Kha Ngọc trơ mắt nhìn Bạch Vấn Hạ nói chuyện thuận lợi với tất cả các bệnh nhân, còn cậu ta chỉ muốn đến thăm dò đôi chút nhưng mấy bệnh nhân này đến ý định giao lưu với cậu ta cũng không có, còn thiếu chút nữa đánh cậu ta! Nếu không phải tốc độ chạy trốn của cậu ta rất nhanh thì khả năng cao là đã bị tẩn cho một trận rồi.
"Thế giới này là thật sao?" Kha Ngọc thấy cả người quỷ đều chết lặng.
Công việc tiếp theo là lấy nước thánh. Ý định ban đầu là Kha Ngọc đi vào tầng hầm trước, nếu như đánh không lại bức tượng thì có thể dùng nó để hãm hại Bạch Vấn Hạ. Nhưng bây giờ cậu ta nào dám để Bạch Vấn Hạ động tay! Cậu ta nhanh chân tiến lên, chăm chỉ đổ nước thánh vào bồn.
Khi nước lỏng trong suốt được đổ vào chậu xong, bức tượng cũng không phát sinh biến hóa nào, chắc là do trước mắt có hai người nhưng một tên là quỷ giả dạng, tên còn lại thì tạo ra ám ảnh tâm lý cho nó, nên không có gì xảy ra. Nước thánh trong bồn nhanh chóng biến thành màu máu, làm cho người ta cảm thấy có điềm chẳng lành.
Thấy vậy Bạch Vấn Hạ nhanh chóng đổ nước thánh trong bồn vào bình.
"Nước thánh biến dị: Sau khi bị bức tượng nguyền rủa biến đổi, hình như có tác dụng đặc biệt."
Kha Ngọc không biết Bạch Vấn Hạ đang làm cái gì, cũng không dám hỏi cậu. Cho dù Bạch Vấn Hạ có có đổ lại nước thánh để uống, cậu ta cũng không thấy kỳ quái.
Đúng lúc này có một bệnh nhân trong phòng bệnh ngập ngừng lên tiếng: "Cậu thu thập nước thánh… Là để chế thuốc chữa trị à?"
Bạch Vấn Hạ kinh ngạc bước tới, gật đầu: "Đúng vậy, sao anh lại biết?"
"Quả nhiên là thế, tuy rằng không biết cậu có được thông tin này từ đâu ra, nhưng tôi nghĩ người bình thường không ai lại dùng nước thánh trong bồn này cả." Bệnh nhân bị biến dị đến mức không thể nhìn ra tý bộ dáng ban đầu nào, anh ta cười khổ một tiếng: "Bởi vì… đây là thứ tôi đã nghiên cứu lúc trước."
"Cái gì?" Bạch Vấn Hạ sửng sốt một hồi, trước giờ cậu chưa từng chú ý tới , phòng bệnh dưới lòng đất này lại có một bệnh nhân mang thân phận đặc biệt như vậy.
"Điều kiện được thỏa mãn, kích hoạt câu chuyện ẩn giấu ở phía sau: Chuyện cũ của nghiên cứu viên. Sau khi giải được nhiệm vụ có thể làm tăng độ hoàn thành của phó bản, đồng thời nhận được điểm thưởng khi kết thúc phó bản."
Câu chuyện ẩn giấu phía sau đã kích hoạt, dù có người bình thường giả vờ đến đây, lấy nước thánh vì nước thuốc chữa trị nhưng sau khi kích hoạt nội dung câu chuyện thì kiểu gì cũng là bị các bệnh nhân hóa quái vật truy sát thôi. Làm gì có cơ hội ở đây trò chuyện bình thường như Bạch Vấn Hạ.
Bệnh nhân kia thở dài, có lẽ do quá lâu không nói chuyện, lại có thiện cảm không tồi với Bạch Vấn Hạ, đem hết những chuyện cũ chôn giấu trong đáy lòng nói ra.
Anh ta vì mức lương cao nên đến đây làm nhân viên nghiên cứu, mà mục đích của nghiên cứu này là làm sao loại bỏ được tác dụng phụ của nước thánh. Trong quá trình nghiên cứu cũng đã tham khảo rất nhiều phế tích, tìm ra được một ít văn bia.
