Trong nhà bếp, Phương
Nhất Sưởng đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa vẫn bớt thời gian ra liếc nhìn Vương Đình Đình một cái: “Gào như quỷ rống cái gì? Tôi bảo Triệu Nghệ
Manh rửa dâu tây đưa qua cho đại tiểu thư rồi.”
Vương Đình Đình vừa nghe vậy lập tức không vui: “Tại sao? Đó là dâu tây của tôi mà!”
Phương Nhất Sưởng cười nhạo một tiếng: “Không phải cậu đi hái cùng đại tiểu thư à?”
Vương Đình Đình mấp máy môi, không phục nói: “Vậy cũng có một nửa là của tôi, cậu dựa vào cái gì mà đưa hết cho cậu ta? Huống hồ dâu tây còn phải
dùng để làm salad trái cây, cậu đưa hết cho cậu ta, bọn tôi lấy cái gì
mà làm?”
“Ha!” Phương Nhất Sưởng
múc đồ xào trong nồi ra, nhìn Vương Đình Đình, “Tôi nghĩ chân của đại
tiểu thư bị trật nhưng chân cậu thì đâu có việc gì, cậu không thể đi hái thêm một rổ nữa sao? Ở đây ồn ào với tôi làm gì? Chân cậu ấy bị thương, cậu cũng có trách nhiệm mà.”
Vương Đình Đình thật sự sắp tức chết mất thôi, vừa rồi ở phòng y tế bị Hoắc
Thành dạy dỗ, ra đây lại bị Phương Nhất Sưởng dạy dỗ, dựa vào cái gì mà
đều tới mắng cô ta? Cô ta đâu ngờ được Thẩm Oản Doanh lại ngu ngốc tới
mức té từ trên thang xuống như vậy!
Nhưng mà cô ta không dám lấy cứng chọi cứng với Phương Nhất Sưởng, tuy Phương Nhất Sưởng chưa từng có tiền lệ đánh nữ sinh nhưng dù sao cậu ta cũng
là thành phần rắc rối, cô ta không muốn trêu vào. Cô ta cầm lấy cái rổ,
nói với Khâu Tử Tình: “Tớ đi hái lại dâu tây, cậu chờ tớ ở đây đi.”
“Tớ đi với cậu.” Khâu Tử Tình nói rồi cùng Vương Đình Đình đi ra ngoài.
Tại cửa phòng y tế, Triệu Nghệ Manh mang một rổ dâu tây to vừa rửa sạch đi đến: “Đại tiểu thư, tớ mang dâu đến cho cậu này!”
Chân của Thẩm Oản Doanh vừa được băng bó xong, nghe tiếng của Triệu Nghệ
Manh thì lập tức ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Sao nhiều quá vậy?”
“Ừ, là Phương Nhất Sưởng bảo tớ mang hết qua đây đó. Một quả cũng không để
lại cho Vương Đình Đình!” Triệu Nghệ Manh tìm một chỗ trống đặt dâu tây
xuống rồi ngồi xổm trước mặt Thẩm Oản Doanh quan sát chân cô, “Chân cậu
có nặng lắm không? Còn bị thương chỗ nào nữa không?”
“Không sao cả, chỉ hơi trật chân thôi, bôi thuốc rồi thấy đỡ hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi, nào, ăn dâu tây thôi. Bạn học Hoắc Thành, cậu cũng ăn đi!”
Triệu Nghệ Manh nhiệt tình mời anh. Thẩm Oản Doanh ăn một trái, Triệu
Nghệ Manh cũng không khách sáo, cầm dâu lên ăn, “Đúng rồi, Phương Nhất
Sưởng nhờ tớ tiện thể nhắn giúp cậu ta, bảo Hoắc Thành nhanh trở lại,
một mình cậu ta ở phòng bếp lo liệu không xuể.”
Hoắc Thành nhìn Thẩm Oản Doanh nói: “Tôi đưa cậu ấy về phòng rồi sẽ qua đó ngay.”
