Lúc ấy Hoắc Thành cũng không để ý, tuy rằng vòng bạn bè của mẹ anh không rộng nhưng cũng không phải là một người bạn cũng không có, có những người khác tới thăm viếng bà cũng không phải chuyện gì lạ.
Nhưng
chiếc bật lửa đột ngột xuất hiện ở chỗ này cũng có hình cúc non, chuyện
này không thể không làm anh liên tưởng hai sự việc lại với nhau.
“Cậu chủ” Quản gia đứng ở ngoài gõ gõ cửa: “Quấy rầy một chút, việc cậu muốn đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Hoắc Thành lấy lại tinh thần, thả bật lửa lại vào hộp rồi đứng lên “Ừ.”
Hoắc Thành không trực tiếp nói cho cô, chỉ nói: “Cậu đi xem với tớ là biết.”
“Được rồi.” Cô đúng là có chút tò mò, Hoắc Thành đang giấu giếm chuyện gì vậy.
Quản gia nhìn thoáng qua cái thùng mà Hoắc Thành thảy bật lửa vào, sau đó
quay người, đi ở đằng trước để dẫn đường cho Thẩm Oản Doanh và Hoắc
Thanh, cô nhìn thấy quản gia ấn nút tầng hầm trong thang máy: “Ở tầng
hầm à?”
“Ừm.”
Sau khi thang máy xuống tới tầng hầm rồi, người quản gia cũng không đi cùng bọn họ nữa, chỉ tránh người nhường đường cho Hoắc Thành với Thẩm Oản
Doanh rồi bày ra tư thế mời.
Hoắc Thành dẫn Thẩm Oản Doanh đi vào một căn phòng, cô vừa bước vào phòng liền ngây ngẩn cả người.
Không ngờ Hoắc Thành lại trang trí cả một khu tầng hầm thành một phòng karaoke.
“Tầng hầm này vốn dĩ là ba tớ định quy hoạch thành một khu giải trí, quầy
bar, bàn bida với sofa đều đã có sẵn ở đây, tớ chỉ điều chỉnh lại vị trí một chút.” Hoắc Thành giới thiệu cho Thẩm Oản Doanh: “Đầu máy Karaoke
này là tớ liên hệ quản gia chuẩn bị giúp sau khi ra khỏi quán Karaoke
ngày hôm qua, vừa mới lắp đặt xong hôm nay.”
Thẩm Oản Doanh mang theo dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi mà nhìn xung
quanh tầng hầm, trong lòng cô giống như có một bé Chibi cầm một cái chày gỗ đánh vào tim cô không ngừng, làm tim cô vang lên từng tiếng “Thịch
thịch thịch” càng lúc càng to.
“Mấy thiết bị này đều vừa mới được lắp xong, cũng không biết là hiệu quả có ổn
không, đợi lát nữa cậu hát thử xem.” Hoắc Thành nói với cô “Sau này mỗi
tuần cậu đều có thể tới chỗ này ca hát, coi như chỗ này là căn cứ bí mật của chúng ta.”
Qua hồi lâu, đợi tới khi
Thẩm Oản Doanh cảm thấy cho dù cô mở miệng thì trái tim cũng sẽ không
nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, cô mới nhìn Hoắc Thành rồi nói: “Sao
cậu làm nhiều việc cho tớ như vậy?”
Căn bản là cậu ấy không cần vì cô mà làm tới một bước này.
Hoắc Thành lại hỏi cô: “Cậu không thích sao?”
Thẩm Oản Doanh lắc đầu: “Không có, tớ rất thích, chỉ là……”
Cô không biết làm sao để nói tiếp, Hoắc Thành nhìn cô rồi nói: “Cậu thích là được rồi, mấy chuyện này cũng không phiền toái.”
Thẩm Oản Doanh giật giật khóe miệng giống như còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cô chỉ cười nói với Hoắc Thành một câu cảm ơn.
“Không cần khách sáo với tớ như vậy.” Hoắc Thành muốn giơ tay xoa xoa tóc cô nhưng vẫn nhịn xuống: “Cậu hát một bài thử xem.”
“Ừ” Thẩm Oản Doanh bước lên, lại chọn một bài rock n roll của Cố Tín, bài
trong máy này xem ra còn nhiều hơn cả đầu máy ở trong quán Karaoke:
“Chọn bài này đi.”
Hôm nay Thẩm Oản
Doanh không có trang điểm thành dáng vẻ của em gái lưu manh, nhưng cô
hát bài này vẫn rất có sức, Hoắc Thành ở bên cạnh nghe cô hát xong liền
rót một ly nước trái cây đặt lên bàn cho cô: “Nghe qua thì hiệu quả
không tệ lắm.”
“Là cực kỳ không tệ nha!”
Thẩm Oản Doanh cầm mic ở trong tay, cô quay đầu nhìn anh: “Đầu thiết bị
này của cậu chắc là rất mắc nhỉ.”
Hoắc Thành trả lời: “Cũng bình thường.”
