Editor: Ilumie
Giữa hè, ánh mặt trời chói chang, những bãi cỏ xanh mướt đong đưa trong gió, đàn chim bay liệng trên bầu trời xanh trong, không khí nóng nực của ngày hè như được hạ nhiệt. Mái ngói cong cong thấp thoáng sau tán cây làm lộ ra vết tích của pháo hoa.
Bóng râm phủ kín đến một góc, nơi đó có một tòa lầu ba tầng khép kín, bên trong xếp tầng tầng giá sách san sát nhau.
Đó là một trong những Tàng Thư Các của thành Triều Phượng, nhưng nơi đây nằm ở vị trí hẻo lánh, những thư tịch tu hành cũng không phải tốt nhất nên rất ít đệ tử đến đọc.
Tầng thứ ba bày những cuốn dã sử hỗn loạn từ rất lâu trước đây, thường ngày nơi đây rất vắng vẻ nhưng hôm nay đột ngột lại có một vài đệ tử tới đọc sách.
Trong đó, có một người đã ngồi lâu, duỗi tay giãn gân cốt, chọc chọc bằng hữu bên cạnh: “Các ngươi đã biết tin gì chưa? Nghe nói lần này Lục sư huynh bế quan là để chuẩn bị tham gia Hội Trích Tinh hai tháng sau.”
Nơi này chỉ có mấy người bọn họ, lại đến cùng nhau nên không sợ quấy rầy người khác. Những người kia nghe vậy cũng nhao nhao để sách xuống, nhỏ giọng tán gẫu.
Có người vô cùng ngạc nhiên: “Năm nay Lục sư huynh sẽ tham gia sao?”
“Nghe nói Hội Trích Tinh lần này thiên kiêu* tập hợp, trăm năm khó gặp, ngay cả vị thiếu tướng quân Chung gia ở Bắc Châu ít khi lộ diện cũng sẽ tham gia. Nói không chừng Lục sư huynh đến để thách đấu với hắn.”
*Con trời
Thiếu niên cẩm y “hừ” một tiếng: “Thiên kiêu thì sao, ta không tin hắn có thể địch lại Lục sư huynh.”
“Phải rồi, nếu Lục sư huynh đi, chẳng phải Tạ sư huynh cũng sẽ đến sao? Đó là song bích của thành Triều Phượng chúng ta...”
Một người khác lập tức cắt đứt lời hắn: “Đổi đề tài đi.”
“Hắn đi làm gì, muốn mất mặt hả!” Đồng bạn nói đổi đề tài nhưng hiển nhiên không ai nghe vào, thiếu niên cẩm y vừa khen Lục Phỉ Chi hết lời, nghe thấy vậy thì tức giận đến mức lông mày dựng ngược lên: “Hừ, ai cũng nói Tạ Miên lợi hại, ai trong số các ngươi từng thấy Tạ Miên múa kiếm? Không nỗ lực tu luyện thì thôi, ngày nào cũng quấn lấy Lục sư huynh! Lục sư huynh thanh cao, loại người như thế sao có thể xứng gọi là song bích với huynh ấy được.”
Đúng lúc Tạ Miên đứng cách đó một giá sách, đang lúi húi tìm sách: “…”
Hắn bị trúng lời nguyền “luôn đúng lúc nghe được người khác nói xấu sau lưng mình” hay sao ấy? Vì sao ở cái nơi vắng vẻ hẻo lánh thế này, mười ngày nửa tháng không có ai đến mà cũng nghe được chuyện liên quan đến Lục Phỉ Chi?!
Còn nữa, từ lúc nào hắn không nỗ lực tu hành, luôn quấn lấy Lục sư huynh của tên kia?
Tên ngu ngốc này thần tượng Lục Phỉ Chi đến mờ cả mắt rồi đúng không?!
“Ừm…” Thiếu niên cẩm y và bằng hữu hai mặt nhìn nhau, có người uyển chuyển nói: “Hi Văn, thật ra ta cảm thấy cũng đâu có gì. Tạ sư... à không Tạ Miên, hắn có thể nổi danh cùng Lục sư huynh, nói vậy vẫn có…”
Bọn họ thật kì lạ, Tạ sư huynh vừa ôn hoà vừa hiền lành, sao có thể đắc tội Hi Văn?
“Ai biết danh hiệu này từ đâu tới! Dối trá!” Trần Hi Văn hoàn toàn không nghe, tức giận nói: “Hắn chính là một, là một tên trong ngoài bất nhất! Ích kỷ nịnh nọt! Ngụy quân tử luôn đầu cơ trục lợi!”
Tạ Miên còn chưa quyết định nên bước ra dọa cho bọn họ sợ mất mật hay nên giữ tấm lòng bao dung rộng lượng, lặng lẽ rời đi. Đột nhiên một âm thanh vang lên trong đầu hắn.
Rõ ràng là âm thanh máy móc, không hiểu sao lại mang cảm xúc mãnh liệt của người tiếp thị đang bán hàng phá giá ở siêu thị: "Nghe hắn ta nói kìa! Lẽ nào ngươi không thấy tức giận, không thấy xấu hổ, không thấy giày vò sao? Thế nào, chỉ cần ngươi chịu làm nhiệm vụ, ta sẽ thay đổi căn cốt cho ngươi. Tuy so ra vẫn kém Lục Phỉ Chi nhưng cũng tuyệt đối là thiên tư trác tuyệt! Từ nay về sau ngươi có thể đại sát tứ phương! Lấy tần suất ba nghìn cái tát trên giây, vả cho tên đó sưng mặt chỉ trong một phút!"
Tạ Miên đang chuẩn bị rời đi liền khựng lại, hiếm khi đáp lời vị khách không mời mà đến, vẻ mặt một lời khó nói hết: "Có phải ngươi hiểu lầm gì về ta không?"
Hệ Thống lễ phép hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Miên định thần lại, thành khẩn nói: "Không có gì. Ý ta là, mặc kệ hắn ta nói thế nào, ta không để bụng."
Hệ Thống còn bất bình hơn cả hắn: "Sao có thể không để bụng? Hắn ta nói nhiều lời khó nghe như thế!"
Tạ Miên không chút để ý: "Lời này có gì là khó nghe."
Cùng lắm thì coi như lời của trẻ con.
Vì chuyện gia đình, từ nhỏ hắn đã phải nghe rất nhiều lời đàm tiếu, thậm chí còn có những lời nói ác ý hơn nhiều. Nếu mọi chuyện đều phải so đo, không phải là tự khiến mình mệt mỏi sao.
"Nhưng mà…" Tạ Miên đổi đề tài: "Đúng là gần đây ta không được vui."
….
Mỗi tầng của Tàng Thư Các đều có đệ tử canh gác. Mỗi người ra vào, có người dùng ngọc giản* sao chép thư tịch, hoặc mượn sách đều phải ghi chép ở chỗ bọn họ. Công việc cực kì nhàn hạ, vị đệ tử này rảnh rỗi liền nằm nhoài lên bàn xem thoại bản**.
*Ngọc giản: cuốn trục làm bằng ngọc
**Một hình thức tiểu thuyết phát triển từ thời Tống, kể về chuyện lịch sử và xã hội đương thời, thường dùng làm tư liệu sau này.
Thấy có người đi ra, đệ tử vội vã ngồi thẳng, cười nói: “Tạ sư huynh đã xong rồi sao?”
Tướng mạo Tạ Miên cực kỳ xuất sắc, đường nét khuôn mặt nhu hòa, khóe môi hơi nhếch lên, dường như lúc nào cũng mang ý cười, là một vẻ đẹp ôn hoà vô hại, khiến người đối diện như tắm trong gió xuân ấm áp. Đôi mắt đen láy hơi cong, quả thực có thể làm người khác chết chìm trong đó: “Tuân sư đệ, ta muốn mượn hai quyển sách này.”
Đệ tử kia ho nhẹ một tiếng, vội dời ánh mắt, nhìn lướt qua hai cuốn thư tịch Tạ Miên đưa, cảm thấy quen quen như đã nhìn thấy ở chỗ nào, nhưng hắn ta cũng không để ý, ghi chép lại rồi giao cho hắn.
Tạ Miên hài lòng cất vào giới tử*.
*Túi trữ vật
Thật ra không có mấy ai ở thành Triều Phượng cảm thấy hứng thú với những cuốn dã sử khó phân thật giả, nơi này vẫn có người đến là bởi vì có một vị phu tử ở Học Cung rất thích lấy sự kiện lịch sử từ xa xưa làm đề tài cho học sinh phân tích.
Những sự kiện đó hầu như không được ghi chép trong chính sử, mỗi người phân tích một sự kiện khác nhau, muốn làm tốt thì phải tự mình tìm hiểu dã sử, tìm ra chiều sâu tương quan, phán đoán xem phần nào là thật, phần nào được thêm vào.