“Hmm” Triệu Nghệ Manh lại đút một trái dâu vào miệng, nói lời sâu sắc:
“Phương Nhất Sưởng còn nói, đại tiểu thư bị thương, cậu ta cũng muốn tới thăm nhưng cậu ta có tới không? Không. Bởi vì cậu ta biết cậu ta đang
phải thủ vững ở mặt trận nhà bếp, nếu cậu ta cũng rời đi thì trưa nay
mọi người đều chẳng có gì ăn, đại tiểu thư cũng vậy. Đàn ông không thể
cả ngày chỉ biết tình cảm trai gái, càng phải nên gánh vác trách nhiệm
của bản thân!”
Hoắc Thành: “...”
Thẩm Oản Doanh cười nhìn về phía Hoắc Thành, nói với anh: “Tôi cảm thấy
Phương Nhất Sưởng nói có lý đó, hiện tại lớp mình chỉ còn một người ở
nhà bếp, Phương Nhất Sưởng phải lo cho cả hai bên thì đúng là không kham nổi. Buổi trưa còn rất nhiều người đang chờ ăn cơm mà.”
Trong lòng Hoắc Thành do dự, bác sĩ ngồi bên cạnh khuyên nhủ: “Tôi thấy các
em đừng tranh cãi nữa, bạn này cứ ở lại đây nghỉ ngơi không cần về
phòng, dù sao đến trưa các em cũng ăn ở bên ngoài, đỡ phải đi qua đi
lại.”
Thẩm Oản Doanh gật đầu: “Nghe lời bác sĩ ạ.”
Hoắc Thành: “...”
“Bác sĩ, cô cũng ăn dâu tây đi ạ.” Triệu Nghệ Manh lại nhiệt tình mời bác sĩ.
Hoắc Thành đứng lên, nói với các cô: “Vậy các cậu ở lại đây, tôi về nhà bếp trước.”
“Ừ.” Triệu Nghệ Manh nhìn Hoắc Thành đi ra ngoài rồi, lập tức bày ra khuôn
mặt hóng hớt hỏi thăm Thẩm Oản Doanh: “Tớ nghe nói hôm nay là Hoắc Thành cõng cậu cả một đoạn đường về đây. Hai người các cậu, hửm?”
“...” Thẩm Oản Doanh làm như không hiểu cô ấy đang nói gì, “Dâu này ngọt thật đấy, ăn ngon ghê. Cậu ăn nhiều một chút đi.”
Tuy biết rằng Thẩm Oản Doanh đang dùng dâu tây lấp miệng mình nhưng Triệu
Nghệ Manh vẫn cực kỳ thiếu nghị lực mà nhét dâu vào miệng.
Bởi vì thật sự là dâu quá ngon!
Sau khi Hoắc Thành quay về nhà bếp thì áp lực ở đây giảm mạnh, cuối cùng
bữa cơm trưa cũng được hoàn thành đúng thời gian quy định.
Triệu Nghệ Manh dìu Thẩm Oản Doanh đi từ phòng y tế ra nơi dùng cơm trưa.
Mọi người bận rộn cả một buổi sáng nên đều mệt mỏi, lúc này đang ríu rít bên nhau, cùng chờ cơm trưa.
Triệu Nghệ Manh, Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành ngồi cùng một bàn, những món
đầu tiên được bày lên bàn đều là các món do nông trường cung cấp, những
món còn lại cũng lần lượt được nhóm đầu bếp bưng lên.
Lần này vẫn có lớp lười biếng nên nấu lẩu, lúc này đã nấu sôi, mùi thơm
ngào ngạt bay khắp nơi. Cũng may đồ ăn Hoắc Thành bưng lên cũng đầy đủ
cả sắc lẫn vị, xem như giải tỏa được cơn đói của các bạn trong lớp.
Hoắc Thành làm tất cả năm món ăn, hầu hết là các món Thẩm Oản Doanh thích,
còn có một món là canh nấm hầm xương sườn mà hai người bọn họ cùng làm,
dù Thẩm Oản Doanh chỉ dùng dao cắt mấy nhát lên nấm nhưng cô vẫn kiên
trì cho rằng bản thân có một nửa công lao nấu món đó.