Thẩm Oản Doanh không tiếp tục theo đuổi vấn đề này, cô cầm lấy ly nước trái
cây uống một ngụm, sau đó lại vui vẻ mà đi chọn bài hát. Hoắc Thành đi
tới cạnh cửa, nói với cô: “Cậu cứ chơi trước đi nhé, tớ đi ra ngoài một
chút, đợi lát nữa tớ quay lại tìm cậu.”
“Ấy, cậu không hát sao?” Thẩm Oản Doanh ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng Hoắc
Thành cũng không nhịn được mà giơ tay xoa xoa đầu cô: “Tớ làm xong việc
rồi sẽ tới đây tìm cậu.”
Tay anh chỉ đặt
nhẹ trên tóc của cô trong nháy mắt thôi liền rút lại. Nhưng Thẩm Oản
Doanh thì thật lâu sau khi anh đi rồi, vẫn còn ngơ ngác mà đứng ở đó.
Cũng không thể trách cô trồng cây si, Hoắc Thành như vậy, ai còn có thể chống đỡ được.
Má cô ửng đỏ, trong đầu đều là những ký ức khi cô với Hoắc Thành ở cạnh
nhau trong khoảng thời gian này. Lòng cô càng lúc càng thường xuyên nhớ
tới Hoắc Thành, cô lại càng ngày càng không thể không chế được trái tim
của mình.
Để phối hợp với cõi lòng đang
tràn đầy tình cảm thiếu nữ thanh xuân, cô còn tự chọn cho mình một bản
tình ca ngọt ngào của Đinh Mông. Bài hát này là do chồng của Đinh Mông
viết cho cô ấy, giữa những hàng chữ đều tràn đầy tình yêu.
Thẩm Oản Doanh hát vài bài của Đinh Mông xong thì Hoắc Thành bưng một bàn đồ ăn trở lại.
“A, lúc nãy cậu đi chuẩn bị đồ ăn sao?” Thẩm Oản Doanh hát được một nửa thì thấy anh bưng một bàn đồ ăn đi vào, cô lập tức chạy qua.
“Ừ” Hoắc Thành đặt mâm đồ ăn lên trên bàn, sau đó mở nắp của chiếc nồi gốm sứ nhỏ ra.
Lúc này Thẩm Oản Doanh mới nhìn thấy rõ, trong nồi lại là mì gói!!
Nồi mì gói này so với tô mì lần trước cô tự mình nấu thì xa hoa hơn nhiều
lắm, bên trong có bỏ thêm trứng gà, chân giò hun khói cùng với rau dưa,
Hoắc Thành cầm lấy một chiếc chén nhỏ cùng một đôi đũa đưa cho Thẩm Oản
Doanh: “Muốn ăn thử không?”
Thẩm Oản
Doanh nhìn anh rồi đưa tay cầm lấy chén cùng với chiếc đũa. Mì vừa mới
nấu xong, còn nóng hôi hổi, Thẩm Oản Doanh gắp một đũa mì gói lên thổi
thổi, sau đó đưa vào trong miệng: “Ăn thật ngon.”
“Thêm một chút nước súp, hương vị hẳn là sẽ ngon hơn.” Hoắc Thành lấy cái
muỗng múc một ít canh bỏ vào trong chén của Thẩm Oản Doanh: “Cẩn thận
nóng.”
Thẩm Oản Doanh sững người, một tay nâng chén, tay kia cầm chiếc đũa nhìn Hoắc Thành.
Bạn học trong trường đều nói, bạn học Hoắc Thành mới tới rất lạnh lùng,
kiêu ngạo, ít nói ít cười nhưng Thẩm Oản Doanh lại cảm thấy, trên thế
giới này không còn có ai có thể dịu dàng hơn Hoắc Thành nữa.
“Làm sao vậy?” Hoắc Thành ngước mắt nhìn về phía Thẩm Oản Doanh.
Thẩm Oản Doanh lắc đầu, lúc mở miệng nói vậy mà mang theo chút nghẹn ngào:
“Hoắc Thành, chưa từng có người nào đối xử tốt với tớ như vậy cả.”
Hoắc Thành ngẩn người, sau đó nhìn cô nói: “Đúng là cha mẹ cậu yêu cầu cậu
rất nghiêm khắc, nhưng hai bác vẫn là thật sự yêu cậu.”
“Tớ biết.” Thẩm Oản Doanh mím môi, cố gắng không để bản thân mình lại rớt
nước mắt ở trước mặt Hoắc Thành nữa “Nhưng mà không giống nhau.”
So với bất kỳ ai khác, cô hiểu được rõ ràng hơn, cái này không giống nhau.
Hoắc Thành nhìn cô trong chốc lát rồi thay đổi đề tài: “Muốn ăn rau dưa không?”
“Ừm!”
Hoắc Thành giúp cô gắp một ít rau dưa vào trong chén, Thẩm Oản Doanh vừa ăn, vừa nói với anh: “Cậu cũng ăn đi.”
Nói rồi cô gắp cho Hoắc Thành một miếng chân giò hun khói.
“Vậy không được, cậu nhất định phải hát. Yên tâm, coi như cậu hát không hay thì tớ cũng sẽ không cười cậu!”
“......”
Hai người ở biệt thự cho tới giữa trưa rồi mới ngồi xe quay về thành phố.
