Trong núi có hồ, nhân tống kỳ mị, cả người tuyết trắng mị hoặc, sau đùi có chín đuôi, ban đêm ở tại miếu hoang đổ nát, thường hóa thành nữ tử độ tuổi thanh xuân, câu dẫn thư sinh qua đường, cùng hắn hoan hảo...
Phá đang cầm một quyển sách rất là cũ kỹ, màu sắc ố vàng, say mê thầm thì, đọc đến tận đây, tiểu đạo cô đang sưởi ấm ở bên cạnh trên mặt lướt qua một tia xấu hổ.
Có chút lơ đãng hỏi, "Xin chỉ giáo cho, hồ ly kia có thể là cũng đồng dạng bởi vì quá mức e ngại đêm đen gió lớn mới tới miếu hoang nghỉ ngơi, có khả năng là do thư sinh kia ham mê sắc đẹp, định làm chuyện xằng bậy, hồ ly vì bảo vệ trinh tiết, mới lỡ tay làm thư sinh bị thương..."
Nói chưa dứt lời, Phá ngắt lời nói, "Từ xưa hồ ly quá nhiều mê hoặc, một ngày nào đó biến thành người, đều là ham mê sắc dục, hút máu huyết người, để cầu được đắc đạo thành tiên.
Ta sống mười tám năm, chẳng bao giờ nghe nói còn có hồ ly biết giữ trinh tiết!"
Tiểu đạo cô nghe đến tận đây, sắc mặt đại biến, thậm chí có chút tức giận, "Trong sách phần lớn xuất phát từ chỗ những thư sinh cổ hủ keo kiệt không thi đậu công danh, yêu thích ý dâm viết lên, không thể hoàn toàn tin tưởng."
Phá cho rằng, "Câu chữ trong sách tinh diệu, đều là xuất từ đại nho, sao lại nói bậy?"
Tiểu đạo cô sắc mặt đỏ bừng, thậm chí là có chút vì tức giận mà muốn xé sách cho hả giận, Phá vội vàng thu sách vào lòng.
Tiểu đạo cô hỏi, "Nếu trong sách nói là chân thực, sao người viết cuốn sách này sống lâu như vậy, sao chưa bị hồ ly hút hết máu mà chết?"
Phá trong lòng nghi ngờ, tiểu đạo cô thật là khả nghi, sao vẫn che chở yêu vật, khi nói tới các yêu vật làm loạn, phản ứng quá nhiều, chẳng lẽ có gì cẩu thả với yêu vật?
Còn chưa kịp đưa ra đối sách, nghe một tiếng cười duyên quyến rũ tận xương truyền đến, quả nhiên là mềm tới tận cốt tủy.
Theo sau đó là một nữ tử diễm lệ thân mặc đồ trắng, bước chân nhẹ nhàng liên tiếp, chậm rãi đi tới.
Dung mạo trong trẻo nhưng lạnh lùng như trích tiên, vì bên môi hiện ra nụ cười quyến rũ, trong nháy mắt mị hoặc chúng sinh, phá quốc khuynh thành.
Theo nữ tử vào cửa, tiểu đạo cô lúc đầu một khuôn mặt đen chứa đầy giận dữ, trong nháy mắt trở nên xuân về hoa nở, nắng gắt như lửa.
Nữ tử cười khẽ, ngồi bên cạnh tiểu đạo cô, ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn tiểu đạo cô, ánh mắt của tiểu đạo cô lúc vừa chạm phải ánh mắt đầy thâm ý của nữ tử kia, cấp tốc liếc sang hướng khác, trên khuôn mặt xinh đẹp nhiễm một tầng màu hồng phấn khác thường.
Phá vốn bởi vì nhan sắc quá mức xuất chúng của nữ tử mà sáng tỏ, trong lòng nổi lên một ngọn lửa đố kị.
Lại xem nữ tử phảng phất như chốn không người mà ngồi bên cạnh tiểu đạo cô, hai người ánh mắt giao nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Lại không biết vì nguyên nhân nào, tiểu đạo cô biết "xấu hổ" mà cúi đầu tự xét lại.
Vốn muốn mở miệng, lại nghe nàng kia nói một câu kinh thế hãi tục(*).
Ngôn Tình Nữ Phụ
(*)Kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc lẽ thường, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.
- -----------------------------------------------------------.