Từ Huệ Linh nhỏ gầy hơn các bạn cùng lứa, lúc cô ta còn nhỏ cha mẹ thường đánh nhau, không chỉ thường xuyên làm cô ta bị thương, còn nhiều ngày đi mất tăm bỏ mặc cô ta. Từ Huệ Linh khi còn nhỏ thường xuyên bị đánh, bị đói, cho nên thân thể vẫn luôn không khỏe.

Sau này cô ta lớn lên có thể bỏ chạy khỏi nhà rồi, trên người mới dần dần không còn vết thương.

Bởi vì từ nhỏ đã biết xem mặt đoán ý mà cô ta rất nhạy cảm đối với sự biến hóa cảm xúc của người khác, đặc biệt là người có liên quan đến mình.

Sau khi thêm wechat của Hoắc Thành xong, cô từng ám chỉ là mình có cảm tình với anh, bởi vì dù sao lúc Từ Huệ Linh hỏi xin Wechat của Hoắc Thành thì nhìn qua là dạng người như vậy.

Nhưng Hoắc Thành lạnh lùng mà từ chối cô ta, cũng chưa từng chủ động gửi cho cô ta bất kỳ tin nhắn nào, cô ta liền biết cách này không dùng được.

Nếu cô ta không thể kéo gần quan hệ với Hoắc Thành thì sẽ không thể có cơ hội xuống tay với anh. Súng thì không được sử dụng trong nước. Muốn làm bị thương người khác, thường dùng nhất là dao. Nhưng thân thể cô ta nhỏ gầy, cứ xem như cô cầm dao chạy tới trước mặt Hoắc Thành thì nhất định không phải là đối thủ của anh, hơn nữa anh lúc nào cũng mang tài xế theo bên mình.

Từ Huệ Linh suy nghĩ cô phải làm sao thật lâu, sau đó có một ngày nghe được Vương Húc nói chuyện với một nữ sinh.

Tuy rằng cô không học ở Nhị Trung, nhưng bởi vì nhà ở gần trường cho nên cô ta nhận ra tên côn đồ Vương Húc tiếng xấu vang xa của trường đó. Sau khi biết được bọn họ sắp xử lý Thẩm Oản Doanh, Từ Huệ Linh cảm thấy đây là một cơ hội không tồi.

Thấy không, Thẩm Oản Doanh đã đồng ý lời thỉnh cầu cùng ôn tập của cô ta rồi kìa.

Từ Huệ Linh: Vậy tốt quá, tôi có rất nhiều đề không biết giải.

Thẩm Oản Doanh: Không sao, mọi người có thể cùng nhau thảo luận.

Từ Huệ Linh: Vậy khi nào mọi người bắt đầu học? Tôi đến tìm các cậu.

Thẩm Oản Doanh: Thứ bảy và chủ nhật này đi, sắp phải thi rồi, cũng chỉ còn có cuối tuần này thôi.

Từ Huệ Linh: Ok, có thể tạm thời ôm chân Phật cũng không tồi, tôi hưởng ké tiên khí của các cậu một chút ha ha ha ha

Thẩm Oản Doanh gửi thời gian và địa điểm cho Từ Huệ Linh.

Cô vừa mới thương lượng với Hoắc Thành một chút, bởi vì chỉ còn 2 cái cuối tuần, cho nên 2 tuần này bọn họ cũng không đến biệt thự chơi, định tập trung ôn tập. Cô cũng hỏi trong nhóm ôn tập một tiếng, Phương Nhất Sưởng biết cô và Hoắc Thành muốn cùng nhau ôn tập cuối tuần xong liền chỉ ước gì cũng được tham gia, Triệu Nghệ Manh và Quý Diệu thì lười đi, Triệu Nghệ Manh còn liên tục nói Phương Nhất Sưởng đừng có đi làm bóng đèn.

Phương Nhất Sưởng: Tớ càng muốn đi đấy.

Triệu Nghệ Manh: [ mỉm cười ]

Kết quả cuối cùng chính là, Hoắc Thành cùng Thẩm Oản Doanh dẫn theo Từ Huệ Linh, thêm một Phương Nhất Sưởng.