Sau khi Thẩm Oản Doanh về đến nhà cũng không có ăn trưa nữa, cô ngủ một
giấc ngắn xong liền dậy để học tiết khẩu ngữ. Giang Du có vẻ cực kỳ yên
tâm với chuyện cô đi ra ngoài cùng Hoắc Thành, sau khi cô trở về cũng
không hỏi gì, Thẩm Oản Doanh lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô với Hoắc Thành chơi cả một buổi sáng, ngay cả bài thi cũng chưa hề mở
ra, nếu mẹ cô muốn kiểm tra bài tập của cô, vậy thì lộ tẩy ngay.
Xem ra lần sau, trước khi đi ra ngoài thì phải làm xong bài thi mới được.
Lúc Hoắc Thành về đến nhà, Hoắc Khải Minh cùng với Hoắc Yến Ni đều ở phòng khách, giống như là đang đợi anh.
Anh bước vào nhà, chào bọn họ một tiếng: “Ông nội, cô.”
“Ừm.” Hoắc Khải Minh hiền hòa cười với anh, sau đó hỏi: “Hoắc Thành, đã ăn cơm chưa?”
“Dạ rồi.” Hoắc Thành gật gật đầu: “Cháu ăn ở biệt thự.”
“Vật là tốt rồi.”
Hoắc Yến Ni tò mò mở miệng: “Hôm nay cháu với vị tiểu thư nhà họ Thẩm, Thẩm Oản Doanh kia đi biệt thự học tập?”
“Dạ.”
Hoắc Yến Ni cười nhìn anh: “Cháu nói cháu xem, cần gì phải chạy xa như vậy,
từ biệt thự kia đi đi về về cũng phải ba giờ, không phải là lãng phí
thời gian sao. Cô thấy sau này hai đứa cứ học tập ở chỗ này thì tốt hơn. Chỗ này phòng nhiều, tuỳ tiện cũng có thể thu dọn một……”
Lời còn chưa nói xong, bà đã bị Hoắc Khải Minh cắt ngang: “Chuyện của đám trẻ, con biết cái gì?”
Hoắc Yến Ni: “......”
Sao bà lại không biết? Bà cũng còn trẻ cơ mà?
“Hoắc Thành, con đừng có nghe cô con nói, hai đứa muốn học ở chỗ nào thì học ở chỗ đó.” Ngoài miệng thì Hoắc Khải Minh nói như vậy nhưng trong lòng
ông làm sao có thể không suy đoán tình huống giữa Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh là thế nào.
Hoắc Thành là đứa nhỏ
xuất sắc nhất của nhà họ Hoắc, cũng là đứa cháu trai ông coi trọng nhất, bất luận là từ diện mạo, tính cách, tu dưỡng hay là học thức, anh đều
là người xuất sắc nhất trong những người cùng thế hệ. Cô bé kia của nhà
họ Thẩm, ông cũng biết, là do một tay Giang Du dạy dỗ ra, thông minh,
xinh đẹp, nói chuyện hay làm việc đều đoan trang, ưu nhã, là một vị
thiên kim danh môn hàng thật giá thật.
Nếu là cô bé đó kết hợp với Hoắc Thành nhà bọn họ thì Hoắc Khải Minh thấy
vẫn rất vừa lòng, cho nên ông cũng không muốn can thiệp nhiều như vậy.
“Ông nội, ngày mai cháu định đi viếng mẹ cháu.” Trước khi Hoắc Thành đi lên lầu liền báo cho Hoắc Khải Minh một câu.
Hoắc Khải Minh rất kiêng kị người khác nhắc tới Phương Kha, nhưng cô ta đúng là mẹ của Hoắc Thành, trong cái nhà này chỉ có Hoắc Thành là có thể
thản nhiên nhắc tới cô ta như vậy.
“Ừ”
Hoắc Khải Minh chậm rãi gật đầu: “Cháu đi lâu như vậy, cũng nên đến thăm mẹ. Ngày mai chừng nào cháu đi? Để ông bảo tài xế đưa cháu đi.”
“Sáng mai ạ.”
“Ừ.”
Sau khi Hoắc Thành đi lên lầu rồi, Hoắc Khải Minh lại ngồi xuống ghế sofa.
Hoắc Yến Ni ngồi vào chỗ bên cạnh ông, nhỏ giọng nói: “Con nói rồi, Hoắc Thành nhớ mẹ nó đây mà……”
Hoắc Khải Minh trừng mắt nhìn bà một cái, Hoắc Yến Ni lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại đi về phòng của mình.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Thành ngồi xe đi đến khu nghĩa trang công cộng của thành phố A.
Hôm nay anh đặc biệt thay một bộ trang phục chính thức màu đen, trong tay
nâng một một bó hoa hồng champagne thật to. Đây là hoa mẹ anh thích
nhất.
Mộ của mẹ anh ở sâu bên trong một
chút, nghe nói mấy chỗ này có phong thuỷ tốt nhất trong khu nghĩa trang, giá cả đương nhiên cũng là mắc nhất. Khi Hoắc Thành đến nơi, lại thấy
trước mộ đặt một bó cúc non tươi tốt.