Trùng hợp là khi đó cũng là lúc người trong gia tộc Blair vì bị nguyền rủa mà dồn dập gặp chuyện. Người đứng đầu gia tộc Blair vì bảo mệnh mà liên lạc với tế ti ở khu vực khai quật bức tượng. Nhưng lúc bọn họ báo được thì tất thảy đã muộn, chỉ khi toàn tộc tử vong, sự trừng phạt của Thần Minh mới có thể lắng lại.
Người của gia tộc Blair tất nhiên không muốn cứ thế từ bỏ hy vọng, bọn họ tìm tới khu vực cổ thư để tìm cách hóa giải. Sau đó phát hiện ra nếu hiến tế những người đã được đồng hóa với nước thánh đến một mức độ nhất định, sẽ khiến những biến dị trong cơ thể của họ tạm thời giảm bớt.
Những người bình thường không thể đồng hóa với nước thánh ở mức độ cao đến thế, chỉ người có thể chất đặc thù mới có thể sống sót với mức biến dị cao như vậy. Bọn họ đã tìm ra một phương pháp đặc biệt để tìm ra những người như thế, sau khi tìm được sẽ dùng đủ loại biện pháp mang họ tới cổ bảo.
Nhân viên nghiên cứu này cũng vì có thể chất thích hợp nên cứ thể trở thành đồ tế, bị giam tại tầng hầm tối tăm không thấy ánh mặt trời, đã không biết qua bao lâu rồi.
Về bức tượng ở trong lòng đất kia cũng chính là bức tượng thần gia tộc Blair giành lấy từ tay người dân địa phương. Nhưng tác dụng duy nhất của nó chỉ đủ để làm chậm lại chút ít ảnh hưởng của nước thánh tới thân thể, làm cho những "đồ tế" này có thể kiên trì đến ngày hiến tế.
"Có lẽ đây chính là quả báo cho những việc tôi thường làm." Nghiên cứu viên lắc lắc đầu, vẻ mặt cảm khái: "Nhưng còn chưa chờ được ngày tôi bị mang đi hiến tế, người của gia tộc Blair đã xảy ra chuyện. Vậy nên tôi mới có thể sống sót đến tận hôm nay."
Mặc dù đối với anh ta mà nói, tiếp tục sống với trạng thái như vậy còn không bằng chết đi. Thậm chí trước khi gặp Bạch Vấn Hạ, anh ta đã rất lâu rồi không suy nghĩ gì, gần như đã cho rằng bản thân là một con quái vật.
"Căn cứ vào các tài liệu trước đó, gia tộc Blair đã là chuyện của mấy trăm năm trước. Nói như vậy, không phải tất cả những thứ này đều là của người thừa kế cuối cùng của gia tộc Blair sao?" Bạch Vấn Hạ đã có suy đoán trong lòng, "Người thừa kế này không biết vì sao mà vẫn còn sống, có lẽ là vì tính mạng của bản thân, cũng có thể là do không nỡ từ bỏ sức mạnh của pho tượng… Cứ tiếp tục duy trì hoạt động của bệnh viện tâm thần này."
Tìm bọn họ đến làm giúp việc, có lẽ là cảm thấy vừa có cu li miễn phí lại có thể mang ra làm thí nghiệm.
Còn về phần nơi này đè xuống tin tức nơi này chết nhiều người thế nào thì chỉ cần dùng tới sức mạnh tài lực của gia tộc Blair, đảm bảo những tin tức này rất khó truyền ra ngoài.
"Chân tướng của cốt truyện là 90%, xin mời người chủ trì tiếp tục cố gắng."
Bạch Vấn Hạ: "..." Cậu cũng đâu muốn tìm ra được nhiều đầu mối của cốt truyện vậy đâu, là mấy cái cốt truyện này tự dưng xuất hiện trước mặt cậu.
Thậm chí cậu còn có cảm giác phó bản này sắp kết thúc, lẽ nào làm đồng đội heo lại khó làm đến vậy sao! Ngay cả Kha Ngọc còn trông giống đồng đội heo hơn mình!
Nhân viên nghiên cứu cứ nhìn chằm chằm Bạch Vấn Hạ, nghiêm túc nói: "Thứ tiếp theo cậu muốn tìm chắc là nước mắt thiên sứ. Những tôi muốn nói cho cậu biết, chuyện này vô cùng nguy hiểm, chỉ hơi bất cẩn một chút thôi sẽ chết không toàn thây, thậm chí có thể xảy ra việc đáng sợ hơn cả cái chết. So với việc đi tìm thứ đấy để chế tạo thuốc trị liệu, không bằng nhân lúc này hãy thoát ra khỏi lâu đài cổ đi."
Vừa rồi Bạch Vấn Hạ vẫn còn thấy rất phiền muộn, nghe vậy lập tức vui vẻ trong lòng, khẩn cầu: "Xin hãy nói cho tôi biết làm thế nào mới có thể lấy được nước mắt thiên sứ. Nếu như không thể chế ra nước thuốc chữa trị, thì dù cho có rời khỏi đây đối với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Trạng thái tiêu cực phát tác còn đáng sợ hơn chết đó! Thậm chí còn động tâm với chân dung thiên sứ và đàn ông… Có điều Bạch Vấn Hạ lại nghĩ đến, vừa nãy lúc ở dưới tầng hầm nhìn chân dung của Kha Ngọc cũng không động tâm chút nào. Có lẽ là xu hướng tính dục bị biến đổi nhưng gu thẩm mỹ chắc vẫn còn nguyên.
Nhân viên nghiên cứu cảm động một hồi, nhìn dáng vẻ kiên định của Bạch Vấn Hạ , cũng đã rõ ý của người này không thể nào thay đổi, đành phải nói: "Nếu cậu đã kiên trì như thế."
"Nước mắt thiên sứ chính là những giọt sương xuất hiện trên bức tượng vào lúc sáng sớm. Nhưng đó cũng là lúc sức mạnh của bức tượng mạnh mẽ nhất, người bình thường nếu như tùy tiện đến gần sẽ chẳng mấy tốc bị sức mạnh của pho tượng làm cho phát điên. Muốn có được nước mắt thiên sứ chỉ có cách sử dụng đạo cụ đặc chế đủ xa mới có thể lấy được. Thứ đó được đặt trong phòng chứa đồ của lâu đài cổ."
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để cho bất kỳ phần da nào tiếp xúc với nước mắt thiên sứ, nếu không chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ."
Trong mắt nhân viên nghiên cứu dường như còn mang theo sự sợ hãi, rõ ràng là anh ta đã tận mắt chứng kiến một số chuyện kinh khủng từng xảy ra.
Bạch Vấn Hạ nghe vậy gật đầu, con ngươi phát ra ánh sáng, dường như đối với chuyện cần làm tràn ngập tự tin: "Cảm ơn. Nếu như tôi nghiên cứu ra thuốc trị liệu, nhất định sẽ mang nó đến cho anh xem."
Tất nhiên là, nếu khi thuốc trị liệu xuất hiện cũng là lúc cậu lĩnh hộp cơm thì không còn gì tốt hơn. Đương nhiên Bạch Vấn Hạ biết phòng chứa đồ ở chỗ nào, nhưng cậu hoàn toàn không có dự định sẽ đến đó.
"Đúng rồi, lúc dùng nước mắt thiên sứ và nước thánh chế tạo nước thuốc chữa trị nhất định phải pha loãng ra mới dùng được. Chỉ cần dùng một giọt là đủ, dùng nhiều sẽ khiến cơ thể chịu không nổi." Mặc dù nhân viên nghiên cứu không tin Bạch Vấn Hạ có thể làm được nhưng nhìn dáng vẻ của cậu, trong lòng không khỏi sinh ra chút chờ mong.
Đương nhiên, thực tế là Bạch Vấn Hạ chỉ kích động vì đã tìm ra đường chết, hận rằng lúc này ngoài trời không phải hừng đông để cậu được tiếp xúc thân mật với bức tượng.
Từ đầu đến cuối vẫn thành thật đứng ở phía sau, coi mình thành bức tượng, Kha Ngọc thấy nghe vậy, trong lòng lại thêm một lần nảy sinh hy vọng!
"Đúng thế, mình không giết nổi Bạch Vấn Hạ nhưng nếu là vị đại nhân ngoài kia, chỉ cần động tay là có thể dễ dàng bóp chết tên này…!"
---
Sau khi hai người xử lý xong chuyện dưới tầng hầm thì cùng nhau trở về đại sảnh.
