La Bối là kiểu người dễ quen, cụ thể là vừa vào quán cà phê đã chen vào ngồi bên cạnh Vưu Minh, còn ân cần hỏi Vưu Minh thích uống gì, thích ăn gì, trình độ nhiệt tình còn hơn một bậc so với Dương Hiên lúc trước.
Vưu Minh vừa gọi một ly cappuccino, cậu ta lập tức nói: “Em cũng rất thích uống cái này, cảm thấy uống ngon hơn cà phê nhiều.
”
Vưu Minh lại gọi chút điểm tâm ngọt, cậu ta lại tiếp tục khen.
Dương Hiên ở bên cạnh chỉ biết trợn trắng mắt.
La Bối nhìn thấy cũng làm như không thấy.
Vốn Vưu Minh cho rằng gặp phải chuyện như vậy La Bối sẽ sốt ruột, nhưng nhìn cậu ta lúc này lại như không vội, còn thản nhiên liếc mắt đưa tình với cậu, là một cao thủ tự biên tự diễn.
Vẫn là Dương Hiên nhắc nhở: “Mày có việc liền nói, nếu không thật sự mặc kệ mày đó.
”
La Bối trừng mắt với Dương Hiên, bắt đầu nói: “Vốn lúc đầu em và bạn trai cũ quen biết thì không có tính đến việc yêu đương, yêu rồi sẽ có người quản, tính cách em thích tự do, là do anh ta theo đuổi không buông em mới đồng ý.
”
“Hơn nữa lần trước cãi nhau, là do anh ta hiểu lầm em ra ngoài hẹn hò với người khác, em giải thích thế nào cũng không nghe.
”
“Sau đó em tức giận, liền nói đúng vậy, cũng không phải anh ta thì không thể.
”
“Sau đó anh ta tức giận.
”
Dương Hiên mặt không cảm xúc: “Là tao, tao cũng giận, mày là đang nói tiếng người à?”
La Bối biệt nữu nói: “Từ lúc bắt đầu yêu đương với anh ta, tao chưa bao giờ tìm người khác.
”
Nói xong còn cường điệu với Dương Hiên: “Mày không được nói cho người khác biết.
”
Dương Hiên ăn pancake xoài, trợn trắng mắt nói: “Ok, tao nhất định không nói.
”
La Bối chưa bao giờ thiếu nam nhân, từ khi sinh ra đến bây giờ lại vẫn còn độc thân, thực sự là nghẹn chết.
Vưu Minh hỏi La Bối: “Lúc ở bên nhau cậu chưa từng cảm thấy miệng anh ta xui xẻo sao?”
La Bối: “Cảm thấy nha, dự báo thời tiết nói ngày mai không mưa, anh ta nói mây đen nhiều như vậy nhất định sẽ mưa, dự báo thời tiết sai rồi, kết quả hôm sau mưa thật, em vẫn luôn nghĩ là do dự báo thời tiết sai thật.
”
“Trừ thời tiết ra còn có nhiều cái khác.
” La Bối gập ngón tay tính: “Ra ngoài du lịch nói hành lý nhất định sẽ bị trộm, bị trộm thật.
”
“Nói thẻ ngân hàng của em nhất định sẽ bị trừ.
”
“Còn nói công ty em không ra sao, không quá mấy ngày nhất định sẽ đóng cửa.
”
La Bối nói đến tự mình hăng say: “Sao mình lại đồng ý quen anh ta chứ? Ánh mắt như thế nào đây? Không chỉ miệng lưỡi xui xẻo, còn là người chủ nghĩa bi quan, đi ra ngoài du lịch chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vui vẻ, toàn nghĩ đến chuyện xấu.
”
“Anh ta hẳn là không biết mình là ngôn linh.
” Vưu Minh uống một ngụm cappuccino, uống xong mới nhận ra là mình gọi sai, nên gọi latte mới đúng.
La Bối: “Em thấy anh ta nguyền rủa em rất sắc bén, rất sảng khoái, nhất định anh ta biết mình là ngôn linh, gieo tai họa cho tiểu nam sinh ngây thơ là em.
”
Dương Hiên làm ra động tác nôn mửa.
Vưu Minh hỏi: “Trừ những việc đó ra còn có chuyện gì kỳ lạ không?”
La Bối sờ gáy: “Chuyện kỳ lạ hả? Nhiều lắm, ví dụ như nửa đêm đi xuỵt xuỵt, kết quả anh ta quần cũng chưa kéo lên, đứng trong WC ngủ, còn hay nói mình gặp ác mộng, mỗi lần làm xong ác mộng cũng phải…”
Dương Hiên giục: “Cũng phải làm gì?”
La Bối cúi đầu, ngượng ngùng nói: “XXX tao.
”
Dương Hiên cùng Vưu Minh cả người run lên.
Thức ăn cho chó quá mức nghẹn người, bọn họ từ chối ăn.
Đại khái là phát hiện bầu không khí không đúng lắm, La Bối liền thay đổi đề tài: “Kỳ thực anh ta rất tốt, nếu không phải anh ta muốn quản em, em cũng không đến nỗi cãi nhau với anh ta.