Trong lớp còn có một bạn khác chuẩn bị đồ nướng BBQ cho mọi người, thịt thà
rau củ đều có đủ, mỗi lớp lại có thêm một phần salad trái cây, có thể
nói là bữa ăn tuyệt vời.
Mọi
người ăn bữa trưa trong vui vẻ, tài nấu nướng của Hoắc Thành cũng được
các bạn học nhất trí khen ngợi. Các nam sinh đều không hiểu nổi, lớp bọn họ có hai người hạng nhất, chẳng những thành tích tốt mà còn biết nấu
ăn, thời nay kỹ năng học bá đều là mua một tặng một đó à? :)
“Không chỉ vậy, người ta còn đẹp trai nha.” Triệu Nghệ Manh nhẹ nhàng cắm thêm một dao, nội thương của các bạn nam còn lại trong lớp 11/1 càng thêm
nghiêm trọng.
Buổi chiều là thời
gian hoạt động tự do, nông trường có khá nhiều phương tiện giải trí, có
điều hôm nay thời tiết đẹp nên rất nhiều học sinh chọn lựa đi thả diều.
Thế là bầu trời lúc này chi chít tựa một nồi sủi cảo.
Nếu chân không bị thương thì Thẩm Oản Doanh cũng muốn đi thả diều, nhưng
lúc này cô chẳng thể chạy nổi, chỉ có thể về phòng nghỉ ngơi. Hoắc Thành giúp dọn dẹp nhà bếp xong, đi ra tìm một vòng không thấy Thẩm Oản Doanh đâu, sau khi hỏi bạn học mới biết là Thẩm Oản Doanh đã về phòng.
Phòng của Thẩm Oản Doanh và Triệu Nghệ Manh nằm ở tầng 3 của khách sạn, vì
khách sạn có thang máy nên cô không cần phải lết bộ lên cầu thang. Cô
kéo theo cái chân bị thương, chậm chạp đi về phòng, mới vừa nói sẽ nằm
xuống ngủ trưa một giấc thì lập tức nghe được tiếng gõ cửa.
Cô nhìn thoáng qua cửa phòng, mở miệng hỏi dò: “Ai thế?”
“Là tôi.” Giọng Hoắc Thành vang lên ngoài cửa.
Thẩm Oản Doanh nhận ra giọng của anh, đi ra mở cửa. Hoắc Thành đứng ngoài
cửa, trong tay còn cầm một quả cam. Thẩm Oản Doanh hơi sửng sốt rồi cười hỏi: “Có chuyện gì hả?”
Hoắc
Thành nhìn nhìn chân cô, Thẩm Oản Doanh đổi qua đi dép lê, nhìn hình
dạng kia thì biết là do cô mang từ nhà theo, “Chân cậu đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, tôi định cả buổi chiều đều ở trong phòng.”
“Ừ, vậy buổi chiều cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe.” Hoắc Thành nói rồi đưa quả
cảm cho cô: “Tôi lấy mấy quả cam cậu hái về rồi, để riêng cho cậu một
quả.”
Salad trưa nay cũng có cam
nên Thẩm Oản Doanh tưởng rằng cam cô hái đều đã dùng làm salad hết rồi,
không ngờ là Hoắc Thành sẽ giúp cô giữ lại một quả. Rõ ràng quả cam này
đã được chọn lựa kĩ, kích thước và hình dạng đều rất đẹp, lại còn được
rửa sạch nên mang theo hơi nước sạch sẽ.
Ánh mắt Hoắc Thành hơi dao động, sau đó bình tĩnh “Ừ” một tiếng: “Vậy tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa.”
Thẩm Oản Doanh đứng ở cửa nhìn Hoắc Thành đi xa rồi mới đóng cửa lại.
Cô ngồi xuống trước cửa sổ, quả cam được đặt trên bàn nhỏ trước mặt. Dưới
ánh mặt trời, quả cam lại càng thêm mượt mà đáng yêu, khiến người ta
không nỡ ăn nó.
Thẩm Oản Doanh cười đưa tay ra chạm khec vào nó, sau đó lên giường ngủ trưa.
Lúc cô thức dậy đã qua nửa buổi chiều, trong không khí thoang thoảng hương cam ngọt ngào, cực kỳ dễ ngửi.