Nhìn Bạch Vấn Hạ bình an vô sự, Lâm Mạn Mạn mới thở phào nhẹ nhõm, xong lại lườn Kha Ngọc một cái: "Anh Bạch, anh không có chuyện gì thì tốt quá rồi. Cái tên này không gây ra việc gì chứ?"
"Kha Ngọc không gây ra chuyện gì cả, cậu ấy còn giúp tôi khá nhiều." Bạch Vấn Hạ nói.
Kha Ngọc miệng cười trông còn khó coi hơn khóc, nớm nớp lo sợ nói: "Cũng nhờ đại ca Bạch mà tôi có thể sống sót trở về, tôi cảm ơn còn không kịp, sao có khả năng làm chuyện gì khác được."
Lâm Mạn Mạn cảm thấy cậu ta rất kỳ quái, nhưng cũng không hỏi Bạch Vấn Hạ đúng là hoàn toàn không có chuyện gì không, tạm gác vấn đề này sang một bên.
Y Trạch ngồi trong đại sảnh, vừa nhìn thấy bóng dáng Bạch Vấn Hạ lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng. Còn đứng dậy đi đến chỗ cậu mở vòng tay ra.
Dù gì khi anh ta học những kiến thức của loài người, những người thương nhau khi gặp mặt đều ôm ôm ấp ấp như thế, anh ta làm vậy chắc là không sai đâu.
Bạch Vấn Hạ do dự một hồi, cảm thấy đây là do lỗi của mình, nếu không phải do cậu phát tác trạng thái tiêu cực rồi cưỡng hôn Y Trạch như thế, thì làm sao sự tình lại biến thành thế này. Vì vậy không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn tiến lên phía trước, được người đối diện ôm lấy…
Không đúng, phải là bị ghì chặt mới phải. Bạch Vấn Hạ cũng không ngờ được sức của Y Trạch lại lớn như thế, ôm chặt đến mức cậu không thể thở nổi!
Có điều lần này Bạch Vấn Hạ cảm nhận được rõ ràng cơ thể Y Trạch lạnh lẽo, giống nhữ không phải đang ôm một người mà là ôm một tảng băng vậy. Mấy lần trước cậu còn tưởng là do thời tiết quá lạnh, nhưng bây giờ nhiệt độ xung quanh rất bình thường, nhiệt độ cơ thể Y Trạch như thế thật sự rất kỳ quái.
Chẳng lẽ là —
"Cậu bị bệnh hả?" Bởi vì hai tay Bạch Vấn Hạ bị Y Trạch ôm cứng nên không thể nào nhúc nhích, vì thế cậu ngẩng đầu lên, dùng trán đụng vào trán người kia. Làm xong mới thấy hình như hành động vừa rồi có vẻ quá thân mật.
Y Trạch ngẩn người, trên đôi má vốn nhợt nhạt chợt nổi lên một màu hồng nhàn nhạt, cảm xúc phức tạp trong lòng khiến anh ta không biết nên phản ứng ra sao, cuối cùng trầm trầm nói một câu.
"Chắc là do tác dụng phụ của nước thánh."
Câu này của anh ta như đang ngụy biện, nhưng giống như tự nói với bản thân mình… Anh ta thực sự không hiểu được tâm tình hiện giờ của mình rốt cuộc gì.
Ban đầu, đến đoạn thời gian này , "Y Trạch" giết sạch tất cả người chủ trì cũng không thành vấn đề. Anh ta cũng vừa tùy ý giết chết Nghiêm Hạo. Nhưng khi nhìn Bạch Vấn Hạ, anh ta lại do dự, thậm chí trong lòng còn nảy sinh chút kháng cự, không muốn người trong lòng này trở thành thi thể lạnh băng như những người khác, mà muốn duy trì tình trạng hiện tại.
Đây rốt cuộc là tại sao?
Theo bản năng sức trên tay Y Trạch lại tăng thêm.
Bạch Vấn Hạ: "Aaaa!!" Cậu không thể thở được nữa!
Lúc này Y Trạch mới ý thức được, vội vàng buông tay ra.
Bạch Vấn Hạ thở hổn hển, cảm thấy Y Trạch không hổ là một người chủ trì nổi danh, thế này đúng đủ mạnh. Nếu không phải tố chất thân thể cậu tốt, chắc chắn vừa nãy đã bị ôm ấp đến gãy xương!