Lại là cúc non.
Anh hơi nhíu nhíu mày, quay người lại nhìn xung quanh một vòng nhưng cũng không phát hiện người nào khả nghi.
Hoắc Thành nhớ lại từng người trong vòng bạn bè của mẹ anh nhưng không nghĩ ra được là ai lại nhiệt tình như thế.
Anh nhìn chằm chằm bó cúc non kia một lát, sau đó đặt bó hoa hồng champagne mình mang đến xuống bên cạnh.
Hoắc Thanh ở nghĩa trang chừng hơn hai mươi phút rồi rời đi, ở nơi xa, một
bóng người đứng phía sau cây cổ thụ nhìn anh đi ra khỏi nghĩa, lặng yên
châm một điếu thuốc.
Thứ hai, Hoắc Thành
vẫn như bình thường mà tới trường đi học. Buổi sáng có bạn học bên câu
lạc bộ tin tức tới tìm bọn họ, bảo là nghe nói bọn họ vừa thành lập một
nhóm học tập nhỏ, muốn phỏng vấn một chút.
Bạn phóng viên tới tìm bọn họ cũng là người lúc trước chụp được cảnh Hoắc
Thành và Quý Diệu đứng cùng khung ảnh. Lần trước câu lạc bộ trực tiếp
lấy ảnh cậu ta chụp mang ra ngoài kiếm tiền còn không chia phần cho cậu
ta, bạn học này rất tức giận mà đi tìm trưởng câu lạc bộ lý luận một
phen, nhưng trưởng câu lạc bộ lại nói với cậu ta, tiền kiếm được đều là
kinh phí của câu lạc bộ, cùng lắm là họ có thể trích ra một chút để mua
một ly trà sữa cho mỗi người thôi.
Sau đó cậu ta liền nhận được một ly trà sữa.
Thẩm Oản Doanh nghe yêu cầu của bạn học này xong, nụ cười trên mặt cực kỳ
phức tạp. Thật ra bọn họ không hề thành lập nhóm học tập gì cả, nhưng
chuyện đã tới bước này rồi, không có nhóm học tập thì cũng phải có nhóm
học tập: “Tớ không có ý kiến gì, nếu thành viên trong nhóm đều đồng ý
thì chúng tớ sẽ nhận phỏng vấn.”
“Được.”
Bạn phóng viên vui vẻ nói: “Vậy đại tiểu thư bàn bạc với mọi người một
chút, có kết luận thì có thể trực tiếp liên hệ với câu lạc bộ tớ.”
Bạn học này vốn dĩ muốn để cho Thẩm Oản Doanh liên hệ mình nhưng như vậy có vẻ như là cậu ta đang xin phương thức liên lạc của Thẩm Oản Doanh. Cuối cùng bạn học này cũng không dám, chỉ nói bọn họ liên hệ với câu lạc bộ.
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh cười đồng ý.
Lúc tự học giữa trưa ở thư viện, Thẩm Oản Doanh có nhắc tới chuyện này với
mọi người, không ai có ý kiến gì. Phương Nhất Sưởng không chỉ là không
có ý kiến, còn cực kỳ hưng phấn, dù sao đây là lần đầu tiên cậu ta nhận
được loại phỏng vấn trực tiếp như thế này.
“Lúc phỏng vấn có cần mặc chỉn chu một chút không? Có người trang điểm không?” Phương Nhất Sưởng nóng lòng muốn thử.
Triệu Nghệ Manh trừng cậu ta một cái: “Người mà bạn kia muốn phỏng vấn nhất không phải là cậu đâu.”
Phương Nhất Sưởng cũng trợn mắt liếc Triệu Nghệ Manh một cái: “Vậy cũng không phải là cậu.”
Triệu Nghệ Manh: “......”
Giữa trưa thứ ba, bạn phóng viên liền dẫn theo bạn mình tới thư viện để phỏng vấn nhóm học có sự kết hợp đỉnh nhất khối 11 này.
Lúc trước rất nhiều người nói không hiểu làm sao mà Phương Nhất Sưởng lại
trà trộn được vào nhóm học tập này, nhưng bạn phóng viên thật sự hiểu
được. Nhóm học giống như thế này, đương nhiên là cần có một học sinh
giống như Phương Nhất Sưởng, như vậy mới có thể nhìn ra được uy lực của
nhóm nha!
Kỳ phỏng vấn này sau khi được
đăng lên trên diễn đàn trường thì lập tức được chú ý rộng rãi, lượng
nhấn vào còn nhiều hơn cả chủ đề đăng tải tấm ảnh Hoắc Thành cùng chung
khung hình với Quý Diệu. Trong trường học cũng theo đó mà xuất hiện
phong trào thành lập nhóm học tập, ngay cả lượng học sinh đến thư viện
cũng nhiều hơn lúc trước.
Ở dưới bầu
không khí học tập sôi sục như vậy, kỳ thi giữa kỳ cũng đúng hạn mà tới.
Mấy trường trung học trọng điểm của thành phố A cùng nhau kết hợp ra đề
thi, thi cùng một bộ đề cho nên thời gian thi cũng được thống nhất là
vào thứ hai và thứ ba.
