"Hả?" Hoắc Thừa Ân sững người ra, nhưng chỉ vài giây sau liền bật cười sặc sụa, "Vũ Lăng ơi là Vũ Lăng! Thằng nhóc đó chỉ mới 15 tuổi thôi! Còn..."
Hoắc Thừa Ân đột nhiên im bặt.
"Cái gì? Học bá năm nhất? Trường ta? Tô Dĩ An?"
Thật sự là Tô Dĩ An?
Vũ Lăng chỉ gật đầu, dường như đối với phản ứng dữ dội vừa rồi của Hoắc Thừa Ân, anh đã có thể đoán ra ngay từ đầu.
Việc Tô Dĩ An đột nhiên có liên quan đến Vũ gia khiến Hoắc Thừa Ân phải sốt sắng cả lên.

Đường đường là một học bá, cả trường ai cũng biết đến tên, nhưng có lẽ ít ai là biết mặt Tô Dĩ An.
Quả đúng là một người không khoa trương.
Bởi vậy mà Hoắc Thừa Ân từ lâu cũng đã muốn chiêm ngưỡng khuôn mặt có bộ não tài ba đó.
Nghĩ lại, việc Vũ Dương thích Tô Dĩ An, có lẽ cũng có khả năng.

Dù sao cô cũng toàn tài quá mà!
Nhưng dù sao cách biệt tuổi tác của hai người quá lớn, hơn nữa còn là Vũ Dương nhỏ tuổi hơn, Vũ Lăng phải quan tâm quá mức tới chuyện này làm gì?
Vốn dĩ Vũ Lăng cũng chưa chắc chắn về chuyện này.

Chỉ một nụ cười, chưa thể khẳng định được điều gì.

Hơn thế nữa cả hai chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên.
Nhưng cô gái Tô Dĩ An đó, lại có thể khiến Vũ Dương tự nhốt mình trong phòng, làm hết bài tập mà cô giao trong một ngày chỉ trong nháy mắt.

Xem ra rất có năng lực.
Anh chỉ mong tình cảm mà Vũ Dương giành cho Tô Dĩ An chỉ là tình cảm giáo viên - học sinh bình thường.
"Không thể ngờ chỉ vì một cô gái mà lại có thể khiến Vũ Lăng đây đau đầu suy nghĩ đến như vậy." Hoắc Thừa Ân bật cười, "Được rồi! Chuyện vẫn chưa có gì xảy ra, cứ thả lỏng tâm trạng đi nào!"
Hoắc Thừa Ân chỉ tay vào quả bóng, tư thế đã vô cùng sẵn sàng để đỡ những quả bóng hiểm hóc của Vũ Lăng.
Trong các tay đập bóng giỏi nhất của các trường khác nhau mà anh biết, Vũ Lăng chính là người đập lắt léo nhất, rất khó có thể phán đoán được anh ta muốn đập vào vị trí nào.

Bởi thế mà chỉ cần đỡ được bóng của Vũ Lăng một cách suôn sẻ, thì những quả phát bóng bình thường chẳng bao giờ có thể làm khó được Hoắc Thừa Ân.
Vũ Lăng nhìn quả bóng, tặc lưỡi.
Phải rồi! Là do anh suy nghĩ quá nhiều.
Vũ Lăng lại nhảy lên, lấy đà đập bóng.

Quả bóng lao tới như con thiêu thân, khiến Hoắc Thừa Ân phải căng mắt ra, thần kinh tập trung tới mức tối đa mới có thể đỡ được.

Nhưng vẫn giống như lần trước, quả bóng lại đi lệch về một bên.
"Cậu đập mạnh thật đó, Vũ Lăng!" Hoắc Thừa Ân thở dài.
Vũ Lăng lắc lắc cổ tay, nhìn ra bên ngoài.
"Đi uống không?"
"Uống gì?" Hoắc Thừa Ân chau mày.
"Uống rượu giải sầu!"
"Hả?"
[...]
Ở trong phòng, Vũ Dương chán chường nằm xuống bàn.

Màn hình điện thoại vẫn mở sáng trưng, dường như cậu đang đợi gì đó.
Tô Dĩ An cũng chỉ vừa vệ sinh cá nhân xong.

Vừa cầm lấy điện thoại, cô đã không khỏi bật cười.
"Thằng quỷ! Nó tìm được tài khoản của mình lúc nào vậy? Sao nó có mã QR?"
Tên nhóc đó là hacker hả?
Tô Dĩ An nhanh chóng chấp nhận lời mời.
Thông báo hiện lên trên điện thoại của Vũ Dương khiến cậu cũng ngồi bật dậy nhanh như chớp.
Không chần chừ, cậu gọi luôn.
"Cô làm cái gì mà lâu thế hả? Chơi game!"
"..."
Con mẹ nó cô còn chưa kịp đưa điện thoại vào tai mà nó đã mắng cô té tát vậy sao?
"Tiểu quỷ! Hay cho thái độ của em! Để xem mai cô trị em thế nào!" Tô Dĩ An bật lại.
Vũ Dương nhếch mép cười, báo thành tích:
"Tôi làm xong hết bài tập như cô muốn rồi đấy! Bây giờ chơi được chưa?"
"Bây giờ sao?" Tô Dĩ An lẩm bẩm rồi lại quay sang nhìn đống sách trên bàn mình.
Bài mới trên trường chưa ôn, bài tiểu luận còn chưa động tới, tài liệu mà cô mượn được của các giáo sư chất cao như núi chỉ mới đọc được phân nửa.
Kiểu này...
Nhưng biết làm sao được! Đã hứa thì phải giữ lời.

Bây giờ không chơi với nó, chỉ e ngày mai cô không có cửa bước vào Vũ gia.
"Thôi được! Một ván thôi đấy!"
"Cô nói đó nhé!" Vũ Dương cười khẩy.

Kinh nghiệm chơi bao năm, câu nói của Tô Dĩ An cậu đã nghe bao nhiêu lần rồi.
Phải nói rằng, chỉ cần chơi một ván thôi, thế nào máu hăng cũng sẽ trỗi dậy cho mà xem.
Cách biệt hạng giữa cô và Vũ Dương khiến Tô Dĩ An bất đắc dĩ phải mượn tạm tài khoản của Diệp Lục Nghiên chơi tạm.

Đường đường là giáo viên, vậy mà tối đến lại chơi game cùng học trò, Tô Dĩ An vừa đăng nhập vào game vừa tự tát vào mặt mình.

Chỉ lần này thôi, con hứa lần sau sẽ không tái phạm!
Chơi với Tô Dĩ An, Vũ Dương tự tin hơn hẳn.
Tô Dĩ An chơi với cậu nhóc mới thấy, trình độ của Vũ Dương cũng không hẳn là quá tệ.

Chẳng qua là chưa bằng cô mà thôi.
"Được rồi! Nghỉ!" Tô Dĩ An nói sau khi kết thúc ván đầu tiên.
"Hả?" Vũ Dương kêu lên, tỏ rõ sự thất vọng, "Cô bảo chơi một ván là chơi một ván thật hả?"
Trên đời này lại có người có thể kìm nén cơn nghiện ngập trong game này sao?
"Nhóc quỷ!" Tô Dĩ An bật cười, mắng, "Cô cũng có nhiều bài tập lắm đấy!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play