Trên tàu rất ồn ào, có nhân viên tàu đẩy xe thức ăn đến từng toa.
Bây giờ trên tàu hỏa cũng có máy điều hòa, không đến mức quá nóng, chỉ là có chút khó ngửi, còn có tiếng người xem phim truyền hình, tiếng chơi game.
Nam nhân chiếm chỗ cho rằng bọn Vưu Minh đã không còn cách nào với mình.
Người trẻ tuổi đều sĩ diện hão, không dám nháo ầm ĩ như người lớn tuổi.
Nhân viên tàu cũng không còn cách nào, ngữ khí không tốt nói: “Cậu không nên làm ầm ĩ, là cậu không đúng.
”
Nam nhân tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi mang theo con nhỏ, người trẻ tuổi nhường một chút thì làm sao? Lẽ nào sau này bọn họ không làm cha à?”
Vưu Minh: “Chưa biết chừng.
”
Mọi người: “…”
Nam nhân co rút khóe miệng, gã lớn lên hung ác, cơ mặt co rút liền lộ ra vẻ dữ tợn, gã khinh bỉ nói: “Người trẻ tuổi bây giờ , ài.
”
Nhân viên tàu liếc nhìn Vưu Minh, vừa muốn mở miệng, Vưu Minh đã bắt đầu.
Từ khi không cần đến bệnh viện nữa, sức khỏe cậu tốt lên rất nhiều, tuy không tính là khí lực lớn, nhưng tuyệt đối không phải nhỏ.
Vưu Minh chế trụ cánh tay nam nhân, dùng sức kéo lên, nam nhân bị Vưu Minh kéo đến lảo đảo, ngã nhào ra sàn.
Nam nhân ngỡ ngàng, lập tức quát to: “Đánh người rồi! Đánh người rồi! Đây chính là cố ý gây thương tích!”
Vưu Minh cười lạnh: “Muốn đi bệnh viện kiểm tra không?”
Nam nhân vội vàng gật đầu: “Khẳng định phải đi bệnh viện!”
Vưu Minh nói: “Nếu như kiểm tra không ra thương tích, vậy anh chính là tống tiền, nếu anh xác định phải đi, vậy đến trạm kế tiếp chúng ta xuống, đi đến bệnh viện gần nhất.
Nếu anh không có thương tích thì anh phải bồi thường tiền, không muốn bồi thường tiền thì có thể bị tạm giam, anh cảm thấy sao? Cuộc mua bán này có lời chứ?”
Nam nhân cứng đờ cả người.
Vưu Minh bình thản nói: “Tôi không cần đi làm, có rất nhiều thời cùng anh ầm ĩ, anh muốn ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ thế ấy.
”
“Hoặc là tôi đi tìm luật sư cùng anh, mỗi bên tìm một người, chúng ta ra tòa.
”
Nam nhân mạnh miệng, không muốn yếu thế: “Đi thì đi! Dù sao tôi bị thương, nhất định phải có chỗ ngồi.
”
Vưu Minh nói với Nhậm Phát Tài: “Đi qua ngồi đi.
”
Nhâm Phát Tài: “… A?”
Vưu Minh hất cằm, Nhâm Phát Tài nhận được chỉ thị, vô cùng ngoan ngoãn đi sang ngồi.
Nhân viên tàu cũng mờ mịt, không biết bản thân nên làm gì bây giờ.
Vưu Minh nói với nhân viên tàu: “Làm phiền dì rồi, dì đi làm việc đi.
”
Trước khi rời đi, nhân viên tàu nhỏ giọng nói với Vưu Minh: “Đừng nên dây dưa với loại người này, loại người này vì tiền cái gì cũng có thể làm.
”
Nhân viên tàu không cưỡng chế kéo kẻ vô lại này rời khỏi chỗ cũng vì sợ bị ăn vạ, đến lúc đó việc làm cũng có thể mất.
Chuyện như vậy kẻ vô lại sẽ không chịu thiệt, chịu thiệt đều là người đàng hoàng.
Vưu Minh cười nói: “Không sao đâu ạ.
”
Dì nhân viên vẫn không yên lòng: “Vậy lát nữa dì quay lại xem.
”
Chờ dì nhân viên đi rồ, nam nhân vẻ mặt hung ác đứng đó cùng Vưu Minh, bên cạnh cũng có hành khách nhiệt tình nói: “Tướng mạo anh cường tráng như vậy lại đi giành chỗ với một đứa nhỏ, không thấy mất mặt à.
”
Nam nhân tàn bạo trừng mắt: “Con mẹ nó ai cần ông quản, lão già, ông tự lo lấy thân mình đi, đừng tự rước phiền vào thân.
”
Hành khách nhiệt tình nọ là một ông cụ, tóc hoa râm, bị nam nhân nói thế cũng nổi lên tính tình: “Không phải vừa rồi anh còn mở miệng nói kính già yêu trẻ à, sao, tôi không phải người già hả?”