Lần thi này không
chỉ xếp hạng thành tích của học sinh theo khối mà còn xếp hạng với học
sinh của mấy trường trung học cùng kết hợp, để biểu hiện đại khái trình
độ của bản thân học sinh so với mặt bằng chung trong thành phố.
Các bạn học đều cực kỳ coi trọng kỳ thi này, ngoại trừ Quý Diệu và Hoắc Thành.
Quý Diệu là theo thói quen mà không thèm coi trọng, còn Hoắc Thành là thật tình không coi trọng.
Mà hai người bọn họ lại cứ là top 2 của khối. :)
Hai ngày thi kết thúc, mọi người như đã cởi bỏ được một lớp da. Giáo viên
vì muốn đuổi kịp buổi họp phụ huynh vào chiều thứ sáu nên cũng nhanh
chóng gấp rút chấm bài thi.
Buổi họp phụ
huynh diễn ra vào hai tiết cuối của buổi chiều, cũng chính là khi học
sinh đi tham gia hoạt động câu lạc bộ. Buổi chiều khi tiết đầu tiên vừa
kết thúc, ngoài hành lang đã lục tục tới đầy phụ huynh.
Triệu Nghệ Manh thấp thỏm mà nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó gửi tin nhắn cho
Thẩm Oản Doanh: “Đại tiểu thư, ai tới dự họp cho cậu vậy?”
Thẩm Oản Doanh: Mẹ tớ.
Triệu Nghệ Manh: Tớ cũng vậy, xong rồi, tớ cứ cảm thấy lần này tớ thi không tốt.
Thẩm Oản Doanh: Thả lỏng, không phải cậu đã so đáp án với Quý Diệu rồi sao?
Triệu Nghệ Manh: Bởi vì là so đáp án có mấy câu không giống nên tớ mới sợ hãi đó qwq
Thẩm Oản Doanh: Nếu không cậu đi tìm Hoắc Thành so đáp án đi, nói không chừng là Quý Diệu làm sai thì sao?
Triệu Nghệ Manh:…… Cậu nói rất có lý.
Hoá ra hiện tại quan hệ giữa cậu với Hoắc Thành đã tốt tới trình độ này rồi sao!
Bởi vì Thẩm Oản Doanh thi xong sẽ không so đáp án nên Triệu Nghệ Manh chỉ
có thể đi tìm người khác, nhưng bây giờ đã sắp họp phụ huynh rồi,
vậy…...vậy mặc cho số phận đi!
Thẩm Oản Doanh nhìn Hoắc Thành ngồi ở mé phía sau, hỏi anh: “Hoắc Thành, ai tới tham dự họp phụ huynh cho cậu vậy?”
Chú Hoắc ở nước ngoài rồi, mẹ của Hoắc Thành lại…...chẳng lẽ là ông nội của cậu ấy tới dự sao?
Hoắc Thành nói: “Là cô tớ.”
Thẩm Oản Doanh có chút kinh ngạc: “Cô cậu?”
“Ừ, ông nội tớ lớn tuổi, không thích mấy chuyện như thế này.”
Thẩm Oản Doanh gật gật đầu, họp phụ huynh rất mệt, hơn nữa người lại nhiều, đúng thật là không thích hợp với người lớn tuổi.
Buổi chiều sau tiết thứ hai, lực chú ý của mọi người đều không tốt, giáo
viên cũng không dạy nữa, chỉ để cho bọn họ tự học. Phụ huynh ở bên ngoài càng ngày càng nhiều, thầy Tống cho tan học trước, để học sinh đi tham
gia hoạt động của câu lạc bộ rồi để phòng học cho phụ huynh ngồi.
Hôm nay trên chỗ ngồi mỗi người đều được dán tên lên trên, vì vậy phụ huynh có thể dựa theo đó mà tìm chỗ ngồi. Giang Du là một trong những phụ
huynh đi vào phòng đầu tiên, bà vừa đi vào, các học sinh ngay lập tức
nhận ra bà là mẹ của Thẩm Oản Doanh.
“Wow, đó là mẹ của đại tiểu thư nhỉ, đúng là có khí chất!”
“Đúng vậy, khó trách ngoại hình của đại tiểu thư lại đẹp như vậy, gen di truyền thật sự rất mạnh.”
Các bạn học nhỏ giọng nghị luận, Thẩm Oản Doanh thấy Giang Du liền đứng lên gọi một tiếng: “Mẹ.”
Giang Du gật gật đầu với cô, vừa nhìn thấy Hoắc Thành ngồi ở bên cạnh liền
đưa mắt đánh giá Hoắc Thành vài lần, sau đó Giang Du cười nói với anh:
“Hoắc Thành, còn nhận ra dì không? Mấy năm rồi không gặp, cháu đã trở
thành một cậu nhóc anh tuấn rồi.”
Hoắc Thành lễ phép chào hỏi: “Cháu chào dì.”
“Ừ, chào cháu.” Cảm giác của Giang Du với Hoắc Thành là càng ngày càng
thích, cậu bé này nói chuyện cũng lễ phép khéo léo. Ở trong mắt bà,
chồng sau này của Thẩm Oản Doanh, nên là người giống như Hoắc Thành.
