“Huấn luyện” trước cuộc thi chính thức bắt đầu vào ngày hôm sau.

Hạn chót đăng ký tham gia vòng loại là ngày hai mươi tháng này.

Họ cần tên đội, sau đó cứ trực tiếp đăng ký theo đơn trên mạng là được.

A Tân nói: “Em thấy tên đội của họ toàn là ba chữ cái thôi, chúng ta ai giỏi tiếng anh, đặt tên đi?”

Là số ít đã học đại học trong tiệm này, bỗng chốc Hồ Lăng nhận được rất nhiều sự quan tâm.

Dưa Leo nói: “Chị Tiểu Lăng, chị đặt tên đi.”

Hồ Lăng suy nghĩ.

“FCS thấy thế nào?”

Dưa Leo: “Nghĩa là gì vậy?”

Hồ Lăng: “Kẻ phục thù*.”

*Kẻ phục thù tiếng Trung là 复仇者(fùchóuzhě) ba chữ đầu phiên âm là FCZ.

Dưa Leo: “…”

Lúc này, Bạch Minh Hạo mới sáng sớm bị gọi dậy dẫn đến việc ý thức còn hơi mơ hồ, ngồi trên ghế hừ hừ hai tiếng, cổ vũ cho Hồ Lăng.

“Tôi thấy khá được, đơn giản trực tiếp.”

Triệu Lộ Đông trưng cầu ý kiến của Dưa Leo, “Cậu cảm thấy sao?”

Hồ Lăng nhìn cậu một cái, Dưa Leo lập tức nói: “Em cũng thấy ổn lắm!”

Thế là tên đội được đặt như thế.

Hồ Lăng thân làm đội viên làm màu cho đội, tự động đảm nhận trách nhiệm dẫn dội, phụ trách điền các loại giấy tờ đăng ký. Cô liên lạc với người bên ban tổ chức, được thêm vào một nhóm, ban tổ chức nói sau khi kết thúc hạn đăng ký sẽ sắp xếp thời gian thi đấu.

Ban đầu Hồ Lăng còn rất nhiệt tình, hoan tưởng hóa thân thành cao thủ game hát vang tiến ca dẫn dắt cả đội đánh thẳng vào chung kết đi lên cây cầu báo thù đầy hoàn mỹ sẽ chặt đẹp Bki. Tiếc là hiện thực thì vẫn là hiện thực, trước đó Hồ Lăng mới đánh được vài ba ván PUBG, nhưng chẳng để tâm là mấy, lần này vào trận một cách chân chính nghiêm túc, đủ kiểu lạc đường đau cả đầu.

Tài khoản game mà cả đội dùng để luyện tập là do Triệu Lộ Đông thống nhất tìm về, vào game ở điểm hai ngàn +, Hồ Lăng thì lúc nào cũng chưa kịp nhìn thấy người là đã bị diệt rồi. Mà phần nhiều là bị chạm trán trực tiếp, cả băng đạn của Hồ Lăng toàn bắn thẳng lên trần nhà.

Hồ Lăng chơi cả một ngày, thoát game một cái là run lẩy bẩy, nói với Triệu Lộ Đông: “… Bỏ đi bỏ đi, mọi người vẫn nên tìm người khác đi.”

Triệu Lộ Đông: “Sao rồi, không phải hôm qua ai đó còn nói mình là cao thủ FPS ẩn thân hả?”

Gương mặt củ cải của Hồ Lăng không đỏ không trắng. “Anh nhân cơ hội châm chọc tôi đúng không?” Cô nghiêng đầu nói với Bạch Minh Hạo, “Bạch gia, bạn cậu nhiều, tìm một người giỏi lập đội với mọi người đi.”

Bạch Minh Hạo: “Chị nghe đâu ra tôi có nhiều bạn vậy, tôi không có bạn.”

Dưa Leo cười nói: “Chị Tiểu Lăng, leo lên lưng cọp rồi thì đừng có hòng mà trốn nữa!”

Bạch Minh Hạo nhìn gương mặt ngập tràn lo âu buồn rầu của Hồ Lăng, nói: “Game thể loại này không phải cứ top 4 solo lập thành một đội là thiên hạ vô địch đâu, chủ yếu là phải dựa vào độ phối hợp nữa. Bản đồ PUBG lớn, không giống với kiểu chạm trán mang tính cưỡng chế của CSGO, chiến thuật của chị tốt, thì ba người cũng đánh được.”

Hồ Lăng chẳng thấy được an ủi chút nào cả.

Ý gì thế, nói cô không được tính là con người à?