Nam nhân hùng hùng hổ hổ: “Ông là lão bất tử, tôi đoán con cái ông cũng mong ông chết sớm đi.
”
Cụ ông tức giận đến đỏ mặt: “Ba anh nhất định là bị thứ con bất hiếu như anh làm tức chết!”
Nam nhân: “Làm sao ông biết? Mấy lão già các ông đều giống nhau, sống chỉ lãng phí không khí, chỉ biết hút máu con cái, nói không chừng con ông cũng muốn rút gân lột da ông ném ông xuống cống rãnh đó!”
Cụ ông tức giận đến vỗ đùi bùm bụp.
Vưu Minh duỗi chân, nam nhân còn chưa kịp phản ứng mặt đã cắm xuống đất.
Gã từ trên mặt sàn lồm cồm bò dậy, nắm lấy cổ áo Vưu Minh, kéo cậu đến trước mặt, gương mặt vặn vẹo đến cực hạn: “Con mẹ mày làm gì đó? Muốn chết phải không?”
Vưu Minh bị mùi hôi miệng của gã phun đầy mặt, nhìn cái răng đen của gã, cậu nhíu mày ghét bỏ, sau đó đưa tay gỡ từng ngón tay của gã ra.
Nam nhân dùng hết sức, Vưu Minh lại thoải mái gỡ tay gã.
Nam nhân cắn chặt răng, trên trán nổi gân xanh, dùng sức đến mức bắp thịt căng chặt, nhưng vẫn không khống chế được Vưu Minh.
“Nếu muốn động thủ, tôi kiến nghị anh nên xuống tàu với tôi.
” Vưu Minh không thích bạo lực, nhưng có lúc bạo lực có thể giải quyết được một số vấn đề, thậm chí, cậu còn không cho Tiểu Phượng ra tay.
Chuyện của quỷ, Tiểu Phượng ra tay cậu không ý kiến, nhưng chuyện của người, tốt nhất cậu vẫn nên tự mình giải quyết.
Cảm nhận được sức mạnh của Vưu Minh, mặt nam nhân đen lại, hừ mũi, không tiếp tục nói chuyện với Vưu Minh.
Trong toa tàu này đa số là người già và phụ nữ, không ai dám đứng ra nói chuyện, nam nhân này thoạt nhìn quá hung ác.
Rất nhiều người có quan niệm ra bên ngoài thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không muốn chọc phải người hung ác, đặc biệt là nam nhân cường tráng.
Không ai muốn bị thương.
Nam nhân không tiếp tục chen ngồi ghế, mà đứng bên cạnh Vưu Minh, chốc chốc thì khụ đàm, chốc chốc thì hắt hơi, chính là muốn Vưu Minh ghê tởm.
Vưu Minh thấy phiền, Nhâm Phát Tài nói với cậu: “Ngài đứng mệt rồi, để tôi xích vào, ngài ngồi một lát đi.
”
Nói xong Nhâm Phát Tài liền ngồi dịch vào bên trong, Vưu Minh còn chưa kịp ngồi, nam nhân đã chen ngồi xuống, còn dương dương tự đắc nhìn cậu.
Kết quả còn chưa đắc ý xong, đã bị Nhâm Phát Tài dùng mông đẩy ngã ra sàn.
Nhâm Phát Tài trưng ra vẻ mặt ngây ngô: “Thật ngại quá, mông tôi hơi lớn.
”
Bên cạnh có người cười ra tiếng.
Trên mặt cụ ông cũng không giấu được ý cười.
Nữ nhân như trước làm bộ không biết gì, chiếm lấy ghế của Vưu Minh, đứa bé trong lòng cô ta cũng chừng sáu, bảy tuổi, vẫn luôn đưa chân đạp Nhâm Phát Tài, cô ta cũng không cản, cứ để con mình đạp người ta.
Mới đầu Nhâm Phát Tài cũng không thèm để ý, dù sao sức lực trẻ con không lớn, hắn lại là xà yêu, cho dù sức lớn cũng chẳng khác nào gãi ngứa cho hắn.
Nhưng cứ đạp không ngừng thì hắn cũng thấy phiền.
Nữ nhân nhắm mắt làm bộ ngủ.
Nam nhân đứng chơi điện thoại di động, Nhâm Phát Tài phát hiện không ai để ý bên này, liền nhìn sang đứa bé.
Đứa bé cũng nhìn hắn, đang muốn phun nước miếng, Nhâm Phát Tài liền há miệng.
Miệng mở rộng đến mức con người không thể làm ra, hàm dưới của hắn tách ra khỏi xương cốt, trong miệng đỏ au như máu, lộ ra đầu lưỡi đỏ cùng cuống họng đen ngòm.
“Nha oa oa oa oa! !” Đứa bé khóc rống lên.
Nữ nhân không thể tiếp tục giả bộ ngủ nữa, cô ta ác thanh ác khí nói: “Ầm ĩ cái gì? Không thấy mẹ mày đang ngủ hả?”
Đứa bé đưa chân bắt đầu đạp cô ta, vừa đạp vừa khóc.
Nữ nhân tức giận hỏi: “Mày làm gì thế hả? Bị điên à?”
Đứa bé không khóc ngừng: “Đi! Đi!”
Nữ nhân trừng mắt: “Đi cái rắm!”
Nam nhân cũng quát: “Mày ngậm miệng lại đi, nhức đầu với mày quá, còn không im tao đánh mày đấy!”
Đứa bé không nghe, sức của nó như gãi ngứa cho Nhâm Phát Tài, nhưng nữ nhân chịu không nổi, bị đau đến nổi giận, đưa tay tát đứa bé hai phát: “Ngậm miệng lại, không cho đá!”
Nữ nhân không nương tay, mặt đứa bé nháy mắt sưng đỏ, trẻ con da non, nước mũi chảy đầy mặt.
Nhưng nó vẫn không ngừng lại, chỉ vào Nhâm Phát Tài khóc: “Ông ta là quái vật.
”
Nhâm Phát Tài vẫn là khuôn mặt thuần lương kia, vô cùng nghi hoặc nhìn nó.
Vưu Minh không nhìn thấy hành động vừa rồi của Nhâm Phát Tài, cậu nhìn đứa bé, lẽ nào đứa bé này có thể nhìn thấy nguyên hình của Nhâm Phát Tài sao?
Đứa bé khóc không ngừng, làm tất cả mọi người trong toa tàu đều cảm thấy phiền.
Có người không nhịn được nói: “Đứa nhỏ đã không muốn ngồi chỗ đó thì các người đừng ngồi nữa! Trong toa còn có người già và phụ nữ có thai! Các người có lòng công đức một chút có được hay không!”
Người nói chuyện giọng rất lớn, là một lão mụ, có bà mở đầu, nhóm chị em bên cạnh cũng theo nói: “Tôi đã lớn tuổi rồi, huyết áp cũng bị các người làm tăng cao! Nếu tôi xảy ra chuyện, các người cũng đừng hòng chạy!”
Nam nhân mặt tối sầm rống to: “Các ngưới ầm ĩ cái gì? Đã già thành như vậy còn trang điểm, muốn câu dẫn lão thái gia hả?”
Lão mụ sức chiến đấu mười phần, bắt đầu một loạt quốc mắng, muốn tục tĩu bao nhiêu liền có bấy nhiêu, mười tám đời tổ tông của nam nhân đều bị bà hỏi thăm một lượt.
Mặt nam nhân đỏ lên, thịt trên mặt đều co giật, gã hung hăng đi tới chỗ lão mụ.
Lão mụ không sợ hãi chút nào, nam nhân vừa đi qua, bà lập tức bắt đầu than trời trách đất: “Bắt nạt người già rồi! Nam nhân đánh nữ nhân trời ơi!”
“Sao mẹ hắn không để hắn chết đi! Sinh ra nên bị ngã chết !”
Lão mụ giả khóc khô gào: “Cậu đánh tôi đi! Đánh chết tôi đi! Đánh không chết được thì phải dưỡng lão đưa ma cho tôi nha!”
Nam nhân đứng trước chỗ ngồi của lão mụ, tức muốn chết, nhưng lại không dám đụng tới bà.
Gã sợ nếu động thủ thật, bà già này thật sự sẽ quấn lấy gã, nói không chừng còn phải dưỡng lão đưa ma cho bà già này thật.
Chuyện thế này từng xảy ra không ít.
“Bà im mẹ mồm đi! Nếu không tôi đánh bà thật đấy!” Nam nhân dùng biểu tình cùng ngữ khí mà mình cảm thấy hung ác nhất uy hiếm.
Lão mụ không có nửa điểm sợ hãi: “Cậu đánh đi nha! Vừa lúc tôi không có tiền, cậu nuôi tôi!”
“Ôi trời ơi…”
Sắc mặt nam nhân xanh mét, không dám ra tay, chỉ đành trừng mắt nhìn lão mụ, sau đó về lại chỗ cũ.
Kết quả gã vừa quay đầu đã nhìn thấy vợ mình ôm con đứng trên lối đi.
“Đứng đây làm gì?” Nam nhân rít ra một câu từ trong kẽ răng.
Nữ nhân lườm gã: “Con nháo, không ôm nó ra đây thì chân em sẽ bị nó đá nát.
”
Nam nhân mắng to: “Tao cho mày đứng dậy hả? Con mẹ mày không nghe lời tao, không cho tao mặt mũi đúng không?”
Nữ nhân không dám tin nhìn gã: “Ông có ý gì? Ông nghĩ ông là ai?”
Nam nhân: “Tao là nam nhân của mày!”
Nữ nhân vẻ mặt xem thường: “Ông còn biết mình là nam nhân? Sao không biết tìm chỗ cho chúng ta ngồi, không lẽ phải đứng một đường?”
Nam nhân giơ nắm đấm lên.
Nữ nhân mở to mắt: “Ông có gan thì đánh đi!”
Một đấm vung ra.