“Hoắc Thành, cháu ngồi ở chỗ này à?” Hoắc Yến Ni cũng tới rồi, bà vừa đi vào
phòng học liền nhìn thấy Hoắc Thành đang đứng chung với Giang Du. Bản
thân Giang Du được sinh ra ở dòng dõi có địa vị, sau lại gả vào nhà họ
Thẩm, hiện tại còn đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong tập đoàn Thẩm thị, ngay cả địa vị của Thẩm Khiêm trong công ty cũng không bằng bà ta.
Người phụ nữ này cũng thật lợi hại.
Hoắc Yến Ni cười cười rồi đi tới chỗ Giang Du: “Giang Du, chị cũng tới tham gia họp phụ huynh cho Oản Doanh à?”
“Ừ.” Giang Du cũng cười lại “Đợt này Oản Doanh nhà chị được Hoắc Thanh giúp đỡ nhiều, chị cũng phải chào cháu nó một tiếng.”
Hoắc Yến Ni cười ở trong lòng một cái, ánh mắt Giang Du nhìn Hoắc Thành lúc
nãy rõ ràng là ánh mắt của mẹ vợ nhìn con rể. Xem ra hai nhà Hoắc - Thẩm là cố ý muốn liên hôn?
Nói ra cũng thật
là buồn cười, Kỳ Kỳ nhà bà cũng chỉ nhỏ hơn Hoắc Thành một lớp, Hoắc
Khải Minh lại ngày ngày nhắc nó đừng có yêu sớm, đặt trọng tâm ở trên
việc học thì hơn. Tới lượt Hoắc Thành với Thẩm Oản Doanh thì bọn họ đã
suy nghĩ tới hôn sự của hai đứa nhỏ?
Bởi
vì Hoắc Đình Tiêu luôn ở nước ngoài, Phương Kha lại không còn nữa, nên
Hoắc Yến Ni cho rằng một mình Hoắc Thành không cách nào lay động được
cục diện của nhà họ Hoắc, nhưng nếu nó thật sự liên hôn với nhà họ Thẩm, có nhà họ Thẩm ở sau lưng ủng hộ, vậy thì cũng khó mà nói.
Hoắc Yến Ni vừa nghĩ như vậy, lại cảm thấy mình buồn lo vô cớ, nếu thật sự
muốn kết hôn thì ít nhất cũng phải đợi đến khi bọn nó tốt nghiệp đại
học. Còn nhiều năm như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đây?
“Các vị phụ huynh sau khi tìm được chỗ ngồi rồi mời mọi người nhanh chóng
ngồi xuống, các bạn học đừng đứng đợi ở phòng học, các em đi tham gia
hoạt động của câu lạc bộ đi.” Thầy Tống đứng ở trên bục giảng tổ chức kỷ luật, Hoắc Thành với Thẩm Oản Doanh đều không ở lại mà cùng nhau đi tới câu lạc bộ bắn cung.
Bởi vì hôm nay là
họp phụ huynh nên Điền Vũ cũng lo lắng sốt ruột, lần này thành tích được giữ bí mật rất tốt, giáo viên không hề tiết lộ một chút gì, cậu cũng
không chắc chắn lắm. Khi huấn luyện cậu bắn trật rất nhiều mũi tên, nhìn Hoắc Thành ở bên kia, vẫn cứ ổn định như vậy. :)
Tâm thái này, Hoắc Thành đi thi mà không lấy được hạng nhất trở về, cậu sẽ tìm cậu ta tính sổ. :)
“Hoắc Thành” Điền Vũ đi qua nói với anh: “Vòng loại thứ nhất đã có lịch rồi,
vào nửa tháng sau, địa điểm là ở nông trường Tinh Quang.”
Đuôi lông mày của Hoắc Thành giật giật: “Nông trường Tinh Quang?”
“Đúng vậy, có phải là cậu cũng thấy quá trùng hợp hay không? Tớ cũng thấy như vậy.” Điền Vũ theo bản năng muốn vỗ vỗ vai anh nhưng Hoắc Thanh tránh
được, cậu ta hiểu chuyện mà thu tay lại, sờ sờ chóp mũi của mình: “Chỗ
đó có một mảnh đất trống, chính là nơi mọi người đi thả diều lúc trước
đó, rất thích hợp để làm nơi thi đấu.”
“Ừ.” Hoắc Thành gật gật đầu, thả mũi tên ở trong tay: “Tôi biết rồi.”
Điền Vũ nhìn anh bắn trúng giữa hồng tâm, cười tới nỗi vẻ mặt cũng sáng
loáng: “Cậu cứ duy trì trạng thái này của cậu là tuyệt đối có thể đánh
bại những người khác.”
“......” Đánh bại học sinh cấp ba thì anh cũng không có cảm giác thành tựu gì.
Ban đầu Hoắc Thành học bắn cung là bởi vì Thẩm Oản Doanh. Anh nhìn thấy
Thẩm Oản Doanh gia nhập câu lạc bộ bắn cung ở trên weibo, nên bản thân ở nước ngoài cũng đăng ký một lớp bắn cung, giống như là làm như vậy thì
khoảng cách giữa hai bọn họ sẽ ngắn đi một ít.
