Gần đây Chu Viễn và Dương Vinh Bảo luôn ở cùng một chỗ, là Dương Vinh Bảo mặt dày chạy theo Chu Viễn học pháp thuật.

Bề ngoài Chu Viễn nhìn rất lạnh lùng, nhưng thực chất lại là người không biết cách từ chối người khác, miệng luôn nói Dương Vinh Bảo ồn ào, mà đến tận bây giờ vẫn không tống cổ Dương Vinh Bảo ra khỏi cửa.
Vưu Minh đưa mẹ Vưu về nhà trước, sau đó đi tìm hai người Chu Viễn.
Trước khi đến Vưu Minh đã gọi điện thoại, là Dương Vinh Bảo ra mở cửa cho cậu.
Dương Vinh Bảo mặc tạp dề cầm xẻng xúc cơm trong tay, còn đang nói cùng Chu Viễn: “Vậy cả đời này anh đừng có ăn! Cho đói chết!”
Quay đầu nhìn thấy Vưu Minh đứng ngoài cửa, Dương Vinh Bảo giải thích: “Anh ta không mời giúp việc, nói không thích có người lạ trong nhà, cũng không muốn gọi đồ ăn ngoài, nói thức ăn bên ngoài không sạch sẽ, anh ta không gọi cũng không cho tôi gọi, tôi chỉ có thể học làm cơm.”
Dương Vinh Bảo tức giận nói: “Tôi làm anh ta không ăn thì thôi đi còn nói đồ ăn tôi làm y chang cho heo ăn!”
Giọng Chu Viễn từ trong nhà truyền ra: “Heo cũng không ăn nổi cơm cậu làm.”
Dương Vinh Bảo càng tức: “Anh đừng ăn! Cứ đói chết đi!”
Vưu Minh đi vào, nói với Dương Vinh Bảo: “Quan hệ của hai người thật tốt.”
Dương Vinh Bảo trừng mắt, cầm dép lê đưa Vưu Minh thay ra.
Vưu Minh đi vào phòng, trong phòng nồng đậm một mùi khét lẹt, trên bàn là hai chén cháo khét đen.
Hai chén cháo đều chưa bị động qua.
Vậy thời gian này hai người ăn cái gì? Sao vẫn chưa bị đói chết?
Dương Vinh Bảo rót cho Vưu Minh chén trà, mùi thơm của trà phiêubtán khắp phòng, Dương Vinh Bảo đắc ý nói: “Trà này là sư phụ gửi cho tôi, rất hiếm có, một năm chỉ thu được hai cân*.”
*1 cân = 0.5kg
Chu Viễn phá đám: “Năm nay nhà tôi mua năm cân.”
Dương Vinh Bảo: “…”
“Đúng rồi, sư phụ của tôi cũng chuẩn bị tới đây.” Dương Vinh Bảo đột nhiên hưng phấn.
Chu Viễn từ phòng bếp đi ra, hắn mặc áo sơ mi màu lam nhạt, tay áo vén cao, quần dài màu đen cùng dép lê, hình như mới từ bên ngoài về, trên mặt còn mang theo lệ khí chưa tản hết, bây giờ Chu Viễn đã rất qurn thuộc Vưu Minh và Dương Vinh Bảo, không cần phân biệt mặt cũng có thể nhận ra.
Chu Viễn liếc nhìn Dương Vinh Bảo.

Cười lạnh.
Dương Vinh Bảo nhìn sang: “Anh cười cái gì?”
Chu Viễn: “Sư phụ cậu vì ai mà đến?”
Dương Vinh Bảo không vui: “Đương nhiên là vì tôi, tôi chính là đệ tử tâm phúc nhất của ông ấy.”
Chu Viễn nhìn Vưu Minh: “Cậu không đề cập đến Vưu Minh với sư phụ cậu?”
Dương Vinh Bảo không hiểu ra sao: “Có nói qua, thì sao?”
Chu Viễn: “Cho nên cậu vẫn cho rằng sư phụ cậu đến vì cậu?”
Dương Vinh Bảo vẫn không hiểu được ý của Chu Viễn: “Chẳng lẽ đến xem xem Vưu Minh lợi hại cỡ nào? Sư phụ tôi dù sao cũng là…”
Chu Viễn ngắt lời Dương Vinh Bảo: “Trong đám đệ tử của ông ấy, như cậu đã được xem là xuất sắc.”
Dương Vinh Bảo vừa định đắc ý, chợt nhận ra: “Anh đang cười nhạo tôi sao?”
Chu Viễn nhìn Dương Vinh Bảo: “Cậu cảm thấy mình rất lợi hại?”
Cho dù Dương Vinh Bảo có tự tin hơn nữa cũng không dám nói ra lời này, trước đây còn cảm thấy bản thân rất lợi hại, sau khi quen biết Vưu Minh và Chu Viễn thì không dám nghĩ vậy nữa.
Đặc biệt là Vưu Minh, nếu như chỉ có Chu Viễn, Dương Vinh Bảo còn có thể lấy lý do Chu Viễn sinh ra trong gia đình truyền thống thiên sư, từ nhỏ mắt nhìn tai nghe toàn pháp thuật để an ủi bản thân.
Nhưng Vưu Minh là tự học, không có sư môn, đã vậy còn mạnh hơn mình, điều này làm Dương Vinh Bảo nhận ra bản thân và thiên tài chênh lệch cỡ nào, thiên phú mỗi người khác nhau, Vưu Minh có thiên phú cao hơn lại biết nỗ lực hơn, đây mới là điều khiến Dương Vinh Bảo khổ sở.
Nhưng vấn đề là, bây giờ Dương Vinh Bảo mặt dày đi theo Chu Viễn học nghệ kiêm bảo mẫu, vẫn không học được thứ gì ra hồn.
Oán giận hai câu, Chu Viễn còn nói là vì hắn quá ngu.
Lẽ nào hắn thật sự rất ngu?
Dương Vinh Bảo vẻ mặt xoắn xuýt, có chút khổ sở.
Vưu Minh an ủi: “Cái cậu cần chính là thời gian.”
Dương Vinh Bảo nhìn Vưu Minh, lại nhìn Chu Viễn, thở dài: “Sư phụ của tôi… Có lẽ thật sự đến vì Vưu Minh.”
Vưu Minh kỳ quái: “Sư phụ cậu đến tìm tôi? Làm gì? Ông ấy cũng là thiên sư mà, chắc không phải đến ủy thác chứ?”
Dương Vinh Bảo lắc đầu: “Lần trước ông ấy hỏi tôi anh có sư môn hay không.”

Dương Vinh Bảo: “Tôi nói không có, sau đó ông ấy nói sẽ tới đây.”
Chu Viễn không nói thì Dương Vinh Bảo không nghĩ đến hai việc này lại có liên quan đến nhau, Chu Viễn vừa nói thì Dương Vinh Bảo đã hiểu.
Đại khái chắc là sư phụ cảm thấy đám đệ tử chẳng ra sao, muốn nhận một học trò ‘thiên tài’ đi.
Dương Vinh Bảo ủ rũ.
Chu Viễn nhấp ngụm trà: “Sư phụ của cậu chưa chắc sẽ thành công.”
Dương Vinh Bảo ngẩng đầu nhìn Chu Viễn: “Tôi biết, có lẽ Vưu Minh sẽ không bái sư.”
Chu Viễn mặt không cảm xúc: “Ông nội tôi cũng muốn đến.”
Dương Vinh Bảo mở to mắt: “Lão tiên sinh cũng muốn đến?”
Chu Viễn gật đầu.
Dương Vinh Bảo há to miệng: “Cũng muốn đến nhận Vưu Minh làm đồ đệ?”
Chu Viễn gật đầu lần nữa.
Dương Vinh Bảo một trận khiếp sợ: “Ai ya… Này bối phận phải tính làm sao? Nếu Vưu Minh thật sự nhận ông nội anh làm sư phụ, vậy sẽ ngang hàng với ba anh, anh phải gọi Vưu Minh là chú.”
Chu Viễn không tỏ vẻ, dường như đối với danh xưng này cũng không phải không thể gọi ra.
Dương Vinh Bảo quay đầu nhìn Vưu Minh: “Anh có nghĩ tới chuyện bái sư không?”
Vưu Minh lắc đầu: “Không nghĩ tới.”
Dương Vinh Bảo vừa muốn thở ra, Vưu Minh đã nói tiếp: “Nhưng có thể.”
Cậu cảm thấy chỉ dựa vào sách vở kiến thức học được rất có hạn, hơn nữa, lúc gặp khó khăn cũng chỉ có thể tìm Dương Vinh Bảo và Chu Viễn bàn bạc, còn có Giang Dư An___ Giang Dư An tất nhiên có thể giải quyết, nhưng anh không dùng pháp thuật, cậu lại không học được thứ anh dùng đến.
Nếu như có sư phụ, vậy cũng không tệ.
Vưu Minh nói tiếp: “Hôm nay tới là muốn thỉnh giáo một việc.”
Chu Viễn và Dương Vinh Bảo nghe vậy mới ngừng cãi nhau, ngồi trên ghế nghe xem Vưu Minh nói gì.
Vưu Minh kể lại tình hình của Thái Vanh: “Tuy trong sách tôi có đọc qua về loại tiểu quỷ này, nhưng trong sách không nói qua tiểu quỷ này có thể bám vào người sống, xem cơ thể người sống như sào huyệt.”
Chu Viễn chau mày, Dương Vinh Bảo cũng lộ ra vẻ mặt tương tự, hai người đồng thanh nói: “Không có khả năng!”
Chu Viễn: “Tuổi thọ của loại quỷ này chỉ có một ngày.”
Dương Vinh Bảo bổ sung: “Hơn nữa trên thân thể người không thể có khí ô uế lớn như vậy, cho dù cả đời không tắm cũng không thể.”
Vưu Minh gật đầu: “Tôi biết, nhưng tôi tận mắt nhìn thấy.”
“Có khả năng trong người Thái Vanh tràn ngập uế khí hay không?”
Chu Viễn: “Thân thể người không thể tồn tại quá nhiều uế khí, vì huyết dịch lưu thông và mồ hôi sẽ không để uế khí lưu lại trong cơ thể, nếu là người sống thì không có khả năng có nhiều uế khí như vậy.”
Dương Vinh Bảo ngẫm nghĩ, nói: “Nói không chừng là do anh nhìn lầm rồi đi.”
Lúc Vưu Minh rời đi đã là đêm khuya.
Ba người vẫn không tìm ra được nguyên nhân vì sao.
Ba người gần như nghĩ đến tất cả nguyên nhân có thể, nhưng lại không ngừng tự phủ định.
Đây là việc chưa từng nghe qua, nếu uế khí có thể xâm nhập vào cơ thể người, thì không thể sẽ biến thành có thể.
Việc này không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe của Thái Vanh.
Mà còn ảnh hưởng rất nhiều, trước đây uế khí không thể ảnh hưởng đến con người.
Thế nhưng bọn Chu Viễn không thể để người khác biết, nếu đây chỉ là hiểu lầm thì sao, tỷ như Vưu Minh đã nhìn lầm.
Hoặc đây không phải uế khí sinh tiểu quỷ, mà là tà linh ngụy trang thành, một khí bọn họ nói ra, sẽ khiến tòan giới thiên sư chấn động, đến lúc đó bọn họ không thể khống chế được cục diện nữa.
Nhất định phải cẩn thận, phải tìm được chứng cứ xác thật.
“Ngày mai tôi đến xem thử, nếu không khác gì hôm nay, sẽ gọi điện cho hai người, để hai người qua xem thử.” Trước khi rời đi Vưu Minh cẩn thận hẹn trước.
Hai người Chu Viễn đồng ý.
Vưu Minh đi rồi, Dương Vinh Bảo mới đắn đo suy nghĩ rồi nói: “Vưu Minh sẽ không nhìn lầm.”
Ít nhất Dương Vinh Bảo chưa từng thấy Vưu Minh phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Chu Viễn thở dài: “Cũng vì thế chúng ta mới không thể tùy tiện kết luận.”
Dương Vinh Bảo mím môi: “Nếu như đúng là uế khí…”
Chu Viễn ngửa đầu nhìn đèn treo trên trần nhà: “Vậy cục diện kia không phải thứ chúng ta có thể khống chế.”
Nếu uế khí cũng có thể tiến hóa hoặc biến dị như bệnh tật, vậy con người nhất định phải chịu xung kích.
Có thể tiến hóa đến mức nào, dùng cách gì để lựa chọn ký chủ, người bị ký sinh sẽ biến thành thứ gì….

Chu Viễn nói với Dương Vinh Bảo: “Nhanh đổ hai chén cháo kia đi, lâu vậy rồi mà mùi khét vẫn còn nồng như thế.”
Dương Vinh Bảo: “Anh không ăn thì tôi ăn!”
Cuối cùng Dương Vinh Bảo chỉ nuốt trôi hai muỗng rồi đem đổ đi, nửa đêm bị đói tỉnh, lén lút gọi thức ăn ngoài, còn ghi chú không được gõ cửa, cứ đặt ở cửa rồi gọi điện thoại, bản thân sẽ tự ra lấy.
Kết quả nửa đêm Dương Vinh Bảo đi ra ngoài lấy thức ăn ngoài, phát hiện Chu Viễn đang đi lại trong phòng, nghe tiếng gõ cửa liền nở cửa nhận túi thức ăn.
Dương Vinh Bảo tức giận: “Không phải anh không ăn thức ăn ngoài hả!”
Chu Viễn: “… Nếu không ăn sẽ bị đói chết.”
Lúc này Vưu Minh đang nằm trên giường, lúc cậu về đến nhà thì đã muộn, ba mẹ Vưu đều đã đi ngủ.
Vưu Minh rửa mặt xong nằm trên giường đọc sách, tìm ghi chép tương tự tình huống của Thái Vanh.
“Anh nhìn thử cái này giống không?” Vưu Minh đưa Giang Dư An nhìn.
Giang Dư An nghiêng đầu qua, nhìn thấy ghi chép không thể biết đúng sai.
Là một ông lão chết một cách kỳ quái trong thôn, không phải chết già, cũng không phải bệnh chết, cả người không có chút khác thường nào.
Trước khi chết có một đoạn thời gian ngủ mê mệt không tỉnh.
Chết chưa được nửa ngày thi thể đã bốc mùi, tốc độ thối rữa cực nhanh.
Toàn bộ thôn trang đều bị mùi thối quanh quẩn, mọi người trong thôn bắt đầu sinh bệnh, nước sông vốn bình thường lại biến thành giấm chua, ngay cả chim chóc cũng tránh đi không kịp, hoa màu đột nhiên chết héo, trẻ con ngày đêm khóc nháo, ngay cả nam nhân thân thể cường tráng cũng bắt đầu ho ra máu.
Thôn trang có mời đạo sĩ, cũng mời bà cốt, nhưng cách giải quyết duy nhất chính là thôn dân phải rời đi.
Thôn dân không muốn chuyển đi, vì họ đã sống bao đời ở đây, nếu rời đi, thôn khác cũng không chấp nhận thu lưu bọn họ.
Nhìn ghi chép thì việc này chắc hẳn là xảy ra thời cổ đại.
Kết quả các thôn dân không dời đi, bệnh trạng càng ngày càng nghiêm trọng.
Đúng lúc đó có một vị bán tiên xuất hiện, bán tiên không cần nghe thôn dân nói ra nguyên nhân, đã kêu bọn họ đào thi thể ông lão kia lên, thi thể ông lão kia vẫn y như lúc mới chôn cất, không thối rữa nghiêm trọng hơn.
Nhưng lúc đào lên lại bắt đầu thối rữa, bán tiên sai thôn dân cạo sạch thịt ông lão, đem xương cốt rửa sạch, sau đó nấu thành canh xương, mỗi người uống một chén, phần còn lại thì đem đặt trong bãi đất trống trong thôn.
Sau một tháng, thôn này liền khôi phục nguyên trạng.
Bán tiên cũng không xuất hiện qua lần nào nữa.
“Đây là trọc khí, không phải uế khí.” Giang Dư An nói.
Vưu Minh gật đầu: “Nhưng bản chất giống nhau, đều là khí bẩn, hơn nữa vốn dĩ không thể ảnh hưởng đến người.”
Giang Dư An cau mày, dán sát vào Vưu Minh, chóp mũi đụng vào làn da trên cổ cậu, nhẹ nhàng ngửi.
Vưu Minh hơi ngứa, nhưng không đẩy Giang Dư An ra, Giang Dư An ngửi ngửi, phát hiện trong không khí có mùi khác lạ.
Hai má Vưu Minh đỏ lên, mắt ngập nước.
Cậu khẽ nhếch môi, áo ngủ mở rộng.
Cái khác không cần nói nữa.
Giang Dư An cắn vành tai Vưu Minh: “Mai nói sau.”
Sau đó Vưu Minh bị đẩy ngã, cậu như bị nước trên đống lửa, cả người toàn là mồ hôi.
Mạch máu căng chặt, lỗ chân lông nở ra, đến lúc xong việc đi tắm, Vưu Minh nhìn bản thân trong gương, nhận thấy da mình càng thêm mịn màng tươi tắn hơn.
Có thể là hơi nước nóng mờ ảo tạo cảm giác đẹp hơn.
“Ngủ đi.” Giang Dư An hôn lên trán Vưu Minh.
Vưu Minh nắm tay Giang Dư An, nhắm mắt chậm rãi thiếp đi.
Xác nhận Vưu Minh đã ngủ, Giang Dư An mới biến mất.
—— âm giới và dương giới là hai thế giới khác nhau, âm giới không phân biệt ngày đêm, chỉ có sương mù mông lung, vố số quỷ hồn trôi nổi, ven đường là từng tòa âm trạch.

Các quỷ hồn chọn đầu thai, có khả năng đầu hai thành người, cũng có khả năng đầu thai thành súc vật hoặc côn trùng.
Hoặc chọn ở lại nhân gian, ở bên cạnh người thân, nhưng phải đối mặt với hồn phi phách tán.
Còn có một lựa chọn, chính là lưu lại cõi âm, không cần đầu thai thành súc vật, cũng không phải hồn phi phách tán.
Vì thế cõi âm càng ngày càng có nhiều quỷ.
Giang Dư An đi trên đường cõi âm, lồng đèn trắng lơ lửng trên đường, quỷ hỏa chợt cao chợt thấp, lúc sáng lúc tối.

Quỷ hồn vốn dĩ đang bồng bềnh trên đường, nhìn thấy Giang De An lập tức rối rít chạy trốn, để lại anh một mình lững thững đi trên đường.
Cuối con đường này là một tòa âm trạch.
Mặc dù ở âm giới, tòa âm trạch này vẫn tỏa ra âm khí dày đặc, trước cửa là khung xương của hai yêu thú cực kỳ to lớn, nếu hai yêu thú này còn sống, chắc hẳn là hai con quái vật khổng lồ.
Nhưng lúc này chúng lại chỉ là vật trang trí cho tòa âm trạch này.
Giang Dư An bước đến bậc thang cuối cùng, trước cửa âm trạch bỗng nhiên xuất hiện một loạt quỷ hồn.
Chúng khác với đám quỷ cụt tay thiếu chân mất đầu trên đường, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, hai mắt phiếm xanh thì không khác gì người thường.
Chỉ là trên người mặc áo liệm.
Nam nữ đều như thế.
Tiểu Phượng đứng thứ năm hàng bên phải, ở giữa là quỷ hồn nhìn qua không khác gì trẻ con.
Lúc chết nó chưa tròn mười tuổi, vốn dĩ có thể dùng pháp thuật che mắt, hoặc dùng cách khác để thân thể tiếp tục trưởng thành, nhưng nó không làm thế, nó vẫn giữ hình dáng trẻ con, trên thực tế nó đã chết hơn hai ngàn năm.
Giang Dư An mặt lạnh như băng, ánh mắt không gợn sóng đi về phía trước, đám quỷ yên lặng cúi đầu, nhìn Giang Dư An đi vào.
Trực giác nói cho Tiểu Phượng biết, nhất định có chuyện xảy ra.
Hơn nữa còn rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức khiến lão đại nổi giận.

Ả khẩn trương bay đến trước mặt quỷ hồn nhỏ vẫn đang duy trì nụ cười.

Tiểu quỷ mặc cổ phục đen, đi giày vải, để tóc dài, không nhìn kỹ sẽ tưởng nó là con gái.
“Lão đại tức giận?” Tiểu Phượng có hơi sợ nó, rụt cổ hỏi.
Tiểu quỷ bày ra nụ cười thiên chân vô tà: “Phải không?”
Tiểu Phượng thấy nó không trả lời mình, có chút tức giận, nhưng không dám nổi nóng, chỉ phải kìm nén.
Tiểu quỷ bay vào trong tòa trạch, quỷ khác không dám động.
Tiểu Phượng nhìn bóng lưng nó, hai mắt nháy mắt đỏ như máu.
Nếu không phải ả đánh không lại nó, ả nhất định phải ăn nó!
Giang Dư An ngồi trên ghế trúc, tiểu quỷ đứng bên cạnh, trái với vẻ mặt khi đối diện với Tiểu Phượng, lúc này trên mặt nó là nụ cười khiêm tốn.
“Uế khí…” Giang Dư An liếc mắt nhìn nó.
Tiểu quỷ cảm nhận được một luồng áp lực từ đỉnh đầu đè xuống, trong nháy mắt nó nằm rạp ra đất, cỗ áo lực không có ý muốn dừng lại, hung ác áp bức nó, thân thể nó bị chèn ép càng lúc càng mỏng, nhưng nó không dám giãy dụa.
Vì càng giãy dụa sẽ càng thảm.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, tiểu quỷ la lớn: “Là uế quỷ! Nó trốn!”
Áp lực tiêu thất.
Tiểu quỷ chống tay lên đất đứng dậy, rõ ràng đã là quỷ, nó lại vẫn cảm nhận được đau đớn.
Giang Dư An: “Phải không?”
Tiểu quỷ kinh hồn bạt vía, giả vờ trấn định nói: “Không phải ta cố ý để nó chạy.”
Giang Dư An cười lạnh.
Tiểu quỷ quỳ rạp ra đất: “Là nó tự chặt đứt tứ chi mình đào tẩu.”
Giang Dư An nhìn tiểu quỷ.
Tiểu quỷ không dám nhúc nhích, thậm chí không dám ngẩng đầu.
“Tứ chi đầy đủ ngươi còn bắt được.” Giọng nói của Giang Dư An như từ xa truyền đến: “Chỉ còn lại cái thân không, ngươi lại không bắt được?”
Tiểu quỷ khủng hoảng dập đầu xuống đất: “Ta chỉ là… Là nghĩ…”
Giang Dư An: “Chỉ là muốn nhìn xem nó có thể mang đến biến hóa gì cho nhân gian.”
Tiểu quỷ không ngờ tới Giang Dư An tức giận là vì uế quỷ.
Trong đầu nó xoay chuyển vô vàn suy nghĩ.
Lúc ngẩng đầu lên, đã đối mặt với đôi mắt đen không tròng trắng, không một tia tạp chất của Giang Dư An.
Tiểu quỷ càng thêm hưng phấn.
Quỷ vương như vậy…
Không phải không thể trở thành quỷ đế.
Chỉ cần thành Quỷ đế, ngay cả quỷ vương cũng phải nghe lệnh.
Thậm chí còn có thể ảnh hưởng dương gian!
Móng tay tiểu quỷ đột nhiên dài ra, nó không cách nào che dấu thất thố của bản thân.
“Chỉ cần uế quỷ có thể ảnh hưởng nhân gian!” Tiểu quỷ kích động: “Vậy một ngày nào đó chúng ta cũng có thể đến dương gian.”
Biến dương gian trở thành một cõi âm khác!
Đến lúc đó, ngay cả địa phủ cũng không thể bắt bọn chúng.
Hơn nữa thiên đình đã sớm không xuất hiện, ai biết thiên đình có còn tồn tại hay không?
Thời điểm thiên đạo đổ nát, địa phủ tránh thoát một kiếp, nhưng thiên đình thì chưa biết chừng.

Giang Dư An nhìn nó.
Tiểu quỷ gấp gáp nói: “Lẽ nào ngài chỉ muốn xưng đế xưng vương ở cõi âm thôi sao?! Vậy thì có ý tứ gì?”
“Âm phủ sẽ không thay đổi, một trăm năm, một ngàn năm sau vẫn sẽ không thay đổi!”
“Nhưng dương gian có thể!”
Lúc chết nó mới lên tám, nó chỉ có tám năm làm người.
Hai ngàn năm nháy mắt trôi qua, nó từ một đứa bé biến thành đứa bé với vẻ ngoài của ác quỷ.
Giang Dư An đưa tay ra.
Tiểu quỷ vội vàng bò đến.
Sau đó nó bị âm khí khủng lồ bao trùm lấy.
Tiểu quỷ mở to mắt, chỉ cảm thấy bản thân không ngừng bị âm khí áp bức.

Sức mạnh của nó trước mặt Giang Dư An không khác gì trò trẻ con, không đỡ nổi một đòn.
——
Sáng sớm tỉnh lại Vưu Minh đang chuẩn bị đến xem Thái Vanh, lại nhìn thấy Giang Dư An đang đứng bên cửa sổ, trong tay còn túm một bé trai.

Vưu Minh còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Giang Dư An đã ném bé trai ra đất, phát ra một tiếng trầm đục.
Vưu Minh ngẩng đầu nhìn Giang Dư An.
Giang Dư An cũng nhìn Vưu Minh.
Đầu óc Vưu Minh còn chưa tỉnh táo lắm, nghĩ sao nói vậy: “Đây là con riêng của anh ở cõi âm?”
Giang Dư An: “… Tôi không sinh được đứa con xấu như vậy.”
Bé trai ngẩng đầu lên, mũi nó chảy máu, nhe răng nhếch miệng cười với Vưu Minh.
Nó tưởng sẽ bị lão đại đánh tan thành tro bụi, không ngờ tới lão đại lại đem nó tới dương gian.
Trước đây lão đại chỉ mang ả Tiểu Phượng ngu xuẩn kia.
Thật lòng mà nói, bé trai không hề xấu, trái lại, tuy còn nhỏ tuổi, nhìn đã rất xuất chúng, môi đỏ, đôi mắt to, một đầu tóc đen nhánh, là dáng vẻ của một bé gái vô cùng xinh đẹp.
—— nếu như bỏ qua không nhìn đến răng nanh của nó.
Bé trai nằm trên mặt đất, yếu ớt nói với Vưu Minh: “Phu nhân, ta tên là Vân Đồng.”
Vưu Minh lại không nhìn nó, nói với Giang Dư An: “Nó có liên quan đến uế khí hả?”
Vân Đồng trợn mắt!
Sao phu nhân biết?
Giang Dư An gật đầu, nói: “Nó gây phiền phức thì phải đến giải quyết.”
Vân Đồng yếu ớt nói: “Phu nhân, ta sai rồi.”
Nhân loại đều thương tiếc nhỏ yếu, nó chỉ cần giả vờ đáng thương, phu nhân nhất định sẽ đối xử với nó tốt hơn.
Chỉ cần phu nhân tốt với nó, vậy sai lầm nó phạm phải sẽ không còn là sai lầm nữa.
Vưu Minh gật đầu, liếc nhìn Vân Đồng, mặc dù là dáng vẻ trẻ con, nhưng Vưu Minh sẽ không thực sự coi nó là trẻ con.
Cỗ âm khí hung ác trên người nó tựa như dã thú.
Mãnh liệt đến mức không cách nào bỏ qua.
Âm khí hung ác như vậy Vưu Minh chưa gặp qua bao giờ, tuy trên người Tiểu Phượng cũng có âm khí hung ác, nhưng không đến mức như thế này.
Vưu Minh: “Uế khí là chuyện gì xảy ra?”
Vân Đồng nhỏ giọng nói: “Là uế quỷ.”
Vưu Minh cau mày: “Uế quỷ?”
Vân Đồng tiểu tâm dực dực nhìn Vưu Minh, nó không nhìn ra thứ gì, vậy mà nó lại không nhìn thấu người này? Có đôi lúc đến dương gian, nó liếc mắt một cái đã nhìn thấu dục vọng của con người, cho dù ngụy trang tốt đến đâu, đứng trước mặt nó đều không thể che dấu, thế mà nó lại không nhìn ra bất cứ dục vọng nào trên người phu nhân.
Trên thế giới này thật sự có người vô dục vô cầu sao?
Vân Đồng không tin.
Nó đáp: “Uế quỷ là kết quả của quỷ dung hợp với nơi có khí ô uế thành.”
“Không chỉ mở thần trí, còn có sức mạnh, nó có thể đến âm phủ mà không có bất kỳ trở ngại gì, dùng ác ý làm thức ăn nuôi bản thân lớn mạnh.”
Vưu Minh nhìn nó, chờ nó nói tiếp.
Vân Đồng trộm nhìn sắc mặt Giang Dư An, chợt phát hiện ánh mắt Giang Dư An nhìn Vưu Minh cực kỳ ôn nhu, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Đỉnh đầu Vân Đồng phảng phất như bị thiên lôi đánh trúng.
Nó sợ giật cả mình, vẻ mặt như kiểu người phàm trông thấy quỷ.
Một bãi bước từ dưới chân nó tràn ra___
Vân Đồng sợ đến tè ra quần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play