Tiểu đạo cô rất phiền muộn, đồng thời cũng rất xoắn xuýt, bởi vì nàng phát hiện bản thân sống đến từng tuổi này, vậy mà lại tức giận.
Không, thực sự mà nói, vậy mà lại ghen tị giống như một phàm phu tục tử.
Hơn nữa điểm chết người là vì một con hồ ly tinh mà tranh giành tình nhân với một toan hủ thư sinh do tửu sắc quá độ mà có chút thiếu dinh dưỡng dẫn đến thân thể quá mức suy thận...
Ai có thể nói cho nàng biết, một tiểu đạo cô đã xuất gia nên làm thế nào để hiểu rõ mối quan hệ tam giác phức tạp không biết vì sao lại xuất hiện này.
Không cẩn thận lại liếc mắt thấy tên thư đồng vẫn luôn bị phớt lờ đang nhiều lần nháy mắt ra hiệu để thu hút sự chú ý, gật đầu nghĩ, phải là quan hệ tình cảm tứ giác phức tạp quấn quýt giữa hai nữ hai nam mới đúng.
Thư sinh hiển nhiên rất xuân phong đắc ý(*) như ngựa mất dây cương, rất là đắc ý tiến tới, nhìn rất muốn đánh một trận, không hiểu được từ chỗ lấy ra một túi rượu màu sắc rực rỡ, do quá mức say mê trong mộng đẹp ảo tưởng của mình mà nhất thời không cẩn thận phát ra một tiếng phá âm đầy hèn hạ.
Tiểu đạo cô miệt thị liếc mắt, dùng tay áo thật cẩn thận che đi giọt rượu dính nước bọt của thư sinh đang tung toé phun tới.
Hai mắt đảo qua cặp mắt hoa đào xuân ý nhộn nhạo ngập tràn nước giống như đủ để sắp dìm chết mình, co quắp hỏi, "Quả nhiên là con hồ ly tinh, giảo hoạt đến cực điểm, xảo quyệt đến cực điểm, hôm nay đạo cô nho nhỏ này đã được nhìn với cặp mắt khác xưa?"
Trong lòng nàng cực kỳ khó chịu việc bản thân bị tiểu hồ ly này đùa giỡn xoay vòng vòng, vốn là một con hồ mị tử, còn không biết tự kiểm điểm mình là kẻ gây tai hoạ mà câu dẫn nam nhân, trong lòng mình còn nghĩ nàng mới biến hóa không lâu, cho là lương thiện như trẻ con, quả nhiên là buồn cười đến cực điểm!
Nói đúng ra, nàng chết sống không chịu thừa nhận, nguyên nhân vì sao bản thân lại tức giận phần lớn là ở chỗ tiểu hồ ly không biết thu liễm mà mê hoặc người bên ngoài.
Tiểu hồ ly kia thật ra lại không giận, ý cười trên khuôn mặt mị hoặc chúng sinh kia càng thêm nồng đậm, môi thơm khẽ nhếch, nhẹ giọng nói, "Không phải do ta sợ hù đến tiểu đạo cô sao?"
Thư sinh bị bỏ qua thật lâu ở bên cạnh bắt đầu ho lên, nhìn xem tiểu đạo cô không biết trưng diện cho bản thân mà chỉ mặc một chiếc đạo bào màu đen, tướng mạo thực sự không bằng một nửa tiểu nương tử quyến rũ kia, lại nghe giọng nàng rất không tốt mà nói tiểu nương tử là hồ ly tinh, địa vị của tiểu đạo cô trong lòng hắn mãnh mẽ hạ thấp xuống.
Tuy nói tiểu nương tử này thật sự mê hoặc lòng người giống hệt như hồ ly tinh, nhưng cũng không thể nói trước mặt, tiểu đạo cô này thật không phải một người biết nhìn mặt người khác mà nói chuyện, sợ ngày sau bản thân làm trạng nguyên lang chắc chắn sẽ bị nàng làm mất mặt xấu hổ, mẹ chồng nàng dâu bất hòa, chỉ có thể chấp nhận làm tiểu thiếp thứ bảy thứ tám thôi.
Chắc hẳn phải vậy, hắn cũng không phải một nam nhân bạc tình bạc nghĩa, nể tình nàng còn trẻ tư sắc cũng không tệ lắm, thưởng cho nàng một ngụm cơm ăn.
Tiểu đạo cô nếu là biết được trong lúc bản thân không chú ý lắm, tên thư sinh khốn kiếp không biết sống chết kia vậy mà lại tùy tiện sắp xếp cho mình một danh phận bưng cơm rót nước không trả tiền còn ghét bỏ xuất thân của nàng không tốt, tất nhiên sẽ bấm tay niệm bí quyết tống hắn ra cửa miếu, dùng hạn sét đánh hắn ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.
Hai bên mái hiên giằng co, hiển nhiên bởi vì một đôi mắt đẹp của hồ ly tinh kia quá mức yêu mị hút mắt, tiểu đạo cô bại trận, chỉ có thể bĩu môi không hài lòng hỏi nàng, "Vậy ngươi muốn như thế nào, là muốn lấy tính mạng người ở trước mặt ta, hay là lập gia đình hoàn lương, hiển nhiên thư sinh kia tất nhiên sẽ không dễ dàng thả ngươi rời khỏi đây!"
Tiểu hồ ly rất là ngả ngớn sờ soạng gương mặt tiểu đạo cô một cái, quả nhiên là trơn bóng nhẵn mịn, đúng là tuổi trẻ, tuổi trẻ thật tốt.
Lập tức không chút để tâm nói rằng, "Tự nhiên là lập gia đình được rồi, loài người các ngươi không phải cũng đều thích chuyện lập gia đình hoàn lương sao?"
Tiểu đạo cô nghe ngữ điệu hững hờ kia, nhất thời xù lông, tiện tay đẩy, cả giận nói, "Quả thật là không biết cảm thấy thẹn, cứ tùy tiện mà hứa làm vợ người khác như vậy?" Đột nhiên ngậm miệng lại, vẻ mặt kinh ngạc vì sao bản thân có thể nói ra ngôn ngữ như vậy, bản thân sao lại càn rở như vậy, trầm ổn lãnh tĩnh lúc bình thường đi đâu hết rồi?
Tiểu hồ ly ha hả cười, đứng lên lại mềm nhũn như không có xương sống mà treo ở trong lòng tiểu đạo cô, nhỏ giọng giận dỗi nói, "Quả nhiên là một tiểu ngu ngốc không biết thương hương tiếc ngọc nha, tiểu Khiếp nhi, có một câu nói không biết có nên nói hay không..."
- -----------------------
(*) Xuân phong đắc ý (春风得意)
Pinyin: /Chūn fēng dé yì/
Dịch nghĩa: tắm mình trong gió xuân dễ chịu
Ý nghĩa: Nghĩa bóng của nó là, sau khi đỗ tiến sĩ, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng An.
Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông.
Nó có xuất xứ từ bài thơ “Đăng khoa hậu” của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường.
Cụm từ này còn được sử dụng với nghĩa rộng hơn, như chỉ sự mỹ mãn trong tình yêu, hôn nhân,...hoặc đạt được thành công trong các lĩnh vực đều có thể hình dung bằng "xuân phong đắc ý"..