Cô khẽ ngửi ngửi rồi đột nhiên bật dậy.
“Ồ, cậu dậy rồi hả?” Triệu Nghệ Manh đang ngồi trên ghế ăn cam, còn bẻ một
nửa ra đưa cho cô, “Cậu ăn cam không? Quả cam này ngọt lắm á!”
“...” Thẩm Oản Doanh nhìn chằm chằm quả cam trên tay cô ấy, sau một lúc im
lặng thật lâu thì mở miệng hỏi: “Cậu ăn quả cam của tớ hả?”
“Hả?” Triệu Nghệ Manh hiếm khi thấy cô có biểu cảm thế này, nhất thời có hơi ngẩn người, “Quả cam này không dùng để ăn à?”
“...” Thẩm Oản Doanh lại im lặng thêm một lúc rồi nhận lấy một nửa quả cam từ cô ấy, “Không có gì.”
Triệu Nghệ Manh thấy cô cũng ăn một miếng thì yên tâm, “Sao, ngọt ghê ha?”
Triệu Nghệ Manh nói: “Ở bên ngoài thả diều cả buổi trưa nên hơi mệt, hơi đói
nữa!” Cô ấy nói rồi lục lọi túi xách của mình một lúc, cầm ra một túi
bánh quy, “Cậu ăn không?”
Thẩm Oản Doanh lắc đầu: “Sắp đến giờ ăn cơm tối rồi, tớ nghe thầy Tống nói đêm nay có bữa tiệc lớn đó.”
Bữa tối sẽ không cần các bạn học sinh tự nấu mà do nông trường cung cấp,
nghe nói cực kỳ đa dạng. Triệu Nghệ Manh nghe cô nói như thế, lập tức
nhét túi bánh quy trở lại ba lô: “Vậy tớ phải chừa bụng để ăn bữa tối
thịnh soạn này mới được.”
Đáng
tiếc là trong lúc đang ngồi chờ đến bữa tiệc thì cô ấy bị bạn học tóm đi diễn tập tiểu phẩm cho buổi tối. Thẩm Oản Doanh nhìn khuôn mặt thay đổi xoành xoạch kia của cô ấy, nghĩ thầm trong bụng, có khi Triệu Nghệ Manh thật sự thích hợp để làm một cây hài đấy nhỉ?
Cô cũng sửa soạn lại một chút, định đi xuống lầu mua một chai nước.
Tầng một của khách sạn có siêu thị mini, bên ngoài siêu thị có đặt một máy
bán tự động. Chân Thẩm Oản Doanh bị thương nên không đi dạo siêu thị mà
mua luôn ở chỗ máy bán hàng tự động.
Cái máy bán hàng tự động này không chỉ bán nước mà còn bán một ít đồ ăn vặt, thuốc lá và mì hộp.
Thẩm Oản Doanh đứng trước máy bán hàng tự động, ánh mắt vô thức bị mấy hộp
mì ăn liền ở hàng dưới hút lấy. Mì ăn liền trong đó đều là hộp nhỏ, chứa lượng mì không nhiều, nhưng lại có đủ các loại mùi vị.
Thẩm Oản Doanh nhìn chằm chằm một hộp mì ăn liền vị thịt bò ớt cay, đột nhiên nó lắc lư hai cái rồi lăn ra khỏi cửa sổ bên dưới.
Một bàn tay thon dài cầm hộp mì ăn liền lên, đưa đến trước mặt Thẩm Oản Doanh: “Cậu muốn nó à?”
Là Hoắc Thành.
Thẩm Oản Doanh phát hiện trên khuôn mặt điển trai của anh đang có chút ý
cười, nhạt nhòa đến mức cô còn cho rằng đấy chỉ là ảo giác của mình.
Cô lấy lại tinh thần, cười nói với Hoắc Thành: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Hoắc Thành nói: “Không thích vị này sao?”
“... Không phải, trong mì ăn liền chứa vài chất điều vị cũng có hại cho sức
khỏe, tốt nhất nên ít ăn.” Thẩm Oản Doanh nói xong lại bổ sung thêm một
câu: “Tôi đến đây để mua nước.”
