Phùng Nghiêm bị doạ sợ, vốn thần kinh cậu ta yếu, bây giờ càng thêm không ổn, cứ tự nói chuyện một mình, không cần Vưu Minh hỏi, đều tự nói hết những gì mình biết ra.

Cậu ta và người bạn kia chính là hồ bằng cẩu hữu, có tiền thì cùng nhau chơi, hết tiền thì đường ai nấy đi.

Người bạn kia làm cùng nghề với cậu ta, ngẫu nhiên sẽ cùng nhau nhận đơn.

Hai người cùng nhau mua trò chơi kia, mới đầu chỉ là thấy quảng cáo trên mạng.

Phùng Nghiêm lôi di động ra, muốn cho Vưu Minh xem quảng cáo kia, kết quả tìm hồi lâu cũng không tìm được.

Cuối cùng nam sinh quyết định dẫn hai người Vưu Minh đến cửa cậu ta đã mua cái đĩa.

“Chính là kia.

” Phùng Nghiêm chỉ vào cửa tiệm, tiệm này mở ngay khúc quanh, trong tiệm không mở đèn, phi thường âm u.

Bên ngoài có biển quảng cáo, cái gì mà để nam nhân lấy lại phong độ gì gì đó.

Tên cửa hàng rất đơn giản, chính là cửa hàng đồ dùng người lớn.

Bên trong chỉ có một người đang ngồi, là ông chủ, đang vùi đầu nghịch di động.

Phùng Nghiêm đi vào, quen thuộc nói: “Ông chủ, tôi đến mua đĩa.


Ông chủ liếc nhìn Phùng Nghiêm, khó hiểu hỏi: “Mua đĩa cái gì? Ở đây có bán thuốc, bán đồ chơi, không bán đĩa, internet phát triển như vậy, còn ai dùng đĩa nữa.


Vưu Minh và Giang Dư An liếc mắt nhìn nhau.

Phùng Nghiêm gấp gáp: “Ông chủ, mấy ngày trước tôi mới tới đây, còn giới thiệu khách hàng cho ông đó, chính là cái đĩa trò chơi kia!”
Buồn bực trên mặt ông chủ không cách nào che giấu được, ông ta phất tay như đang đuổi muỗi: “Chỗ này của tôi chỉ bán đồ dùng người lớn, là loại nộp thuế đàng hoàng cho quốc gia, không bán đĩa lậu, cậu bị điên à?”
Phùng Nghiêm nhào tới kéo tay ông chủ, bùng nổ sức mạnh không hợp với vóc dáng, hai mắt cậu ta lồi ra, bên trong toàn là tơ máu: “Ông lừa tôi, mấy ngày trước tôi mới tới đây! Ông nói láo!”
Phùng Nghiêm kéo lỗ tai ông chủ, đè đầu ông ta xuống bàn.

Ông chủ cửa hàng không cường tráng lắm, là nam nhân trung niên mập mạp giả tạo, lúc này đầu đã bị Phùng Nghiêm giữ chặt, ông ta chỉ có thể quơ loạn hai tay.

Vưu Minh vươn tay nắm lấy tay Phùng Nghiêm, kéo cậu ta ra cửa, quay đầu nói với ông chủ: “Thật ngại quá, làm phiền rồi.


Trong lòng ông chủ cửa hàng vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Các người cút nhanh con mẹ nó đi! Nếu không để tôi thấy một lần liền đánh các người một lần.


Có lẽ vì sợ đám người Vưu Minh quay lại gây rối, ông chủ nhanh chóng đóng cửa tiệm, quá lắm thì hôm nay nghỉ bán.

Ông ta nhổ một bãi nước miếng ra đất, mắng: “Thật là xui tám đời.


Ngay lúc ông chủ tính rời đi, một bàn tay từ sau vỗ lên vai ông ta.

Ông chủ sợ đến cứng đờ cả người, thiếu chút đã nhảy dựng lên.

“Ông chủ, có đĩa không?” Người phía sau hỏi.

Ông chủ trợn trắng mắt, vừa muốn mở miệng, thanh âm đột nhiên thay đổi.

Không phải ngữ khí, mà là thanh âm, thậm chí cách nói chuyện cũng thay đổi, giọng nói trở nên trầm thấp từ tính, khác xa vẻ bề ngoài: “Có, trong phòng riêng, tự các ngươi vào tìm đi.


Ông chủ mở cửa tiệm ra, đưa khách hàng vào trong, sau đó đóng cửa lại, kéo vải mành lên.

Phía sau tấm vải mành là một bức tường trắng.

Ông chủ nhìn tường trắng, tỉ mỉ giới thiệu đĩa game với khách hàng: “Trò này chơi rất vui.


Sau đó ông ta đưa tay ra, từ bức tường trắng không có bất kỳ vật gì lấy được một hộp đĩa.

“Chính là cái này, không có phát hành ra ngoài, của nước ngoài đó.


