Phòng khách vốn dĩ huyên náo như cái chợ lúc này lại yên lặng dị thường, cơ hồ cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng vang, Người bên nhà lớn Vưu gia đứng chết trân, sắc mặt khó coi, chỉ có Vưu Minh thoải mái đứng đó, mà không ai cho rằng cậu đang nói đùa..
Ánh mắt Vưu Minh lạnh lẽo, nhìn mấy người trước mặt tựa như nhìn người đã chết.
Khóe mắt ba Vưu đỏ ửng, buông tay ngẩng đầu nhìn con trai ông.
“Nó là anh họ cậu!” Ông nội Vưu là người đánh vỡ sự im lặng trước, quê ông trọng nam khinh nữ, còn lưu truyền nhiều tục lệ như thời chưa cải cách, đều coi con trai lớn là người có quyền nhất trong nhà. Ông nội Vưu làm chủ gia đình cả cuộc đời, không ai dám ngỗ nghịch, ánh mắt nhìn Vưu Minh trở nên cay độc.
Vưu Minh cười nói: “Cho dù là thời cổ đại, cũng không có đạo lý anh họ nhìn chằm chằm gia sản nhà em họ, chứ đừng nói đến đã ở riêng. “
Ông nội Vưu: “Tôi không muốn nói chuyện với cậu, cậu là bị mẹ cậu chiều hư! Không biết trên biết dưới, nếu là thời xưa, chắc chắn phải quỳ từ đường! “
“Ông nội cũng nói là thời xưa!” Thanh âm Vưu Minh đột nhiên biến lớn: “Từ xưa đến nay, phụ không từ, tử bất hiếu*! Nếu ông đã không từ ái, cũng đừng tới nhà bắt buộc ba cháu!”
(*cha mẹ không nhân hậu, từ ái thì con cái sẽ bất hiếu)
Ông nội Vưu hạ mí mắt, quay đầu nhìn ba Vưu: “Thằng ba, anh nói xem phải làm thế nào? Anh trơ mắt nhìn con trai anh nói chuyện với tôi như thế sao? “
Ba Vưu: “Ba, ý của Tiểu Minh chính là ý của con. Có thể giúp trong nhà, xưa nay con đều không từ chối, chỉ duy nhất việc này là không được, nếu con không có con, muốn con nhận con nuôi con liền nhận, thế nhưng con có con trai a, việc này con không làm được. “
Vưu Minh: “Ba, giải thích với bọn họ làm gì, bọn họ cũng không nghe lọt tai, nếu không cũng sẽ không nhiều năm đòi tiền của ba như vậy. Hiện tại ý của cháu chính là như vậy, sau này ai ở nhà nấy, phí phụng dưỡng ông bà nội nhà cháu sẽ xuất ra.”
“Nếu ông bà nội muốn ở lại đây, chỗ ở nhà cháu cũng có thể sắp xếp, dù sao ba cháu là do ông bà nội sinh ra, đây là trách nhiệm phải làm.” Vưu Minh nhìn bác trai, bác gái cùng anh họ mình: “Còn lại những người khác, đừng nghĩ lại được một xu từ nhà này, trừ khi đem số tiền đã lấy mấy năm nay trả lại, anh em ruột cũng phải tính toán sòng phẳng, tổ tông không phải cũng nói qua đạo lý này sao?”
Bác trai Vưu vẫn luôn im lặng đột ngột lên tiếng: “Cậu là đang xem thường nhà chúng tôi không có ai? Chúng tôi không có bản lĩnh, để tùy ý cậu khi dễ? Có vài đồng dơ bẩn liền cảm thấy mình ghê gớm? Nếu không phải năm đó tôi và thằng hai đi học, làm sao đến bây giờ còn ở quê? Lão tam! Cậu đúng là đồ không lương tâm!”
“Lương tâm?” Vưu Minh cười lạnh nói: “Bác nói lương tâm với tôi? Lúc bác ngửa tay đòi tiền sao không nghĩ đến đây là đồng tiền dơ bẩn?”
“Bác là anh cả, dựa theo quy củ ở quê, của cải ở quê để lại cho bác, ông bà nội cũng nên do bác chăm sóc. Ông bà nội không cho bác đi học? Mọi người đều biết năm đó thành tích của bác và bác hai quá kém, lên lớp bắt nạt đồng học, bị nhà trường đuổi học, nghĩ đến thể diện của bác mấy năm qua tôi không nhắc đến.”
“Nếu đã nói ra, năm đó còn có một thầy giáo dạy học trong trường còn sống, năm nay hơn tám mươi, tôi mang bác tới thăm hỏi một chút?”
Bác trai Vưu nghẹn họng.
Bắc trai Vưu đã dùng lý do này vòi tiền ba Vưu gần nửa đời người, hiện tại bị cháu trai vạch trần.
“Mày… Mày đổi trắng thay đen!” Mặt bác trai Vưu nghẹn đến đỏ bừng, thở hổn hển, lão nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy cây đèn trên bàn làm việc bèn chộp lấy ném về phía Vưu Minh: “Hôm nay tao phải thay ba mày dạy dỗ lại mày!”
Thân thể Vưu Minh dù sao cũng vừa mới tốt lên, tránh né không kịp, vừa muốn dùng cánh tay che đầu, bác trai Vưu đột nhiên ngã lăn quay ra đất.
Dây điện đèn quấn quanh cổ lão, không hiểu vì sao, dây điện kia như có sinh mệnh, lão càng giãy dụa, dây điện càng cuốn chặt, mặt lão nhanh chóng trướng đỏ bừng, bị siết đến mức lưỡi thè cả ra ngoài.
Bác gái Vưu sợ hết hồn, gấp gáp đi qua giúp đỡ tháo dây điện.
Kết quả tay bác gái Vưu bị quấn lấy cùng, nhìn qua giống như bác gái Vưu đang ra sức bóp cổ chồng mình.
Anh họ cả cũng chạy tới, như thế vừa hay, một nhà ba người cùng bị quấn chung một chỗ.
Rõ ràng dây điện không quá dài, lại có thể quấn chặt lấy ba người vào với nhau, siết thành một loại tư thế kỳ quái.
Tất cả mọi người có mặt ở đây bỗng nhiên nhận thấy ánh sáng trong phòng trở nên mờ ảo.
Bên ngoài trời đã tối, chỉ có ánh đèn chiếu xuống gương mặt của mỗi người.
Trắng bệch, ghê tởm.
Bà nội Vưu bỗng lên tiếng: “Từ trước đến nay tao đều không thích thằng ba.”
Trên mặt của bà chi chít nếp nhăn, vẻ mặt vô hồn, không buồn không vui, lời nói ra như một cái máy: “Rõ ràng tốn nhiều tâm tư cùng tiền bạc trên người thằng cả nhất, kết quả nó không bằng thằng ba.”
“Từ khi còn nhỏ thằng ba đã có chủ ý riêng của mình, không giống thằng cả, thằng hai nghe lời.”
“Vợ nó cũng không phải do tao chọn.”
“Tao thà rằng chưa từng sinh ra nó trên đời.”
“May là thằng ba có thể kiếm tiền, con trai thằng ba là con ma ốm, nhìn qua đã biết không sống lâu được, chờ cháu nội lớn nhận thằng ba làm cha nuôi, tiền của thằng ba liền thành của cháu nội tao.”
“Tốt nhất là vừa nhận con nuôi xong, con trai thằng ba liền chết, chết rồi là tốt nhất, miễn cho sau này cùng cháu nội tao tranh đoạt tài sản.”
Ba Vưu mở to hai mắt.
Ông không thể tin được đây là lời nói phát ra từ miệng mẹ ông.
Bác Vưu trai nối tiếp nói: “Từ nhỏ thành tích học tập của tao đã không tốt, mỗi ngày đến trường đều kéo theo mấy đứa trẻ khác đi bắt nạt bạn học, bị trường học đuổi, sau đó vẫn là mẹ tao sáng suốt, nói cho người khác biết tao nghỉ học để lấy tiền cho lão tam tiếp tục đi học.”
“May là mẹ đoán trước được, sau đó mỗi lần nhắc tới việc này với lão tam, muốn bao nhiêu tiền nó đều cho tao.”
“Vốn là con trai nó sắp chết, cho nó nhận con tao làm con nuôi, sau này khi nó chết con trai tao còn phải để tang, tiền để lại cho con tao là phải đạo, nói ra nó còn được lời.”
Lần này cả người ba Vưu như hóa đá.
Ông nghĩ, tuy rằng cha mẹ bất công, nhưng vẫn có chút cảm tình với ông.
Ông nghĩ, tuy rằng anh em trong nhà luôn đòi chỗ tốt từ chỗ ông, nhưng tình anh em vẫn còn.
Kết quả chỉ có mình ông nghĩ như thế.
Cha mẹ yêu thương con cháu, chỉ không yêu thương ông.
Anh em không có tình thân.
“Cút!” Ba Vưu như phát điên lật ngược bàn: “Đều cút cho tôi! Bây giờ lão tử liền lập di chúc! Gia sản của tôi đều để lại cho Tiểu Minh! Từ nay về sau các người đừng hòng lấy được một xu nào của tôi! Cút! Toàn bộ cút hết cho tôi!”
Người Vưu gia không ồn không phá, mặt vô biểu tình tựa như xác chết bước ra khỏi cửa.
Bác trai Vưu tự mình tháo gỡ dây điện, trên cổ bị dây điện siết đến rách da thịt, kỳ lạ là không có chảy máu.
Một đám người ngây ngốc bước ra khỏi cửa, dọa bảo an đang chờ bên ngoài sợ hết hồn.
Chờ cho người đi xa, bảo an mới dám xoa cánh tay nổi đầy da gà của bản thân.
“Mấy người này ở đây đóng giả cương thi à? Thiếu điều không trét máu giả lên người nữa thôi.”
Ba Vưu quá tức giận, không phát hiện ra nhóm người bọn họ có gì không đúng, ông cảm thấy bản thân trả giá nhiều năm như vậy vì bọn họ giống như đều vứt cho chó ăn. Bọn họ căn bản không quan tâm ông cực khổ bao nhiêu, không cần biết ông trải qua như thế nào, tiền kiếm đươc ông chưa từng hưởg thụ qua, tất cả đều lo cho bọn họ.
Hiện tại việc làm ăn xảy ra vấn đề, cũng không ai quản ông có bao nhiêu áp lực, chỉ xem ông như một con heo, nuôi cho mập mạp rồi giết thịt.
Vưu Minh nhìn quanh phòng, quả nhiên bên cửa sổ hiện lên vệt bóng đen.
Dây điện quỷ dị, thân thích rời đi, thực sự có quan hệ với Giang Dư An.
“Ba, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Vưu Minh rót một lý nước nóng đưa qua, ba Vưu dùng hai tay cầm lấy, bàn tay run rẩy.
Ba Vưu nói với Vưu Minh: “Sau này ba sẽ không cho bọn họ tiền, trừ phí phụng dưỡng ông bà nội con, cái khác ba không quản!”
“Ngược lại ba có làm cái gì, bọn họ cũng sẽ nói ba không có lương tâm.”
Vưu Minh nhìn sắc mặt ba Vưu, ba Vưu già rồi, nhiều năm liều mạng kiếm tiền, thường xuyên thức đêm, tổn thương trong người không thể thay đổi được, cậu an ủi: “Ba, những gì nên làm ba đều đã làm, đỡ không lên chính là đỡ không lên, không trách ba.”
Ba Vưu uể oải gật đầu.
Ngừng chốc lát mới hỏi Vưu Minh: “Mấy ngày nay con ở Giang gia thế nào? Không ai làm khó con chứ?”
Vưu Minh lắc đầu: “Không có, bác trai bác gái đều rất ôn nhu, tính tình tốt, đối xử với con như người nhà.”
Ba Vưu gật đầu: “Vậy thì tốt, dù sao nhà chúng ta so với nhà người ta… Khác biệt rất nhiều.”
Thị trường làm ăn của Giang gia rất rộng, tài phú tích lũy đã mấy đời.
Vưu gia căn bản không thể so được.
Tầng lớp cũng bất đồng, tiếp xúc với Giang gia đều là xã hội thượng lưu.
Vưu gia chỉ nằm trong tầng lớp nhà giàu mới nổi.
Sau khi việc làm ăn xảy ra vấn đề, bạn tốt khi xưa hầu hết không thể liên lạc được, người có thể liên lạc lại không đủ sức giúp đỡ.
Thương trường như chiến trường, ai cũng không thể đảm bảo cả đời mình tiếp tục đi lên, vô số nhà giàu mới nổi đều là vô thanh vô thức phá sản.
Người Vưu gia ngây ngốc ngồi xe đi tìm khách sạn, thanh toán tiền xong, mới khôi phục lại thần trí.
Tiền khách sạn đã thanh toán, trước kia đến đây, bọn họ đều ở lại nhà ba Vưu, khiến ba Vưu cùng mẹ Vưu phải nằm ngủ trên đất, bọn họ ngủ trong phòng, đây là lần đầu tiên bọn họ trả tiền thuê khách sạn.
“Chát” Sau khi khôi phục thần trí, ông nội Vưu liền cho bà nội Vưu một cái tát: “Bà vừa mới nói cái gì? Bà còn ngại thằng ba hiện tại không đủ nghe lời sao?!”
Bà nội Vưu lớn lên dưới sự giáo dục thời phong kiến, ăn một cái tát cũng không dám chống đối chồng, chỉ dám nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không biết, tôi không nghĩ nói….”
“Còn mày nữa, thằng cả!” Ông nội Vưu chỉ vào mũi thằng con lớn mắng: “Mày lại là chuyện gì xảy ra?”
Bác trai Vưu cũng là vẻ mặt không hiểu gì: “Ba, con cũng không biết, mới vừa rồi không hiểu sao liền…”
“Bây giờ thì tốt rồi, chọc giận thằng ba.” Ông nội Vưu ngồi bên mép giường: “Trước khi đến đã dặn các người đứng nóng vội, chờ Vưu Minh chết rồi hãy nói đến chuyện này, các người cứ kiên quyết đến, miếng ăn đến miệng còn để rơi mất! Hai lão già chúng ta thì không sao, là chúng ta sinh nó ra, nó không dám không quan tâm.”
“Bây giờ phải làm sao?”
“Tiểu Thành đã lớn, đã kết hôn, muốn thừa kế công việc làm ăn của thằng ba, xem như thành gia lập nghiệp, giờ thì phải làm sao?”
“Lão tam là đứa tính tình cố chấp! Dỗ nó nhiều năm như vậy, lần này kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ!”
Anh họ cả của Vưu Minh tên gọi là Vưu Thành, năm nay ba mươi tuổi, đến nay còn không có việc làm, nhờ người trong nhà mới có xe, cưới được vợ.
Gã trải qua cuộc sống còn thoải mái hơn so với Vưu Minh, dùng tiền ba Vưu cho phung phí như phú nhị đại, tuy rằng xe không phải loại siêu xe sang trọng, nhưng cũng đáng giá trăm vạn, ở quê đã xem như rất có mặt mũi, mỗi ngày trừ việc cùng hồ bằng cẩu hữu uống rượu thì chẳng còn việc gì khác để làm.
Lúc kết hôn tìm ba Vưu đòi tiền, cho nhà gái ba mươi vạn tiền cưới, mua nhà cũng đứng tên vợ.
Còn mua xe cho nhà vợ, dưới ánh nhìn của người khác, cuộc đời Vưu Thành xem như kẻ thắng cuộc, gã cái gì cũng không làm lại có được rất nhiều thứ mà người khác cả đời phấn đấu đều không có được.
Gã nói với ông nội Vưu: “Ông nội, ông nội đừng lo lắng, con còn không hiểu chú ba sao? Nhiều lắm cũng chỉ tức giận vài ngày, mấy ngày nữa chúng ta đến lại đâu vào đó cả thôi.”
Ông nội Vưu: “Ông khi nào lo lắng nó! Con còn không phát hiện sao? Hiện tại Vưu Minh đã có chủ ý, còn dám đối nghịch với người lớn!”
Vưu Thành cười cười: “Lẽ nào chúng ta không làm gì được nó?”
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, bác trai Vưu đã nằm nhoài ra giường, lão cảm thấy đầu mình có chút choáng, cổ cũng đau, vươn tay sờ cổ, lại sờ được một bàn tay toàn là máu.
Bác gái Vưu đến gần xem, nhìn thấy trên cổ bác trai Vưu rách một tầng da, máu từ nơi đó chảy xuống, bà hoảng hồn nói: “Mới vừa rồi còn không sao mà.”
Thanh âm vừa dứt, bác gái Vưu phát hiện tay mình cũng toàn là máu.
Chính là nơi từng bị dây điện quấn qua, lúc nãy chỉ có dấu vết, hiện tại da tróc thịt bong.
“Gọi 120!” Bác gái Vưu hét lên: “Mau gọi 120!”
Vưu Thành vội vã lấy điện thoại di động ra gọi.
Người một nhà vội vội vàng vàng đi bệnh viện, thời điểm đóng tiền viện phí Vưu Thành liền cảm thấy nhức nhối.
Bác sĩ khâu xong vết thương liền đến gặp Vưu Thành.
“Mới vừa làm kiểm tra cho ba mẹ anh, ba anh bị ung thư phổi, anh biết chứ?” Bác sĩ nhìn gã.
Vưu Thành: “Không thể nào! Sức khỏe ba tôi rất tốt!”
Bác sĩ thở dài: “Đã là giai đoạn 2, hiện tại còn chữa được, nói không chừng còn có thể sống được 5, 6 năm.”
Vưu Thành chưa kịp phục hồi tinh thần từ trong đả kích, đã nghe bác sĩ nói tiếp: “Mẹ anh nghiêm trọng hơn, ung thư cổ tử cung thời kỳ cuối, hiện tại tế bào ung thư đã di căn lên trên, bây giờ có phẫu thuận cắt bỏ cũng không còn kịp, còn có ung thư vú giai đoạn 2.”
Vưu Thành choáng váng.
Lẽ nào bệnh ung thư không hề có dấu hiệu báo trước sao?
Bình thường còn rất tốt, làm sao nói bệnh liền bệnh?
Mà Vưu Thành nghĩ chính là, gã tiêu xài hoang phí nhiều năm, kỳ thực trong nhà làm sao có tiền, muốn chữa bệnh cho be mẹ, gã chỉ có thể bán nhà, bán xe, hơn nữa cho dù chữa được, cũng chỉ sống thêm được vài năm.
Ánh mắt gã bỗng nhiên lóe sáng, đúng rồi! Chú ba có tiền! Ba mẹ bị bệnh, chú ba khẳng định không thể nhẫn tâm bỏ mặc, gã còn có thể kiếm thêm bộn tiền! Chờ đế khi ba mẹ chết đi, gã có thể nói ba mẹ là bị chú ba làm tức chết, có thể tiếp tục lấy tiền của ông ấy!
Hoàn hảo! Bệnh của ba mẹ đến thật đúng lúc!
Trên mặt Vưu Thành không tự chủ mang theo vui vẻ.
Bác sĩ bị vẻ mặt của Vưu Thành dọa sợ.
Đây là ý gì? Người nọ là bị doạ phát điên?
Vưu Thành nhận ra ánh mắt bác sĩ nhìn gã, vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, lộ ra biểu tình bi thương, khóe mắt ửng đỏ nói: “Bác sĩ, xin hãy chữa trị cho ba mẹ tôi, tốn bao nhiêu tiền cũng được!”
Bác sĩ nhìn gã, thầm nói người này là một đứa con có hiếu: “Vậy thì làm thủ tục nhập viện đi.”
Vưu Thành: “Bác sĩ cứ cho ba mẹ tôi dùng loại thuốc tốt nhất, dùng phòng bệnh, máy móc tốt nhất, cái này tôi không hiểu, bác sĩ cứ xem rồi làm.”
Bác sĩ: “Cái giá này…”
Vưu Thành vung tay: “Bác sĩ không cần lo lắng đến vấn đề này.”
Bác sĩ cũng là lần đầu nhìn thấy người ngông cuồng như thế này, đành nói: “Được, gia đình anh tự mình hiểu được là tốt rồi.”
Ông bà nội Vưu nghe tin con cả và vợ bị bệnh nặng liền choáng váng.
Bà nội Vưu chỉ biết khóc, bà yêu thương nhất chính là thằng con lớn này, so với đứa con út còn yêu thương hơn.
Ông nội Vưu hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
“Tìm chú ba con đòi tiền!” Ông nội Vưu nói: “Anh nó như vậy, nó không thể bỏ mặc không lo.”
Vưu Thành thở phào nhẹ nhõm, bày ra vẻ mặt khổ sở nói: “Ngày mai một mình con sẽ đi tìm chú ba, ông bà nội cần nghỉ ngơi thật tốt.”Lúc này Vưu Minh đang đứng trong phòng tắm, cậu xả vòi nước nóng, thuận tiện cho việc giao lưu với Giang Dư An.
Dù sao viết lên gương nhìn thoải mái hơn để chữ nó bay vặn vẹo trên không trung.
Vưu Minh hỏi: “Dây điện là anh điểu khiển sao? Anh đi cùng tôi đến đây?”
Trên mặt gương hiện lên dòng chữ.
“Ai dám tổn thương em, đều phải chết.”
Vưu Minh sửng sốt, cậu nghiêm túc suy nghĩ, cho rằng Giang Dư An không nên có tình cảm sâu đậm với mình như vậy, trước khi minh hôn hai người thậm chí chưa từng gặp mặt, những điều liên quan đến Giang Dư An, cậu cũng chỉ nghe qua từ miệng người khác.
Mọi người nhắc tới anh, đều cho rằng Giang Dư An là người hoàn mỹ.
Ngoại trừ thích một mình ngoài ra không có bất cứ khuyết điểm nào, hết thảy nam sinh đều muốn trở nên giống anh, hết thảy nữ sinh đều yêu thích anh.
Vưu Minh nhẹ giọng nói: “Tôi có thể giải quyết, trước đây không có anh, tôi đều tự mình giải quyết vấn đề.”
“Hiện tại có tôi.”
Vưu Minh ngây ngốc nhìn bốn chữ trên mặt gương.
Cậu có chút cảm động.
Cảm giác cảm động như thế này cậu chưa bao giờ cảm thụ qua.
Ngoại trừ ba mẹ, rất ít người quan tâm đến cậu.
Mọi người sợ đến quá gần cậu, sợ rằng nếu lỡ đột nhiên cậu xảy ra chuyện gì, cho dù có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
Vưu Minh có thể hiểu được, khi còn bé có thể thương tâm, sau này lớn lên, cậu học được cách che giấu tình cảm của mình, cho nên cảm xúc về mặt tình cảm của cậu rất ít ỏi.
“Cảm ơn.” Vẻ mặt Vưu Minh không thay đổi, cậu cũng không biết lúc này mình nên bày ra biểu tình như thế nào: “Tôi sẽ bảo vệ tốt chính mình, cũng sẽ bảo vệ tốt người thân.”
Giang Dư An không phản ứng.
Qua chốc lát, Giang Dư An mới viết lên__
“Tôi cần nghỉ ngơi, không thể luôn ở bên cạnh em.”
Vưu Minh gật đầu: “Tôi biết.”
Cho dù là người hay quỷ, đều có chuyện bản thân muốn làm.
Giang Dư An đi rồi, không biết tại sao, Vưu Minh có thể cảm giác được, cái cảm giác này phi thường kỳ lạ, không có cách nào diễn tả bằng ngôn ngữ.
Ngay lúc Vưu Minh muốn rời khỏi phòng tắm, một đầu tóc dài đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của cậu.
Vưu Minh ngẩng đầu nhìn, ma nữ nọ đang cười với cậu.
Con mắt màu đỏ au của ả nhìn chằm chằm vào cậu, cái miệng không có môi kéo dài đến tận mang tai, ngón tay bấu trên tường vừa dài vừa nhọn.
Vưu Minh: “…”
Đây tuyệt đối là con quỷ khủng bố nhất mà cậu từng thấy!
Ma nữ cho rằng Vưu Minh đã bị nụ cười của ả lấy lòng, cười duyên nói: “Phu nhân, ta được phái tới bảo vệ ngươi, nếu ngươi có việc gì xin cứ nói ra, bất kể là giết người hay phóng hỏa, ta đều có thể làm được.”
Vưu Minh nuốt ngụm nước bọt, không phải cậu phân biệt đối xử, chẳng qua cậu cảm thấy có một ma nữ như thế này canh giữ bên cạnh, sợ rằng còn chưa bị người hại chết, ban đêm đã bị ả hù chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT