Những người khác đều không kịp phản ứng lại, Bạch Vấn Hạ này tự nhiên có thế lưu loát xử lý quái vật kia.
Ngay cả các fan của Bạch Vấn Hạ cũng ngây ngốc, bọn họ đều chú ý tới phó bản này, cũng không ngờ được năng lực của Bạch Vấn Hạ lại trâu bò như vậy. Hiện giờ nhớ lại thời điểm cậu ra tay với NPC, phó bản hoàn toàn không có cơ hội chống trả.
"Thật là đẹp trai!!! Tôi tuyên bố từ hôm nay, Bạch Vấn Hạ chính là nam thần của tôi! Đây chính là đem phim kinh dị biến thành phim hành động."
"Quá trâu bò, động tác người chủ trì quá nhanh, tôi chưa kịp xem đã kết thúc rồi, tốc độ đối phó quái vật tưởng chừng như đang bóp chết một con kiến, chẳng lẽ quái vật này quá cùi bắp? Tôi bỗng có cảm giác mình cũng có thể làm được?"
"Lầu trên tưởng dễ ăn hả, Hạ Hạ nhà chúng tôi chính là nắm bắt được nhược điểm của quái vật, sau đó lợi dụng hợp lí đồ vật xung quanh, nhưng tốc độ phản ứng này quá nhanh! Về phần có thể thực sự làm được từng ấy bước, xem chừng dù là người chủ trì lâu năm chưa chắc có thể thực hiện được."
Phòng trực tiếp ban đầu toàn là người chú ý tới nhan sắc Bạch Vấn Hạ, về sau có thêm không ít người mới, trải qua một hồi bội phục, số lượng người xem phút chốc tăng lên chóng mặt.
...
"Anh Bạch, về sau tôi sẽ gọi anh là Anh Bạch! Anh làm cách nào mà lợi hại như vậy!" Lâm Mạn Mạn - một người tận mắt chứng kiến toàn bộ cuộc chiến vừa rồi tâm trạng không khỏi kích động, xông lên phía trước, lần này cô ta thực sự bị thuyết phục: "Tôi cảm thấy anh nhất định không kém hơn so với Y Trạch, không nếu anh ta tới đây chưa chắc đã rõ ràng lưu loát như vậy."
Ban đầu cô ta cảm thấy không nên cũng đội với Bạch Vấn Hạ, hiện tại đột nhiên phát hiện vận khí mình không tồi, Bạch Vấn Hạ này chắc chắn không phải người mới mà là cao thủ! Về phần nguyên nhân đối phương không biết Y Trạch khá đơn giản, nếu ngươi là một sinh viên cao cấp, ngươi sẽ chú ý tới tên của người đứng đầu năm nhất trường tiểu học sao?
"Tôi chỉ trời xui đất khiến hành động thôi." Bạch Vấn Hạ từ trạng thái tiêu cực khôi phục tinh thần, nhớ lại những hành động ban nãy của mình, động tác lập tức cứng đờ.
Sự tình sao lại thành ra thế này! Cơ hội tìm đường chết tốt như thế, kết quả quái vật kia lại bị chính mình đánh chết, chuyện này hợp lý sao?
Tuy Bạch Vấn Hạ biết thân thủ chính mình rất tốt, khí lực cũng rất lớn... Nhưng không tới mức làm quái vật không còn sức phản kháng.
"Không đúng, đó là bởi quái vật kia quá cùi bắp." Bạch Vấn Hạ tự an ủi chính mình: "Chuyện quan trọng bây giờ là cần làm giảm trạng thái bất thường này, ai biết còn xảy ra chuyện gì tiếp theo, đừng để quái vật khác tới lại bị ta đấm đá..."
Lâm Mạn Mạn bắt gặp bộ dạng lo lắng của Bạch Vấn Hạ, cho rằng đại ca đang tự hỏi làm thế nào để vượt qua phó bản, lập tức cảm thấy kẻ mạnh như vậy còn vô cùng nỗ lực, cùng người thường như mình không giống nhau.
Cô hoàn toàn không biết, Bạch Vấn Hạ hiện tại đang lo lắng cho tính mạng của các quái vật trong phó bản!
"Quái vật đó hẳn là bị nước thánh gọi tới, cũng không biết trong lâu đài cổ còn bao nhiêu, đến lúc đó xảy ra các cuộc truy đuổi ban đêm..." Lâm Mạn Mạn nghĩ tới mà lòng phát lạnh.
Bạch Vấn Hạ nghe tới đây hai mắt sáng lên, tinh thần phấn chấn trở lại, song quyền khó địch bốn tay, cậu ta hiện tay có búp bê vải này không sợ không dẫn quái vật đến, không sớm thì muộn sẽ có cơ hội!
Bọn họ thuận lợi xuống tầng một.
Lăn lộn lâu như vậy, hiện tại đã chạng vạng, Bạch Vấn Hạ qua tấm kính nhìn ra bên ngoài, phát hiện bức tượng có chút thay đổi, hai trong mắt ban đầu nhắm hiện tại đang hé mở.
Cậu thử thi triển một ít công phu, khi nhìn lại, bức tượng đã khôi phục trạng thái ban đầu, phảng phất hình ảnh cậu thấy trước đó chỉ là ảo giác.
Alice trong sảnh chờ biết được bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, mỉm cười gật đầu.
"Những người khác đều đã hoàn thành nhiệm vụ, mọi người hãy bàn bạc xem ai sẽ đi tầng hầm."
Những người khác đều đang chờ trong sảnh lớn.
Hai người đội Y Trạch có vẻ rất thành thạo, dường như nhiệm vụ hôm nay giải quyết rất dễ dàng, làm cho người khác cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, có thể ôm đùi đại ca này.
Tuy nhìn Kha Ngọc, bạn cùng phòng của Bạch Vấn Hà nhìn qua có chút cứng đờ, nhưng một chút không tự nhiên này lập tức bị người khác xem nhẹ.
Trường hợp của đội Nghiêm Hạo Thiên khá khác thường, ánh mắt Nghiêm Hạo Thiên lúc này vẩn đục, thân hình anh ta trông khom xuống một vòng nhưng anh ta có vẻ không nhận ra điểm bất thường, không hề để tâm vào lời người khác nói, một hai khẳng định bản thân hiện tại khá tốt, được thiên sứ quan tâm.
Đồng đội của anh ta sợ hãi không ít, lắp bắp miêu tả về chuyện xảy ra hôm nay: "Tôi chuyện gì cũng chưa làm, hôm nay sau khi chúng tách ra đi làm nhiệm vụ, trở về liền biến thành như vậy, anh ta hoàn toàn không nghe vào tai lời tôi nói!"
"Không cần lo lắng." Y Trạch mở miệng an ủi: "Lâu đài cổ này sẽ ảnh hưởng tới con người, đoán chừng anh ta đã làm gì đó."
Trong lòng những người khác đều sợ hãi, Nghiêm Hạo Thần này tám phần là phế rồi, trong tình trạng này làm sao có thể trở về bình thường, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, chuyện này thật đáng sợ!
Lâm Mạn Mạn không đem chuyện Bạch Vấn Hạ tay không đấu với quái vật kể ra, đoán chừng đối phương tự có kế hoạch, chính mình nói ra không chừng sẽ dẫn đến các phản ứng dây chuyền không đáng có.
"Hiện tại chúng ta cử ai đi tầng hầm?" Lúc này tinh thần Nghiêm Hạo Thiên khá tính táo, nhìn Bạch Vấn Hạ nở nụ cười dữ tợn: "Để cho người về muộn nhất đi, thế nào?"
Lâm Mạn Mạn trong lòng khó chịu, muốn thay Bạch Vấn Hạ lên tiếng, nhưng Bạch Vấn Hạ đã nói trước: "Đúng vậy, tôi cảm thấy đề nghị của cậu khá tốt."
Bạch Vấn Hạ đoán được ý tứ trong lời nói của Nghiêm Hạo Thiên, đã biến dị thành bộ dạng này còn giúp mình trở thành đồng đội heo tìm ra đường chết, đây chính là người tốt!
Chuyện này chỉ cần chính mình phủi sạch quan hệ là được, thế nhưng hành động của Bạch Vấn Hạ khiến mọi người ngơ ngác, không nghĩ tới cậu sẽ chủ động như thế, trong lòng họ bỗng sinh cảm giác hổ thẹn.
"Đã là một tín đồ thiên sứ, đương nhiên tôi cần quan tâm đến mỗi người trong bệnh viện!" Bạch Vấn Hạ làm ra bộ dạng là người cuồng đạo, giọng nói cuồng nhiệt: "Cho dù là người bệnh tình tương đối nghiêm trọng trong mắt tôi đều như nhau."
Những người khác: "..."
"Tôi đi cùng cậu." Vẻ mặt Y Trạch lo lắng nói: "Tuy rằng chỉ cho phép một người đi vào đưa đồ, nhưng không nói không cho người khác đứng bên ngoài, thêm một người vẫn tốt hơn."
Bạch Vấn Hạ không khỏi choáng váng, không dấu vết cách xa đối phương một chút: "Y Trạch này quá thánh phụ đi, tôi cố gắng như vậy, tới lúc đó anh ta còn nghĩ cứu tôi ở tầng hầm, người này thật đáng sợ."
Bạch Vấn Hạ hoàn toàn không biết, phòng phát sóng trực tiếp của cậu vì nguyên nhân này mà lượng người xem tăng vọt.
Đa số đều tò mò boss che giấấu sẽ làm gì, thế là thi nhau tràn vào gian phòng phát trực tiếp, lượng người xem đông tới nỗi, người không biết chuyện sẽ nghĩ Bạch Vấn Hạ là một chủ phòng nổi tiếng nào đó.
Màn hình lúc này tràn ngập tiếng kêu rên.
"Hạ Hạ đừng chết nhé!"
"Tuy rằng chủ phòng rất cố gắng đánh quái nhưng tôi thấy boss che giấu này không phải người thường có thể đối phó được, chúng ta vẫn nên ôm tâm thái trân trọng đón xem buổi phát sóng trực tiếp cuối cùng này... "
"Lầu trên có biết boss che giấu chưa bao giờ chủ động giết người, lúc đầu tôi xem chỉ vì phó bản giới hạn, hiện tại đã là buổi tối hôm sau, hạn chế cũng mau biến mất, khả năng chủ phòng bị treo rồi!"
...
Hai người một đường đi vào tầng hầm. Phạm vi tầng hầm này rất lớn, cùng với phạm vi bệnh viện trên mặt đất không chênh lệch là mấy, còn có hành lang quanh co như mê cung, nếu không theo đúng lộ trình rất dễ bị lạc.
Cho dù Bạch Vấn Hạ trước đó bắt được bản đồ tầng hầm, trong hoàn cảnh này mang cảm giác không cẩn thận sẽ lạc đường.
Chuyện khiến Bạch Vấn Hạ muốn khiếu nại chính là trong tầng hầm cách một đoạn lại treo một bức tranh sơn dầu trên tường, chỗ ngoặt còn có bức tượng, chủ nhân nơi này giàu như vậy mà không kiếm được chỗ tiêu tiền sao, sống xa xỉ như này... Tất nhiên những bức tranh xuất hiện ở đây chắc chắn có dụng ý, đặt bên ngoài hành lang nơi giam giữ bệnh nhân, chẳng lẽ có tác dụng phong ấn?
Bạch Vấn Hạ tay cầm nước thánh, trong đầu liên tục suy nghĩ cách thức tìm đường chết thành công.
Y Trạch đi theo phía sau cậu, tròng mắt đen ban đầu đã chuyển sang màu vàng, lạnh như băng, không mang một chút cảm xúc nào, hoàn toàn không giống đôi mắt người bình thường.
Đêm qua vì nhiều yếu tố khác nhau mà tha cho Bạch Vấn Hạ một con đường sống, hôm nay, không có khả năng anh ta nương tay.
Dù sao con người có tài năng thế nào, đối với bọn họ chỉ là tùy ý giết chết một con kiến.
Y Trạch nhìn chăm chú bóng dáng của Bạch Vấn Hạ, nhẹ giọng mở miệng: "Có vẻ cậu luôn tránh né tôi?"
Bạch Vấn Hạ thân thể run lên, vội vàng nói: "Tôi không có, tôi rất tôn trọng cậu (cả xu hướng giới tính của cậu nữa), nhưng chúng ta hiện tại không nên tiếp xúc gần như thế."
Dù sao nếu đột nhiên trạng thái dị thường của cậu phát tác, thời điểm xu hướng giới tính vặn vẹo, có thể làm ra những chuyện ngược với suy nghĩ của cậu... Nếu hiện tại phát tác, hình ảnh kia Bạch Vấn Hạ không dám tưởng tượng.
Đương nhiên những lời này đến tai Y Trạch và những người trong phòng phát trực tiếp sẽ nghe thành cậu nhận ra có điểm không bình thường.
"Hơn nữa, cậu không để ý chuyện bị người khác xa lánh sao?" Âm thanh Y Trạch phảng phất mang một loại năng lực đặc biệt, có thể gợi nên những cảm xúc tiêu cực của con người, trong vô thức bị ảnh hưởng.
Nếu cảm xúc tiêu cực lúc này tăng lên, sức chống cự đối với boss của phó bản sẽ giảm xuống, cũng cảm nhận được vô số ảo giác dẫn tới cái chết.
"Có sao?" Bạch Vấn Hạ vắt óc nhớ lại, chỉ nhớ được hành động giúp đỡ vô cùng ưu tú của Nghiêm Hạo Thiên, cậu còn ước một người đều được như thế: "Tôi cảm thấy mọi người đều là những người bạn tốt."
Y Trạch: "..."
"Cậu có muốn quan sát những bức họa xung quanh không?" Giọng Y Trạch mang ý hướng dẫn.
Mà lúc này những bức họa thiên sứ trên hành lang chậm rãi mở to mắt, toàn bộ tầm mắt dừng lại trên người Bạch Vấn Hạ, tròng mắt di động theo mỗi bước chân của cậu, làm thành một màn vô cùng quỷ dị.
Ban đầu những người đã xem qua Kha Ngọc đều không nhịn được thở dài, bọn họ rất quen thuộc kịch bản này, Kha Ngọc trước đó chính là người có kịch bản bất hạnh nhưng hiện tại họ cũng không đoán được thân phận thực sự của Y Trạch.
"Nếu nhìn vào bức tranh thiên sứ kia, Quỷ Hồn sẽ trực tiếp bám vào người đó! Lúc đó tuy còn sống, nhưng phải chịu hạn chế rất lớn, theo thời gian hoàn toàn bị Quỷ Hồn cướp mất cơ thể."
"Đây là phó bản sơ cấp, làm sao chủ phòng biết được đồng đội của mình là một quái vật đây, chắc hẳn không đề phòng mà trúng chiêu."
"Huống chi Y Trạch là boss che giấu còn có năng lực quỷ dị, khiến người khác phải nghe theo."
...
Bạch Vấn Hạ căn bản không nghĩ nhiều, ngẩng đầu chuẩn bị nhìn xem, thậm chí, đôi mắt cậu đã thấy được nửa bức tranh bên dưới, nhưng khi cậu định nhìn nửa còn lại, búp bê vải trong túi áo run rẩy kịch liệt—
Nháy mắt, tiếng thở dốc dồn dập của quái vật vang lên, thật giống tiếng quái vật gặp ban ngày, đột nhiên từ chỗ ngoặt lao ra một con quái vật đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm hai người.
Bạch Vấn Hạ ban đầu định xem bức họa đột ngột quay đầu, toàn bộ lực chú ý đặt trên người quái vật.
Y Trạch không nhịn được nhíu mày, đồng tử sắc lạnh, vốn dĩ nơi này không nên xuất hiện quái vật, đột nhiên xuất hiện làm hỏng kế hoạch của anh ta.
"Tôi hỗ trợ phía sau, cậu đi trước!" Bạch Vấn Hạ không chút do dự nói với Y Trạch.
Đúng lúc này trạng thái tiêu cực không bị phát tác, chính là thời cơ tốt để chịu chết! Bạch Vấn Hạ tưởng tượng ra màn hình sẽ có vô số dòng khiếu nại, khẳng định sẽ nói cậu ‘ban ngày vừa giết chết quái vật, hiện tại đêm xuống không còn ánh mặt trời chỉ đành chịu chết’ vân vân, mây mây...
Cậu vô cùng tự tin đi lên. Phía sau Y Trạch với vẻ mặt vô cùng vi diệu đuổi kịp, quái vật vừa nhìn đến mặt của Y Trạch trong nháy mắt gương mặt dữ tợn trở nên hoảng hốt, trực tiếp quay đầu chạy.
Bạch Vấn Hạ ngây ngốc oán giận. Quái vật bị sao thế này? Nhìn thấy người liền bỏ chạy, mau giúp ta!
Y Trạch chạy tới phía sau Bạch Vấn Hạ, thản nhiên nói: "Có lẽ tầng hầm này có quy tắc gì đó, chúng ta đi tiếp thôi."
Bạch Vấn Hạ chỉ có thể gật đầu, đương nhiên cậu không tin quái vật kia vì sợ mình mà bỏ chạy.
Trước mắt hai người là cầu thang dốc đi xuống.
Lúc xuống cầu thang, Y Trạch vươn tay, nhìn qua là biết muốn để lên lưng Bạch Vấn Hạ.
Nháy mắt, búp bê trong lòng ngực Bạch Vấn Hạ lại run rẩy, làm cho cậu kích động mà trượt chân, cậu theo bản năng túm lấy một thứ gì đó, cứ như vậy nắm lấy tay Y Trạch.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bạch Vấn Hạ lập tức muốn cảm ơn: "Thật sự cảm ơn cậu, nếu không bây giờ tôi đã ngã gãy chân rồi."
Tuy nhiên cậu cảm nhận được tay Y Trach rất lạnh lẽo, lúc chạm vào không giống như cảm giác sờ vào da người, nếu không phải làn da khá mềm mại, cậu còn tưởng là một bức tượng...
Toàn thân Y Trạch cứng đờ, thời điểm Bạch Vấn Hạ xoay người đi, biểu cảm của anh ta có chút vi diệu, cảm thấy bàn tay của đối phương rất ấm áp, làm nội tâm anh ta xuất hiện cảm xúc phức tạp chưa từng có.
Mà lúc này, cửa lớn của phòng bệnh dưới tầng hầm đã ở trước mắt.
Chứng kiến toàn bộ sự việc, người xem phòng trực tiếp liền rơi vào trầm mặc, người mới tới xem đều há hốc miệng.
Những khán giả thâm niên bày ra dáng vẻ tinh tường, đây mới là ông hoàng may mắn Bạch Vấn Hạ mà bọn họ biết.
"Vận khí này gọi là gì a, có thể quay về cùng boss che dấu, nếu đây không phải trò chơi thực tế, tôi còn tưởng là kịch bản sắp đặt từ trước."
"Khi nãy tôi còn không dám thở mạnh, kết quả chủ phòng hoàn toàn không có chuyện gì, thậm chí còn được boss che dấu cứu, chẳng phải là ông hoàng may mắn đây sao?"
"Ta ước mười lần rút thăm liên tiếp của cây thánh giá ma cà rồng từ bể vàng."
"Lầu trên đừng ước vội, Hạ Hạ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu!"
...
Phòng bệnh của tầng hầm giống y như hoạt hình CG, hai bên là các nhà tù có đánh số, hình dáng y hệt nhau, tuy rằng trên cửa chính có một cái cửa sổ nhỏ, nhưng bởi không gian tối đen, không nhìn ra tình huống xảy ra bên trong, chỉ có thể mơ hồ nghe được âm thanh hô hấp, khiến họ nhận ra trong phòng không chỉ có một người.
Bạch Vấn Hạ đoán chừng lâu đài cổ này là một nhà tù ngầm...
Đường đi chính giữa còn có một bức tượng, bức tượng này không giống các bức tượng thiên sứ khác, chẳng những không có cánh, hai mắt lại mở to, trong ánh mắt mang vài phần thương hại và ôn nhu, trong hình dạng ngồi quỳ trên mặt đất, hai tay cầm một cái mâm.
Nhiệm vụ của Bạch Vấn Hạ là mang nước thánh đổ vảo cái mâm trong tay bức tượng, sau đó trở về là hoàn thành.
Đương nhiên, nhiệm vụ nghe càng đơn giản lại càng nguy hiểm.
Còn chưa bước vào cửa, búp bê vải trong ngực Bạch Vấn Hạ đã giãy giụa dữ dội, cậu phải trấn an nửa ngày mới khiến đối phương tỉnh táo lại được.
Sau khi đóng cửa lại, một mình Bạch Vấn Hạ ôm bình nước tiến về phía trước, không được mấy bước, đèn trên trần nhà bắt đầu chớp tắt khi sáng khi tối, xung quanh phòng truyền ra đủ loại âm thanh, như là đang thấp giọng nói chuyện hoặc là phát ra tiếng khóc thút thít, cửa bị người ta va chạm mạnh truyền đến tiếng vang lớn, tưởng chừng sẽ bị phá nát bất cứ lúc nào, quái vật bên trong sẽ theo đó ra ngoài.
Nhưng mà, bầu không khí kinh dị như vậy làm Bạch Vấn Hạ vô cùng cảm động, cậu cảm thấy mình không thể hoàn thành nhiệm vụ như bình thường được, cần phải đẩy nhanh tốc độ tìm đường chết, ngay lập tức đi tới một gian phòng có tiếng khóc phát ra.
Theo góc độ này, cậu thấy rõ trong phòng là một người phụ nữ... Nhưng cũng không thể gọi là người, nửa cơ thể của đối phương đã bị biến dị, hầu như đều hư thối, sau lưng là đôi cánh dị dạng, còn có máu tươi từ đó không ngừng chảy xuống.
Vẻ mặt Bạch Vấn Hạ đối với tình huống này không chút biến hóa, chuyện này với cậu không tính là gì, ngược lại, sinh ra cảm giác thân thiết, cậu dò hỏi: "Xin hỏi cô có chuyện gì phiền não?"
Âm thanh nói ra nghe dịu dàng, chân thành, đôi mắt cũng là trong veo mà kiên định. Cho dù ai đi qua cũng không nhìn ra lớp ngụy trang nào, càng khiến cho người được hỏi cảm thấy được chăm sóc, quan tâm.
Mà người bệnh ban đầu ánh mắt ảm đạm không ánh sáng thoáng chốc lộ ra vẻ kinh ngạc.
...
"???"
"Thời điểm tôi gửi những dấu chấm hỏi này, tôi hoàn toàn không hiểu chủ phòng đang muốn làm gì, đây là muốn chết sao?"
"Tôi cảm thấy Hạ Hạ tự có tính toán, đây đều là kế hoạch của cậu ấy."
"Lầu trên tưởng tượng thật tốt, cho rằng đang xem phòng phát sóng trực tiếp của lão đại nào đó sao. Đây chính là trì hoãn thời gian cho quái vật đến càng đông, quái vật hiện tại tuy không mạnh nhưng không phải muốn giết là giết, người chủ trì quá lãng phí thời gian."
...
Bạch Vấn Hạ thầm nghĩ có phải mình nói quá nhỏ, liền hỏi lại lần nữa.
Bệnh nhân do dự nửa ngày mới đạp lại, "Tôi, tôi muốn ăn gì đó."
Bạch Vấn Hạ giơ tay của chính mình ra, anh dũng hi sinh nói: "Ăn đi."
Không khí chớp mắt rơi vào trầm mặc, người bệnh trong mắt lộ ra ý cười, có vẻ rất lâu rồi cô chưa cùng người bình thường nói chuyện hoặc là khuôn mặt hiện tại của cô ấy không cách nào nói chuyện với người khác, có chút không tự nhiên trả lời: "Tôi nghĩ, muốn ăn đồ ăn bình thường."
Bạch Vấn Hạ nhất thời choáng váng, kịch bản nên xảy ra là người bệnh đem cậu ăn sạch sẽ như vậy hay sao?
Đương nhiên trên người Bạch Vấn Hạ không có đồ ăn, nhưng loại đồ vật này dùng điểm tích phân đổi có thể mua được rất nhiều, cậu lập tức đổi lấy không ít đồ ăn.
Tiếp đó, Bạch Vấn Hạ tiến tới hỏi thăm vấn đề của những người bệnh khác, những người bệnh hình dáng khiến người ta sợ hãi vô cùng lại yêu cầu những đồ vật hết sức bình thường.
Bạch Vấn Hạ đều làm theo, tuy nhiên trong lòng có chút cô đơn, có cảm giác những gì bản thân đang đối phó thực sự chỉ là những bệnh nhân bình thường. Thậm chí đến cả bệnh nhân không ngừng gây ra va chạm vào cửa, thân thể nứt vỡ không nhìn ra hình người, hiển nhiên chính là quái vật của hoạt hình CG, lại chỉ nói muốn uống nước.
"Có thể do tôi chưa làm nghi thức, hay thiếu sót điều kiện nào đó nên bọn họ chưa ra tay với tôi. Quên đi, bọn họ ăn no uống say sức lực tốt hơn lát nữa ra tay càng mạnh hơn."
Bạch Vấn Hạ theo đó tự an ủi chính mình, sau đó đem nước thánh đổ vào mâm của bức tượng. Theo đó, một giọt chất lỏng đỏ như máu từ phía trên nhỏ giọt xuống, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra đôi mắt bức tượng không ngừng chảy máu, gương mặt bi thương ban đầu trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Tiếp đó, chính giữa mâm xuất hiện một con thú mình đầy máu, hung tợn nhào về phía Bạch Vấn Hạ.
Theo đó, Huyết thú nhạy bén cảm nhận được hơi thở còn sót lại trong tay Bạch Vấn Hạ, thân ảnh dừng lại giữa không trung, sau đó rụt về với tốc độ ánh sáng.
Bạch Vấn Hạ: "?" Thứ này chẳng lẽ sinh ra chỉ để dọa người thôi sao?
Cùng lúc đó, càng cửa phòng đang khóa đều tự động mở ra!
"Đây đúng là một vở kịch lớn!" Bạch Vấn Hạ kích động chờ đợi, nhưng những người bệnh bên trong không phát ra động tĩnh gì, dường như cửa mở với bọn họ không có liên quan.
Cậu không khỏi mở miệng: "Các ngươi không định ra ngoài sao?"
Toàn bộ tầng hầm đều yên tĩnh đến kinh người.
"Nếu các ngươi không có việc gì, bây giờ tôi sẽ rời đi." Bạch Vấn Hạ vẫn không từ bỏ hỏi một câu.
Bên trong cánh cửa quả nhiên có động tĩnh, Bạch Vấn Hạ mơ hồ nghe được âm thanh cửa sắt bị va chạm, tiếng thở dốc nặng nề vang lên, làm bầu không khí trong phòng bùng nổ.
Sau đó âm thanh khàn khàn vang lên: "Lần sau khi cậu đến... Tôi muốn ăn bánh kem." "A tôi nữa, tôi muốn đọc sách." "Chỗ này của tôi cần một cái gối mới."
Bạch Vấn Hạ: "?"
Cậu đành phải đồng ý, thầm nghĩ phó bản này nhất định có vấn đề, khiến cậu trở thành một người bảo hộ.
Những người trong phòng bệnh đều mang cảm xúc phức tạp. Họ đã rất lâu không gặp người bình thường, ngay cả những y tá đến trước đó, nhưng nhìn đến dáng vẻ của họ hiện tại mà hoảng sợ chạy trối chết... Như thế mãi, họ đã quên mình cũng là con người.
Nhưng Bạch Vấn Hạ đối với họ là thật lòng quan tâm, càng đánh thức ý thức của họ. Hơn nữa bức tượng bị hơi thở của boss che giấu trên người Bạch Vấn Hạ làm cho hoảng sợ tới mức nước thánh cũng chưa phát huy hoàn toàn năng lượng... Khiến cho những người bệnh có cơ hội khống chế ý thức chính mình, đương nhiên không làm hại tới Bạch Vấn Hạ.
Người xem sợ tới mức ngây người, những người châm biếm lúc nãy, hiện tại không còn mặt mũi để tiếp tục nhắn tin, bọn họ không ngờ người chủ trì có thể xảy ra những thao tác quá mức li kì!
"Này, này, tôi nhớ không nhầm chỗ ngày trước tiên thả ra quái vật biến dị cực mạnh, sau đó làm cho những bệnh nhân bị nước thánh làm mất ý thức đánh nhau, nhân cơ hội này bỏ trốn!"
"Còn có bức tượng kia, sau khi đổ nước thánh vào phải lập tức ném đi, nếu không sẽ bị nó trói buộc, về sau không thể phản kháng lại công kích từ quái vật."
"Sau lại thành thế này, tôi cảm thấy chuyện này so với phòng phát sóng trực tiếp trước kia tôi xem không cùng một loại phó bản, tiết mục chiến đấu không hề xảy ra, không gian trực tiếp bị thay đổi." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Khoan đã, nếu từ đầu thỏa mãn được nguyện vọng của người bệnh, họ sẽ không có oán niệm nặng nề, sẽ không bị nước thánh ảnh hưởng đến mà phát cuồng... Hình như sẽ không việc gì? Nhưng trước đây không ai nghĩ đến việc tới gần người bệnh, chỉ cần đã xem qua hoạt hình CG, cho dù tới gần người ta chỉ nghĩ tới giết chết quái vật."
"Hạ Hạ làm thế này chắc chắn không phải tìm đường chết hay đánh bừa, cậu ấy đã ý thức được chuyện này, mới đặc biệt làm thế! Ô ô, đúng là nam thần của tôi!"
"Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một khả năng vô cùng khủng bố, nếu phó bản cùng NPC nói chung đều coi trọng tình cảm, không biết hảo cảm của họ với Hạ Hạ là bao nhiêu... "
...
Hai người theo đường cũ trở về tầng một, những người khác không nhịn được kinh ngạc, đều cảm thấy Bạch Vấn Hạ thành công ôm đùi Y Trạch mà sống sót. Mà Lâm Mạn Mạn lúc này có niềm tin mù quáng vào năng lực của Bạch Vấn Hạ, không hề lo lắng cậu xảy ra chuyện.
Sau đó là thời gian dùng bữa tối.
Thời điểm bọn họ ăn uống không cách biệt lắm, nhân viên công tác tiếp tục đem nước thánh phát cho từng người.
Lần này vẻ mặt Alice vô cùng nghiêm túc, yêu cầu tất cả đều phải uống.
Gương mặt mọi người đều biến sắc, họ đều không muốn uống thứ này, ai biết sau khi uống sẽ xuất hiện cái gì... Tuy có thể mua thuốc dự phòng, ai chẳng muốn tiết kiệm điểm tích phân để mua đồ vật bảo vệ mạng sống.
Lúc này âm thanh hệ thống của phó bản vang lên: "Để không lộ ra thân phận thật, các ngươi đều phải nghe theo lời Alice."
Đã nói tới mức này, bọn họ có thể làm gì, chỉ có thể hai mắt rưng rưng mua dược phẩm.
Bạch Vấn Hạ trong lòng vô cùng lo lắng, chỉ có thể nghiến răng uống vào.
"Giá trị tinh thần của chủ phòng đang giảm xuống, hiện tại là 55. Mong chủ phòng cẩn thận, sau khi giảm xuống quá 50, người chơi sẽ rơi vào trạng thái tiêu cực. Hãy mau chóng tìm phương thức giải quyết."
"Lại có thể như vậy!" Bạch Vấn Hạ đổ mồ hôi lạnh đầy mặt, vô cùng vội vã tìm cách giải quyết.
Nghiêm Hạo Thiên sau khi dùng nước thánh có thay đổi lớn, đôi mắt vẩn đục hiện tại muốn rơi ra ngoài, luống cuống tới mức hất văng cả bàn, thù hận trong tiềm thức không quan tâm xung quanh mà tấn công Bạch Vấn Hạ.
Bạch Vấn Hạ ngây người, Nghiêm Hạo Thiên không tiếc bản thân mà công kích cậu? Đây là loại tinh thần gì!
Cậu ngồi im không nhúc nhích, chờ anh ta ra tay.
Mà tình huống này trong mắt người khác là Bạch Vấn Hạ bị dọa choáng váng, quên cả phản kháng...
Y Trạch lạnh lùng nhìn Nghiêm Hạo Thiên, ở một góc không ai chú ý, một sợi lông chim xẹt qua mắt Nghiêm Hạo Thiên.
Ban đầu Nghiêm Hạo Thiên muốn đánh Bạch Vấn Hạ hiện tại choáng váng, đồng tử đầy sợ hãi, thân thể ngay lập tức dừng lại, chưa kịp định thần đã bị cảnh vệ bắt lại, trói tay mang đi.
Búp bê trong lồng ngực Bạch Vấn Hạ run rẩy kịch liệt, không giống như đang báo động ngược lại giống như đang sợ hãi thứ gì đó. Mọi chuyện đã được giải quyết không lẽ vẫn còn sợ hãi? Bạch Vấn Hạ sờ đầu nó an ủi một phen, trong lòng cảm thấy đáng tiếc thực lực của Nghiêm Hạo Thiên... chưa động tới mình đã bị bắt.
Nhân viên công tác xung quanh đều mang vẻ mặt chết lặng, bọn họ có vẻ đã sớm quen với tình huống như này. Alice an ủi Bạch Vấn Hạ vài câu, mai sẽ cho cậu một công việc nhẹ nhàng.
"Này, đây là?" Lâm Mạn Mạn nhịn không được nhìn về phía Alice, cô không quan tâm Nghiêm Hạo Thiên sống hay chết, chỉ lo sợ bản thân sẽ gặp chuyện như vậy: "Anh ta đi đâu rồi?"
Alice thở dài đáp: "Xem ra tinh thần đồng đội của mấy người không tốt, vì tránh ảnh hướng đến người khác, trước hết đem anh ta đến nơi khác. Chờ tình huống ổn định sẽ thả ra.
Mọi người gật đầu đồng ý. Thực tế không ai muốn chung phòng với Nghiêm Hạo Thiên... Chuyện vừa rồi của Bạch Vấn Hạ họ đều nhìn thấy, mà Bạch Vấn Hạ lúc này chính là dáng vẻ chưa hồi phục tinh thần!
Trên thực tế Lâm Mạn Mạn không hề lo lắng cho Bạch Vấn Hạ, bản lĩnh của Bạch Vấn Hạ có thể giết chết cả quái vật, càng đừng nhắc tới cái người Nghiêm Hạo Thiên còn chưa biến dị hoàn toàn kia.
Hình ảnh này trong mắt người khác chính là đồng đội ngày hôm nay của Bạch Vấn Hạ vô cùng thờ ơ, cho thấy Bạch Vấn Hạ hoàn toàn không có thực lực, sống đến bây giờ đều là nhờ vận khí tốt.
Y Trạch tiến tới vỗ vai Bạch Vấn Hạ, an ủi: "Cậu không sao chứ? Không ngờ Nghiêm Hạo Thiên đột nhiên phát điên."
"Tôi không sao." Bạch Vấn Hạ vội vàng dịch chuyển sang bên cạnh, sau khi giá trị tinh thần giảm xuống, cậu càng thêm cảnh giác việc Y Trạch đến gần, chỉ có thể xấu hổ mà không kém phần lễ phép đáp lại: "Cảm ơn cậu đã quan tâm."
Y Trạch đối với phản ứng của cậu không nhịn được mất mát.
Mọi người đều cảm thấy Bạch Vấn Hạ không có điểm gì để ngưỡng mộ, thế mà đại ca Y Trạch lại để mắt đến cậu ấy, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp sao?
...Chắc chắn là do khuôn mặt xinh đẹp!
Ánh mắt Kha Ngọc nhìn Bạch Vấn Hạ càng sâu, đồng tử lộ ra vẻ âm ngoan, tại sao cậu ta lại gặp phải sự tình như thế này, lại bị ác quỷ trong bức tranh quấn người, nhưng cậu ta không dám nói ra, sợ mình bị người khác nhắm tới.
Thế nhưng Bạch Vấn Hạ này, thoạt nhìn dáng vẻ này có thể làm được chuyện gì? Thậm chí còn được lão đại Y Trạch quan tâm, thế mà người này hoàn toàn không biết cảm kích!
...
Nửa đêm hôm đó, trong lúc Bạch Vấn Hạ đang say giấc, bỗng cảm thấy búp bê trong lồng ngực run rẩy dữ dội.
"Chuyện gì thế này?" Cậu mở to mắt, mơ mơ màng màng thấy bên cạnh có thêm một người, còn đột nhiên vươn tay bóp cổ cậu!
Người ra tay chính là bạn cùng phòng của cậu – Kha Ngọc.
Lúc này hai mắt Kha Ngọc đỏ đậm, hai tay nổi đầy gân xanh, muốn giết chết Bạch Vấn Hạ, vừa ra tay vừa nghiến răng nói: "Đừng trách tôi, tôi cũng chỉ muốn sống, phó bản này mỗi ngày đều giới hạn người chết, chỉ cần cậu chết, tôi có thể sống sót!"
Về lí do tại sao cậu ta ra tay với Bạch Vấn Hạ, đương nhiên cậu nhìn ra ban nãy dáng vẻ Kha Ngọc dùng bữa không bình thường. Dù sao Kha Ngọc không biết được dáng vẻ anh dũng khi sáng của Bạch Vấn Hạ, cho rằng Bạch Vấn Hạ bán sắc để ôm đùi đại ca tồn tại trong phó bản, loại chuyện này trong phòng phát sóng trực tiếp rất nhiều.
Bạch Vấn Hạ trong lòng vô cùng kích động, không ngờ người bạn cùng phòng này lại mạnh mẽ như vậy, nhưng hiện tại cậu sẽ không kích hoạt trạng thái dị thường đó...
Trong nháy mắt, Bạch Vấn Hạ cảm giác trên trán đau đớn, hiển nhiên là trạng thái dị thường lại phát tác.
Bạch Vấn Hạ: "..." Chuyện này không có khả năng, chắc chắn là do tên Kha Ngọc này!
Nhìn Bạch Vấn Hạ nằm trên giường, cả người không thể vùng vẫy, chỉ có thể bị người khác tàn sát, nội tâm Kha Ngọc kích động, lần đầu tiên trong phó bản cậu ta có cảm giác bản thân lớn mạnh.
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu ta. Lại có thể là tay Bạch Vấn Hạ!
Rõ ràng bàn tay kia tinh tế thon dài lại ẩn chứa sức lực kinh người khiến Kha Ngọc đau đến mức trợn mắt nhe răng, khó có thể giữ bàn tay đang bóp cổ kia.
Không chỉ thế, tay Bạch Vấn Hạ tạo ra một lực rất lớn, răng rắc một tiếng, trực tiếp đem tay Kha Ngọc bẻ gãy!
Kha Ngọc kêu lên một tiếng thê lương, không chờ cậu ta phản ứng lại, tay kia bị Bạch Vấn Hạ tóm lấy, cậu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của Bạch Vấn Hạ lúc này vô cùng lạnh lẽo, hoàn toàn không phải dáng vẻ người bình thường, cậu ta sợ tới mức run người: "Tha mạng! Là lỗi của tôi, lỗi của tôi."
Lần đầu tiên cậu ta biết được Bạch Vấn Hạ là người kinh khủng thế nào! Đáng chết, làm sao trước đó cậu ta lại nghĩ đối phương dễ bắt nạt! Loại cấp bậc này chính là giả lợn ăn hổ, chính là cố ý, nội tâm Kha Ngọc không nhịn được oán hận.
Nghe vậy, Bạch Vấn Hạ thản nhiên mỉm cười, trong khi Kha Ngọc tưởng rằng đối phương bỏ qua cho mình, một cỗ khí lực mạnh mẽ nắm lấy tay cậu! Một tiếng kêu giòn tan, cái tay còn lại bị bẻ gãy.
Cảm xúc Kha Ngọc hiện tại vô cùng phức tạp đau đớn, sợ hãi, hối hận, hai mắt cậu tối sầm, trực tiếp hôn mê, cuốn nhật ký từ trong ngực rơi ra.
Không bao lâu, trạng thái tiêu cực của Bạch Vấn Hạ biến mất, cả người hồi phục lại bình thường.
Cậu không còn tâm trạng để ý đến quyển nhật ký, không cam lòng nhìn về phía Kha Ngọc đang hôn mê, bắt lấy cổ áo của cậu ta, để đánh thức Kha Ngọc đang trong trạng thái mê man.
Kha Ngọc trong mắt toàn là khiếp sợ, suy bụng ta ra bụng người, đoán chừng Bạch Vấn Hạ gọi cậu ta dậy để tiếp tục tra tấn cậu, chỉ riêng những suy nghĩ tự nghĩ ra đã làm Kha Ngọc sợ chết khiếp.
"Sao cậu lại thành ra thế này?" Bạch Vấn Hạ mở miệng, mang theo cảm xúc oán giận: "Ra tay không dứt khoát, không có sức lực mà đòi bóp chết người khác, cậu phải nghĩ ra nhiều cách khác chứ."
"Đúng vậy, thực sự xin lỗi, là tôi phạm sai lầm!" Kha Ngọc cảm thấy Bạch Vấn Hạ định giết mình diệt khẩu, sợ tới cả người run rẩy, vội vàng nghĩ ra lý do: "Tôi bị ác quỷ quấn người, mới làm ra chuyện vớ vẩn này, tôi hoàn toàn không muốn giết cậu!"
Bạch Vấn Hạ nghe tới đây, gương mặt vô cùng thất vọng.
Ban đầu, cậu còn nghĩ rằng Kha Ngọc này là một người gan lì, sát nhân điên cuồng, kết quả là bị ác quỷ quấn người, là loại cùi bắp.
Kha Ngọc run rẩy, nhận thấy trong ánh mắt đối phương toàn là tiếc nuối và thất vọng, cậu không hiểu đây là chuyện gì, là do cậu ta không có giá trị lợi dụng nên giết chết sao?
Đúng lúc Kha Ngọc định bỏ chạy, mở cửa phòng ra, Bạch Vấn Hạ so với những kẻ khác nguy hiểm hơn rất nhiều, bản thân còn ở lại đây sẽ chết thảm vô cùng!
"?" Bạch Vấn Hạ chưa kịp gọi Kha Ngọc lại, đối phương đã chạy thẳng ra ngoài.
Bạch Vấn Hạ vội vàng đuổi theo nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng Kha Ngọc, đối phương chỉ trong thời gian ngắn mà bốc hơi khỏi hành lang...
"Tốc độ chạy trốn của cậu ta nhanh vậy sao? Vốn muốn đem cậu ta bồi dưỡng thành tài, về sau có thể nhân lúc xung quanh hỗn loạn mà giết chết mình." Bạch Vấn Hạ thở dài, bỗng nhiên đầu lại đau đớn, trạng thái tiêu cực mới cách một thời gian ngắn lại phát tác!
Thân thể cậu cứng đờ, ánh mắt nhìn về bức tranh thiên sứ cuối hành lang, hoàn toàn cảm thấy không thích hợp.
Tranh này so với hôm qua càng biến hóa kỳ lạ hơn, mà vấn đề là hướng một bên đầu của thiên sứ hoàn toàn đổi hướng so với cửa phòng Bạch Vấn Hạ.
Nhưng chuyện này không quan trọng. Tranh thiên sứ này có một sức hấp dẫn vô cùng mãnh liệt với cậu, tim cậu đập rất nhanh, thậm chí có một cảm giác không thể giải thích được lan tỏa trong trái tim.
Bạch Vấn Hạ cảm thấy xu hướng tình dục của mình đang bị văn vẹo.
Cậu không phải gay mà bỗng nhiên nhìn trúng bức tranh này... Không, chắc là cậu đối với bức tranh thiên sứ sinh lòng yêu thích. Nhưng chuyện này thật là kỳ lạ!
Điểm quan trọng là cậu không thể khống chế cảm xúc dị thường này, giống như không thể chống lại phản ứng sinh lí của chính mình.
Đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra, Y Trạch đi ra.
Tiếng động này làm Bạch Vấn Hạ đang trong trạng thất bất thường hồi tỉnh, phát hiện chính mình đang đứng gần sát bức tranh, có vẻ sắp sửa hôn nó. Cũng may Y Trạch xuất hiện kịp thời, nếu không cậu thực sự sẽ làm chuyện đồi bại đến mức không thể giải thích nổi.
Lúc này Y Trạch hoàn toàn không giống người bình thường, làn da tái nhợt đến dọa người, thời điểm anh ta bước ra từ cửa phòng, hình như có vài sợi lông chim bay ra hành lang, lông chim trắng noãn rơi xuống đất lập tức biến thành khói đen bay đi.
Bạch Vấn Hạ quay đầu, không nhìn thấy bức tranh thiên sứ phía sau bắt đầu vặn vẹo, hơn thế toàn bộ bức chân dung từ từ bắt đầu phình ra một cách kỳ lạ theo hướng Bạch Vấn Hạ, nhìn quỷ dị vô cùng, nếu Bạch Vấn Hạ thực sự chạm vào bức tranh này, hậu quả không thể tưởng tượng.
Y Trạch nhìn về phía Bạch Vấn Hạ, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một loại thương xót, làm cho người khác cảm giác thánh khiết, khiến người ta không nhịn được mà quỳ xuống cầu nguyện.
Nếu người có tinh thần tỉnh táo, nhất định sẽ thấy khuôn mặt này với bức tượng rất giống nhau.
Nhưng ý thức của Bạch Vấn Hạ mới từ trạng thái bất thường hồi phục, vừa nhìn thấy Y Trạch, sao có thể nghĩ nhiều như vậy, cậu cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, có cảm giác yêu thích so với bức tranh kia còn nhiều hơn, cả người lập tức nhào tới Y Trạch.
...
"Đều là như thế, tôi cảm thấy chủ phòn sắp không kiên trì nổi nữa, dù vận khí tốt đến mấy, cũng không thể một mình thắng nổi boss che giấu."
"Chủ phòng kiệt sức rồi... Đm từ từ, đây là chuyện gì?"
Tất cả các khán giả trong phòng phát trực tiếp chưa bao giờ nghĩ mình phải chứng kiến cảnh này, một đám người trợn mắt, há mồm, không dám tin vào mắt mình.
"Đm, đm! Đang xảy ra chuyện gì! Thế mà, hôn lên rồi, cậu, cậu ấy hôn lên rồi!"
"Cảnh này quá đẹp rồi, tôi có thể tới đó xem tận mắt không?"
"A a a, các người đừng quên Y Trạch là boss che dấu đó! Lần đầu tiên tôi được chứng kiến boss che dấu bị chủ phòng cưỡng hôn!"
Tác giả nói ra suy nghĩ: Thực sự tôi viết rất tốt!!!
Vô cùng biết ơn bạn đọc đã kiên trì đọc truyện ta viết, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!!!