Hoắc Đình Tiêu tìm giáo viên giúp anh, là một vận động viên từng nhận huy
chương vàng, hơn nữa Hoắc Thành vừa thông minh lại có thiên phú, giáo
viên vẫn luôn muốn bồi dưỡng anh thành tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng lại bị anh từ chối.
Hiện tại để anh đi tham gia thi đấu với một đám học sinh cấp ba, cho dù có được hạng nhất thì anh cũng hào hứng không nổi.
Điện thoại di động anh để ở bên cạnh khẽ rung lên, Hoắc Thành nhìn qua, thấy là Triệu Nghệ Manh đăng một tin ở trong nhóm chat của bọn họ----Từ sau
cái ngày mà bọn họ chính thức thành lập nhóm học tập, Thẩm Oản Doanh
liền tạo một nhóm riêng, sau đó thêm tất cả mọi người vào.
Triệu Nghệ Manh: Mẹ tớ vừa mới chụp bảng xếp hạng gửi tới cho tớ! [ hình ảnh ]
Triệu Nghệ Manh: Hoắc Thành lại thi được hạng nhất! Hơn nữa là hạng nhất
trong bảng xếp hạng của mấy trường liên kết lại với nhau luôn cơ!
Triệu Nghệ Manh: Hôm nay Hoắc Thành nhất định phải mời cơm!
Thẩm Oản Doanh cũng thấy này tin này, cô gửi cho Triệu Nghệ Manh một tin
nhắn riêng: Có phải là cậu quên mất trong nhóm cũng có Quý Diệu không?
Triệu Nghệ Manh: Σ!
Trong nhóm chat, Hoắc Thành nhìn Triệu Nghệ Manh liên tục thu hồi lại ba cái tin nhắn.
Phương Nhất Sưởng: Cậu thu hồi lại thứ gì không thể để người khác thấy được à?
Triệu Nghệ Manh: Tớ thu hồi lại thành tích không thể cho người khác thấy được của cậu. [ mỉm cười ]
Phương Nhất Sưởng: A!
Quý Diệu: Cậu ấy gạt cậu đấy, ảnh chụp của cậu ấy căn bản không chụp tới thành tích của cậu đâu.
Triệu Nghệ Manh: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Phương Nhất Sưởng:?? Tuy rằng tớ không hiểu lắm, nhưng cứ cảm giác như mấy người các cậu đang nói xấu tớ??
Hoắc Thành: Cậu ấy chụp từ hạng nhất trở xuống.
Phương Nhất Sưởng:…………[ mỉm cười ]
Thẩm Oản Doanh: Tớ nhìn thấy trong nhóm của lớp đã có bạn học đăng lên bản
hoàn chỉnh, lần này thành tích Phương Nhất Sưởng có tiến bộ rất lớn nha
^_^
Phương Nhất Sưởng: Thật vậy sao? Tớ cũng đi xem xem!
Một phút đồng hồ sau.
Phương Nhất Sưởng: Đậu, lần này tớ lại tăng được hơn một trăm hạng!
Phương Nhất Sưởng: Rốt cuộc giờ tớ mới hiểu niềm vui của học sinh xuất sắc mấy cậu!
Phương Nhất Sưởng: Hôm nay tớ mời cơm, nhất định phải tới hết đó!!
Quý Diệu: Khởi điểm càng thấp, không gian để bay lên càng rộng.
Phương Nhất Sưởng:……Hôm nay tớ phải đút cho cậu ăn cánh gà sốt cay biến thái mới được, chờ đi. [ mỉm cười ]
Sau khi hoạt động của câu lạc bộ kết thúc, Hoắc Thành với Thẩm Oản Doanh
cũng không trực tiếp rời trường luôn mà đi về phòng học trước. Lúc này
có lớp đã họp phụ huynh xong, có lớp vẫn còn đang họp. Thẩm Oản Doanh
đang đi theo Hoắc Thành lên lầu ba thì chợt nghe được bên cạnh có người
đang gọi mình. Cô nghiêng đầu qua liền nhìn thấy Khâu Tử Tình cùng với
mẹ cậu ta.
Mẹ của Khâu Tử Tình nhìn thấy cô cũng rất vui vẻ, cực kỳ nhiệt tình mà gọi cô một tiếng: “Thẩm Oản Doanh, còn nhớ dì không?”
Thẩm Oản Doanh cười gật gật đầu: “Nhớ ạ, dì là mẹ của bạn Khâu Tử Tình.”
Mỗi lần mẹ của Khâu Tử Tình đi họp phụ huynh mà nhìn thấy Thẩm Oản Doanh thì đều sẽ gọi cô một tiếng, cho nên cô cũng nhớ kỹ bà.
Mẹ của Khâu Tử Tình cười khanh khách nói: “Đúng đúng, dì thấy thành tích
lần này của cháu lại có tiến bộ, muốn chúc mừng cháu một tiếng.”
“Cảm ơn dì ạ.”
