Chỉ là một viên huyết châu, không biết là ai mơ ước đến, Vưu Minh biết những ngày sau của mình không thể yên ổn được nữa, nhưng vấn đề ở đây là, người biết trong tay cậu có huyết châu chỉ có Giang Dư An và nữ quỷ, không còn ai khác.
Vưu Minh tranh thủ đi gặp Phùng Nghiêm, việc trò chơi chết người còn chưa giải quyết, cũng chưa tìm ra được manh mối gì.
Báo chí không còn đưa tin có thêm người bị hại, ít nhất không có ai tự hại chết mình.
Cũng có thể là báo chí không đưa tin, vì mỗi năm cũng có không ít người tự hại chết mình.
Khoảng thời gian này Vưu Minh đều ở nhà, tìm thông tin liên quan, tìm xem có cách nào tra được manh mối hay không.
Đáng mừng thay thời gian tiêu tốn của Vưu Minh không uổng phí, cậu thật sự đã tìm được.
Về phần cửa hàng đồ người lớn kia, thỉnh thoảng Vưu Minh sẽ đến xem, ông chủ không có dị thường gì, càng không có ai đến mua đĩa game.
Nhưng làm Vưu Minh lo lắng nhất không phải ông chủ, mà là không biết có bao nhiêu ‘ông chủ’ cửa hàng bán đĩa game này.
Bọn họ mở cửa hàng âm thầm, thậm chí không hề biết mình bán đĩa game này.
“Có thể phải khổ cực cậu.” Vưu Minh nói với Phùng Nghiêm ngồi đối diện: “Sẽ hơi đau.”
Gần đây Phùng Nghiêm luôn đi theo Dương Vinh Bảo, ở nhà Dương Vinh Bảo, tinh thần khá lên không ít, cậu ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dương Vinh Bảo.
Dương Vinh Bảo không nhịn được nói: “Nhìn tôi làm gì, cậu muốn giúp thì giúp, không giúp thì thôi.”
Đoán chừng là tâm tư của Phùng Nghiêm quá mức rõ ràng, Dương Vinh Bảo không còn nói chuyện ôn tồn với cậu ta như trước nữa.
Nhưng dù thế, Phùng Nghiêm vẫn đơn phương Dương Vinh Bảo, ánh mắt nhìn Dương Vinh Bảo như ngậm mật.
Chỉ là Dương Vinh Bảo không hiểu phong tình, không hề có hứng thú với Phùng Nghiêm.
“Em chưa nói là không giúp… Anh đừng tức giận.” Phùng Nghiêm cũng không phải sợ Dương Vinh Bảo tức giận, nhỏ giọng nói: “Kêu em làm cái gì cũng được, anh đừng rống em.”
Dương Vinh Bảo: “Tôi không rống cậu.”
“Ai, thôi.” Dương Vinh Bảo sờ ót, bất đắc dĩ nhìn Vưu Minh: “Cách của anh sẽ không để lại di chứng về sau chứ? Cậu ta sợ đau lắm.”
Vưu Minh lắc đầu: “Không có di chứng nhưng sẽ đau, tôi chỉ có thể cố nhanh hết sức không để cậu ta chịu đau quá lâu.”
Dương Vinh Bảo liếc nhìn Phùng Nghiêm: “Có nghe hay không?”
Phùng Nghiêm gật đầu lia lịa: “Nghe rồi, em nhất định phối hợp thật tốt! Em không sợ đau!”
Phùng Nghiêm còn nói vài câu tâm tình khiến Vưu Minh nổi da gà: “Chỉ cần anh ở bên cạnh em, đau nữa em cũng không cảm thấy.”
Vẻ mặt Dương Vinh Bảo cứng ngắc, quát: “Cậu có thể nói chuyện cẩn thận không vậy! Tôi đã nói bao nhiêu lần? Tôi không có hứng thú với cậu!”
Phùng Nghiêm cúi đầu, nản lòng muốn chết: “Em biết anh không thích em, em thích anh là được.”
“Dù sao cũng không ai thích em.” Phùng Nghiêm nói đến cực kỳ đáng thương: “Em không có ưu điên gì, lớn lên lại chẳng đẹp, lại nghèo, không ai thích cũng là bình thường.”
Dương Vinh Bảo vẻ mặt tuyệt vọng: “Ý của tôi không phải vậy… Ý tôi là… Là…”
Phùng Nghiêm ngắt lời Dương Vinh Bảo: “Không sao, em nghĩ kỹ rồi, không thể vì bản thân thích anh mà ép anh thích em được.”
“Như vậy quá ích kỷ, chỉ cần anh sống tốt là được.”
“Anh hạnh phúc là em cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.”
Vưu Minh ở bên cạnh mặt không cảm xúc, nghe xong chỉ cảm thấy mình nên mang theo giấy bút ghi chép lại, học hỏi nhiều hơn.
Xem ra nói lời tâm tình cũng cần thiên phú.
Dương Vinh Bảo: “Cậu lại thế nữa rồi, cậu thích người khác đi có được không vậy?”
“Chu Viễn cao hơn tôi, đẹp trai hơn tôi, gia thế tốt hơn tôi, cậu thích anh ta đi!”
Phùng Nghiêm rưng rưng nước mắt: “Đây không phải là thứ em có thể làm chủ, con tim chưa bao giờ nghe theo não bộ.”
Dương Vinh Bảo vẻ mặt đưa đám, khóc không ra nước mắt, hắn rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, lại trêu phải hoa đào như thế này? Hán thiên tính vạn tính, cũng không tính tới kiếp hoa đào của mình lại rơi trúng một cậu bé.
Chờ hai người tâm tình xong, Vưu Minh mới nói với Phùng Nghiêm: “Muốn lấy ít máu của cậu.”
Phùng Nghiêm gật gật đầu, kéo ống tay áo lên duỗi tay ra.

Phùng Nghiêm rất gầy, không phải kiểu người khỏe mạnh mà giống như thiếu dinh dưỡng, giống người kén ăn, khung xương nhỏ hơn nam nhân bình thường, giống nữ hơn.

Trên bắp tay chỉ có chút bắp thịt như có như không, còn toàn là da và xương, không có chút mỡ nào.
Như bộ xương khô vậy.

Vưu Minh lấy ống tiêm đã chuẩn bị ra, những thứ này đã được khử trùng, vấn đề vệ sinh rất đảm bảo.
Phùng Nghiêm nuốt nước miếng: “Phải lấy nhiều hay ít?”
Vưu Minh: “Đầy ống này.”
Phùng Nghiêm nhắm mắt, kiên định nói: “Đến đi! Tôi không sợ!”
Vưu Minh tìm mạch máu, nhanh chóng hút đầy ống.
Cậu phải nhanh chóng để máu phát huy tác dụng của nó, bằng không máu sẽ đông lại.
“Khai đàn đi.” Vưu Minh nói với Dương Vinh Bảo.
Dương Vinh Bảo sợ hết hồn: “Khai đàn làm pháp? Anh nghĩ là có người tạo ra đĩa game chết người kia? Có người thao túng phía sau?’
Vưu Minh cau mày nói: “Chỉ là suy đoán của tôi, lần này vừa lúc có thể nghiệm chứng xem suy đoán của tôi đúng hay sai.”
Dương Vinh Bảo nuốt nước miếng: “Anh có nắm chắc không? Đấu pháp với người khác, còn là kẻ tạo ra đĩa game chết người, có thể kêu gọi hơn trăm quỷ hồn đấu pháp…”
Trong hơn hai mươi năm sinh mạng của Dương Vinh Bảo, gặp qua không ít thiên sư có thể mời quỷ làm việc.
Nhưng trừ quỷ binh do bản thân chế ra, mời ác quỷ bên ngoài làm việc, mỗi lần chỉ có thể mời một mà thôi, còn có khả năng bị đeo bám.
Mời quỷ thì dễ, tiễn quỷ thì khó.
Bằng không cũng sẽ không có nhiều ví dụ bị quỷ đeo bám như vậy.
Nếu thật sự có người mời được hơn trăm quỷ, mà không bị phản phệ, vậy kẻ đó phải mạnh cỡ nào?
Dương Vinh Bảo: “Chi bằng tôi gọi điện kêu Chu Viễn và sư phụ đến đây? Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, anh chớ tùy tiện khai đàn, nếu xảy ra chuyện thật chúng ta gánh vác không nổi.”
Vưu Minh lắc đầu: “Tôi có lòng tin, cậu không phải sợ.”
Dương Vinh Bảo phát điên nói: “Anh đương nhiên không sợ, nam nhân của anh là quỷ vương, tôi sợ nha! Tôi lại không có nam nhân!”
Vưu Minh nghiêm túc nhìn Dương Vinh Bảo, dưới cái nhìn của Vưu Minh, Dương Vinh Bảo đột nhiên bất an, khí thế yếu đi, nhỏ giọng nói: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Vưu Minh: “Cậu hâm mộ tôi?”
Dương Vinh Bảo sờ mũi: “Không hâm mộ, sau này tôi phải lấy vợ, cưới người xinh đẹp, vóc người tốt, ít nhất phải có ngực cúp D.”
Vưu Minh: “… Có lên, mục tiêu của cậu có chút lớn.”
Dung mạo xinh đẹp đã khó tìm, còn muốn vóc người tốt, còn thêm yêu cầu cao ngực cúp D.
Vưu Minh nghĩ Dương Vinh Bảo đây là muốn độc thân đến hết đời.
So với Dương Vinh Bảo, Vưu Minh cảm thấy bản thân số may, Giang Dư An vóc dáng tốt, lại đẹp trai, tuy không có ngực cúp D, thế nhưng cơ ngực săn chắc, sờ lên cảm giác rất tốt, quả là ông trời ưu ái cậu.
“Đồ vật đều chuẩn bị xong?” Dương Vinh Bảo thấy không khuyên nổi Vưu Minh, chỉ đành nhận mệnh hỏi.
Vưu Minh chỉ mấy cái túi mang đến: “Đều ở trong.”
“Cậu biết vẽ bùa không?” Vưu Minh hỏi.
Dương Vinh Bảo gật đầu: “Biết.”
Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, tôi không biết.”
Dương Vinh Bảo không nhịn được hỏi: “Anh không biết vẽ bùa, nếu tôi không ở đây thì sao?”
Vưu Minh nghĩ nghĩ, thật thà nói: “Vậy tôi phải lên mạng tra, vẽ theo.”
Dương Vinh Bảo một đôi mắt cá chết nhìn Vưu Minh: “Anh có biết muốn vẽ ra một lá bùa hữu dụng cần học trong bao lâu không?”
Vưu Minh hiếm khi cười với Dương Vinh Bảo: “Vậy thì hết cách, hơn nữa, không phải bây giờ có cậu ở đây à?”
“Anh đúng là tổ tông của tôi.” Dương Vinh Bảo thở dài, lấy giấy bút Vưu Minh đã mua ra, đến nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới, làm xong tất cả mới đề bút vẽ, liền mạch lưu loát.
Dương Vinh Bảo đúng là đã luyện tập từ nhỏ, không một chút trắc trở, hạ bút mạnh mẽ, bút pháp trôi chảy.
Lần này Vưu Minh cần dùng đến máu của Phùng Nghiêm, chiêu quỷ hồn lần trước tụ ở cửa hàng đồ người lớn, khẳng định lần dó có cá lọt lưới.
Những quỷ kia có liên hệ với đĩa game, vậy tất nhiên cũng có liên hệ với Phùng Nghiêm.
Vưu Minh chuẩn bị xong hết thảy, cậu đứng trước bàn, trên bàn là chén đựng máu của Phùng Nghiêm.
Bên trên còn bày không ít thứ, chuông chiêu hồn nắm trong tay, hương nến đang cháy, khói trắng lợn lờ.
Vưu Minh cúi đầu nhìn đồng hồ, nhìn kim đồng hồ từng chút từng chút nhích đến 12 giờ.
12 giờ đêm là thời điểm âm khí nặng nhất trong ngày, là lúc đồng hồ sinh mệnh chỉ đến cực âm, vào lúc này, sức mạnh của quỷ sẽ đạt đến đỉnh điểm, cũng dễ dàng gọi đến hơn.

Vưu Minh cúi đầu, một tay cầm tiền âm phủ, một tay lắc chuông chiêu hồn, mỗi lần lác là một lần niệm chú.
“Giấy tiền vàng mả dẫn đường, Quỷ sai nhượng hành, chuông chiêu âm hồn, đi tới vãng sinh, lập tức tuân lệnh!”
Phùng Nghiêm ôm chặt lấy hông Dương Vinh Bảo, dùng sức rất lớn, làm Dương Vinh Bảo cảm thấy bản thân không bị quỷ hại chết, cũng là bị cái của nợ Phùng Nghiêm này ghìm chết.
“Keng keng keng —— “
Chuông chiêu hồn phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có thể dựa vào ánh nến để nhìn.
Cửa sổ vốn đóng chặt bị gió âm thổi bung ra, âm phong thổi vào phòng, Vưu Minh tung bùa chú, hét to: “Xác định!”
Có thể thành hay không, phải xem năng lực vẽ bùa của Dương Vinh Bảo.
Dương Vinh Bảo cũng rất hồi hộp, đã gần hai năm không vẽ phù, chủ yếu là do hai năm qua sư phụ không bên cạnh không ai giám sát, ngay cả cơm cũng là gọi thức ăn ngoài lười đến nỗi không muốn ra khỏi cửa.

Nếu không phải khoảng thời gian trước ở chung với Chu Viễn, Chu Viễn nhiều tật xấu, nói không chừng bản thân đang trạch ở đâu còn chả biết, làm trạch nam béo mập vui sướng, hết tiền thì lại nhận một hai đơn.
Nghề này của họ có khi một năm không nhận đơn, nhận một đơn lại đủ ăn cả năm.
Lá bùa giấy mềm oặt bị Vưu Minh ném ra lại nặng tựa như sắt.
Lá bùa dừng lại giữa không trung, không rơi xuống đất.
Lá bùa ổn định, quỷ hiện hình___
Nó đứng bên cửa sổ, mặc trường bào đen, sắc mặt tái xanh, hai bên má còn tô đỏ, như có ai hóa trang cho nó.
Quỷ này móng tay vừa đen vừa dài, mắt trắng nhợt không có tròng đen.
“Đây là quỷ thần trí không rõ?” Dương Vinh Bảo hoảng sợ: “Loại biện pháp tổn hại âm đức này… Ngọa tào!”
Dương Vinh Bảo: “Lần này phiền toái.”
Vưu Minh cũng đau đầu, thật vất vả mới đưa quỷ tới, mà con quỷ này hiển nhiên không thể cho bọn họ tin tức gì, nói nó là quỷ, lại chẳng khác gì con rối.
Dương Vinh Bảo: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Có thể gọi thần trí nó về không?” Vưu Minh hỏi.
Dương Vinh Bảo nhún vai, tỏ vẻ bản thân không thể ra sức: “Tôi không có cách, hay gọi điện hỏi Chu Viễn? Thật sự không được thì tìm nam nhân của anh đi, nói không chừng anh ta có cách đó.”
Vưu Minh gật đầu, gọi điện thoại cho Chu Viễn trước.
Chu Viễn trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Có một cách, nhưng rất phiền phức, tiêu hao tinh lực cũng nhiều.”
Vưu Minh: “Cách gì?”
Chu Viễn: “Trong điện thoại nói không rõ ràng, tôi tới đó.”
Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm: “Được, chúng tôi chờ anh.”
Lúc Chu Viễn đến thì trời cũng gần sáng, trong thời gian này, Vưu Mnh, Dương Vinh Bảo và Phùng Phiên chơi mấy ván đấu địa chủ, quỷ hồn bị chiêu tới thì ở bên cạnh, Dương Vinh Bảo còn cảm thán: “Nếu nó có thần trí thì hay rồi, chúng ta không cần đấu địa chủ nữa, trực tiếp chơi mạt chược được luôn.”
Vưu Minh: “… Tôi không biết chơi mạt chược.”
Dương Vinh Bảo phấn khích nói: “Lần tới tôi dạy anh, đơn giản lắm, gom đủ bốn cái tam chương, lại thêm cái đôi liền hồ, ngoại trừ đại đối và thất đối ra.”
Vưu Minh lạnh mặt, càng nghe càng không hiểu.
Dương Vinh Bảo xuống lầu đón Chu Viễn, lúc hai ngươi đi lên, Vưu Minh phát hiện ra sắc mặt cả hai đều không tốt, đặc biệt là Dương Vinh Bảo, không biết vì sao trạng thái ở chung của hai người gần đây rất lạ, gặp mặt liền đối chọi, mặc dù là Dương Vinh Bảo đơn phương kiếm chuyện.
Trước đây còn có thể ôn hòa nhã nhặn ngồi cùng một chỗ tán gẫu, còn ở cùng nhau thời gian dài như vậy, không hiểu sao quan hệ đột nhiên trở nên kém.
Bất quá, dù sao cũng là chuyện của người khác, Vưu Minh không tiện hỏi tới.
Chu Viễn đứng trước mặt con quỷ kia, cẩn thận quan sát, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh.
“Đây là…”
Dương Vinh Bảo mất kiên nhẫn: “Không phải anh nói có cách à? Lúc nãy trong điện thoại nói rõ rồi còn gì?”
Vưu Minh: “Dương Vinh Bảo, cậu đừng nói nữa.”
Vưu Minh đi tới bên cạnh Chu Viễn: “Anh nhìn ra cái gì sao?”

Tình huống cụ thể Vưu Minh đã nói trong điện thoại một lần, bây giờ Chu Viễn lại lộ ra vẻ mặt thế này, chứng tỏ tình huống còn nghiêm trọng hơn bọn họ nghĩ.
Chỉ là không biết nghiêm trọng đến trình độ nào, có cách giải quyết hay không.
“Tôi kiến nghị cậu nên trực tiếp tìm Giang Dư An.” Chu Viễn nghiêm túc nói: “Đây không phải là việc chúng ta có thể giải quyết.”
“Cho dù tất cả người Chu gia tới đây, hội hợp tác thiên sư đến tất, cũng không có cách nào.”
“Con quỷ này đã bị luyện chế qua.”
Vưu Minh kỳ quái nói: “Nhưng nó không phải âm binh.”
Chu Viễn lắc đầu nói: “Đây không phải luyện theo kiểu luyện âm binh, luyện âm binh không tổn hại âm đức, hai bên cùng hợp tác có lợi, âm binh không hoàn toàn mất đi thần trí, nhưng con quỷ này…”
“Có người dùng trận pháp luyện chế nó thành con rối.” Chu Viễn: “Người kia chết, chúng nó cũng sẽ tan thành tro bụi.

Vì chúng là con rối, nên không cần cung phụng cống phẩm, người thao túng muốn chúng làm gì chúng sẽ làm cái đó.”
Chu Viễn thở dài nói: “Nếu như chỉ là mất thần trí thì tôi còn có cách, nhưng đã bị luyện chế qua mà mất thần trí thì tôi không còn cách nào.”
Vưu Minh vỗ vai Chu Viễn: “Tôi hiểu, cám ơn anh.”
Chu Viễn cười khổ: “Tôi cũng không giúp được gì, nói cám ơn làm gì?”
Vưu Minh nghiêm túc nói: “Anh đồng ý tới đây tôi đã rất cảm kích.”
Chu Viễn nghiêm mặt nói: “Trừ ma vệ đạo cũng là chức trách của tôi, là bổn phận của tôi, cậu không cần nói cám ơn.”
Dương Vinh Bảo ở bên cạnh âm dương quái khí nói: “Vưu ca, anh đừng nói những lời này với anh ta, Chu gia bọn họ chính là như thế, trời đất lớn nhất, nhà bọn họ lớn thứ hai, chỉ cần là việc liên quan đến yêu ma quỷ quái, bọn họ liền cho rằng mình là lão đại, chuyện gì cũng muốn nhúng tay quản.”
Vưu Minh: “… Dương Vinh Bảo, tôi cảm thấy cậu vẫn nên ngậm miệng đi.”
Nếu cậu là Chu Viễn, hiện tại đã treo Dương Vinh Bảo lên đánh cho một trận.
Dương Vinh Bảo hừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Chu Viễn làm như không nhìn thấy Dương Vinh Bảo, như kiểu Dương Vinh Bảo không hề tồn tại, có nói gì cũng không ảnh hưởng đến.
Vưu Minh: “Tôi tìm Dư An lại đây.”
Vưu Minh đi tới bên cạnh cửa sổ.
Ngay lúc Chu Viễn và Dương Vinh Bảo cho rằng Vưu Minh dùng cách gì đó để tìm Giang Dư An tới.

Vưu Minh lại đứng bên cửa sổ hô: “Tiểu Phượng, cô đâu rồi?”
Không tới hai giây, Tiểu Phượng đã bay đến bên cạnh Vưu Minh, ả không dùng thân xác con người như lần trước, tóc tai vẫn lởm chơm như Cừu Thiên Xích, vừa xuất hiện đã dọa Phùng Nghiêm sợ đến gào khóc thảm thiết.
“Cô ta cô ta cô ta!!” Phùng Nghiêm ôm chặt lấy hông Dương Vinh Bảo.
Dương Vinh Bảo đã từng gặp Tiểu Phượng, lúc đó đã cảm thấy Tiểu Phượng rất khủng bố, không ngờ tới bây giờ ả còn có thể kinh khủng hơn.
Dương Vinh Bảo cũng ôm lấy Phùng Nghiêm.
Bên cạnh, Chu Viễn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dương Vinh Bảo cùng Phùng Nghiêm, sau đó bất động thanh sắc quay đầu đi, làm như không thấy.
“Có thể giúp tôi tìm Giang Dư An đến đây không?” Vưu Minh thỉnh cầu nói: “Ngay mai đốt cho cô mấy bộ quần áo mới.”
Tiểu Phượng đáp ứng rất sảng khoái, vốn dĩ ả sẽ không từ chối, cười nói: “Được a, ta lập tức đến cõi âm.”
“Ta muốn kiểu váy mới ra kia!” Trước khi biến mất, Tiểu Phượng còn dặn dò: “Còn có âu phục màu xanh sẫm! Nếu có mắt kính ta cũng muốn một cái!”
Vưu Minh cười cam kết: “Được, ngày mai đều đốt cho cô.”
Chờ Tiểu Phượng đi rồi, bốn người bắt đầu chờ đợi.
Vưu Minh phát hiện bầu không khí không tốt lắm, vì vậy đề nghị: “Chơi mạt chược không?”
Dương Vinh Bảo: “… Không phải anh không biết chơi à?”
Vưu Minh mỉm cười nói: “Tôi có thể học, năng lực học tập của tôi rất mạnh.”
Vì vậy Dương Vinh Bảo lôi mạt chược ra, nói: “Không có bàn mạt chược, chơi tạm đi.”
Vưu Minh lên mạng tra hướng dẫn cách chơi mạt chược, trước khi chơi còn hỏi Dương Vinh Bảo: “Cách âm nhà cậu thế nào? Sẽ không làm ồn đến hàng xóm chứ?”
Dương Vinh Bảo: “Sẽ không, dưới lầu có sòng mạt chược, trước giờ tôi cũng không nghe thấy tiếng ồn.”
Lúc này Vưu Minh mới yên tâm.
Vừa bắt đầu thì Vưu Minh đánh không thành thạo lắm, gạt mấy cái hồ, càng về sau thì càng thành thạo hơn, có lẽ vì lần đầu tiên chơi, vận may của Vưu Minh rất tốt, đều tự sờ ra bài, thường xuyên ra cùng màu, thắng hết tiền tiêu vặt trong tháng này của Dương Vinh Bảo.
Vưu Minh còn phát hiện Chu Viễn luôn uy bài cho Dương Vinh Bảo, mỗi lần Dương Vinh Bảo hồ đều là do Chu Viễn đánh ra.
Chơi hai tiếng đồng hồ, một trăm đồng tiền vốn của Vưu Minh đã biến thành năm ngàn.
Vận may quá vượng, đánh cho một nhà ba người tan tác, đặc biệt là Dương Vinh Bảo, thua đến không còn gì.
Dương Vinh Bảo: “… Vốn tiền tiêu vặt đã không nhiều…”
Nói xong vô cùng đáng thương nhìn Vưu Minh.
Vưu Minh: “Tôi trả lại cho cậu?”

Dương Vinh Bảo liều mạng gật đầu, Vưu Minh cười nói: “Vậy phải đồng ý với tôi, không được nói chuyện kiểu âm dương quái khí nữa thì mới trả lại cho cậu.”
Dương Vinh Bảo lập tức phản bác: “Tôi không có nói kiểu âm dương quái khí!”
Vưu Minh: “Cậu có đồng ý hay không?”
Dương Vinh Bảo: “… Được.”
Vưu Minh đếm ba ngàn trả lại cho Dương Vinh Bảo.

Từ khi chú Trịnh đến đây, tiền của Dương Vinh Bảo đều bị tịch thu, mỗi tháng chú Trịnh chỉ cho ít tiền tiêu vặt tiền thuê nhà cũng không cần Dương Vinh Bảo bận tâm, cơm nước chi phí đi lại chú Trịnh cũng lo cho hết.
Dương Vinh Bảo còn vỗ ngực lớn giọng nói, một tháng 1 vạn tệ tiền tiêu vặt rất đủ.
Kết quả hiện tại mới giữa tháng, 1 vạn tệ cũng chỉ còn sót lại ba ngàn.
Vưu Minh cũng đem tiền trả lại cho Phùng Nghiêm cùng Chu Viễn.

Phùng Nghiêm liên tục nói cám ơn, Chu Viễn thì không thiếu số tiền này, nhưng vì thấy hai người Dương Vinh Bảo đã nhận, bản thân từ chối thì không hay.
“Tay anh quá đỏ.” Dương Vinh Bảo hâm mộ.
Vưu Minh: “Vận may vượng là một phần nguyên nhân, còn một phần là do tôi tính ra.”
Dương Vinh Bảo: “Tính bài?”
Vưu Minh gật đầu.
Dương Vinh Bảo: “Lần đầu tiên chơi đã như vậy, tôi chơi nhiều năm như thế còn tính không ra.

Mạt chược Tứ Xuyên ít bài hơn mạt chương Quảng Đồng, tôi còn tưởng sẽ dễ tính hơn một chút.”
“Lại đến một ván!” Dương Vinh Bảo vén tay áo: “Tôi không tin là tôi không thắng được!”
Đánh chưa được vài lượt, có bóng đen đứng sau lưng Dương Vinh Bảo, ngón tay trắng bệch chỉ vào quân bài.
Dương Vinh Bảo sờ cằm: “Đánh quân này? Quân này không được, nếu có người giang thì sao?”
Ngón tay kia chỉ một quân bài khác.
Dương Vinh Bảo: “Không được không được, có biết chơi mạt chược không vậy! Bài thiếu còn chưa đánh xong, muốn tôi làm hoa heo à?!.”
“Ế khoan!” Dương Vinh Bảo cứng người, hai mắt trợn to nhìn Vưu Minh ngồi đối diện: “Ai đang chỉ bài cho tôi vậy?”
Vưu Minh: “Cậu quay đầu nhìn đi.”
Dương Vinh Bảo quay đầu, con quỷ vốn đang đứng bên cửa sổ lúc này lại đứng sau lưng hắn, hai mắt trắng bệch không có đồng tử chăm chú nhìn vào mặt bài.
Dương Vinh Bảo nuốt nước miếng: “Không phải thần trí nó không ổn định à?”
Vưu Minh gật đầu: “Cho nên nó di chuyển lâu như vậy mới di chuyển đến sau lưng cậu.”
Dương Vinh Bảo: “Tại sao là sau lưng tôi a!”
Chu Viễn: “Bởi vì cậu đánh bài quá ngu.”
Dương Vinh Bảo: “…”
“Hơn nữa nó bị định thân rồi, sao lại động được?” Dương Vinh Bảo phát điên: “Không phải là không có thần trí sao? Sao lại biết xem bài!”
Chu Viễn: “Bùa cậu vẽ uy lực chả ra sao nên nó có thể động, còn biết xem bài…”
Vưu Minh nối tiếp: “Ngay cả nó cũng không nhìn nổi trình độ chơi bài của cậu.”
Dương Vinh Bảo trừng mắt nhìn Chu Viễn cùng Vưu Minh: “Các người về một phe chèn ép tôi, Vưu ca, anh phải chung nhóm với tôi mới đúng.”
Vưu Minh không hiểu ra sao, sao cậu phải chung nhóm với Dương Vinh Bảo? Một nhóm làm gì?
Lúc Giang Dư An tới, nhìn thấy chính là Vưu Minh, Chu Viễn, Phùng Nghiêm và một quỷ ảnh xa lạ cùng nhau chơi mạt chược.

Dương Vinh Bảo thì đứng sau quỷ ảnh luôn miệng nói: “Đánh quân này! Mày có bị ngu không hả!”
Hành động của quỷ ảnh vốn cứng ngắc, bị Dương Vinh Bảo rống như thế càng thêm không ổn.
Vưu Minh theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Dư An, hai người bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Vưu Minh đứng lên, Giang Dư An đi đến.
“Sao vậy?” Trong mắt Giang Dư An chỉ có Vưu Minh: “Gặp phải chuyện gì?”
Vưu Minh chỉ quỷ ảnh đang nghiêm túc chơi mạt chược, nói: “Quỷ ảnh bày bị người luyện thành con rối, em muốn hỏi xem anh có cách nào khôi phục thần trí cho nó không.”
Giang Dư An: “…”
Xem nó còn biết chơi mạt chược thế kia, nào giống không có thần trí chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play