Bạch Minh Hạo nói: “Thế này đi, chị tạo tài khoản game mới đi, đừng có xếp hạng cao như vậy, làm quen với game trước đi đã.”

Hồ Lăng hoàn toàn sụp đổ, nói: “Tôi cảm thấy tôi chẳng có thiên phú gì cả, có thể tôi cũng chỉ chơi được trò con rắn* thôi…”

*Trò con rắn săn mồi càng ăn càng dài ra.

Triệu Lộ Đông: “Đừng có mà nói phéc nữa, đâu phải là tôi chưa chơi trò con rắn với cô bao giờ, lúc nào cũng bị ông đây nuốt hết, còn không biết ngại mà nói à?”

Hồ Lăng bị đả kích liên tục, cuối cùng giận rồi, hét vào mặt anh: “Triệu Lộ Đông anh chơi game cả nửa đời rồi giwof thắng được người mới thì cảm thấy tự hào lắm đúng không hả?”

Triệu Lộ Đông: “Đúng đó.”

Hồ Lăng nghiến răng, bỗng nhiên chuyển chủ đề, cười lạnh nói: “Anh có bản lĩnh thắng tôi, có bản lĩnh thì thắng Dưa Leo đi. Cả buổi chiều là do Dưa Leo với Bạch gia gánh hết, còn bày đặt áp chót cười hạn chót, anh cũng có tiền đồ lắm đó!”

Bạch Minh Hạo ngồi kế bên tha hồ mà cười, cuối cùng mặt mày Triệu Lộ Đông cũng không kiềm được nữa rồi, đen hết cả mặt.

Thật ra Hồ Lăng nói như thế có hơi không công bằng, mặc dù Triệu Lộ Đông không xuất thân từ game FPS chuyên nghiệp như Dưa Leo, nhưng ít nhất cũng đã từng lập đội CS từ hồi cấp hai, thực lực rõ như ban ngày. Vấn đề chủ yếu của anh là phát huy không được ổn định, thích chơi bừa, thường hay bắn loạn.

Cả buổi chiều này anh cũng thắng được hai lần, nhưng tự động bị Hồ Lăng cho qua.

Nhìn gương mặt đen thui của Triệu Lộ Đông, Hồ Lăng có hơi nhếch miệng, nói: “Nhớ tìm tài khoản mới cho tôi đó, đừng có làm lỡ tôi tập luyện.”

Hồ Lăng phát hiện gần đây khi gây nhau với Triệu Lộ Đông, hình như càng ngày cô càng dễ chiếm thế thượng phong.

Trong lòng Triệu Lộ Đông thi đấu là quan trọng nhất, không tính toán với cô, nhanh chóng tìm cho cô một tài khoản mới, đồng thời cũng quăng cho cô thêm một câu: “Cô nghiêm túc chút.”

Hồ Lăng có thể cảm nhận được anh coi trọng cuộc thi lần này, lần thi đấu này cũng đồng thời thỏa mãn hai điểm cao trào của ông chủ Triệu, một là chiến đấu vì anh em; hai là hồi tưởng lại giấc mơ nhiệt huyết thưở thiếu thời vào cái tuổi đã lớn này. Cô còn nhớ dáng vẻ vừa tiu nghỉu lại vừa mê say khi Triệu Lộ Đông ngồi trong xe nhớ lại những tháng năm huy hoàng lúc anh và cô đi ra ngoài lấy hàng.

Anh nghiêm túc đến mức tạm thời quên đi việc đang cãi những chuyện không đâu với Hồ Lăng, thường chỉ cô cách chơi của đủ loại game ở những lúc riêng tư.

Mấy ngày đâu Hồ Lăng còn ôm tâm trạng được sao hay vậy, nhưng càng đến gần ngày hết hạn đăng ký, cô ngày càng căng thẳng hơn. Sau đó cô mơ một giấc mơ, mơ thấy mình lên sân khấu thi đấu đến cả phím tắt cũng không nhớ nỗi, bị cả đám người chế nhạo mất cả mặt, sợ đến nỗi sau khi tỉnh giấc thì bắt đầu tăng ca tập luyện.

Mấy ngày liên tiếp cô chơi game xem live stream quên ngày quên đêm, tìm đọc hết đủ bài viết về chiến lược tấn công, cố hết sức tìm kiếm thu thập tin tức về trò chơi, đến cả nằm mơ cũng đang nổ súng bắn người ta ầm ầm.

Hồ Khiêm và Tôn Nhược Xảo cảm thấy gần đây trạng thái của con gái không được bình thường, có cảm giác như sắp ra chiến trường vậy, nhìn mọi thứ bằng cặp mắt sáng ngời, cắn răng nghiến lợi.