“À.” Hoắc Thành lên tiếng, ý cười lại càng đậm hơn.
Thẩm Oản Doanh nhìn mà có hơi hoảng hốt, Hoắc Thành cười rộ lên thật sự quá
cuốn hút, dường như chỉ cần anh cười thì muôn hồng nghìn tía trên thế
gian này đều sẽ trở nên ảm đạm vậy.
Hoắc Thành cầm hộp mì trong tay, lại quét mã QR trên máy bán hàng tự động lần nữa: “Thỉnh thoảng ăn một ít cũng không sao cả.”
Anh nói rồi ấn chọn một chai nước, vặn lỏng nắp rồi đưa cho Thẩm Oản Doanh: “Tôi có một người bạn rất thích mì ăn liền vị này. Hơn nữa khi ăn làm
thêm động tác ngồi rung chân thì hương vị lại càng ngon hơn.”
Con ngươi của Thẩm Oản Doanh giãn to vì ngạc nhiên.
“... Người bạn kia của cậu, rốt cuộc có phải là chính cậu không thế?” Biểu
cảm mà Thẩm Oản Doanh vẫn luôn cố gắng kiểm soát suýt chút nữa đã vỡ
toang ngay tại giây phút này.
May mắn là chỉ mới “suýt chút nữa” mà thôi.
Hoắc Thành chỉ hơi cong khóe môi nhìn cô, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Đó là chuyện xảy ra sau khi anh và Thẩm Oản Doanh kết hôn được ba tháng.
Công ty Hoắc Thành đột ngột hủy bỏ một cuộc họp nên anh tan làm sớm. Trên
đường về nhà, anh ghé vào siêu thị thường đến mua một ít đồ ăn, dự tính
về nhà sẽ nấu cơm tối cho Thẩm Oản Doanh.
Lúc mở cửa ra, anh thấy giày cao gót của Thẩm Oản Doanh đã nằm cạnh cửa.
Cô đã về, nhưng sao phòng khách chẳng có ai, thậm chí đèn cũng không mở.
Hoắc Thành có hơi nghi hoặc, anh lấy di động ra chuẩn bị gọi cho Thẩm
Oản Doanh thì đột nhiên nghe được vài tiếng động ở trên lầu.
“A Oản?” Anh gọi cô một tiếng nhưng không có ai đáp. Hoắc Thành đi lên lầu hai, âm thanh rất nhỏ kia lại càng thêm rõ ràng.
Nó vang lên từ phòng chứa đồ linh tinh ở cuối hành lang.
“A Oản, em ở trong đấy hả?” Hoắc Thành đi đến cửa phòng chứa đồ, xác định bên trong có người. Anh khẽ gõ gõ cửa, sau đó mở ra.
Thẩm Oản Doanh đeo tai nghe, ngồi trên một cái ghế nhỏ. Trước mặt cô là một
thùng giấy, trên đó đặt máy tính bảng của cô cùng một hộp mì ăn liền
đang bốc hơi nghi ngút.
Không biết máy tính bảng đang chiếu cái gì mà cô xem chăm chú, vừa hút sợi mì vừa nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt.
Một chân giẫm lên dép lê còn rung rung theo nhịp điệu.
Hoắc Thành: “...”
Anh thừa nhận giây phút ấy anh cực kỳ khiếp sợ, bởi vì cô của giây phút này khác xa với Thẩm Oản Doanh mà anh quen biết kia.
Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, gọi cô một tiếng: “A Oản.”
Lúc này Thẩm Oản Doanh mới phát hiện có người vào phòng.
Cô ngước mặt lên, nhìn thấy người chồng đẹp trai vừa cưới được ba tháng của mình.
Thẩm Oản Doanh: “...”
Không khí đột nhiên ngưng đọng, ngay cả mì ăn liền trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Hình tượng người vợ hoàn mỹ mà cô duy trì suốt ba tháng nay, kể từ giờ phút này chẳng còn sót lại được gì.
Hoắc Thành nhìn căn phòng kho chật chội, đi đến trước mặt Thẩm Oản Doanh nói: “Sau này em ăn ở phòng khách đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT