Bà Tô nhìn cô nấu ăn vô cùng điêu luyện, cũng phải tấm tắc khen.

Suốt 12 năm học, cô còn chẳng động gì tới bếp núc, vậy mà bây giờ đã ra dáng nữ công gia chánh rồi.

Trong lòng bà có chút vui mừng, con gái bà, cũng tới tuổi gả cho người ta được rồi.
"Cậu ấy tốt đấy chứ, sao con không thử tiến thêm một bước xem?" Bà Tô vừa nấu vừa nói chuyện với Tô Dĩ An.
Cô bị mẹ làm cho ngượng đỏ ửng cả mặt lên, vội vàng phản bác:
"Tiến thêm một bước gì chứ ạ? Con và anh ta chẳng khác gì hai người hai thế giới!"
Chỉ có thể là đồng nghiệp, không hơn không kém, cô có thể tham lam thêm điều gì cơ chứ? Xung quanh anh ta còn có biết bao nhiêu phụ nữ, một người như cô sao có thể với tới.
Bàn tay đang gọt rau củ của Tô Dĩ An khựng lại.

Đầu óc cô lại để đâu đâu, suy nghĩ sâu xa.

Tại sao lúc nghĩ tới chuyện này, cô lại thấy buồn đến như vậy.

Không lâu sau, đột nhiên Vũ Lăng lại đi xuống bếp, giọng vô cùng thân thiện, khác hẳn với cái điệu bộ cao ngạo, lạnh lùng của một người sếp thường ngày, trông anh ta bây giờ không khác gì một cậu trai bình thường:
"Có cần cháu giúp gì không ạ?"
Bà Tô vội vàng tiếp lời:
"Hây dà, cháu là khách, cứ lên trên chơi với bác trai! Chỉ là vài món ăn nhỏ, không sao đâu!"
Thế mà Vũ Lăng vẫn bỏ ngoài tai câu nói của bà Tô.

Trông thấy bà đang ôm lấy con gà trống vừa mới chặt tiết, anh lại vô cùng đon đả:
"Để cháu làm gà cho!"
Tô Dĩ An: "..."
Thật không thể tin được! Anh còn biết làm gà?
Một công tử ăn sung mặc sướng như anh ta, cái gì cũng sẵn có trước mắt, vậy mà cũng đã từng chặt gà? Đến cô là người quê còn chưa từng dám cầm dao chọc tiết, huống hồ là làm thịt gà.
Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, cũng qua đây mà cô mới biết thêm nhiều điều thú vị về Vũ Lăng này đấy.
Nhìn Vũ Lăng giành lấy con gà từ tay bà Tô, bảo bà cứ lên nhà nghỉ ngơi, phần còn lại cứ để anh xử, nom cũng ra dáng trai quê phết.
Bà Tô cứ tấm tắc khen mãi, khiến không chỉ anh mà Tô Dĩ An cũng không biết nói gì hơn.

Cái tình huống quỷ dị gì thế này?
Ông chủ à! Bộ dạng này của anh cũng thật đẹp đấy! Nếu như chụp đưa lên nhóm kín, mọi người sẽ nghĩ sao về anh nhỉ?
Vũ Lăng vô cùng thành thục mà vặt lông, xẻ bụng,...!Mọi động tác đều làm như một người trong nghề, đến cô cũng phải trố mắt lên kinh ngạc.

Thậm chí cô còn mải mê nhìn anh làm thịt gà mà quên mất đồ ăn mình đang nấu, suýt nữa thì cháy đen.
"Sao thế? Thấy tôi gợi cảm lắm sao?" Vũ Lăng nhìn cô, nổi hứng trêu chọc.
"Vâng! Boss đại nhân đi làm thịt gà, quả thực, phúc mấy đời tôi mới được chiêm ngưỡng!"
Vũ Lăng không nói gì, chỉ bật cười bất lực tiếp tục làm việc.
Cô đâu có biết, để có thể thành thục như ngày hôm nay, anh đã phải tập luyện cực khổ đến mức nào đâu cơ chứ.
Chính xác là ngày hôm qua, Hoắc Thừa Ân ở nhà anh cả buổi tối.
"Sai rồi! Sai rồi! Đặt dao như thế sao có thể chặt nổi cơ chứ!" Hoắc Thừa Ân kêu lên, trên mặt còn có chút tuyệt vọng.

Đang yên đang lành, đột nhiên Vũ Lăng kêu anh tới nhà.

Còn không hiểu mình lại đắc tội gì với ông chủ, trong lòng nơm nớp lo sợ mà chuẩn bị sẵn tinh thần.

Ai ngờ vừa mới tới nơi, thứ anh nhận được lại là một câu hỏi:
"Bạn trai tới gặp bố mẹ bạn gái, phải thể hiện thế nào?"
"Hả?"
Nghe câu hỏi của Vũ Lăng, Hoắc Thừa Ân lại được một trận cười vỡ bụng.

Một tên như Vũ Lăng thế mà cũng có ngày lo sốt vó về chuyện này đến múc phải gọi anh tới giúp đỡ trong đêm thế này sao?
Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, anh nhanh chóng trả lời:
"Còn gì gây ấn tượng hơn việc làm thịt gà?"
"Làm thịt gà?" Vũ Lăng nhíu mày.
Tại sao phải làm thịt gà? Tới siêu thị mua không phải hơn à?
Nhưng anh đâu có biết, ở chỗ cô người ta vẫn nuôi gia súc.
Hoắc Thừa Ân cũng chẳng biết gì về cái nghệ thuật chặt gà này.

Hắn ta kéo anh tới siêu thị mua vài khay gà nguyên con về, bắt Vũ Lăng tập chặt.

"Không có gà sống, dùng tạm gà này tập vậy!" Hoắc Thừa Ân thở dài, nghiêm nét mặt mà nói, "Tập cho nghiêm túc! Bao nhiêu con gà đã tình nguyện hi sinh để cậu đi cua gái đấy!"
"..."
Mặc dù anh vẫn biết nấu ăn, nhưng chặt gà thì...đúng như Hoắc Thừa Ân nói, đúng là cả một nghệ thuật.
Khó kinh khủng khiếp!
Phải luyện đến con thứ sáu, anh mới bắt đầu quen tay, nhát chặt cũng dứt khoát hơn nhiều.
"Quả nhiên là thiên tài! Học nhanh dã man!" Hoắc Thừa Ân tấm tắc khen, không quên cầm theo một đĩa thịt, "Cứ để đây mãi cậu cũng không ăn hết đâu! Hay là để tôi mang về ăn bớt cho!"
Vũ Lăng cũng chẳng từ chối, vô cùng đơn giản mà gâu đầu khiến Hoắc Thừa Ân cũng có chút hoài nghi.
Dù gì hắn ta cũng cất công tới đây, tặng hắn một bữa thịt gà, xem như trả học phí.
Bây giờ, quả nhiên mấy tiếng đồng hồ tập tành của anh cũng được báo đáp.

Trong lòng anh thầm cười.

Khá khen cho Hoắc Thừa Ân, mặc dù tiền lương sẽ không tăng, nhưng chắc chắn tháng này hắn sẽ được nhận thêm tiền thưởng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play