Chớp mắt là đã đến ngày mười, vào một buổi sớm nào đó, từ trong giấc mộng Hồ Lăng cảm thấy điện thoại rung một cái, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.

Cô ngủ đến nỗi đầu tóc tán loạn, đôi mắt chằng chịt tơ máu trừng đó nhìn màn hình điện thoại. Trong nhóm gửi một thống báo, hết hạn đăng ký, tất cả các đội vào vòng loại đã xác định, thế mà…

Mẹ nó có gần chín mươi đội!

Tính ra thì gần bốn trăm người!

Hồ Lăng giật cả mình.

Không phải nói quy mô cuộc thi không lớn à?

Cô gửi tin tức cho các thành viên trong đội, Triệu Lộ Đông nói: “Bình thường, vì quy mô không lớn hạn chế không nhiều nên mới có nhiều đội đăng ký vật đó. Số lượng đội từ tiệm net như chúng ta thì không nói rồi, giờ đang là kỳ nghỉ, đội do học sinh lập cũng nhiều, dù sao thì thi vòng loại cũng thi online, coi như chơi game thôi.”

Phải chọn hai đội từ trong chín mươi đội này, cường độ không phải là nhỏ. Quy mô lần thi đấu này lớn hơn dự kiến, phía ban tổ chức còn nói khi thi đấu chính thức có khả năng còn mời đội nước ngoài tham gia.

Nhưng việc này không liên quan là mấy đến cả đám Hồ Lăng, mục tiêu duy nhất của họ là Bki.

Hồ Lăng nhìn danh sách đội đăng ký thành cả hàng dài, nói: “Phải đánh thắng hết những đội này, khó quá đi…”

Bạch Minh Hạo: “Có gì đáng lo đâu chứ.”

Hồ Lăng thầm nói cao nhân như cậu đương nhiên không lo lắng rồi, người thêm vào cho đủ số lượng như cô chắc chắn là sẽ hổ thẹn rồi!

Bạch Minh Hạo: “Cuộc thi kiểu này, đừng có thấy số lượng đội đăng ký nhiều, vòng đầu tiên không đủ người phải có đến hai mươi đội.”

Hồ Lăng: “Thật hay giả đó?”

Bạch Minh Hạo cười nói: “Đến lúc đó thì tự chị xem.”

Lịch thi đấu nhanh chóng được công bố, các đội tổng cộng được chia thành bốn bảng, một bảng hai mươi mấy đội, FCZ được chia vào bảng D.

Cuộc thi áp dụng quy tắc tích điểm, lấy top hai đội hạng đầu tham gia cuộc thi đấu chính thức vào tháng sau. Quy tắc cuộc thi rất đơn giản, có hai hạng mục cộng điểm, một là thứ hạng hai là bắn súng. Đứng nhất tám trăm điểm, là điểm cao nhất, mà mỗi đầu người là mười điểm. Tóm lại là ưu tiên thứ hạn, điểm bắn súng là phụ.

Thi đấu áp dụng quy tắc loại đội nhỏ, mỗi đội tiến hành năm lượt thị, tổng điểm đứng top sáu, thiếp tục thi với nhau.

Hồ Lăng đọc quy tắc mà mồ hôi đổ đầy người.

Tạm thời cầu thần phật cũng chẳng có tác dụng gì, năm đó cô thi đại học còn không có căng thẳng như vậy!

Càng đến gần ngày thi đấu, Hồ Lăng càng sợ hãi, cô sợ mình sẽ kéo bước cả đội, ngày nào cũng chăm chỉ khổ luyện, cơm không thèm ăn ngủ không thèm ngủ, cuối cũng không đi làm luôn, đẩy hết mọi việc hco Huyên Tử, còn mình thì đầu óc toàn là nhảy dù nhảy luôn vào vòng trong.

Cuối cùng, ngày thi đấu đến rồi.

Hồ Lăng thành công ngã bệnh rồi.

Tôn Nhược Xảo đứng cạnh giường Hồ Lăng đợi một lúc, rút nhiệt kế trong chăn ra.

“38 độ hai, hôm nay con ở nhà nghỉ đi.”

“Không được.” Hồ Lăng cố bò dậy. “Hôm nay buộc phải đi…”

Hôm nay có cuộc thi mà.

Tôn Nhược Xảo nói: “Con bị nghiện đi làm à? Thế này rồi mà còn đi!”

Hồ Lăng vẫn cố gượng, ôm cái đầu óc choáng váng mà ngồi dậy, bị Tôn Nhược Xảo đẩy ngã mà không tốn chút sức nào.

“Mẹ đi gọi cho Tiểu Đông.”

