến thanh, hoặc đây là một nhóm chứ không phải một người.
“Biết tại sao chúng tôi muốn tìm cậu không?” Người kia đi trước, không quay đầu lại hỏi.
Vưu Minh bất động thanh sắc quan sát hoàn cảnh xung quanh: “Nếu không phải vì tiền, thứ có thể khiến người khác mưu đồ trên người tôi cũng chỉ có huyết châu.”
Mũ lưỡi trai không nhịn được cười ra tiếng: “Chẳng trách cậu có thể thi đậu trường danh giá, rất thông minh, đã vậy chúng tôi cũng không cần nói nữa.”
“Cậu giao huyết châu cho chúng tôi, sau đó có thể đưa người thân rời đi.”
Vưu Minh mím môi: “Nếu tôi không giao?”
Mũ lưỡi trai không có vẻ gì là lo lắng: “Chúng tôi biết cậu là thiên sư, biết chút này đó, nhưng huyết châu ở trong tay cậu căn bản là vô dụng, cậu dùng được không?”
“Cậu không dùng được thì huyết châu cũng chỉ là hạt châu màu đỏ bình thường mà thôi.” Mũ lưỡi trai quẹo vào cửa nhỏ trong nhà kho.
Vưu Minh theo sát phía sau.
Nhà kho không có đèn, chỉ có vài cây nến thắp sáng.
Vưu Minh vừa bước vào đã nhìn thấy ông bà nội Vưu bị trói bên góc tường.
Hai lão già sợ vỡ mật, miệng còn bị băng dính dán chặt, chỉ có thể phát ra tiếng nha nha cầu cứu.
Nhưng Vưu Minh không hề liếc mắt nhìn họ.
Ngoại trừ mũ lưỡi trai, trong phòng còn có hai người đang ngồi trên sàn nhà, trong nhà kho trống rỗng không có bàn ghế gì.
“Các người muốn huyết châu làm gì.” Vưu Minh mở miệng hỏi.
Mũ lưỡi trai liếc nhìn nam nhân mặc áo may ô, nam nhân ngẩng đầu nhìn Vưu Minh.
“Báo ca.” Mũ lưỡi trai nói với nam nhân: “Cậu ta chính là Vưu Minh.”
Báo ca: “Tao con mẹ nó lại không mù, đương nhiên biết nó là Vưu Minh, bức ảnh đưa cho mày tao cũng xem qua rồi!”
Mũ lưỡi trai sững sờ, cúi đầu không nói.
Báo ca đứng dậy, vóc người hắn cao lớn, cánh tay phải to bằng bắp đùi người, nếu đi trên đường sợ rằng chẳng ai dám nhìn nhiều.
Không biết hắn dùng bao nhiêu keo xịt tóc, tóc chỉa lên từng túm như con nhím, bắp thịt trên người căng phồng, cho người nhìn cảm giác một đấm của hắn cũng có thể đánh chết hổ.
“Nhóc con, giao huyết châu ra đây, mày có thể lập tức đưa ông bà nội mày cút khỏi đây.” Báo ca mày rậm mắt to, trừng lớn mắt với Vưu Minh: “Huyết châu không phải là thứ mày có thể cầm, tước khi chết thì mau giao nó ra.”
Vưu Minh: “Nếu tôi không giao?”
Báo ca cười lạnh: “Vậy thì phải xem đầu của mày cứng hay là nắm đấm của tao cứng.”
Vưu Minh bật cười: “Tự tin như vậy? Anh nghe ai nói là tôi có huyết châu? Từ ai biết được huyết châu nằm trong tay tôi? Nếu đã biết tôi có huyết châu, vậy có biết tôi cũng có chút bản lĩnh chứ?”
Báo ca: “Cho dù mày là thiên sư, nhưng cũng chỉ có thể đối phó quỷ…”
Mũ lưỡi trai ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Báo ca, nó đang lừa chúng ta.”
Báo ca quay đầu nhìn mũ lưỡi: “Tao không nhìn ra à? Mày còn phát hiện chẳng lẽ tao không phát hiện?”
“Nó lừa tao thì sao?” Báo ca tức đến nổ phổi: “Tao sợ nó à?”
“Nhân loại chúng mày không phải coi trọng nhất cái gì tình thân hiếu đạo sao?” Báo ca chỉ ông bà nội Vưu đang co rúm trong góc tường: “Bọn chúng chính là thân nhân của mày, tao đã nghe ngóng qua, chúng mày thật sự có quan hệ máu mủ.”
“Đã vậy sao anh không nghe ngóng cho rõ ràng luôn?” Vưu Minh cười nói: “Tôi không có chút tình cảm nào với họ cả, nhân loại quả thật trọng tình thân, nhưng tình thân cần phải bồi dưỡng.”
“Bọn họ cũng không đối xử tốt với tôi, chỉ nghĩ muốn tiền của tôi.” Vưu Minh: “Tôi chỉ là hiếu kỳ các anh có mưu đồ gì mà thôi, bây giờ thì biết rồi.”
Vưu Minh: “Tôi đi trước, mọi người từ từ nói chuyện ha.”
“Đúng rồi, các anh nhìn ông bà nội tôi thử xem, nếu chết rồi thì nhớ để tro cốt lại cho tôi.”
“Nó không dám đi đâu.” Mũ lưỡi trai nhỏ giọng nói với Báo ca: “Em xem phim truyền hình của nhân loại đều là diễn như vậy, chờ chúng ta chủ động thả người.”
Báo ca gọi với theo Vưu Minh: “Đi đi, bước ra khỏi cánh cửa này, tao sẽ xử tử bọn chúng ngay bây giờ.”
Vưu Minh đã đứng ngay ở cửa, cậu chống tay lên khung cửa, quay đầu cười nói: “Anh cứ tự nhiên, tôi không có nhu cầu xem trình diễn.”
Nói xong liền rời đi không quay đầu lại.
Báo ca nhìn theo bóng lưng dần xa của Vưu Minh.
“Mày nói nó không dám đi, nếu nó đi thật thì sao?” Báo ca nhỏ giọng hỏi mũ lưỡi trai.
Mũ lưỡi trai: “Nó khẳng định quay lại!”
Báo ca: “Vậy chúng ta từ từ.”
Mười phút sau.
Báo ca ngoái cổ nhìn ra ngoài: “Sao còn chưa quay lại?”
Mũ lưỡi trai: “Có thể là lạc đường?”
Báo ca xoa cổ: “Sao nó lại ngu xuẩn như vậy? Là con người mà còn lạc đường được à?”
Mũ lưỡi trai nghiêm túc nói: “Mũi của họ không thính như chúng ta.”
Báo ca đắc ý: “Đúng đó, mũi chúng ta đặc biệt thính, trước đây cách một ngọn núi tao cũng ngửi được mùi mày đang tiểu.”
Mũ lưỡi trai: “…”
“Báo ca.” Tiểu đệ mặc áo sơ mi bông ngồi bên cạnh vẫn im lặng nãy giờ nói: “Có phải người kia đi thật rồi không?”
Tiểu đệ có chút bất an.
“Chờ một chút.” Mũ lưỡi trai nói: “Cậu ta không thể thật sự trơ mắt nhìn ông bà nội mình chết, em biết về nhân loại, bọn họ không thể thấy chết mà không cứu.”
Báo ca: “Nếu nó quay lại, phát hiện chúng ta không giết ông bà nội mình, nó sẽ cho rằng chúng ta phô trương thanh thế, không có gan làm.”
Mũ lưỡi trai: “… Nếu giết họ, Vưu Minh quay lại, vậy chúng ta không còn gì uy hiếp cậu ta.”
Báo ca dựng thẳng lông mày: “Vậy chúng ta sẽ bắt trói nó lại, đánh một trận, ép nó giao huyết châu ra.”
Mũ lưỡi trai thở dài: “Chờ một chút đi.”
Hai mươi phút sau.
Áo sơ mi bông: “… Hình như đi thật rồi.”
Báo ca mím chặt môi, nắm chặt tay đi tới chỗ ông bà nội Vưu.
Ông bà nội Vưu vốn đã sợ muốn chết, thấy hắn hung thần ác sát đi tới thì nước mắt cũng muốn trào ra.
Báo ca ngồi xổm xuống, hai vợ chồng muốn lui về sau, nhưng sau lưng chính là vách tường, không còn đường lui, chỉ đành trơ mắt nhìn Báo ca vươn tay.
Báo ca kéo băng dính trên miệng ông nội Vưu xuống, hung ác hỏi: “Thằng nhóc kia có thật sự là cháu nội ông không vậy?”
Ông nội Vưu vội vàng hô lớn: “Đúng vậy! Là ruột! Ba nó là vợ tôi tự sinh ra!”
Mũ lưỡi trai không nhịn được, đứng đằng sau khục cười một tiếng.
“Tự mình sinh ra…”
Áo sơ mi bông che miệng cười, cười đến không xong.
“Vậy sao nó không cứu hai người?” Báo ca nghi hoặc.
Ông nội Vưu nuốt nước miếng, gian nan nói: “Nó là đứa không tim không phổi, y như mẹ nó, là thứ bạch nhãn lang, không biết mang ơn! Ngài thả chúng tôi ra đi, nó sẽ không quan tâm chúng tôi đâu…”
Báo ca căm tức: “Bắt rồi thả? Ông cho chỗ này của tôi là khách sạn à? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi?”
Ông nội Vưu vẻ mặt đưa đám: “Tôi không có nghĩ vậy.”
Báo ca túm lấy cổ áo ông nội Vưu: “Ông nói cái gì?”
Ông nỗi Vưu sợ đến nước mắt đầy mặt: “Tôi nghĩ, tôi có nghĩ.”
Báo ca buông ông nội Vưu ra: “Vậy là tốt nhất.”
“Báo ca, chi bằng chúng ta đi trước?” Áo sơ mi bông nói: “Bây giờ đuổi theo biết đâu có thể đuổi kịp, mùi còn chưa tan.”
“Không cần mang theo ông bà già này, phiền phức.”
Mũ lưỡi trai nhỏ giọng nói: “Đúng đó, nó nói có lý.”
Báo ca cho mũ lưỡi trai một cái tát, đánh mũ lưỡi trai lệch cả mặt: “Sao cái gì mày cũng nói được vậy?”
Mũ lưỡi trai mím môi, trong lòng ủy khuất.
“Nhìn cái gì! Đi a! Đuổi theo!” Báo ca nhanh chân đi ra cửa.
Mũ lưỡi trai cùng áo sơ mi bông theo sát phía sau.
Bọn họ vừa ra khỏi nhà kho.
Liền nghe thấy sau lưng có người chậm rãi nói: “Đi đâu vậy? Không ở đây chờ tôi quay lại à?”