Lên máy bay, Vũ Dương nhường cô ngồi cạnh cửa sổ, cho cô thỏa thích ngắm bầu trời.
Đối với Vũ Lăng, nó thật vô vị, nhưng đối với Tô Dĩ An, cho dù có ngắm hàng trăm, hàng nghìn lần thì cô cũng sẽ không chán.
Nhưng cũng chi ngắm được một lúc, cô mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Quãng đường đi tới Vạn An còn xa, ít nhất cũng phải hơn mấy tiếng đồng hồ nữa mới tới nơi.

Lần đầu tiên đi công tác xa như thế này, Tô Dĩ An mệt mỏi cũng là chuyện thường.
Cô ngủ ngon lành, thậm chí còn gục luôn lên vai anh, vô tư mà ngủ.
Vũ Lăng cũng chẳng tỏ ra chút thái độ khó chịu hay bực bội nào, ngược lại anh còn có chút thỏa mãn.

Cô cứ dựa vào vai anh như thế, tuy để lâu có chút tê, nhưng chỉ cần là Tô Dĩ An, anh đều chấp nhân.
[…]
Vài tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Vạn An.
Vạn An tuy là thành phố, nhưng không sầm uất bằng Hứa Tịch.
Tô Dĩ An vừa bước xuống sân bay, cô đã có thể cảm nhận được hương vị quen thuộc của một thành phố giáp biển.
Mặc dù nơi này vẫn còn các rất xa biển, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được hương vị của đại dương được gió mang tới.
Được về lại quê nhà, ai mà chẳng thích?
Kể từ khi cô rời khỏi Vạn An tới bây giờ, thành phố cũng đã khác đi không ít, khiến cô là người ở đây cũng có mấy phen mất phương hướng.

Rõ ràng đã mạnh miệng bảo cô sẽ làm hướng dẫn viên cho Vũ Lăng, cuối cùng lại phải để anh tìm đường giúp mình.

Mặc dù Vũ Lăng không phản ứng gì, nhưng cô biết chắc chắn trong lòng anh đang cười cô thối mũi.
Chiều nay hai giờ mới bắt đầu buổi họp.

Nhưng cả hai vẫn chưa ghé tới nhà Tô Dĩ An.

Cũng bởi nhà cô nằm ở ngoại ô thành phố, gần sát biển, đi tới đó cũng khá xa, tốt nhất là ăn nhờ ở đậu trong một quán ăn nào đó, chiều mới về nhà.
Vũ Lăng dẫn cô đi ăn vài món lạ.

Cô thích chí mà ăn ngon lành, nhưng cũng phải chừng mực vì đối diện mình là một ông sếp ghê gớm.

Dù cho cô có là người ở đây, thì những món ăn sang trọng này cô cũng chưa bao giờ được ăn.
Ăn xong, còn dư thời gian, cô lại lục lục hồ sơ ngồi đọc nhẩm lại một số thuật ngữ khó.
Là nhiệm vụ lớn, tuyệt đối không thể để gây ra bất cứ sai sót gì.
[…]
Chiều hôm đó, cả hai cùng tới một tòa nhà lớn, cũng cao và đẹp không khác Mộc Lưu.
Vũ Lăng vẫn cẩn thận nhắc nhở cô:
"Không cần quá áp lực đâu! Thả lỏng đi!"
Tô Dĩ An hít một hơi thật sâu, nhoẻn miệng cười nhìn Vũ Lăng:
"Tôi ổn rồi, Vũ tổng!"
Bước vào trong phòng họp, cái không khí nghiêm nghị khiến Tô Dĩ An phải nghẹt thở.
Nhưng cái quan trọng là...
Buổi họp bắt đầu được vài phút, cô mới nhận ra có chút vấn đề.
Nãy giờ cô chỉ dịch theo kiến thức của cô, nhưng mà đề tài của buổi họp hôm nay...khác hẳn với đề tài mà cô đã cất công nghiên cứu suốt đêm.
"Chuyện gì vậy? Vũ tổng, anh đưa nhầm hồ sơ cho tôi à?" Tô Dĩ An mặt mày trắng dã, nhìn Vũ Lăng.
Anh không hề đưa nhầm.

Chắc chắn là anh đưa đúng hồ sơ cho cô.
Chính anh cũng là người bất ngờ nhất đây.

Sao lại đúng lúc này lại xảy ra sự cố?
Anh chỉ đành nói nhỏ với cô:
"Cứ dịch đi! Tôi tin cô!"
Ực!
Đừng khiến cô lại càng áp lực hơn chứ?
Vũ Lăng vô cùng bình tĩnh, như thể anh chẳng lo lắng gì về chuyện này vậy.
Anh đã từng chứng kiến cô dịch cabin một lần, mặc dù lần này độ khó sẽ cao hơn, nhưng suốt 3 năm ở bên Pháp, anh không tin là Tô Dĩ An lại không thể ứng phó được.
Mặt mày Tô Dĩ An vô cùng khó coi.

Không phải Vũ Lăng, có nghĩa là có ai đó đã đánh tráo?
Mặc dù không thể khằng định nhanh chóng rằng ak là người đã ra tay, nhưng người có khả năng gây ra nhất chỉ có Nguyệt Ảnh.
Nhưng chưa có chứng cứ, không thể bắt tội được ai.
Đành vậy, xử lý cho ổn thỏa buổi họp cam go này đã.
Tô Dĩ An! Mày nhất định sẽ làm được!
Trải qua hơn hai tiếng họp, cuối cùng cũng kết thúc.

Cũng may, những thuật ngữ chuyên dùng cô đều có nắm sơ qua.

Chung quy lại, buổi họp diễn ra thành công tốt đẹp.

Thậm chí cô còn được nhiều người hài lòng, tỏ ý khen ngợi khi cô có thể dịch vô cùng nhanh chóng mà lại còn không hề sai sót.
Vũ Lăng thậm chí còn gật đầu mà quyết định tháng này tăng lương cho cô.

"Về chuyện bị đánh tráo hồ sơ, tôi sẽ cho người đi điều tra!" Vũ Lăng nói.
Đây không chỉ là sự đố kỵ của riêng cá nhân, nó còn ảnh hưởng tới cả công ty.

Thân là người điều hành cả Mộc Lưu, sao anh có thể nhắm mắt làm ngơ.
Tô Dĩ An cũng chấp nhận.

Cô cũng rất muốn biết ai đã gây ra.

Chuyện đố kỵ nhau nơi làm việc, sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để đánh đổ đối thủ của mình đã không phải là chuyện hiếm.
Gác qua chuyện đó một bên, cô bây giờ chỉ mong ngóng nhất một điểu: về nhà.
Ngồi trên xe, Tô Dĩ An bồn chồn không yên.

Trong lòng cứ nôn nao khó tả.
Vũ Lăng cũng hiểu ý, nên cũng không cấm cản những hành động quá khích của cô.

Kết quả lại bị bác tài hiểu nhầm, thậm chí còn bật cười:
"Cô có bạn trai tốt quá nhỉ! Chiều chuộng đến thế cơ!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play