“Đừng…”

Hồ Lăng cản không kịp, Tôn Nhược Xảo đã đi ra ngoài gọi điện thoại rồi, chẳng được mấy phút là quay lại, nói với Hồ Lăng: “Được rồi, thằng bé nói hôm nay con không cần đi nữa.” Bà nhét thuốc hạ sốt vào tay Hồ Lăng, “Uống mau đi, nếu đến trưa mà còn sốt thì đi bệnh viện.”

Uống thuốc xong Hồ Lăng bị lệnh cưỡng ép nằm trong chăn cho ra mồ hôi.

Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, thời gian thi đấu là mười giờ sáng, Hồ Lăng gửi tin nhắn weixin cho Triệu Lộ Đông, hỏi anh thiếu người thì phải làm thế nào, Triệu Lộ Đông không trả lời. Hồ Lăng dứt khoát gọi điện thoại đến, không có ai nhận. Hồ Lăng lại gọi cho Huyên Tử, Huyên Tử nói họ đang luyện tập mà.

“Sao mà giọng chị lại khàn thế này?” So với vẻ sốt ruột của Hồ Lăng, Huyên Tử vô cùng thoải mái. “Đừng có lo nữa, em thấy trạng thái của họ tốt lắm, lúc sáng này Bạch gia còn đánh bài với người ta nữa.”

Hồ Lăng nói nhỏ: “… Vậy còn Triệu Lộ Đông?”

“Anh Đông? Anh ấy cũng rất giỏi mà.” Huyên Tử an ủi cô, “Chị cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, ngủ một giấc cho ngon.”

Tắt điện thoại, Hồ Lăng vẫn chẳng an tâm nổi.

Cô có hơi sợ, sợ Triệu Lộ Đông sẽ giận…

Ngày trước cô thích nhất là chọn anh giận, nhưng tình huống lần này thì không giống, đàn ông lúc nào coi như thật, lúc nào chỉ giỡn thôi, cô hiểu rất rõ.

Cái “ông già này” chỉ có chút xíu sở thích đó thôi, kết quả cô lại phá hỏng chuyện vào thời khắc quan trọng này, cô rất sợ anh sẽ cảm thấy là cô cố ý.

Hồ Lăng giấu tâm sự trong lòng, đầu óc càng hỗn loạn, muốn suy ngẫm nhưng lại không biết suy ngẫm từ đâu, cuối cùng cũng ngủ mê man dưới tác dụng của thuốc.

Cô ngủ một giấc này đến tận chiều, lúc mở mắt ra đầu óc cô còn choáng váng hơn trước đó nữa. Miệng lưỡi cô khô khốc, ra ngoài uống nước, Tôn Nhược Xảo vừa thấy liền đến sờ trán cô, vừa chạm một cái, nói một cách quyết đoán: “Đi, đi bệnh viện!”

Trên đường Tôn Nhược Xảo cứ liên tục càm ràm, sao mà tự dưng đổ bệnh rồi. Hồ Lăng cảm thấy do cuộc thi dọa sợ rồi, vội vàng gấp gáp.

Trước đó cô không cảm thấy mình nhát đến vậy đâu…

Đến bệnh viện, Tôn Nhược Xảo làm hết thủ tục, lấy số, xếp hàng, lấy thuốc, Hồ Lăng muốn gửi tin nhắn hỏi tình hình cuộc thi, nhưng khi đi gấp quá, quên luôn cả lấy điện thoại.

Không bao lâu là đến lượt cô truyền nước, nhìn có vẻ y tá là người mới, kỹ thuật không ổn, tiêm một lần không thành công, lúc tiêm làm bể mạch máu, bàn tay nhanh chóng xanh hết lên.

Y tá có hơi sợ, nói nhỏ: “Mạch máu có hơi nhỏ…”

Da Hồ Lăng trắng, xanh cả một mảng nhìn rất rõ, đầu mày Tôn Nhược Xảo nhíu chặt lại muốn trách móc, Hồ Lăng kéo bà lại, nói: “Không sao không sao.” Vốn đang đau đầu, Tôn Nhược Xảo mà ồn nữa sợ là càng đau hơn.

Hồ Lăng bệnh không đúng lúc, ngay lúc vào mùa cảm cúm, sảnh lớn bệnh viện người không là người, Tôn Nhược Xảo đẩy giá treo đến hành lang, tìm chỗ trống ngồi xuống, đổi diện là một người đàn ông lang thang nằm hết ba cái ghế.

Lúc Hồ Lăng truyền nước lại ngủ quên mất.

Khi tỉnh lại, người bên cạnh đã thay đổi rồi.