“Đừng khách khí, tiếp tục cố gắng nhé.” Mẹ của Khâu Tử Tình nói: “Đúng rồi,
dì nghe nói gần đây cháu tổ chức một nhóm học nhỏ, ngay cả học sinh đứng cuối bảng hàng năm sau khi tham gia nhóm học của mấy đứa lần này thi có tiến bộ rất lớn. Cháu xem, nhóm học của cháu có thể cho Tử Tình gia
nhập được không?”
Thẩm Oản Doanh còn chưa kịp trả lời, Khâu Tử Tình đã xen vào: “Mẹ, con đã nói là con có nhóm rồi mà?”
Mẹ của Khâu Tử Tình trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Cái nhóm kia của con
có ích lợi gì? Con nhìn thành tích của con có tiến bộ không?
Hoắc Thành vẫn luôn không nói chuyện lúc này lại chợt lên tiếng: “Chúng ta nên đi rồi.”
Lời này của anh đương nhiên là nói với Thẩm Oản Doanh, Thẩm Oản Doanh gật
gật đầu, tạm biệt mẹ của Khâu Tử Tình: “Dì, chúng cháu đi trước đây ạ.”
“Ừ ừ” Mẹ của Khâu Tử Tình nhìn Thẩm Oản Doanh đi xa rồi mới chậm rãi thu
lại ý cười trên mặt: “Con nói xem vì sao con làm cái gì cũng không bằng
người khác vậy? Con nhìn Thẩm Oản Doanh nhà người ta kìa, xinh đẹp thì
không nói, thành tích còn tốt như vậy, con nhìn lại bản thân con xem?”
Khâu Tử Tình mím mím môi, giận dỗi mà nói với bà một câu: “Con biết, mẹ
thích có đứa con gái như Thẩm Oản Doanh chứ gì, nhưng mẹ phải xem người
ta có nhận mẹ là mẹ không?”
“Con nói cái gì? Giáo dưỡng của con đâu?”
“Con không có giáo dưỡng giống như Thẩm Oản Doanh đâu.” Khâu Tử Tình nói
xong liền đeo cặp lên lưng, chạy xuống dưới lầu rồi biến mất.
Lúc này lớp 1 cũng đã họp xong rồi, Giang Du tương đối vừa lòng với thành
tích lần này của Thẩm Oản Doanh, thấy Hoắc Thành đi tới, bà lại cười
chúc mừng Hoắc Thành: “Thành tích của Hoắc Thành rất ổn, Oản Doanh phải
học tập cháu nhiều hơn.”
Hoắc Thành nói: “Thật ra thành tích của cậu ấy đã rất ổn định rồi ạ, có nhiều chỗ cháu kém hơn bạn ấy nhiều ạ.”
“Dạ” Hoắc Thành gật gật đầu: “Lần này tất cả bạn học trong nhóm đều thi không tệ nên mọi người muốn cùng nhau ăn bữa cơm tối ạ.”
“À, vậy thì được.” Vốn dĩ Giang Du không muốn cho Thẩm Oản Doanh đi tham
gia loại hoạt động như vậy, nhưng có Hoắc Thành đi cùng thì bà cũng
không phản đối.
“Dì yên tâm, cơm nước xong cháu sẽ đưa cậu ấy về tận nhà.”
Giang Du cười nói: “Vậy Oản Doanh nhà chúng ta giao cho cháu vậy.”
“Dạ.”
Buổi tối Phương Nhất Sưởng mời bọn họ ăn lẩu, trên bàn không chỉ có năm
người trong nhóm bọn họ, còn có cả anh em tốt của cậu ta, Hồng Hồng.
Hồng Hồng vẫn luôn cho rằng Phương Nhất Sưởng gia nhập nhóm học tập là
để theo đuổi Thẩm Oản Doanh, cậu ta nằm mơ cũng không nghĩ tới Phương
Nhất Sưởng là thật sự đến để học tập???
Nên nói cậu ta là nghiêm túc hay là bảo cậu ta chạy trật đường ray đây? :)
Phương Nhất Sưởng cũng không nghĩ tới mình chỉ tuỳ tiện học một chút thôi, vậy mà có thể tiến bộ nhiều như vậy. Xem ra cậu cũng là thiên tài nhỉ?
“Hôm nay mọi người cứ ăn thoải mái, gọi mấy món mắc một chút. A, còn cánh gà cay biến thái của Quý Diệu, tớ đã bảo phục vụ mang lên rồi.”
Quý Diệu: “......”
Cậu ta còn chưa bảo cậu ta muốn ăn thứ đồ kia.
Trong lúc nhóm học tập đang chúc mừng ở bên này thì trong nhóm của giáo viên bên kia lại xảy ra chút chuyện.
Chủ nhiệm khối 11 đăng một tin, nói bài thi lần này có thể là đã bị lộ đề
từ trước. Các giáo viên trong nhóm đều đồng loạt gửi dấu chấm hỏi, chủ
nhiệm khối tag chủ nhiệm lớp của Phương Nhất Sưởng, hỏi thầy: “Lần thi
này Phương Nhất Sưởng tiến bộ nhiều như vậy, có phải là em ấy đã biết đề thi từ trước không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT