Tà linh bám vào Triệu Mục không ở răng môi mà ở yết hầu, Vưu Minh tốn một khoảng thời gian mới nắm được nó.
Tà linh không thuộc bất luận sinh linh nào, nó không sống cũng không chết, nó chỉ là một luồng khí trong trời đất, dựa vào chút ý thức mỏng manh tìm kiếm ký chủ ký sinh.
Trên phương diện nào đó nó được xem như tà linh vô địch.
Bởi vì không có bất luận yêu ma quỷ quái nào trong lúc nó đang ký sinh mà làm hại được hồn phách của ký chủ.
Nhưng nó có thể.
Loại tà linh này cũng rất hiếm thấy, ngay cả trong sách sử cũng ít có ghi chép.
Chu Viễn và Dương Vinh Bảo không biết, chỉ có trong sách Phương thuật Giang Dư An đưa Vưu Minh có ghi chép.
Quá mức hiếm thấy, lại không biết đối phó làm sao, vậy đơn giản không cần nhớ đến.
Đầu ngón tay Vưu Minh tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt, cậu túm lấy luồng khí tím đậm đang bám vào cổ họng Triệu Mục, cực kỳ cẩn thận lôi ra.
Chu Viễn và Dương Vinh Bảo đứng bên cạnh nhìn.

Dương Vinh Bảo kinh ngạc nói: “Thế mà lại dài như vậy? Nó có ý thức không?”
Vưu Minh cầm lấy nó, nhìn Giang Dư An.
Giang Dư An không nhanh không chậm đi tới, lần thứ hai đưa ngón tay điểm lên trán hồn phách Triệu Mục, hồn phách hóa thành một luồn khói xanh chui lại vào trong thân thể.

Triệu Mục không tỉnh lại ngay, mà như không có xương nằm dài trên ghế, không biết là đang ngủ hay đang hôn mê, chỉ có lồng ngực phập phồng chứng minh hắn vẫn còn sống.
Luồng khói tím mềm mại như bông, lúc mới kéo ra thì rất nhỏ, rơi vào trong không khí vài giây nó đã to lên như nắm đấm thanh niên trưởng thành.
Hình như nó muốn chạy trốn, nằm trong tay Vưu Minh giãy dụa không ngừng, nhưng không thành công, tay Vưu Minh thoáng dùng sức, tà linh lập tức ré lên: “Buông ta ra! Buông ta ra!”
Thanh âm của nó bi bô như trẻ nhỏ, không phân biệt được nam nữ.
Dương Vinh Bảo đi tới chọt chọt nó, bất khả tư nghị nói: “Thật mềm”.
Vưu Minh giơ nó lên cao.
Luồng khói đột nhiên hiện ra hai con mắt tròn xoe, cư nhiên còn có tròng mắt và đồng tử, đồng tử rất lớn, tròng trắng mắt thì chỉ có chút xíu, thoạt nhìn rất giống con công, rất đáng yêu.
Thế nhưng nó không có mũi, không có miệng.
Đôi mắt nhìn chằm chằm Vưu Minh, tà linh kêu khóc nói: “Ta phải về nhà!”
Vưu Minh mặt không đổi sắc hỏi nó: “Nhà ngươi ở đâu?”
Luồng khói biến ra một ngón tay, chỉ vào Triệu Mục đang nằm dài trên ghế, dáng vẻ tủi thân nói: “Đó, đó chính là nhà của ta.”
Vưu Minh lạnh lùng vô tình nói: “Đó là hồn phách người khác, không phải nhà của ngươi.”
Tà linh khóc lớn không ngừng: “Ta mặc kệ! Đó chính là nhà của ta! Các ngươi là người xấu! Đều là người xấu!”
Chu Viễn đứng bên cạnh nói: “Chỉ mới mở điểm thần trí mà thôi, chưa trưởng thành”
Vưu Minh gật đầu.
Dương Vinh Bảo hỏi: “Làm sao với nó bây giờ?”
Chu Viễn: “Phong ấn đi.”
Vưu Minh không ý kiến.
Tà linh nghe thấy Chu Viễn nói vậy liền ngừng khóc, như trẻ nhỏ kìm nén nước mắt, sụt sịt nói: “Không muốn bị phong ấn… Ta sẽ ngoan…”
Vưu Minh: “Ngươi làm chuyện xấu.”
Tà linh nức nở: “Ta không có làm chuyện xấu, đó là bản năng của ta, giống con người các ngươi phải ăn cơm vậy, các ngươi đâu có cảm thấy ăn cơm là việc xấu, dựa vào đâu nói việc ta làm là chuyện xấu?”
Mọi người: “…”
Dương Vinh Bảo: “Tôi, tôi cảm thấy nó nói có đạo lý…”
Vưu Minh rơi vào trầm mặc.
Chu Viễn cũng im lặng.
Vẫn là Giang Dư An cười nói: “Chi bằng giao nó cho tôi?”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Dư An, Giang Dư An đưa tay ra, tà linh mới vừa rồi không cách nào trốn thoát khỏi tay Vưu Minh nháy mắt đã xuất hiện trên tay Giang Dư An.

Tà linh nằm trên tay Giang Dư An ngoan ngoãn như chim cút, dù Giang Dư An không nắm lấy nó, nó cũng không nhúc nhích, càng không dám chạy trốn.
Chu Viễn cảnh giác hỏi: “Ngài tính xử lý nó thế nào?”
Giang Dư An câu môi nở nụ cười: “Để nó trải qua lễ rửa tội của xã hội chủ nghĩa? Trở thành tà linh tạo phúc cho xã hội?”
Vưu Minh là người đầu tiên tán thành: “Em thấy như vậy rất tốt.”
Dương Vinh Bảo ở bên cạnh giả ngu, ngược lại hắn cũng không có cách nào xử lý tà linh này.
Chu Viễn chau mày, hắn tin tưởng Vưu Minh, nhưng không có nghĩa hắn cũng tin tưởng Giang Dư An.
Người và quỷ nói cho cùng không phải cùng loại.
Giang Dư An cúi đầu hỏi tà linh: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Thanh âm tà linh run run: “Tốt, tốt lắm “
“Vậy chúng tôi đem tà linh đi.” Vưu Minh nói với hai người Chu Viễn: “Việc sau đó xong rồi tôi sẽ nói lại cho hai người biết.”
“Chắc Triệu Mục sẽ ngủ một lúc nữa.”
“Được.” Dương Vinh Bảo nhìn Chu Viễn đang ngẩn người, tự mình đưa Vưu Minh và Giang Dư An ra cửa.

Cửa mở ra, La Bối và Dương Hiên còn đang ngồi xổm trò chuyện, Dương Vinh Bảo nói: “Hai người đi đường cẩn thận.”
Vưu Minh cười với Dương Vinh Bảo.
Giang Dư An nắm lấy tay Vưu Minh.
La Bối và Dương Hiên trơ mắt nhìn Giang Dư An và Vưu Minh rời đi, ánh mắt dán chặt vào bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.
La Bối thở dài, Dương Hiên cũng thở dài.
“Hai người vào đi, đã giải quyết xong rồi, chờ người tỉnh các cậu có thể đưa người đi.” Dương Vinh Bảo để hai người La Bối đi vào.
La Bối ghé lại gần Dương Vinh Bảo hỏi: “Dương đại sư, bạn trai em thật không có chuyện gì?”
Dương Vinh Bảo: “Không sao rồi, sau này miệng cũng không còn xui xẻo nữa.”
La Bối thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Dục khống chế của anh ấy mạnh như vậy, cũng là do miệng quạ đen ảnh hưởng sao?”
Dương Vinh Bảo lắc đầu: “Đó là tính cách.”
La Bối: “…”
Ngọa tào, sớm biết thế đã không nói quay lại với nhau.
Triệu Mục ngủ hai tiếng đồng hồ mới dậy, phát hiện mình còn đang nằm trên ghế, eo mỏi lưng đau, đặc biệt là cần cổ, xương cốt toàn thân đều đau nhức, còn mệt hơn lúc ở phòng tập thể hình, cảm giác này giống như vận động quá độ vậy.
Triệu Mục ngẩng đầu, đầu óc có chút mơ hồ, dụi mắt hỏi: “Xong rồi? Tôi mơ thấy tôi đứng trước cái ghế này, trên ghế còn có một tôi đang nằm.”
Dương Vinh Bảo nói: “Không phải mơ, lúc đó là hồn phách anh ly thể, thân thể còn nằm trên ghế.”
Triệu Mục cứng người, dù tận mắt nhìn thấy, nhưng có chút không phân biệt được đâu là mộng đâu là thật, hắn vung tay: “Mặc kệ là mơ hay là thật, bây giờ tôi ổn rồi, đúng không?”
Thái độ của Triệu Mục chẳng ra gì, Dương Vinh Bảo cũng dùng thái độ chẳng ra gì, lạnh nhạt nói: “Đúng, sau này thích gì thì cứ nói cái đấy, anh tính trả thù lao bằng cách nào?”
Triệu Mục lấy điện thoại di động ra: “Tùy.”
Chờ thanh toán xong, Dương Vinh Bảo không hề khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Tiền này còn phải chuyển qua cho Vưu Minh, Vưu Minh dẫn đầu, lúc chuyển tiền qua Dương Vinh Bảo còn thấy ngại.
Quay đầu hỏi Chu Viễn: “Chúng ta cái gì cũng không làm, chỉ cho mượn chỗ, nếu lấy tiền thì trong lòng có chút không yên.”
Chu Viễn không đáp, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Dương Vinh Bảo lườm Chu Viễn: “Anh không cần tiền?”
Giọng nói thanh lãnh của Chu Viễn vang lên: “Tôi không cần, cậu lấy đi.”
Dương Vinh Bảo: “…”
Quả nhiên người có tiền khác xa người không có tiền.

Chu Viễn căn bản không thiếu chút tiền này, hơn mười tuổi người ta đã theo người nhà đi làm pháp, nhiều năm như vậy trôi qua, số tiền trong tài khoản có dùng để tắm cũng chả hết.
“Vậy tôi thu.” Dương Vinh Bảo chuyển tiền qua cho Vưu Minh, bản thân chỉ lấy một khoản nhỏ.

Gần đây Dương Vinh Bảo có chút thiếu thốn, muốn tiết kiệm một khoản tiền mua nhà.
Ở bên này một mét vuông đã có giá năm vạn rồi.
Dương Vinh Bảo thở dài nói: “Nghe nói năm ngoái mới có ba vạn thôi.”
Chu Viễn bỗng nhiên đứng lên, Dương Vinh Bảo sợ hết hồn.
Dương Vinh Bảo: “Anh làm sao vậy? Động kinh?”
Chu Viễn liếc nhìn Dương Vinh Bảo, có lúc hắn rất hâm mộ tính cách của Dương Vinh Bảo, cái gì cũng không để trong lòng, không biết là phóng khoáng thật hay là không có đầu óc nữa.
Chu Viễn không lên tiếng, tự nhiên trở về phòng.
Dương Vinh Bảo khó hiểu đứng tại chỗ: “Bệnh thần kinh à?”
Vưu Minh đón xe về nhà, lúc đi cậu không lái xe, đứng trước cổng tiểu khu bắt taxi, bên này có ít xe, ngẫu nhiên có một chiếc thì bên trong đã có khách.
Hai người ngồi vào trong xe, trong xe mở máy điều hòa, Vưu Minh dựa vào ghế nhắm mắt lại dưỡng thần.
Giang Dư An còn đang nắm tay Vưu Minh .
Tài xế nhìn hai người qua gương chiếu hậu, trề môi.
Lúc xuống xe, Vưu Minh bị Giang Dư An đánh thức, cậu nghe thấy tài xế nói: “Đã đến nơi, xin đánh giá năm sao, cám ơn.”
Vưu Minh: “Được, cực khổ rồi.”
Chờ người đi rồi, tài xế mới thở dài.
Thanh niên lễ phép như vậy, sao lại là gay cơ chứ?
Vưu Minh và Giang Dư An đi vào trong tiểu khu, lúc này mặt trời đã lặn, cả ngày hôm nay của bọn họ đã tiêu hao trên người Triệu Mục.
Vì có Giang Dư An, nên họ mới có thể làm pháp vào ban ngày.
Tà linh ngoan ngoãn nằm trên vai Vưu Minh, nó phát hiện, chỉ cần nó ở trên vai Vưu Minh thì sẽ không bị Giang Dư An quản thúc.
“Anh chuẩn bị xử lý như thế nào?” Vưu Minh hỏi: “Có cách nào tốt không?”
Giang Dư An: “Cho em làm sủng vật?”
Vưu Minh dùng ngón tay chọt chọt tà linh trên vai: “Có thể làm sủng vật?”
Tà linh đột nhiên phát ra tiếng: “Gâu gâu gâu gâu gâu —— “
Giang Dư An cười nói: “Em xem.”
Vưu Minh vô lực: “Ngoại trừ bán manh thì không còn tác dụng gì cả.”
Giang Dư An lắc đầu: “Tà linh hiếm thấy, tà linh là một luồng khí được trời đất nuôi dưỡng sinh ra thần trí, bản thân nó rất mạnh, chỉ là năng lực hơi kém.”
Tà linh vô cùng phấn khởi: “Đúng vậy, ta mạnh lắm đó!”
Giang Dư An nói tiếp: “Nó đi theo em, có thể dọa sợ phần lớn tai họa, hơn nữa còn có thể làm sủng vật, không phải rất tốt sao?”
Vưu Minh chọt tà linh, mềm mềm, như kẹo bông.
Tà linh khéo léo nói: “Đừng giết ta, ta sẽ nghe lời.”
Vưu Minh nở nụ cười: “Ngươi không có sinh, sao có thể có tử chứ?”
Tà linh ngược lại nghiêm trang nói: “Thời điểm thần trí mở ra chính là sinh, thần trí tan rã chính là tử.”
Vưu Minh rơi vào trầm tư.
Này có khác gì quỷ hồn đâu.
Quỷ hồn không có thần trí không được xem là sống.
Còn quỷ hồn mở thần trí thì sao?
Vưu Minh cười với Giang Dư An: “Được.”
Giang Dư An vươn tay, khẽ niết vành tai Vưu Minh: “Lúc tôi không ở bên cạnh, luôn lo lắng em gặp nguy hiểm.”
Vưu Minh lắc đầu: “Tuy em không quá mạnh, nhưng vẫn có năng lực tự vệ, đơn hàng không trong phạm vi năng lực em sẽ không nhận, nói đến, còn có Tiểu Phượng mà.”
Ánh mắt Giang Dư An nhu hòa như nước: “Tôi lo cho em không phải vì em không có năng lực tự vệ.”

Vưu Minh mím môi cười, hai má hơi đỏ: “Em biết.”
Hai người về đến nhà thì ba mẹ Giang đã ngủ.
Vưu Minh rón rén về phòng, những lúc thế này cậu đặc biệt hâm mộ Giang Dư An có thể bay lên, lúc di chuyển sẽ không phát ra tiếng động.
Về phòng, Vưu Minh mới thoát khỏi dáng vẻ như ăn trộm.
“Ngày mai còn phải đi gặp chú Trịnh.” Vưu Minh rửa mặt xong, nằm trên giường, không nhịn được ngáp dài.
Khoảng thời gian này Sở Tòan vẫn giữ liên lạc với cậu, trải qua chuyện lần trước, Sở Toàn yên lặng một thời gian dài, có lẽ đã hồi phục tinh thần, nên lại muốn giới thiệu sinh ý cho Vưu Minh, Vưu Minh lại nói dạo gần đây quá bận, nên hẹn lúc khác.
Vưu Minh tự mình hiểu rõ, nếu không phải do Sở Toàn tận tâm tận lực dẫn mối, dựa vào cậu thì không nhận được đơn hàng.
Cậu giao thiệp không rộng rãi được như Sở Toàn, nhiều nhất chỉ quảng cáo trên internet một chút, nhưng chắc cũng chẳng có ai tin.
Giang Dư An cũng không khuyên Vưu Minh nghỉ ngơi.
Anh nhìn ra được, mặc dù mệt, nhưng Vưu Minh cảm thấy thỏa mãn.
Số tiền trong tài khoải chậm rãi tăng lên, dù bận rộn nhưng Vưu Minh cảm thấy thành công, nếu rảnh rỗi ngược lại làm cậu không thoải mái.
“Vậy tối nay ngủ sớm đi, không làm khó em.” Giang Dư An tắt đèn, ôm Vưu Minh, đơn thuần ngủ.
Vưu Minh còn muốn tán gẫu với Giang Dư An, bất đắc dĩ mí mắt đã dính vào nhau, cậu nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trong bóng tối, Giang Dư An chăm chú nhìn mặt Vưu Minh.
Anh hi vọng Vưu Minh vẫn luôn như vậy, vì sự nghiệp yêu thích mà bận rộn, sẽ không vì tác động bên ngoài mà thay đổi.
Giang Dư An cúi đầu hôn lên trán Vưu Minh, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Lúc Vưu Minh tỉnh dậy Giang Dư An đã không còn trong phòng, cậu mặc quần áo đi rửa mặt.

Lúc đánh răng chợt nhớ đến tà linh mang về hôm qua, cậu đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy tà linh đang bám trên ghế mới thở phào nhẹ nhõm.
Tà linh trở nên lớn hơn hôm qua, hôm qua chỉ lớn bắng nắm tay, hôm nay đã lớn như con chó con.
Nhìn thấy Vưu Minh đi ra còn vô cùng nịnh nọt nói: “A! Ngươi thật xinh đẹp!”
Vưu Minh giơ bàn chải đánh răng, vẻ mặt mê man.
Tà linh còn đang ca ngợi cậu: “Mắt ngươi còn to hơn chuông đồng! Thật xinh đẹp nha!”
Vưu Minh dở khóc dở cười: “Mắt bò cũng không to được như chuông đồng đâu.”
Tuy rằng xinh đẹp là một từ hay, nam nữ đều có thể dùng, nhưng Vưu Minh luôn cảm thấy quái quái.
Vưu Minh nói với tà linh: “Ngươi đừng khen ta.”
Tà linh nhảy nhảy đến trên vai Vưu Minh: “Lão đại nói á! Kêu ta bảo vệ ngươi!”
Vưu Minh: “Lão đại?”
Tà linh đắc ý nói: “Ta nghe những ác quỷ kia đều gọi như vậy, ngươi không thể nói với hắn, đây là bí mật của chúng ta.”
Vưu Minh có chung bí mật với tà linh: “…”
“Nếu ngươi muốn nguyền rủa ai cứ nói với ta!” Tà linh mở to mắt: “Ta rất lợi hại, ta tạm thời bám vào cổ họng ngươi, đợi ngươi nguyền rủa xong ta lại đi ra.”
Vưu Minh: “Cám ơn, không cần.”
Con ngươi tà linh chuyển động: “Ngươi sẽ cần.”
Có lẽ tà linh chính là như vậy, luôn muốn dẫn dụ người lạc lối.
Vưu Minh vừa muốn ra khỏi phòng, điện thoại lại đổ chuông, là mẹ Vưu gọi.
Vưu Minh vừa bắt máy, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy mẹ Vưu luống cuống nói: “Tiểu Minh, con nhanh nhanh đến công ty, ông nội con bọn họ đến công ty, ba con bị tức ngất, bọn họ còn đang ầm ĩ.”
Vưu Minh vội vàng ra cửa: “Mẹ, mẹ đừng gấp, bây giờ mẹ đang ở công ty sao?”
Mẹ Vưu: “Có, mẹ ở.”
Người mạnh mẽ như mẹ Vưu còn bị bức đến luống cuống như vậy, Vưu Minh có thể đoán được mấy người ông nội đã làm gì.
Đơn giản là mang theo một đống thân thích đến công ty gây sự tạo áp lực, công ty muốn tiếp tục làm việc thì nhất định phải thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.
Báo cảnh sát cũng vô dụng, loại gút mắc người nhà như thế này, cảnh sát không muốn quản, tránh cho chọc phiền toái, có đến cũng chỉ khuyên bảo là chính.
“Tiểu Minh, ăn sáng bây giờ đó, con đi đâu thế?” Mẹ Giang từ phòng bếp thò đầu ra.
Ba Giang ngồi trong phòng khách xem TV, cũng hỏi: “Có chuyện gấp hả?”
Vưu Minh vừa đổi giày vừa nói: “Công ty trong nhà xảy ra chút chuyện, con qua đó xem, ba mẹ ăn đi.”
Vưu Minh đi rồi, mẹ Giang mới thở dài: “Con trai sáng sớm đã chạy, giờ con dâu cũng chạy, sớm biết chỉ có hai chúng ta ăn tôi đã không xuống bếp, để mấy dì làm được rồi.”
Ba Giang cười híp mắt: “Bọn nhỏ không ở thì tôi cổ vũ cho bà.”
Mẹ Giang thở dài: “Đành vậy.”
Vưu Minh lái xe đến công ty, may mắn một đường không gặp phải đèn đỏ, sau khi đến nơi liền trực tiếp xông lên lầu.
Thân thích Vưu gia như kẹo mạch nha, vì có ba Vưu như hạc trong bầy gà, thân thích xa lắc xa lơ cũng muốn đến chiếm tiện nghi, đặc biệt có kẻ cầm đầu là ba mẹ đẻ của ba Vưu, làm bọn họ càng thêm lớn gan.

Lúc Vưu Minh đi vào, nhân viên trong công ty đều không còn làm việc nữa, thật sự là không làm được, có mấy cái bàn đều đã bị lật ngược lên, máy vi tính cũng bị bể mấy cái, văn kiện rơi đầy đất.
“Tiểu Minh!” Mẹ Vưu chạy đến gần Vưu Minh, bà tức đến đỏ mặt: “Đã đưa ba con đến bệnh viện, nếu không phải có mẹ, bọn họ còn muốn chạy theo đến bệnh viện! Thứ người gì không biết!”
“Mẹ Vưu Minh, bà nói đạo lý chút đi! Chính nhà các người không tình nghĩa!” Một bà con xa lên tiếng: “Nhà các người có tiền như vậy, còn mở công ty lớn, lại không quan tâm họ hàng anh em?! Đi đâu cũng không có cái kiểu đó! Bà nói có đúng không!”
“Bác trai bác gái còn nằm trong bệnh viện! Không đủ tiền chữa bệnh, nhà các người lại ăn ngon mặc đẹp, ngay cả anh ruột chị dâu cũng không quan tâm!”
Bà nội Vưu bắt đầu khóc lóc kể lể với nhân viên trong công ty: “Chúng tôi nhọc nhằn khổ sở nuôi nó khôn lớn, ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu năm trời! Nó phát đạt không thèm nhìn đến chúng tôi nữa, cũng không quan tâm anh nó, nếu không phải có anh nó, nó làm sao được ăn học đến nơi đến chốn a! Còn lừa chúng tôi nói trong nhà không có tiền, có tiền mở công ty, lại không có tiền cho anh trai chữa bệnh hả…”
Bà nội Vưu vỗ đầu mình kêu khóc: “Ông trời ơi! Sao tôi lại sinh ra đứa con như vậy!”
Mẹ Vưu lửa giận ngút trời: “Tôi phi! Các người muốn tiền đến điên rồi?! Nhà của các người, xe của các người, cái nào không phải do chồng tôi mua? Chồng tôi có bắt các người trả lại sao?”
“Chồng tôi không cho các người tiền dưỡng lão hả? Các người là nuôi con trai chứ không phải nuôi Thần Tài!”
“Ngày hôm nay tôi đứng đây nói hết, không quản các người là thân thích xa hay gần, đừng mong lấy được một đồng của nhà tôi!”
Vưu Minh vỗ nhẹ vai mẹ Vưu.
Vưu Minh biết mẹ Vưu muốn cá chết lưới rách, thế nhưng công ty không hoạt động, bọn họ không tổn thất cái gì, chỉ có tâm huyết, nỗ lực của ba mẹ Vưu trôi theo dòng nước.
“Bà nội, đứng lên đi, có chuyện gì chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói.” Vưu Minh đi tới bên cạnh bà nội Vưu, không cho cự tuyệt đỡ người dậy, bà nội Vưu vốn còn muốn khóc, lại bị ánh mắt đáng sợ của Vưu Minh dọa rụt trở lại.
Ánh mắt nhìn bà thật giống như không phải nhìn con người, mà là một vật chết.
Có người nói: “Nhìn xem, vẫn là Tiểu Vưu được ăn học đàng hoàng hiểu chuyện, làm cha mẹ lại không hiểu chuyện được như đứa nhỏ, có xấu hổ hay không?”
Mẹ Vưu tức đến muốn xông tới đánh người.
Nhưng bà biết con trai chưa bao giờ làm chuyện mình không nắm chắc, cũng sẽ không để đám họ hàng thân thích này chiếm tiện nghi, bà chỉ đành làm như không nghe thấy.
Đám thân thích còn muốn ầm ĩ, ít nhất là ầm ĩ đến khi Vưu Minh cho một lời đảm bảo.
Công ty nói nhao nhao thì thầm mà như cái chợ.
Vưu Minh: “Làm hư hỏng bàn làm việc máy tính, tài vật của công ty, tôi cũng không truy cứu với mọi người, nếu mọi người còn tiếp tục ở đây ầm ĩ, tôi cũng chỉ đành báo cảnh sát, sự việc không lớn, nhiều nhất cũng chỉ ngồi xổm trong nhà giam mấy ngày thôi.”
Đám người trở nên yên tĩnh.
“Mày đừng hù dọa người!” Vưu Thành mặt âm trầm nói.
Gã thoạt nhìn già hơn trước nhiều, rõ ràng là thanh niên mới hơn hai mươi, trên mặt không có nếp nhăn, nhưng khí chất đã khác.
Khí chất thiếu gia nhà giàu được ba Vưu dưỡng ra đã không còn, chỉ còn lại tàn nhẫn cùng cừu hận.
Tướng từ tâm sinh, không phải hoàn toàn không có đạo lý.
Vưu Minh cười nói: “Anh họ có mặt ở đây, tất nhiên biết tôi chưa bao giờ hù người.”
“Các người là muốn đến tìm công đạo, chứ không phải muốn ngồi xổm trong nhà giam đi?”
Đám thân thích có chút do dự, bọn họ quả thật chỉ muốn đến ầm ĩ, xem có thể lấy được chỗ tốt nào không mà thôi.
Là Vưu Thành hứa hẹn với bọn họ, nhiều nhất chỉ phải xin lỗi, khẳng định không để bọn họ đi một chuyến tay không.
Nhưng ầm ĩ đến đồn cảnh sát thì tính chất đã khác.
Vưu Minh có thể sẽ không gây phiền phức với ông bà nội cùng anh họ, nhưng họ hàng xa mấy đời như họ thì chưa chắc.
Vưu Minh đỡ bà nội Vưu: “Vậy chúng ta ra ngoài trước.”
Cả người bà nội Vưu cứng ngắc, không thể phản kháng mặc cho Vưu Minh đỡ ra ngoài.
Trong mắt Vưu Minh không có một tia cảm xúc dư thừa.
Cậu rõ ràng, chỉ có cho bọn họ một bài học, một bài học khắc sâu suốt đời, mới có thể làm bọn họ không tiếp tục đến gây phiền phức.
Bằng không, tiền của Vưu gia như xương cho chó vậy, chỉ cần chó đói bụng thì sẽ nhớ đến xương, một lần không được thì sẽ có lần thứ hai thứ ba.
Mấy lần trước giáo huấn không đủ, bọn họ mới có thể lặp đi lặp lại nhiều lần.
Ông nội Vưu là người sĩ diện hão, chuyện ầm ĩ ông chỉ để bà nội Vưu cầm đầu, bây giờ bà nội Vưu bị Vưu Minh đưa đi, ông cũng chỉ đành đi theo sau.

Vưu Thành kéo ông mấy lần, ông cũng không dừng lại.
Cũng không thể để ông làm ầm ĩ chứ? Chuyện mất mặt này ông sẽ không làm.
Vưu Minh đưa bọn họ đến bãi đất trống phụ cận, nơi này còn chưa bắt đầu thi công.
Đến nơi, Vưu Minh lập tức bấm thủ quyết làm phép che mắt.
Chuyện xảy ra ở đây người bên ngoài sẽ không nhìn thấy được.
Người qua đường không nhìn thấy ai trong công trường, cũng không nghe được tiếng động.
Vưu Minh mỉm cười xoay người, nụ cười của cậu giống y đúc Giang Dư An.
“Trước hết các người nói ra xem các người muốn cái gì đi?”
Tà linh trên vai Vưu Minh hưng phấn mở to mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play