Ông ta dốc sức chào hàng.

Vưu Minh nhận hộp đĩa từ tay ông chủ, giống y đúc đĩa game mà Phùng Nghiêm đưa cho cậu.

Trả tiền xong, Vưu Minh liền rời khỏi cửa tiệm, ông chủ đóng cửa tiệm một lần nữa, khóa kỹ cửa xong ông ta hắt hơi một cái, mắng: “Thật mẹ nó gặp quỷ! Thời tiết quỷ quái gì thế này!”
Vưu Minh mới vừa che giấu hơi thở đến gần ông chủ.

Biểu hiện của ông ta chứng minh Phùng Nghiêm không nói dối, đĩa game đúng là mua ở cửa hàng này.

Nhưng manh mối trên người ông ta không nhiều.

Ông ta đã bị hạ chú, mỗi lần chú thuật được kích hoạt, ông ta sẽ trở thành cái xác không hồn.

Chú thuật biến mất, ông ta sẽ lại trở thành ông chủ cửa hàng bình thường.

Vưu Minh cầm đĩa video đi về phía trước, cậu để Giang Dư An trông chừng Phùng Nghiêm, vừa đến gần, Vưu Minh liền nhìn thấy Phùng Nghiêm đang nói chuyện với Giang Dư An.

Chỉ là Phùng Nghiêm đơn phương lấy lòng, vừa nói vừa nhích lại gần Giang Dư An, dáng vẻ thèm nhỏ dãi không cách nào che giấu.

Giang Dư An đứng bên cạnh mặt không cảm xúc, một ánh mắt dư thừa cũng không thèm quăng cho Phùng Nghiêm.

Tận đến khi nhìn thấy Vưu Minh, Giang Dư An mới bước về phía Vưu Minh.

Giang Dư An là loại người cho dù đứng trong đám đông cũng rất dễ nhận ra, vóc người rất cao, bắp thịt săn chắc, dù mặc quần áo cũng có thể nhìn ra hình dáng cơ thể, ngũ quan cũng rất đẹp, lúc không cười thì có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, còn có chút ngạo mạn như xem thường tất cả, đi tới đâu đều có thể trở thành trung tâm, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Phùng Nghiêm đứng nhìn từ phía sau, nhìn Giang Dư An đến gần Vưu Minh, nhìn hai người đồng thời nở nụ cười với nhau.

Phùng Nghiêm hít sâu, cảm thấy hình ảnh trước mặt rất hấp dẫn người, rất chói mắt.

Mấy ngày tới, Phùng Nghiêm không thể trở về cái ổ chó của mình.

Cậu ta phải chữa bệnh, đã rất lâu không đi làm, không có ai trông nom, nói không chừng mất mạng lúc nào cũng không ai biết.

Thế nên Vưu Minh thuê cho cậu ta một căn phòng, để Tiểu Phượng và Vân Đồng đến trông cậu ta.

Vân Đồng không thích Tiểu Phượng, Tiểu Phượng cũng không thích Vân Đồng.

Vân Đồng không thích Tiểu Phượng là bởi vì Tiểu Phượng nhỏ yếu, nó cảm thấy nếu làm việc cùng với Tiểu Phượng nó sẽ nhỏ yếu giống như ả.

Tiểu Phượng không thích Vân Đồng thì lại là vì e ngại.

Tiểu Phượng còn trộm nói với Vưu Minh, lúc Giang Dư An chưa xuất hiện, Vân Đồng chính là quỷ lợi hại nhất khu.

Lúc đó Vân Đồng còn là dáng vẻ nam nhân trưởng thành, nó biến thành người lớn.

Sau đó Giang Dư An xuất hiện, Vân Đồng bị đánh cho một trận, không biết vì sao lại biến thành trẻ con, cam tâm tình nguyện làm tùy tùng cho Giang Dư An.

Lúc Vân Đồng xuất hiện, Vưu Minh bị nam nhân xa lạ này dọa hết hồn.

Bề ngoài trưởng thành mà Vân Đồng biến ra rất xuất chúng, mặt mày thon dài, chiếc mũi cao tinh xảo, cùng đôi môi mỏng, nó mặc quần áo thể thao, không có dang vẻ thiếu niên, mà là nam nhân mười phần thành thục.

Sau khi Vân Đồng xuất hiện, Phùng Nghiêm liền đổi mục tiêu lấy lòng.

Vân Đồng không tỏ vẻ gì về hành động lấy lòng của Phùng Nghiêm, cho dù Phùng Nghiêm có dán lên cánh tay nó, hoặc kề sát người nó, nó vẫn chỉ cười nhạo trình độ chơi bài kém của Tiểu Phượng.

Còn lôi kéo Phùng Nghiêm chơi sờ rùa đen với nó.

“Chúng tôi về trước, ngày mai lại tới.

” Vưu Minh nói với Vân Đồng và Tiểu Phượng: “Các ngươi phải xem chừng cậu ta, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


Vân Đồng vỗ lên lưng Phùng Nghiêm đang dựa trên người nó, nói với Vưu Minh: “Sẽ không có chuyện gì, nếu có chuyện gì, ta sẽ lấy đầu xuống cho ngươi làm bóng đá.


Vưu Minh tượng tượng ra hình ảnh kia, cười nói: “Được.


Giang Dư An chau mày, Vưu Minh kéo tay anh.

Hai người đi trên đường, lúc này trên đường có không ít người, trời đã tối, người đi trên đường bước chân vội vã, đây là lần đầu Vưu Minh và Giang Dư An quang minh chính đại nắm tay nhau đi trên đường.

Không ít người nhìn họ, tuy không lớn tiếng nói ra suy nghĩ của mình, nhưng trong mắt có tiếc hận, có khinh bỉ chán ghét.

Vưu Minh làm như không thấy, Giang Dư An càng nắm chặt tay cậu hơn.

Vưu Minh ngẩng đầu cười với anh.

Ánh mắt người ngoài chưa bao giờ ảnh hưởng và thương tổn Vưu Minh được.

Có lẽ tính cách này được mài dũa ra từ khi còn bé.

Gió đêm thổi, hai người đi qua con đường cây xanh, có tình nhân ngồi dưới tàng cây nói chuyện, con muỗi trong thời tiết mùa thu hung hăng ngang ngược cứ vo ve bên tai.

Cổ Vưu Minh cũng bị muỗi cắn sưng một cục.

Vưu Minh rất ít khi bị muỗi cắn, trước đây mỗi khi ra ngoài, mẹ Vưu đều sẽ giám sát cậu thoa kem chống muỗi.

Ra ngoài, Vưu Minh chính là công cụ đuổi muỗi hình người.

Lúc ở nhà, trong nhà cũng không có muỗi, rèm cửa luôn kéo kín.

Lần đầu tiên bị muỗi cắn, Vưu Minh cảm thấy rất mới lạ.

Vưu Minh cứ đưa tay sờ cục sưng kia, còn bấm bấm.

Giang Dư An nhìn động tác của cậu, cười nói: “Em biết thứ gì có thể làm hết ngứa không?”
Vưu Minh theo bản năng nói: “Kem chống muỗi.


Giang Dư An nghiêm túc nói: “Hiệu quả như nhau.


Vưu Minh mê man nhìn Giang Dư An, lắc đầu nói: “Vậy thì không biết.


Hai người đứng dưới tàng cây, không biết là cây gì, lá cây không bị khô vàng, cây rất cao lớn, cành lá rậm rạp, cành cây gần như che toàn bộ người họ.

“Nước miếng có thể làm hết ngứa.

” Giọng Giang Dư An rất nhẹ.

Sau đó Vưu Minh nhìn Giang Dư An cúi đầu, cậu có thể cảm giác được cảm xúc mát lạnh rơi xuống trên da.

Vưu Minh hoảng hốt ngẩng đầu.

Gió thổi nhẹ, Vưu Minh lại cảm thấy rất nóng, cậu khó có thể dùng từ ngữ hình dung được cảm giác lúc này.

Vưu Minh nhắm mắt, có chút say mê, tựa như uống rượu, mùi rượu len lỏi, trong không khi tràn ngập mùi vị ái muội.

Nơi ánh đèn bị che khuất, Vưu Minh có thể nghe thấy tiếng hôn môi rất nhỏ của những cặp tình nhân chung quanh, rất nhỏ, tựa như ảo giác.

Hô hấp của cậu trở nên dồn dập.

Chắc vì đang ở bên ngoài, cũng có thể là sợ bị người khác nhìn thấy.

Càng nghĩ, Vưu Minh càng căng thẳng, càng kích động.

Giang Dư An thật lâu không ngẩng đầu lên, môi lưỡi anh hơi lạnh, Vưu Minh chỉ biết cứng ngắc đứng đó.

Tựa như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, cảm giác tê dại lan từ đầu đến chân, trái tim thình thịch yêu đến phát đau.

Rất lâu, tận đến khi nơi vốn có chút ngứa bắt đầu cảm thấy đau, Vưu Minh mới rên khẽ một tiếng.

Giang Dư An đứng thẳng người, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Làm em đau?”
Thanh âm của anh nhẹ đến khó tin.

Vưu Minh chợt nhận ra, Giang Dư An vẫn luôn như thế, luôn xem cậu như thủy tinh dễ vỡ, giống như chút gió thổi cỏ lay cũng có thể làm cậu ngã.

Vưu Minh nhìn vào mắt Giang Dư An.

Giữa bầu trời đêm, bên tai còn quanh quẩn tiếng côn trùng kêu.

Lần đầu tiên hai người hôn môi bên ngoài.

Vừa chạm đã tách ra, sau đó lại nhanh chóng dán lên, trong đau đớn tràn ngập tư vị triền miên, Vưu Minh tê cả da đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play