Điều này cũng thật khéo, những tài năng khác của Tạ Miên tạm thời không nói đến, nhưng trí nhớ của hắn tuyệt đối siêu việt, Tạ Miên là môn sinh mà vị phu tử kia thấy hài lòng nhất.
“Đề mục luận văn” cho các đệ tử lần này cũng là do Tạ Miên hỗ trợ ông lựa chọn.
Tạ Miên nhìn lướt cuốn sách Trần Hi Văn đang đọc, lập tức đoán ra đề bài của hắn ta là gì.
Ài, thiếu hai cuốn sách này cũng không đến mức chẳng thể hoàn thành bài, cùng lắm là khóc lóc chép phạt hai, ba trăm lần phần bị thiếu thôi…
Quả nhiên, tiểu sư đệ nên có chút tôn trọng cơ bản đối với sư huynh.
Bước chân Tạ Miên nhẹ nhàng, đúng lúc chạm mặt mấy vị sư muội.
Nữ hài tử thường ngày rất dịu dàng, lúc này lại kích động đến mức suýt hét lên, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn quỷ dị. Các nàng hơi chen chúc xô đẩy một chút, trong đó có một nữ hài tử tiến lên, cười tủm tỉm nói: “Tạ sư huynh, Lục sư huynh đang chờ huynh bên ngoài đó…”
Tạ Miên không để ý đến giọng điệu kỳ lạ của nữ hài tử, hắn hơi ngẩn ra một chút rồi bước nhanh đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên trông thấy Lục Phỉ Chi. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Lục Phỉ Chi quanh năm ăn mặc như muốn xuất giá, ráng chiều hoàng hôn cũng không loá mắt bằng, đã vậy y lại còn thích trang sức hoa lệ sáng lấp lánh, ngay cả trên cung cũng chạm trổ hoa lá vàng. Nếu là người khác mặc bộ y phục này thì trông vừa thô tục vừa khoa trương, nhưng nếu là Lục Phỉ Chi mặc thì khác, vẻ diễm tục bị át đi, chỉ còn lại nét anh khí sáng ngời. Lục Phỉ Chi dựa người vào cột, ngay cả cây cột tầm thường cũng được tôn lên như một bức họa.
Một vài đệ tử đứng cách đó không xa, thỉnh thoảng cũng nhìn lén y.
Lục Phỉ Chi cực kì nổi danh ở thành Triều Phượng, nhưng vì lúc nào cũng mang khí chất “người sống chớ tới gần, không để ý người”, các sư đệ sư muội tuy rằng rất ngưỡng mộ y nhưng cũng không ai dám lại gần bắt chuyện.
Vẻ mặt Lục Phỉ Chi hờ hững, nhìn chằm chằm vào cửa lớn Tàng Thư Các, dường như cảm nhận được gì đó, ngay lúc Tạ Miên nhìn xuống y liền ngẩng đầu lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Lục Phỉ Chi lập tức sáng ngời.
Nhân duyên của Tạ Miên tốt hơn nhiều so với Lục Phỉ Chi, hắn vừa đi xuống Tàng Thư Các đã có mấy người đứng trong sân chào hỏi hi hi ha ha, cũng thức thời cáo từ trước tầm mắt của Lục Phỉ Chi: “Tạ sư huynh, bọn đệ về luyện công đây.”
Lục Phỉ Chi không kéo Tạ Miên đi như mọi ngày, mà đứng tại chỗ nhìn mọi người rời đi.
Tạ Miên nhướng mày, tỉ mỉ quan sát y từ trên xuống dưới.
Đến tận khi những người đó đi hết, Lục Phỉ Chi lại liếc mắt nhìn bốn phía, xác định không còn ai mới thở dài một cái, sau đó lôi kéo Tạ Miên, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo mà dựa vào người hắn, tự giác ôm eo Tạ Miên, ý bảo: “Đi mau đi mau! Đừng để cho người khác thấy!”
May mà nơi này không có nhiều người.
Tạ Miên: “…”
Hắn nửa kéo nửa ôm, cố gắng không làm cho chân trái bị thương của Lục Phỉ Chi phải dùng sức, vì tránh để người khác nhìn thấy còn chuyên chọn những con đường vắng vẻ, trong lòng thầm cằn nhằn: “Sao ngươi đến được đây?”
“Ta dùng phù ẩn thân.”
Đáng tiếc một tấm phù chỉ có thể duy trì nửa canh giờ, mà y không thể dùng hai ba lần liên tiếp. Lục Phỉ Chi đành phải tìm một thời điểm không ai chú ý, “tự nhiên” xuất hiện ở cửa Tàng Thư Các.