”
“Vừa đẹp trai vừa có tiền, còn hào phóng.
” La Bối thở dài: “Là soái ca cơ bắp chỉ có thể gặp không thể cầu.
”
Dương Hiên đã khinh thường lên đến trời: “Vậy còn không biết giữ, tao xem mày chính là đồ ngu.
”
La Bối không phục: “Mày nói xem, yêu đương mà bạn trai suốt ngày kiểm tra điện thoại của mày, ra cửa còn phải cộng hưởng định vị, đi ngang qua chỗ nào có khách sạn, anh ta lập tức gọi điện thoại đến, mày còn phải đi theo giải thích.
”
“Nhận điện thoại cũng không được tránh mặt anh ta, tránh đi anh ta liền nói trong lòng có quỷ.
”
“Ra bên ngoài nhất định phải nắm tay, đặc biệt là lúc bạn bè tụ hội, anh ta lại thể hiện chủ quyền.
”
“Phiền muốn chết luôn, phiền giống y như Đường Tăng trong Đại Thoại Tây Du ấy.
” La Bối thở dài: “Con người không ai là hoàn mỹ hết, lớn lên đẹp trai có cơ bắp vẫn còn độc thân, hoàn mỹ như thế mà lớn lên vẫn chưa có người yêu thì nhất định có vấn đề! Đáng thương tao lúc đầu bị sắc đẹp mê hoặc.
”
Vưu Minh ngắt lời, cứ để cho cậu ta nói không chừng cậu ta có thể nói tiếp mấy tiếng đồng hồ nữa.
“Cậu có phương thức liên lạc của anh ta chứ? Tốt nhất là có thể gặp mặt để tôi nhìn thử xem.
” Vưu Minh nói.
Hiện tại Vưu Minh nghi ngờ bản thân anh ta không biết mình là ngôn linh, tùy tiện nói cho anh ta biết có thể sẽ phản tác dụng.
La Bối rối rắm: “Hẹn gặp?”
Vưu Minh gật đầu.
La Bối rầu rĩ nói: “Em hẹn anh ta thì khác nào cúi đầu với anh ta trước?”
Dương Hiên: “Mày đã có bạn trai mới, sợ cái gì?.
”
La Bối nhỏ giọng nói: “Tao lừa mày đó, thực ra không có, chính là không dùng được đồ chơi.
”
Dương Hiên choáng váng: “Mày lừa tao thì có lợi gì?”
La Bối: “Như vậy thể hiện được tao tương đối có mị lực.
”
Dương Hiên: “…”
Bạn trai La Bối xem như phú nhị đại, lại là con trai một trong nhà, vốn dĩ gia cảnh không kém, sau khi quê nhà phá dỡ liền trở thành dòng dõi có tiền, ở quê còn có bảy gian nhà cho thuê, sinh hoạt không lo, ba mẹ anh ta để anh ta thu tiền thuê nhà, tiền thu vào chính là của anh ta.
La Bối và anh ta quen nhau ở quán bar, tất nhiên là gay bar, hai người ‘tình chàng ý thiếp’, nhìn nhau vừa mắt liền dẫn nhau đi thuê phòng.
Sau đó trở thành người yêu.
La Bối gọi điện thoại cho Triệu Mục, khí chất cả người thay đổi, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
La Bối nói: “Ngày mai ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm?”
Không biết bên kia nói gì, ngữ khí La Bối không tốt lắm, nói: “Rốt cục anh có tới hay không?”
Bên kia lại nói vài câu, lúc này La Bối mới nói: “Quán hồng trà, trưa mai, đừng tới trễ.
”
Cúp điện thoại, La Bối cười với Vưu Minh và Dương Hiên: “Hẹn xong rồi, anh ta chính là như vậy, chỉ giỏi mạnh miệng.
”
Thời điểm nhắc đến Triệu Mục, tuy La Bối dùng ngữ khí ghét bỏ, nhưng vẻ mặt lại làm bại lộ tâm tư, nói là mừng tít mắt cũng không quá đáng.
Lúc ba người tách ra, Dương Hiên nói với Vưu Minh: “Tôi đoán lần này nó muốn hồi tâm.
”
Vưu Minh không có hứng thú với sinh hoạt tình cảm của người khác, cậu chỉ có hứng thú với tình cảm của mình.
Xưa nay ngôn linh luôn là lúc linh lúc không, nếu là sinh hoạt hàng ngày thì cũng không sao, sợ nhất là mình hoặc người bên cạnh gặp xui xẻo.
Nếu năng lực càng lúc càng mạnh, thì phạm vi ảnh hưởng sẽ càng lúc càng rộng, đó không phải chuyện tốt đẹp gì.
Vưu Minh muốn giải quyết việc này.
Trưa hôm sau, Vưu Minh và Dương Hiên cùng đến quán ăn, La Bối đã sớm chờ ở quán.
Cậu ta còn nhớ khẩu vị hôm qua của Vưu Minh, đã gọi đồ uống cho cậu và Dương Hiên.
Vưu Minh nhìn cappuccino trước mặt, lịch sự nói cám ơn, hôm qua cậu chỉ là gọi sai thôi.
Nhưng không thể không thừa nhận, lúc La Bối không bày ra dáng vẻ hoa si, thì là một người rất săn sóc.
Chắc là biết được Vưu Minh không thích bị mình sáp vào, La Bối cũng không tiếp tục xà nẹo nữa, trở nên rất đàng hoàng nghiêm túc.
Triệu Mục cao gần một mét chín, ngũ quan rõ ràng, một thân chính khí, mũi cao trán rộng, thoạt nhìn là người rất nghiêm túc.
Lúc anh ta đến vừa lúc La Bối đang đứng, hai người đứng chung một chỗ, thể hiện rõ cái gì gọi là chênh lệch chiều cao đáng yêu.
“Bọn họ là ai?” Triệu Mục cau mày, hắn còn tưởng La Bối tìm hắn xin lỗi, xin lỗi còn mang theo người khác hả?
La Bối: “Bạn em, ngồi đi, đứng ngốc đó làm gì?”
Triệu Mục ngồi xuống, quan sát Dương Hiên và Vưu Minh mấy lần, cuối cùng chau mày nhìn Vưu Minh.
“Anh ta chính là bạn trai mới của em?” Địch ý Triệu Mục dành cho Vưu Minh vừa nhìn đã nhận ra, hắn trào phúng: “Tôi nhìn thấy cũng chả ra sao.
”
Lời này nói ra hắn cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn ép bản thân phải cường thế.
Bốn người ngồi phòng riêng, yên tĩnh, ngồi trong phòng có nói chuyện lớn tiếng cũng không lo bị bên ngoài nghe thấy.
La Bối vừa muốn mở miệng, Vưu Minh đã vào thẳng vấn đề: “Anh không biết mình là ngôn linh?”
Triệu Mục: “Ngôn cái gì?”
Vưu Minh: “Ngôn linh, từ nhỏ lời anh nói lúc linh lúc không, anh không biết?”
Triệu Mục hồ nghi nói: “Làm sao anh biết? La Bối nói với anh?”
Vưu Minh gật đầu.
Triệu Mục giương mắt nhìn La Bối: “La Bối, em đừng quá đáng! Chia tay rồi còn nói xấu tôi với người khác?”
La Bối không chút yếu thế: “Em nói xấu anh cái gì? Điều em nói đều là sự thật, anh dám nói anh không phải miệng quạ đen không?”
Triệu Mục và La Bối tựa như hai con gà chọi, cứ thế trừng mắt nhìn nhau.
Vẫn là Vưu Minh nói: “Từ nhỏ anh đã như vậy, hay là đột nhiên trở nên như vậy?”
Triệu Mục khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế: “Sao tôi phải nói cho anh biết? Nói cho anh biết thì tôi có lợi ích gì?”
Vưu Minh: “Anh chẳng có lợi ích gì, mà còn phải trả thù lao cho tôi.
”
Triệu Mục xì cười: “Thôi đi, muốn tiền đến điên rồi hả, La Bối nói gì với anh? Có phải nói tôi có rất nhiều tiền?”
Dương Hiên không vui nói: ‘Vưu ca của tôi mà thèm tiền của anh hả, nhà Vưu ca rất…”
Dương Hiên còn chưa dứt lời, Vưu Minh đã vỗ lên vai cậu ta, Dương Hiên vội vàng ngậm miệng.
Tiền của không nên lộ ra ngòai, vẫn nên cẩn thận mới tốt.
Vưu Minh nhìn Triệu Mục: “Tình huống của anh chính là ngôn linh, là thể chất đặc thù, khi linh khi không, hoặc không nói chuyện, hoặc không nói đến chuyện xấu, hoặc phải nghĩ cách trị tận gốc.
”
Triệu Mục không tin: “Anh là giang hồ bịp bợm La Bối tìm được ở đâu tới? Sao lại không có đạo đức nghề nghiệp như vậy? Ít nhất cũng phải có vài chiêu lừa gạt chứ, ví dụ như tay không cho vào chảo dầu nóng ấy.
”
Dương Hiên tức giận đến mức sắp nhịn không được, La Bối ngồi bên cạnh nói: “Nếu anh chịu chữa trị, em đồng ý quay lại với anh.
”
Triệu Mục liếc nhìn La Bối: “Em tưởng mình quý giá lắm hả? Em nói sao thì tôi phải làm vậy?”
La Bối chụp lấy túi xách, trừng mắt giận dữ: “Không muốn thì thôi, sau này chúng ta đường ai nấy đi, cả đời này cũng đừng gặp lại!”
Nói xong liền muốn rời đi.
Triệu Mục lập tức đứng lên, gào về phía bóng lưng của La Bối: “Con mẹ nó, em không thể nói vài cậu dễ nghe, khuyên tôi thêm một hồi hả?!”