Sau khi Từ Huệ Linh biết còn có thêm người, cũng không hề rối rắm, đồng ý ngay. Một tuần này cô ta đều nhắn tin với Thẩm Oản Doanh, còn chụp lại bài thi cô ta không hiểu để hỏi cô, Thẩm Oản Doanh bình thường đều sẽ kiên nhẫn giảng bài cho cô ta.

Từ Huệ Linh: Cậ vừa giảng một cái là tôi đã hiểu rồi.

Từ Huệ Linh: Thứ bảy mời mọi người uống nước nhé!

Thẩm Oản Doanh: Không cần khách sáo như vậy.

Từ Huệ Linh: Tôi muốn mà.

Từ Huệ Linh xem lại lịch sử trò chuyện của cô ta và Thẩm Oản Doanh thêm lần nữa, cong môi ném điện thoại qua một bên.

Trên bàn còn có bài tập hôm nay của cô ta, bài thi mới làm được một nửa. Thành tích của cô ta vẫn luôn không tốt, tuy cha mẹ cô ta thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài câu nhưng nhìn ra là bọn họ đối với cô ta cũng không ôm hy vọng bao nhiêu, nếu cô ta thi đậu đại học thì học, không đậu thì đi làm sớm, còn có thể kiếm tiền cho gia đình.

Từ nhỏ, quan tâm yêu thương của cha mẹ đối với cô ta đã ít đến đáng thương, Từ Huệ Linh khi còn nhỏ liền cảm thấy rất khổ sở, nhưng dần dần cô ta cũng đã không cần yêu thương của bọn họ nữa, chỉ cần bọn họ không làm cô ta bị thương là tốt lắm rồi.

Ngày thường cha mẹ cô ta thoạt nhìn cũng rất bình thường, nhưng một khi động tay động chân, vậy thì thật sự giống như là đánh nhau với kẻ thù.

Từ Huệ Linh còn nhớ lúc nhỏ điều kiện trong nhà cong không kém như bây giờ, cha mẹ cô ta mở kinh doanh nhỏ, mỗi ngày trôi qua cũng không tệ lắm. Nhưng bởi vì bọn họ thường xuyên đánh nhau, mỗi lần đánh đều đập đồ, những đồ vật đáng giá trong nhà đều bị bọn họ đập hỏng không ít, tình hình buôn bán trong nhà cũng càng ngày càng khó.



Cô ta ngồi trên một cái bàn cũ kỹ, vừa cầm bút lên muốn làm tiếp bài tập thì lại nghe âm thanh bén nhọn của mẹ cô ta từ bên ngoài truyền đến, không biết ba cô lại làm cái gì mà chọc cho bà tức giận như vậy.

Từ Huệ Linh cầm lấy bài thi và bút của mình, chết lặng nói một câu “Con ra ngoài đổ rác”, nói xong mở cửa rời đi.

Trong nhà Hướng Xung có tiếng TV, cô ta ghé vào trên cửa nghe một lát, giơ tay gõ cửa.

Hướng Xung ra mở cửa thì thấy Từ Huệ Linh đứng bên ngoài, không hề ngạc nhiên.

Hắn vừa nghe nhà đối diện cãi nhau thì liền biết cô sẽ đến đây.

Thật ra cặp vợ chồng ở đối diện kia, không phải lần nào cãi nhau cũng dẫn đến xô xát. Trước đây Từ Huệ Linh cũng không thường xuyên tới tìm hắn như vậy, nhưng bây giờ chỉ cần cha mẹ cô ta vừa có chút động tĩnh thì cô sẽ lập tức trốn đến đây.

Hướng Xung vốn dĩ cũng không quan tâm, lần trước hắn đã nói hung ác như thế nhưng cô cũng không sợ.

Từ Huệ Linh rất nhanh liền nhận ra Hướng Xung không muốn để cô ta vào, đây là chuyện cô am hiểu nhất. Vì vậy, cô lấy bài thi và bút ra đưa tới trước mặt Hướng Xung: “Sắp thi cuối kỳ rồi, em chỉ muốn tìm một chỗ để làm bài tập thôi.”

Hướng Xung mím môi, nhìn thấy bài tập còn một nửa chưa viết xong, cuối cùng vẫn cho Từ Huệ Linh vào cửa.