Tạ Miên đỡ trán: “... Ai hỏi ngươi cái này! Ta hỏi chân ngươi đang què, sao từ Lưu Quang uyển đến đây được?”
Lưu Quang uyển là nơi ở của thành chủ thành Triều Phượng, mẫu thân của Lục Phỉ Chi đã chọn nơi đó để y bế quan. Lưu Quang uyển cách đây cũng không gần. Theo hiểu biết của Tạ Miên về Lục Phỉ Chi, y không thích làm phiền người khác, cũng không thích để người khác dán phù ẩn thân trên người mang y đi. Chẳng lẽ y dùng một chân tự nhảy nhót đến đây?!
Còn nữa, Lục Phỉ Chi giữ gìn hình tượng bên ngoài hào nhoáng như vậy, sao không ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương đi?!
“Cái này hả, ta dùng cung làm gậy chống để đến đây.” Lục Phỉ Chi cảm thấy không thoải mái với tư thế này, tùy tiện ôm lấy cổ Tạ Miên: “Hay là ngươi cõng ta đi?”
Tạ Miên: “…”
Với kinh nghiệm giả bộ nhiều năm của hắn, cơ bản đã có thể học được cách mỉm cười nhìn thế gian tang thương vinh nhục, ấy vậy mà cũng phải hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đè nén ý nghĩ muốn đánh Lục Phỉ Chi.
Con mẹ nó ngươi kéo thân thể tàn phế, chống cung từ xa đến đây, cuối cùng chỉ để ta cõng ngươi về.
Hay quá nhỉ, đúng là logic mà chỉ Lục Phỉ Chi mới nghĩ ra được.
Lục Phỉ Chi còn ra vẻ đúng tình hợp lý: “Đi mau đi mau! Lằng nhà lằng nhằng cái gì!”
Lục Phỉ Chi cao hơn Tạ Miên nửa cái đầu, nhưng không biết có phải do trọng lượng khung xương không mà y cũng không nặng lắm.
À, đúng rồi, nguyên hình của Lục Phỉ Chi là một con chim, nghe nói là Đan Tước*, nhưng vì y giữ kín như bưng nên Tạ Miên cũng chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ.
*Đan Tước: Theo truyền thuyết, đó là một con chim sẻ màu đỏ mang điềm lành.
Lục Phỉ Chi dựa vào vai Tạ Miên lải nhải, dường như muốn nói bù cho hai mươi ngày không được gặp nhau: “Mẫu thân lừa ta, bảo ta đi Hội Trích Tinh học hỏi kinh nghiệm đối chiến. Kết quả vừa đăng ký xong thì thay đổi! Nàng còn nói 'Hội Trích Tinh là nơi đấu cận chiến, Phỉ nhi cầm cung đến đó không phải rất buồn cười sao? Cẩn thận bị đánh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra. Con bị mất hết mặt mũi, thành Triều Phượng cũng không ngẩng đầu lên được.' Ngươi nói xem, chuyện này sao có thể? Sao ta có thể thất bại thảm hại đến vậy được?! Thật là quá nực cười!”
“Nhưng mẫu thân không nghe ta giải thích đã tịch thu mất cung, ném ta vào Bát phương đồng nhân trận, phạm vi chỉ bằng một căn phòng, khó lòng mà kéo giãn khoảng cách ra được. Tám người đánh một mình ta!”
“Hội Trích Tinh chỉ cho tu sĩ kỳ Linh Cảnh tham gia, thậm chí còn không chắc có được đến tám tu sĩ mãn kỳ Linh Cảnh hay không. Tám người, cơ thể đao thương bất nhập, tất cả đều là tầng cao nhất Kỳ Linh Cảnh! Tám người vây đánh một mình ta! Có biết công bằng là gì không hả!”
Tạ Miên im lặng nghe y oán giận, bất giác đã về tới nơi ở của hai người. Bọn họ ở chung một tiểu viện, một người phía đông, một người phía tây, cửa phòng đối diện nhau, nhưng cũng không ai ngó qua phòng Lục Phỉ Chi, trực tiếp đi qua phòng của Tạ Miên.
Tạ Miên đặt người lên trên giường, nụ cười dịu dàng ôn nhu như gió xuân dành cho các sư đệ sư muội sớm đã biến mất, hắn lời ít ý nhiều nói: “Cởi.”
App TYT & Euphoria Team