Cẩu Tử

Tuy rằng không phải tiểu khu đặc biệt xa hoa, nhưng Triệu Chí Văn rất có mắt nhìn, giá phòng khu vực này mấy năm nay tăng cao, giao thông lại thuận tiện, hai bên cửa tiểu khu còn có trạm tàu điện ngầm, đi không đến hai mươi phút là có thể vào trong nội thành.

Sau khi vào đến tiểu khu phải gặp bảo an để đăng ký, bảo an thông báo cho chủ hộ xong rồi mới có thể cho bọn họ đi vào.

“Tiên sinh, ngài có khách.” Bảo an ấn xuống số nhà Triệu Chí Văn.

Thanh âm Triệu Chi Văn là thanh âm điển hình của nam nhân trung niên, còn nồng khẩu âm vùng miền, Vưu Minh vừa nghe đã cảm thấy thân thiết, nhưng loại thân thiết này chỉ đối với khẩu âm mà thôi.

Khi Vưu Minh còn bé, ba Vưu cũng dùng khẩu âm như vậy, trong một khoảng thời gian rất dài, cứ nghe đến ngưòi nói khẩu âm này, Vưu Minh liền gọi người ta là ba.

Sau khi biết là hai người ba Vưu đến tìm, Triệu Chi Văn trầm mặc vài giây, rõ ràng là không muốn cho hai người đi lên.

“Chú Triệu.” Vưu Minh nói vào bộ đàm: “Nếu chú không để chúng cháu đi lên, thì cũng chỉ có thể gặp nhau trên tòa.”

Triệu Chí Văn: “Để bọn họ đi lên.”

Bảo an quẹt thẻ giúp hai người.

Đến cửa nhà Triệu Chí Văn, Vưu Minh nhìn ba mình, thật ra ba Vưu làm ăn không được xem là lợi hại, ông không khéo đưa đẩy, cũng không biết nhìn sắc mặt người khác, nhưng ba Vưu lại là người thành thật, cho dù tốt hay xấu cũng không oán hận người khác.

Thêm vào có mẹ Vưu đứng sau nắm giữ, ba Vưu kỳ thực cũng không thể tùy tiện dùng tiền, tiền trong tay ông có hạn, có thể sử dùng đều được mẹ Vưu ngầm cho phép, mỗi lần cần tiền đều phải hỏi qua mẹ Vưu.

Thật ra Vưu Minh hiểu được tâm trạng của ba Vưu, trước khi có gia đình, chi lớn Vưu gia không cho ba Vưu cảm giác ấm áp của gia đình, không phải con lớn, dùng sự hi sinh của anh em để được đi học, ông chậm rãi dưỡng thành thói quen lấy lòng người khác, ông cho rằng ông đối xử tốt với người khác, thì người khác cũng sẽ đối xử tốt với ông.

Thói quen này một khi đã hình thành thì rất khó thay đổi, dù hiện tại ba Vưu đã có gia đình hòa thuận, có vợ, có con, cũng không dễ thay đổi.

Nhưng mà Vưu Minh vẫn có tự tin, trước đây ba Vưu ngu hiếu ra sao, bây giờ cũng không cùng chi lớn lui tới nữa.

Không phải cứ có tuổi là sẽ trở nên thành thục, đôi khi một người thành thục chỉ trong chớp mắt.

Đứng trong thang máy, Triệu Chí Văn tầng 18.

Vưu Minh: “Năm đó ông ta giúp ba, ba đền đáp con có thể hiểu, cũng tôn trọng ý nghĩ của ba.”

Ba Vưu sững sờ, ông cho rằng con trai sẽ phê bình ông, không ngờ con trai lại hiểu ý ông như thế, trong giây lát còn muốn tiến lên ôm cậu một cái.

Vưu Minh nghiêng người tránh thoát cái ôm của ba Vưu, nói tiếp: “Nhưng ba không nên gạt mẹ và con, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì cũng cần phải thương lượng, mà không phải nghe từ miệng người khác, ba nói có đúng hay không? Ba gạt con và mẹ lấy tiền mang cho người ngoài, trong lòng ba nghĩ gì?”

Ba Vưu thở dài: “Năm đó lúc ba còn nghèo, lão cũng từng cho ba mượn tiền, ba không nói với mẹ con sợ mẹ con thấy áp lực, mẹ con cố chấp không muốn vay tiền người khác. Khi đó lão cũng mới tìm được việc làm, một tháng có mấy trăm đồng tiền lương, lại cho ba mượn một lúc hai ngàn, ông bà ta thường nói, dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó, ba cũng đâu có ngờ…”

Không hiểu vì sao, còn nghèo chân tâm đổi chân tâm, đến lúc giàu có lại không thể cùng nhau phú quý.

Vưu Minh nghĩ đến thời điểm ba mẹ mới gây dựng sự nghiệp, lúc đó một ngày bọn họ chỉ ăn hai cái bánh bao cùng rau cải muối tự tay làm.

Lúc đó hai ngàn đối với bọn họ mà nói là một khoản tiền kếch sù, Vưu Minh có thể hiểu tâm tình ba Vưu, nhưng không thể lý giải cách làm của ông ấy.

“Nếu ba muốn giúp đỡ, cũng không nhất định phải giúp bằng tiền.” Vưu Minh bước ra khỏi thang máy: “Con theo ba đến hỏi chú Triệu xem sao.”

“Ông ta nói đạo lý, con sẽ nói đạo lý, ông ta không nói đạo lý, con cũng sẽ không nói đạo lý, lúc đó ba cũng đừng trách con nói chuyện khó nghe.”

Ba Vưu gật đầu, mặt mày ủ rũ, tinh thần thật không tốt.

Vưu Minh gõ cửa, người mở cửa là một nam nhân trung niên, lão mặc quần áo ở nhà, tóc đã bạc, nhưng tướng mạo rất khá. Vưu Minh cảm tháy kỳ quái, người có tượng mạo như vậy theo lý không nên là người khắc nghiệt.

“Chú Triệu đúng không? Cháu là Vưu Minh.” Vưu Minh đi vào bên trong, ba Vưu cũng theo sau tiến vào.

Triệu Chí Văn tránh ra, để hai người đi vào: “Hai người ngồi đi, tôi đi rót trà.”

Vưu Minh và ba Vưu ngồi xuống ghế salon.

Triệu Chí Văn đặt ly trà trước mặt hai người, tự mình ngồi lên ghế đối diện. Lão có chút gầy, nói chính xác thì không phải một chút, mà là rất gầy, ai không biết còn tưởng lão bị bệnh nặng. Lão ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi nói: “Tôi biết vì sao hai người đến đây.”

Vưu Minh lễ phép nói: “Vậy cháu cũng không cần phải nói nhiều.”

Triệu Chí Văn từ trong người móc ra một tấm thẻ, đưa cho Vưu Minh: “Trong này có một trăm vạn, còn ba mươi vạn, xin cho tôi thêm chút thời gian.”

Vưu Minh cùng ba Vưu đều ngây ngẩn cả người.

Không nên dễ dàng như vậy a, nghe lão Phan bạn ba Vưu nói thì Triệu Chí Văn dường như không muốn trả lại tiền.

Triệu Chí Văn mím môi, thở dài nói: “Khoảng thời gian này tinh thần tôi có vấn đề, trí nhớ suy giảm, có lúc làm gì, nói gì không nhớ được. Lần trước ra ngoài ăn cơm với bạn, bọn họ nói tôi nói với bọn họ, nói lão Vưu là kẻ ngốc.”

“Tôi thật sự không nhớ rõ.”

“Lão Vưu đối với tôi ra sao, trong lòng tôi rõ ràng, tôi cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, biết nhà các người xảy ra chuyện, tôi để con trai bán nhà đi, mua căn nhà nhỏ hơn. Cũng may mấy năm nay giá phòng tăng cao, đổi căn khác chênh lệch chỉ có một trăm vạn.”

Ba Vưu nhìn tấm thẻ, cả người hoảng hốt.

Triệu Chí Văn: “Vốn là nói phải nhanh chóng trả tiền lại cho ông, nhưng không hiểu sao cứ kéo dài đến bây giờ.”

Triệu Chí Văn chau mày: “Tôi cũng không rõ vì sao, cứ như bị quỷ ám.”

Vưu Minh không nghi ngờ lời nói của Triệu Chí Văn, bởi vì bán nhà không phải nói bán liền có thể bán, hơn nữa hôm qua hai ba con cậu mới quyết định đến đây, lão sẽ không biết được tin tức nhanh như vậy.

Vưu Minh nhìn Triệu Chí Văn, mắt lão sưng to, viền mắt đen thìu lùi.

“Gần đây chú có đi đến chỗ nào hay không?” Vưu Minh đột nhiên hỏi: “Nghĩa địa, hoặc nơi khác?”

Triệu Chí Văn sửng sốt, nét mặt có chút sợ hãi: “Có, lần trước có về quê tảo mộ, trước kia đều là thổ táng, ngày đó mưa nhỏ, tôi chỉ đi một mình.”

Nói đến chuyện này, trên mặt Triệu Chí Văn không dấu nổi sợ hãi: “Quét mộ xong tôi muốn trở về, nhưng mãi vẫn không thể ra ngoài, ngọn núi đó là nơi tôi lớn lên từ bé, vốn rất quen thuộc.”

“Sau đó tôi mệt quá, ngồi trên một tảng đá lớn nghỉ ngơi.”

“Tiếp đó nữa, tôi bị con trai tôi đánh thức, nói tôi cả ngày không về nhà, cả nhà nửa đêm tìm tới, thấy tôi ôm bia mộ người ta ngủ say.”

“Hơn nữa đó là đoạn đường xuống núi.” Triệu Chí Văn uống một ngụm nước, đôi môi run rẩy: “Thể nhưng tôi đi mãi không thể ra ngoài.”

Vưu Minh: “Cháu mạo muội hỏi một chút, chú còn nhớ chủ nhân bia mộ chú ôm ngủ là ai không?”

Triệu Chí Văn vội vàng gật đầu: “Nhớ được, người kia rất nổi danh ở quê tôi, hắn cũng họ Triệu, tên Triệu Đại Thành. Khi còn sống là một tên côn đồ, nhân phẩm không tốt, chỉ thích vay tiền, nhưng không muốn trả, còn thích uống rượu, uống say liền đánh người, hắn cưới hai đời vợ đều bị hắn đánh chạy.”

“Sau đó hắn uống rượu trúng độc, không có người thân, vẫn là người trong thôn quyên tiền hạ táng cho hắn.”

“Sau khi trở về chú có thấy lại chỗ nào không?” Vưu Minh hỏi: “Chú có kể với người trong nhà không?”

Triệu Chí Văn: “Rất nhiều chuyện tôi không nhớ được, nhưng mọi người nói… Tôi rất kỳ quái, nổi nóng, mắng người, còn muốn uống rượu, không ai mua cho tôi lại muốn đánh bọn họ…”

Lão càng nói, sắc mặt càng trắng: “Có phải tôi trúng tà?”

“Bây giờ nghĩ lại, những triệu chứng đó giống y như đúc Triệu Đại Thành.” Lão nuốt nước miếng: “Vợ tôi nói không hầu hạ nổi tôi, chuyển ra ở chung với con trai và con dâu.”

Hai mắt Triệu Chí Văn ướt át, lão hít hít mũi, lúng túng cười: “Đừng thấy kỳ lạ, chỉ là tôi đã chừng này tuổi, bỗng nhiên trở thành người cô độc, có chút khó tiếp thu.”

Triệu Chí Văn giống ba Vưu, đều là học sinh cao trung hiếm có từ quê nhà đi ra.

Vợ lão là giáo viên sơ trung, con trai thì tốt nghiệp mỹ viện trung ương, trình độ người một nhà không tính là thấp.

Ba Vưu nhìn người bạn cũ này, thở dài: “Vậy ông nên nói với tôi, ông không biết lời ông nói đả thương người rất nhều.”

Triệu Chí Văn cúi đầu, không dám nhìn ba Vưu.

Vưu Minh: “Chú có giấy bút không?”

Triệu Chí Văn vội nói: “Có, có giấy và bút lông.”

Vưu Minh nói: “Chú viết một chữ cho cháu xem, tùy tiện viết gì cũng được, viết chữ gì mà chú muốn viết nhất.”

Lời kia vừa thốt ra, ba Vưu và Triệu Chí Văn đều ngây ngẩn cả người.

Triệu Chí Văn nhìn ba Vưu: “Tiểu Minh còn biết cái này?”

Ba Vưu cũng là vẻ mặt mê man: “Đừng hỏi tôi, tôi cũng vừa mới biết, không sớm hơn so với ông.”

Vưu Minh cười nói: “Chính là xem qua mấy quyển tạp thư, cũng không nhất định chuẩn, thử một chút xem sao.”

Triệu Chí Văn minh bạch, đây chính là người trẻ tuổi thử chơi, lão cười cười: “Tôi đi viết.”

Chờ lão viết xong lấy ra, Vưu Minh đã đánh giá căn nhà một lần, cậu không đem nước sương theo, nhìn bằng mắt thường không phát hiện ra cái gì, đây là học nghệ không tinh, nếu đã học thành thạo phương thuật, là có thể tự mình khai nhãn rồi.

Vưu Minh tiếp nhận tờ giấy kia.

Triệu Chí Văn viết chữ “Tung”.

Vưu Minh nhìn chữ.

Ba Vưu vội hỏi: “Nhìn ra cái gì sao?”

Triệu Chí Văn cũng hiếu kì, tuy rằng nghe nói qua giải chữ, nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Vưu Minh không giải thích, cậu chưa nắm chắc kiến thức, có thể hiểu được, nhưng không biết phải nói ra như thế nào.

“Chú Triệu, như vầy đi, tối nay cháu lại đến quấy rầy.” Vưu Minh nói: “Chúng ta thử xem, buổi tối tỷ lệ thành công khá lớn.”

Triệu Chí Văn kinh ngạc nói: “Tiểu Minh còn có thể trừ tà? Lúc trước tinh thần chú có vấn đề là do cái này đi? Trước đây có nghe người ta nói qua, không nghĩ đến lại phát sinh trên người mình.”

Vưu Minh nói: “Cứ thử xem sao, cháu cũng không biết.”

Triệu Chí Văn khó khăn cười cười: “Thực sự hết cách rồi, chú phỏng chừng chỉ có thể đến bệnh viện tâm thần, tránh liên lụy đến vợ con.”

Con trai lão phải đi làm, con dâu nghề nghiệp nữ tính, cuộc sống trải qua không qua tốt, nếu sinh con, tất nhiên phải có một người ở nhà chăm con, dù sao ném cho bảo mẫu cũng không phải cách hay. Nếu sau này tình huống của lão càng lúc càng nghiêm trọng, cần người chiêu cố, chính là gây thêm phiền phức cho người thân, lão tình nguyện đến bệnh viện tâm thần hoặc viện dưỡng lão.

“Vậy chúng chaú về trước.” Vưu Minh và ba Vưu đứng lên.

Triệu Chí Văn tiễn hai người ra đến cổng tiểu khu mới quay về.

Chờ lão đi rồi, ba Vưu mới hỏi Vưu Minh: “Ông ấy nói thật sao? Việc này cũng quá huyền huyễn đi?”

Vưu Minh: “Ba, ba về trước đi, con muốn đi gặp bạn.”

Ba Vưu gật đầu: “Con phải cẩn thận, cách nửa tiếng ba gọi điện cho con một lần, phải tiếp nghe không.”

Vưu Minh mỉm cười nói: “Biết, ba yên tâm đi.”

“Còn có, sau này ai tìm ba vay tiền, ba nên nói cho con và mẹ.”

Ba Vưu lập tức nói: “Bây giờ tiền đều trong tay mẹ con, ba phải báo cáo sổ sách với bà ấy mới lấy được tiền đây. Con yên tâm, bây giờ ba đã có mẹ con và con, đã sớm không giống trước đây.”

“Được.” Vưu Minh đưa ba Vưu lên xe: “Ba nhớ kỹ lời hôm nay a, sau này nếu ba tùy tiện cho ai vay tiền, con với mẹ không quản ba, ba cho ai mượn tiền thì đến sống chung với người đó.”

Ba Vưu ngồi lên xe, sờ sờ cổ: “Sao mình giống con nó quá vậy.”

Vưu Minh không nghe rõ: “Ba nói gì?”

Ba Vưu cười nói: “Không nói gì, ba nói sao con trai ba lại có thể đẹp trai như vậy.”

Vưu Minh bất đắc dĩ cười cười: “Vậy ba cũng chú ý an toàn, đến nhà nhớ gọi điện cho con.”

“Đem dây an toàn buộc lên.”

Ba Vưu thắt chặt dây an toàn, sau đó lái xe rời đi.

Vưu Minh đón xe đến tiểu khu ngày trước, dù sao cậu cũng mới nhập môn, Giang dư An không ở bên cạnh, bây giờ đi đến nhà vợ chồng Sở Toàn nhờ hai người liên lạc với thiên sư gà mờ lần trước, nói không chừng có thể nhờ vả, cho dù chỉ là gà mờ, biết đâu lại biết được chút gì thì sao.

“Tiểu Vưu a.” Sở Toàn vẻ mặt đau khổ, mời Vưu Minh vào trong nhà, vừa đi vừa nói: “Khoảng thời gian này, vì muốn tiễn quỷ rời đi, tôi muốn táng gia bại sản luôn rồi.”

“Cái gì cũng muốn, còn nói muốn tìm vợ, nói ma nữ không thèm để ý đến nó.”

“Nó như vậy người ta có thể coi trọng nó sao? Đầu đều nát bét, muốn hôn môi cũng không tìm được miệng chỗ nào.”

Vưu Minh mỉm cười, quả thật cũng cảm thấy Sở Toàn thật xui xẻo.

Người ta chỉ là hiếu tâm, muốn mẹ già tốt lên, không hề keo kiệt, bệnh viện, thiên sư cũng mời đến. Còn bỏ ra số tiền lớn nhờ người quen, kết quả mẹ già không tốt lên, thiên sư lại là con gà mờ, bản thân còn phải bỏ tiền ra chùi đít giúp hắn.

Nếu Vưu Minh là hắn, đoán chừng cũng muốn bóp chết thiên sư kia.

“Hắn ở trong phòng nói chuyện với quỷ.” Sở Toàn nói với Vưu Minh: “Cậu chờ chút.”

Thiên sư họ Dương, tên Dương Vinh Bảo, hai mươi ba tuổi.

“Hắn nói hắn tám tuổi liền bái sư nhập môn.” Nói đến đây, Sở Toàn lại tức giận: “Cậu nói xem, tùy tiện học cái gì đi chăng nữa, học nhiều năm như vậy cũng phải học được không ít đi.”

Vưu Minh giải thích: “Nghề này không giống, thời gian học cùng năng lực đôi khi không tỷ lệ thuận với nhau. Vẫn phải xem thiên phú cùng ngộ tính, có những người học cả đời đều không nhập môn được, hắn cũng không nói dối, quả thực hắn học không tệ.”

Sở Toàn nghe Vưu Minh vậy, thở dài: “Vậy tôi chỉ có thể nhận mình xui xẻo thôi.”

Khoảng ba mươi phút sau, Dương Vinh Bảo từ trong phòng đi ra, hắn cúi đầu khom lưng với khoảng không.

Tận đến lúc quỷ rời đi, Dương Vinh Bảo mới thở phào nhẹ nhõm, hắn vừa nhìn thấy Vưu Minh hai mắt liền sáng lên, vội đi đến, nhấc mông lên, chen vào chỗ Sở Toàn đang ngồi.

Sở Toàn: “…”

“Tôi nghe Sở tiên sinh nói, cậu gọi là Vưu Minh.” Dương Vinh Bảo là người tự nhiên, lúc không giả vờ giả vịt thì không đến nỗi tệ.

” Lần trước cậu còn chưa nói sư phụ cậu là ai, lần đó cũng may là nhờ có cậu xử lý việc này, nếu không, chắc tôi cũng đã…”

Vưu Minh cười nói: “Lần này tới đây là có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Dương Vinh Bảo vỗ bộ ngực nói: “Cậu cứ nói, chỉ cần tôi có thể giúp, nhất định không từ chối, cũng không thu tiền.”