Cũng may lần này Từ Huệ Linh không có hành động gì vượt rào, vẫn luôn yên tĩnh làm bài. Hướng Xung chỉnh nhỏ âm thanh, vừa ăn mì vừa xem phim xã hội đen.

Sau khi Từ Huệ Linh làm xong một bài tập lớn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn ảnh hỏi một câu: “Anh thích xem phim xã hội đen à? Để học hỏi kỹ năng phản trinh sát sao?”

“...” Hướng Xung yên lặng một lát, nuốt xuống miếng mì cuối cùng, “Làm bài xong thì về đi, ba mẹ cháu không còn cãi nhau nữa.”

“Vâng.” Từ Huệ Linh dọn đồ của mình đi tới cửa. Mở cửa ra, cô ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Hướng Xung: “Sinh nhật của anh sắp đến rồi phải không? Em đã chuẩn bị cho anh một phần quà.”

Hướng Xung hừ cười một tiếng: “Cháu chỉ là một cô bé thôi, có tiền mua quà sao?”

Người ở khu này đều chẳng phải kẻ có tiền, duy trì cuộc sống đã rất vất vả rồi, còn tổ chức sinh nhật làm cái gì?

“Sinh nhật tôi cháu không cần tặng quà, tôi cũng sẽ không tặng lại quà cho sinh nhật của cháu đâu.”

Từ Huệ Linh không nói gì, mở cửa đi ra ngoài.

Thứ bảy, Hoắc Thành giống như lúc trước mà đến đón Thẩm Oản Doanh ở cửa. Lần này đi tập trung học tập, Thẩm Oản Doanh cũng không mang đồ vật linh tinh, chỉ có rất nhiều sách tham khảo.

“Em ăn sáng chưa?” Lúc Hoắc Thành đến hỏi Thẩm Oản Doanh có cần mua gì cho cô hay không, cô đã nói không cần.

Thẩm Oản Doanh gật gật đầu nói: “Em ăn rồi, anh ăn chưa?”

“Rồi.”

Thẩm Oản Doanh cười cười, nói với Hoắc Thành: “Thời gian qua nhanh quá, sắp đến cuối kỳ rồi, anh đã lên kế hoạch nghỉ hè như thế nào chưa?”

Hoắc Thành nói: “Nghỉ hè có lẽ là phải học thêm.”

“... Anh đừng nói chuyện mất hứng như vậy chứ. Cho dù là học thêm thì vẫn có một tháng được nghỉ mà.” Thẩm Oản Doanh nhìn anh, “Anh có đi gặp ba anh không?”

Hoắc Thành lắc đầu: “Ông ấy nói lúc nghỉ hè ông ấy sẽ về.”

“À.” Nghe thấy Hoắc Thành không đi, trong lòng Thẩm Oản Doanh có chút vui mừng “Vậy nghỉ hè anh có muốn đi du lịch không?”

Hoắc Thành nói: “Em muốn đi đâu sao? Em muốn đi chỗ nào, anh sẽ đi với em.”

“Được, nhưng mà tạm thời em chưa nghĩ ra, chờ đến khi nào nghĩ ra rồi em sẽ nói với anh.”

“Ừ.”

Hai người trò chuyện một hồi thì xe đã đến thư viện. Hôm nay bốn người bọn họ hẹn gặp nhau ở đây, thế nhưng Phương Nhất Sưởng còn đến sớm hơn bọn họ, đã đứng chờ ở ngoài cửa.



“Phương Nhất Sưởng, cậu tới sớm vậy?” Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành đi tới, nhìn cậu ta “Cậu tới bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu lắm, muốn đến sớm để bắt đầu sớm thôi.”

Hoắc Thành nhỏ giọng cười một tiếng, bị Phương Nhất Sưởng nghe được: “Cậu cười cái gì? Tôi thích học hành có gì không đúng sao?”

Từ lúc cậu ta tham gia học nhóm tới nay, thành tích mỗi lần kiểm tra đều có tiến bộ. Mặc dù không có tiến bộ vượt bậc như lần đầu tiên, nhưng cũng là có chút tiến bộ nhỏ!

Hoắc Thành không trả lời, cậu ta lại quấn lấy Thẩm Oản Doanh nói chuyện phiếm: “Đại tiểu thư, sắp nghỉ hè rồi, cậu định đi đâu chơi?”

“Có liên quan đến cậu sao?” Lúc này Hoắc Thành lại nói chen vào.

Phương Nhất Sưởng liếc anh một cái: “Sao lại không liên quan? Tớ tham khảo một chút không được sao?”

Thẩm Oản Doanh nói: “Tớ tạm thời chưa có kế hoạch nghỉ hè, hơn nữa phải học thêm, chắc là không đi đâu được.”

Nghe thấy nghỉ hè còn phải học thêm, Phương Nhất Sưởng liền héo mất một nửa. Muốn

chửi thề, nhưng trước mặt đại tiểu thư phải chú ý hình tượng nên đành phải nhịn xuống.

“Từ Huệ Linh tới.” Hoắc Thành nhìn thấy Từ Huệ Linh bước xuống từ trên xe buýt, nói với Thẩm Oản Doanh và Phương Nhất Sưởng.

Phương Nhất Sưởng vẫn nhớ rõ Từ Huệ Linh, chuyện đề bị lộ lần trước, nói thế nào thì cũng là cô ta giúp mình, cậu ta còn chưa nói lời cảm ơn. Hôm nay nhân cơ hội này, cậu truyền lại cho cô một chút kinh nghiệm để tiến bộ trong kiểm tra, xem như là cảm ơn đi!

“Mọi người đều đến rồi?” Từ Huệ Linh cười đi tới, trong tay còn cầm bốn ly cà phê, “Tôi ngồi xe buýt tới nên chậm hơn mọi người chút.”

Thẩm Oản Doanh nói: “Không có gì, cậu cũng không đến trễ.”

Từ Huệ Linh nhìn cô cười, đưa ly cà phê tới: “Đúng rồi, đây là tôi mới mua, đã nói là sẽ mời mọi người uống nước mà.”

Thẩm Oản Doanh không nghĩ tới cô ta nghiêm túc như vậy, cũng cười nhận lấy ly cà phê: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.” Thẩm Oản Doanh đưa nốt hai ly còn lại cho Hoắc Thành và Phương Nhất Sưởng, sau đó bốn người cùng đi vào thư viện.

“Cô bạn này còn thật khách sáo, hay là thế này, buổi trưa tôi mời các cậu ăn cơm, muốn ăn gì cứ việc nói!”

“Buổi trưa chúng tôi về nhà ăn.” Hoắc Thành nói chúng tôi, đương nhiên là chỉ anh và Thẩm Oản Doanh.

Phương Nhất Sưởng bắt được từ “nhà" kia: “Về nhà ai? Cậu đừng nói như thể hai người đang ở cùng một chỗ vậy chứ, không biết còn tưởng rằng hai người… là hàng xóm đó!”

Phương Nhất Sưởng cứng miệng đổi cụm “ở cùng nhau” thành “hàng xóm".

Bước chân Hoắc Thành dừng lại.

Phương Nhất Sưởng đang chuẩn bị uống cà phê động tác cũng dừng lại theo: “Sao vậy?”

Cậu ta đã nói uyển chuyển đến vậy rồi, chẳng lẽ có gì sai?

Hoắc Thành nghiêng đầu nhìn Từ Huệ Linh. Gương mặt này, anh nhớ ra rồi, anh đã nhớ ra gặp Từ Huệ Linh ở đâu rồi.

Đó là chuyện kiếp trước, anh gặp được Từ Huệ Linh khi cô ta đã trưởng thành. Từ Huệ Linh sau khi trưởng thành không giống như bây giờ, không chỉ có hình dáng gương mặt thay đổi, mà cách trang điểm cũng thời thượng hơn bây giờ nhiều, khí chất khi trưởng thành với bây giờ không chỉ là kém một chút.

Cho nên anh vẫn luôn cảm thấy cô ta rất quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra.

Anh nhớ rõ ngày hôm đó anh tan tầm về nhà, hiếm khi mà gặp được hàng xóm ở thang máy, người đó chính là Từ Huệ Linh.

Cô ta chính là hàng xóm tầng trên của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play