Tất cả mọi người vây xem ở bên cạnh chợt có cảm giác như mắt bị mù, Lâm Mạn Mạn cũng quên luôn trước kia cảm thấy Y Trạch là một tên đàn ông cặn bã. Nói không chừng đây chính là việc tình thú của đôi tình nhân bọn họ, nhìn thế nào cũng thấy rất xứng đôi vừa lứa đó!
Kha Ngọc lại dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Y Trạch, vậy mà lại có thể cua được Bạch Vấn Hạ, cái tên loài người này cũng trâu bò rồi đấy. Không trách mình lúc trước lại cảm thấy sợ tên này.
Có điều Y Trạch mạnh đến mấy cũng chỉ là một tên nhân loại mà thôi! Khẳng định không thể đạt tới cấp bậc của tên quái vật Bạch Vấn Hạ kia.
Trong đầu Kha Ngọc lúc này lại nảy ra một ý tưởng táo bạo, nếu như cậu ta có thể bắt lấy Y Trạch, dùng cái tên này để áp chế Bạch Vấn Hạ, có phải cậu ta sẽ lấy lại được tự do.
…
Khán giả trong phòng livestream chẳng hiểu sao đều mặt đỏ, tim đập loạn.
"Rõ ràng là boss ẩn và Hạ Hạ sẽ không có tương lai. Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy CP này thơm như vậy!"
"Nhưng mà từ giờ đến lúc phó bản kết thúc cũng không còn bao lâu nữa, sao boss ẩn lại cùng streamer phải lòng nhau vậy chứ. Dễ khiến cho người ta tưởng tượng lung tung quá rồi."
"Các người đừng có đu cái CP tà đạo này nữa! Cái này cũng chỉ vì khuôn mặt của boss Y Trạch thôi, nếu đổi lại là cái mặt của một quái vật trong phó bản, mấy người còn có thể high như thế hả. Hạ Hạ gặp phải boss ẩn như thế đúng là quá đáng thương mà!" Đương nhiên cũng có fan only rất tức giận với việc này.
"Cái đ*ch, livestream bên kia của lão đại Y Trạch kết thúc rồi, cũng không biết nếu anh ấy xem phòng livestream bên này sẽ thấy thế nào."
"Mấy người nghĩ nhiều quá rồi, đại lão Y Trạch vốn nổi danh là không xem livestream, có thời gian anh ấy đều dùng điểm tự lập phó bản để luyện tập."
---
Lúc này, trong phòng livestream.
Trong sảnh lớn chỗ nào cũng bố trí vô cùng xa hoa, nương theo ánh hào quang lóe lên mấy bóng người xuất hiện tại chỗ đấy, một trong những người đó là Y Trạch.
Đây chính là vị trí của Y Trạch trong công hội, lần này anh ta vì mang theo người mới của công hội nên mới mang tổ đội tiến vào một phó bản đơn giản. Lấy thực lực của anh ta đương nhiên có thể dễ dàng qua của rồi… Cả phần thưởng của phó bản cũng lọt được vào mắt Y Trạch.
"Lần này mọi người vất vả rồi." Y Trạch quay người, mỉm cười với mấy người còn lại, khiến cho cả người anh ta càng có vẻ ôn nhuận như ngọc.
"Sao lại cực khổ được chứ, so với chúng tôi, anh mới là mệt nhất!" "Đúng vậy, tôi quá bội phục! Năng lực của anh so với boss trung cấp cũng không kém chút nào, nếu không phải vì phòng livestream thời gian quá ngắn, sao có thể giờ vẫn là boss sơ cấp."
Mấy người khác cũng vội vã mở miệng, ánh mắt người nào cũng mang theo sùng bái. Bọn họ đều biết rõ nếu không phải được ôm đùi Y Trạch, mà dựa vào thực lực của chính bản thân, chỉ sợ là ở trong phó bản không đến một ngày đã chết rồi.
Sau đó Y Trạch nghe được rất nhiều tiếng thông báo, thấy mình có không ít tin nhắn, mày hơi nhíu lại, mở ra xem. Là đường link người khác gửi cho anh ta, tiêu đề của bài đăng được dẫn link cũng vô cùng táo bạo: "Tin tức hot nhất năm, mối tình bí mật của boss mới Y Trạch! Đối tượng lại là streamer mới Bạch Vấn Hạ."
Anh ta lắc lắc đầu, chuyện như vậy đối với anh ta mà nói đã quá quen thuộc, cũng không biết lần này làm sao lại đến nữa. Chắc là do người chủ trì mới kia xào tin tăng độ hot.
Về phần Bạch Vấn Hạ, Y Trạch đúng là có chút ấn tượng, lúc trước anh ta từng thấy tên của cậu trên bảng xếp hạng người mới. Ban đầu còn có chút hảo cảm, nghĩ rằng nếu Bạch Vấn Hạ tiếp tục phát triển nói không chừng có thể lọt mắt.
Cũng không ngờ rằng người chủ trì mới này đã lập tức tìm cơ hội xáo xào với người còn chưa từng gặp mặt. Có thời gian làm việc này sao lại không đi tôi luyện bản thân, dùng loại bàng môn tà đạo này, phỏng chừng không bao lâu sau sẽ chết trong phó bản kế tiếp.
Lúc này thiện cảm của Y Trạch với Bạch Vấn Hạ đã xuống thấp hết cỡ, cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện này nữa.
—
Buổi tối lúc mọi người ăn cơm, trên bàn ngoài đồ ăn ra còn có nước thánh.
Biết rõ tác dụng phụ của nó nhưng bởi yêu cầu của phó bản nên ai cũng phải cắn răng uống hết, mỹ vị ăn vào trong miệng cũng nhạt như nước ốc.
Bạch Vấn Hạ thật vất vả khôi phục 60 giá trị tinh thần liền rơi xuống còn 55. Lại nhìn Y Trạch từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm mình mỉm cười, cậu ngày càng cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của tình hình. ( truyện trên app T𝕪T )
Hôm nay, sau khi trở lại từ tầng hầm, không biết tại sao Y Trạch càng dính cậu hơn, ánh mắt cũng ngày càng nóng cháy, căn bản là không để mắt đến những người xung quanh.
"Sao Y Trạch lại chẳng có gánh nặng thần tượng gì vậy, không sợ thoát fan sao? May là mình chỉ còn một bước nữa là có thể lấy dược thuốc trị liệu rồi. Vẫn có thể bảo vệ được trinh tiết của cả hai."
Alice thấy mọi người đã uống xong nước thánh, nở nụ cười nói: "Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi. Ngày mai nghỉ ngơi một ngày thật tốt, có thể hoạt động tự do trong bệnh viện. Ngày kia sẽ có một hoạt động rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều phải đến tham gia."
Mọi người nghe xong, trong lòng căng thẳng, biết rằng thời gian để cho mình tìm kiếm không nhiều nữa. Nói đến cái hoạt động ngày kia, tuyệt đối sẽ phát sinh đủ chuyện khiến bọn họ chết sạch!
Đêm đó lúc trở lại phòng ngủ, Bạch Vấn Hạ đã chú ý đến vị trí lối ra sân trước ngôi nhà chính, để vừa hừng đông là cậu có thể đi lấy nước mắt thiên sứ.
Lúc hai người đi qua hành lang có bức chân dung. Bạch Vấn Hạ thấy rất thất vọng, cảm thấy bức tranh này dài đến bức bách. Nhưng cũng như mấy món ăn, nhiều ngày như vậy cũng không thấy trong phòng của bọn họ phát sinh chuyện gì.
Kha Ngọc lại là tấm lòng ngưỡng mộ các vị tiền bối, cậu ta mơ hồ ý thức được bức họa này với bọn họ khác những hàng nhái kia. Là hình dáng gần nhất của thiên sứ, cũng có sức mạnh lớn nhất, nếu như là mấy vị tiền bối này, tuyệt đối sẽ không có chuyện giống cậu ta sợ Bạch Vấn Hạ đến run lẩy bẩy.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Bạch Vấn Hạ mới phát hiện trên giường mình đang có người ngồi.
Lúc đèn còn chưa bật lên, trong lòng Bạch Vấn Hạ vui mừng không xiết. Cuối cùng trong phòng cũng xuất hiện chuyện ma quái rồi!
Nhưng mà, sau khi bật đèn…
Y Trạch ngồi trên giường, ôm gối của Bạch Vấn Hạ, quay đầu nhìn cậu, nhẹ giọng dò hỏi: "Đêm nay tôi có thể ngủ ở đây không?"
Bạch Vấn Hạ: "???"
Khán giả trong phòng livestream: "???"