Sở Toàn ở bên cạnh nhỏ giọng rầm rì: “Còn không thấy ngại nói lấy tiền.”

Dương Vinh Bảo cười khan một tiếng.

Vưu Minh đem chữ Triệu Chí Văn viết đưa cho Dương Vinh Bảo: “Anh xem thử, có thể nhìn ra cái gì không?”

Dương Vinh Bảo trở nên nghiêm túc, quan sát tỉ mỉ: “Màu mực không đều, chữ lúc trước thế nào?”

“Tôi xem qua, cứng cáp mạnh mẽ.” Vưu Minh chỉ là muốn tìm Dương Vinh Bảo xác nhận hoài nghi của mình.

Dương Vinh Bảo nói tiếp: “Chữ, người che người, thảo che người, âm khí cực thịnh, nếu như là ban ngày, thảo che từ, nếu như là buổi tối thì chính là che người, vẫn là hai người.”

“Đúng.” Vưu Minh nói: “Mà chữ này chính là do người nghi mình trúng tà viết.”

Dương Vinh Bảo cau mày, đưa mắt nhìn Vưu Minh, hai người đồng thời nói: “Người viết chữ này, căn bản không phải là người.”

“Giải chữ có đôi khi không chuẩn.” Dương Vinh Bảo giải thích: “Bởi vì một khi cảm thấy bản thân trúng tà, sẽ tự ám chỉ cho bản thân. Giải chữ dùng trong đoán mệnh độ chính xác sẽ cao hơn, viết chữ này không phải là người, nó chính là muốn cho cậu cảm thấy nó trúng tà.”

Vưu Minh: “Nó muốn mượn tay tôi, đem hồn phách nguyên chủ trục xuất ra ngoài.”

Dương Vinh Bảo: “… Mẹ hắn, đây là cái quỷ gì a? Này sợ là một đứa bé lanh lợi đi?”

Sở Toàn không nhịn được, ở bên cạnh phát ra tiếng phì cười.

Hai người đồng thời nhìn sang, Sở Toàn liền vội vàng nói: “Không phải là tôi cười trên sự đau khổ của người khác, chính là cảm thấy rất hài hước.”

Vưu Minh: “Giải thích như vậy liền dễ hiểu.”

Cái gì bỗng nhiên mất đi ý thức, nếu như đúng là như vậy, Vưu Minh cùng ba Vưu ở cùng ‘nó’ lâu như vậy, ‘nó’ vẫn biểu hiện rất bình thường.

“Thế nhưng quỷ không có năng lực bám vào người.” Vưu Minh nói: “Phần lớn bọn chúng chỉ có thể bám vào thân thể người mới chết.”

Dương Vinh Bảo giải thích: “Cũng không có thể nói như vậy, quỷ cũng có loại này loại kia, loại cậu nói là loại không có năng lực hại người, nếu khi còn sống làm chuyện ác, khi chết sẽ lợi hại hơn quỷ bình thường, hơn nữa sẽ đi oai lộ.”

Vưu Minh: “Hiểu rồi.”

Một trăm vạn kia đoán chừng là Triệu Chí Văn đã sớm chuẩn bị.

Mà hiện tại ‘Triệu Chí Văn’ này lại trả lại tiền? Dựa theo logic, ‘nó’ nên đưa tiền xuống dưới.

Vưu Minh: “Làm phiền anh rồi.”

Trước bị Vưu Minh oán qua, lúc này Dương Vinh Bảo có chút thụ sủng nhược kinh: “Không, không cần khách khí, nếu sau này cậu có vấn đề gì có thể đến hỏi tôi, nếu không chúng ta trao đổi phương thức liên lạc? Cậu quét mã Wechat của tôi đi.”

Vưu Minh nghĩ nghĩ, cảm thấy thêm hắn cũng không phải chuyện xấu, hơn nữa người ta quả thật hiểu biết nhiều hơn cậu.

Sau khi thêm bạn xong, Dương Vinh Bảo hỏi: “Cậu học cái này đã bao lâu? Nhìn cậu chắc nhỏ tuổi hơn tôi, sư phụ tôi nói, trong nghề này, tôi đặc biệt có thiên phú.”

Trong nghề này, thiên phú quan trọng hơn nỗ lực.

Nghề khác có thể là 99% nỗ lực cùng 1% thiên phú thì sẽ thành công.

Mà nghề này, cần chính là 99% thiên phú và 1% nỗ lực.

Vưu Minh ăn ngay nói thật: “Tôi là tự học, mới vừa nhập môn, không hiểu nhiều lắm.”

Dương Vinh Bảo trợn mắt há mồm.

Trước tiên không nói Vưu Minh năng lực như thế nào, liền lá gan này, cũng coi như là số một.

Mười hai giờ đêm, Vưu Minh đợi Giang Dư An xuất hiện, sau đó cả hai cùng đi đến Triệu gia.

“Gần đây anh không cần nghỉ ngơi sao?” Vưu Minh cùng Giang Dư An đi trên đường, nửa đêm trên đường không một bóng người, ngay cả xe cộ cũng ít, chỉ có vài chiếc chạy đến chạy đi. Nơi này dù sao cũng không phải khu dân cư đông đúc, đến mười giờ tối đã không còn ai đi ra đường.

Gần đây không có xe, Vưu Minh chỉ có thể vừa đi vừa để ý xem có xe nào không có khách hay không.

Giang Dư An đưa tay ra, vừa ôn nhu vừa cứng rắn nắm lấy tay Vưu Minh, trên mặt anh không mang theo ý cười, khiến người ta cảm thấy quá mức u buồn, chỉ là ánh mắt anh rất nhu hòa, bất cứ ai nhìn vào, đều có thể nhìn ra nhu tình trong đó.

“Từ từ đi.” Giang Dư An nhẹ giọng nói: “Càng có nhiều thời gian ở bên em.”

Vưu Minh mím môi, khóe miệng cong lên, tâm tình rất tốt, hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

Giang Dư An nghiêm túc nói: “Chỉ nói như vậy với em.”

Vưu Minh lảng sang chuyện khác: “Không gọi được xe.”

Giang Dư An: “Tôi có cách.”

Vưu Minh cảnh giác nhìn anh: “Cách gì?”

Giang Dư An mỉm cười: “Tôi có thể đưa em đến đó.”

Vưu Minh nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Giang Dư An quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của cậu, anh dừng bước, nhìn lại Vưu Minh, không khí giữa hai người chậm rãi ám muội: “Tôi có thể nhận trước một nụ hôn gọi là khen thường hay không?”

Vưu Minh: “…”

Cậu biết mà.

“Không nói gì?” Giang Dư An cười khẽ ghé sát đến: “Vậy tôi thu lợi lợi tức trước.”

Anh cúi xuống, ngậm lấy môi Vưu Minh.

Vưu Minh nhắm mắt lại.

Chờ đến khi mở mắt ra, hai người đã đứng dưới lầu nhà Triệu Chí Văn, còn không cần phải đi qua khu vực bảo an.

Đứng trong thang máy, Vưu Minh đem đầu đuôi sự việc kể lại cho Giang Dư An nghe.

“Trước đây chú Triệu từng giúp đỡ ba tôi, hơn nữa quả thật muốn bán phòng trả lại tiền_” Vưu Minh nghiêm túc nói: “Cho nên tôi phải giúp ông ấy.”

Vưu Minh nói: “Nếu như ông ấy làm chuyện thương thiên hại lý, có gặp chuyện gì thì cũng là báo ứng.”

“Nhưng ông ấy là người bình thường, chưa từng làm chuyện xấu, không nên gặp phải chuyện này.”

Thanh âm Giang Dư An rất nhẹ: “Không cần lo lắng, tất cả đã có tôi.”

“Em muốn làm gì thì cứ làm.”

“Tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm.”

Cửa thang máy từ từ mở ra, đèn trên hành lanh liên tục nhấp nháy, lúc sáng lúc tối.

Vưu Minh chau mày: “Nó biết chúng ta tới.”

Giang Dư An lắc đầu, trên mặt mang hiện ra nụ cười, chỉ là nụ cười này mang theo vài phần tàn nhẫn.

“Nó chỉ biết em đã đến thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play