Ban đầu Hồ Lăng còn chưa kịp phản ứng, tỉnh được vài giây rồi mới dần dần ý thức được người ngồi cạnh mình có hơi sai sai. Cô quay đầu, Triệu Lộ Đông mặc cả cây đen, đang dựa vào ghế chơi điện thoại.

Hành lang bệnh viện có mùi thuốc tẩy, người đàn ông đối diện còn chưa ngủ, Hồ Lăng hơi nhúc nhích, Triệu Lộ Đông nhanh chóng nhận ra, thả điện thoại xuống nhìn sang.

“Tỉnh rồi?”

Hồ Lăng: “Sao anh lại ở đây? Mẹ tôi đâu?”

Triệu Lộ Đông: “Tôi vừa gọi điện thoại cho dì hỏi thăm tình hình của cô, bà nói cô đang truyền nước, nên tôi qua đây xem sao. Dì đi mua cá rồi, nói tối nay hầm canh cho cô, sẽ về ngay thôi.”

Anh mở một chai nước đưa cho cô, Hồ Lăng nhận lấy, nhưng không uống, hỏi: “Cuộc thi thế nào rồi?”

Triệu Lộ Đông nói một cách chầm chậm: “Thế người, cô nói xem thế nào?”

Hồ Lăng lập tức thấy nặng lòng, nhìn sắc mặt của Triệu Lộ Đông, nói một cách run rẩy: “Thua rồi?”

Triệu Lộ Đông không nói gì.

Hồ Lăng: “Bị loại rồi?”

Anh nhún nhún vai.

Đầu óc Hồ Lăng trắng xóa một mảng.

Triệu Lộ Đông nhìn sắc mặt của cô, bộ dạng vụng về ngơ như con gà gỗ, không giống bộ dạng kiêu ngạo vênh váo tự đắc ngày thường, miệng nhỏ hơi hé, tóc ngủ nên có hơi lộn xộn, ánh mắt mơ màng không thật. Anh có ý đè thấp giọng nói, thưởng thức gương mặt ân hận hố thẹn hiếm thấy của cô.

Điều này rất khó thấy trên người Hồ tiên nữ, nhất là khi đối diện với anh.

Mắt Hồ Lăng dần đỏ lên, điều này khiến người đang bệnh như cô càng đáng thương hơn.

Hồ Lăng bị sốt nên đầu óc có hơi choáng, nghĩ đủ thứ trên đời, rốt cuộc bỗng nhiên nhẹn ngào một tiếng, dùng bàn tay không truyền nước che miệng, nói một câu: “Tôi thật không ngờ được thế mà thực lực của tôi lại có sự ảnh hưởng to lớn đến đội như thế!”

Triệu Lộ Đông: “……………………………”

Anh cũng không ngờ được Hồ Lăng lại nhả ra được một câu như thế.

Rốt cuộc vẫn là Hồ tiên nữ có thể khiến người khác kinh ngạc.

Thấy cô sắp khóc đến nơi, Triệu Lộ Đông lấy tay ấn sau ót cô một cái.

“Mở não ra đi.”

Hồ Lăng nghe anh nói thế, liếc nhìn.

“Triệu Lộ Đông.”

Anh lại bắt đầu lướt điện thoại.

Hồ Lăng hỏi theo: “Rốt cuộc thế nào rồi?”

Triệu Lộ Đông cũng không thừa nước đục thả câu nữa, nói: “Không có cô chúng tôi vô địch.”

Hồ Lăng: “…”

Triệu Lộ Đông: “Đã tăng hạng rồi, năm ván ba ván hạng nhất, còn hai ván kia chơi đại, tích điểm cũng đủ rồi, lần thi sau là một tuần sau.”

Anh thuật lại tình hình cuộc thi một cách đơn giản.

Hồ Lăng: “Thắng rồi à?”

Triệu Lộ Đông: “Nói nhảm.”

Hồ Lăng: “Vậy sao anh lại có thể gạt tôi hả?”

Triệu Lộ Đông hơi nghiêng đầu một chút, lại thấp một chút, nói nhỏ: “Cứ gạt đó, làm sao nào, cô đánh tôi à?” Anh nói giọng thèm đòn, mang chút khiêu khích… hoặc nói là chọc ghẹo thì càng hợp lý hơn.

Giọng nói này kèm với tin thắng lợi, khiến Hồ Lăng cảm thấy bệnh của mình bỗng chốc khỏe hơn một nữa. Cô oán hờn anh vài lần mang tính tượng trưng, sau đó lại nhích nhích qua cạnh anh, nói: “Anh nói rõ chút nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play