Tô Dĩ An tới quán bar không lâu, Diệp Lục Nghiên đã lo sốt vó lên.
Gọi mãi cũng không ai nghe máy, cô biết chắc chắn Tô Dĩ An đã gặp chuyện rồi.

Cho dù cô nhóc đó có mạnh mẽ hơn mức nào đi chăng nữa, gặp lại đám người bọn họ, chắc chắn cái bóng đen yếu đuối trong người Tô Dĩ An sẽ bộc phát.
Gọi mãi không được, cô gọi ngay cho Hoắc Thừa Ân.
"Quán bar?" Anh khẽ nhướng mày.
Nhưng mà...
Biểu cảm của Hoắc Thừa Ân không nói nên lời.

Ngồi trong xe của Vũ Lăng, anh nhoài người nhìn ra bên ngoài.

Chiếc xe đen đỗ bên đường, mà ngay kế bên nơi chiếc xe đang đỗ, chính là quán bar mà Tô Dĩ An đi vào.
Sao có thể trùng hợp đến mức này cơ chứ?
Có nghĩa là, cả Tô Dĩ An và Vũ Lăng đều đang ở bên trong.
Hoắc Thừa Ân tặc lưỡi.

Có tên đáng sợ đó bên trong rồi, Tô Dĩ An có gì phải nguy hiểm cơ chứ.
Nhưng chỉ họp lớp thôi mà Diệp Lục Nghiên cũng phải lo lắng đến như vậy, xem ra cũng đáng lo ngại.
[…]
Bên trong, cả quán bar như bị náo loạn một phen.
Bạch Đình Đình một tay túm lấy cổ áo Tô Dĩ An, một tay túm lấy tóc, kéo đến sát mặt.

Cái khuôn mặt trát đầy phấn, chỉ cần ghé sát một chút thôi đã có thể nghe thấy mùi nước hoa nặc đến ngạt thở.
"Lại dám chọc giận Đình Đình! Cô ta phen này khó sống rồi!"
"Nhìn cách ăn mặc của cô ta đi! Chắc chắn là người mới tới!"
"Đúng là cừu non, để xem chị Bạch dạy dỗ thế nào!"
Đám người xung quanh thi nhau bàn tán, chẳng có ai bận tâm đến việc tới ngăn cản hai người.
Loạn thật rồi! Đám người ở đây đúng là chẳng có ai binh thường.
Người phụ nữ trước mặt Tô Dĩ An, nhìn qua, gương mặt cũng đẹp đấy, dáng người cũng nuột nà, bảo sao được mọi người ở đây tôn sùng, gọi cô ta một cách kính cẩn: "chị Bạch".
Thật tức chết cô rồi! Tại sao đúng lúc này lại say rượu?
Cái thái độ ngạo nghễ của cô ta, thật muốn đấm cho mấy phát.
Cả đám người bạn học cũ của cô nữa, bọn họ là bù nhìn hả?
Thấy Tô Dĩ An không phản kháng, Bạch Đình Đình lại được đà lấn tới:
"Nhìn qua thì cũng xinh đấy! Có muốn chị mày đào tạo cho một khóa hầu rượu không?"
"Hầu rượu?" Tô Dĩ An suýt chút nữa thì bị câu nói của Bạch Đình Đình làm cho bật cười, "Đúng là chỉ có những người phẩm chất chó gặm như cô mới nghĩ được những điều này nhỉ?"
"Mày..."
Bạch Đình Đình bị cô làm cho tức điên lên, vung tay hòng tát cho Tô Dĩ An vài cái.
Nhưng ai ngờ, tay còn chưa kịp hạ xuống khuôn mặt của Tô Dĩ An, nó đã bị ai đó giữ chặt lại, thậm chí còn siết chặt đến mức cô ta phải kêu lên ai oái.
Bàn tay siết lấy cổ áo Tô Dĩ An cũng vì thế mà buông lỏng ra, cô nhanh chóng lùi ra sau.
Thế mà người vừa ngăn cú tát vừa rồi của Bạch Đình Đình...lại là Vũ Lăng.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Tô Dĩ An cũng phải lắp bắp:
"S...Sếp!"
Phía sau lưng cô, đám con gái háo sắc cũng phải trầm trồ:
"Đẹp trai quá! Đó là ai vậy?"
"Nhìn tướng mạo của anh ta đi! Chắc chắn không tầm thường đâu!"

Tô Dĩ An cười khổ, trở thành bạn cùng lớp với đám người này, đúng là một nỗi nhục lớn trong quãng đời học cấp ba của cô mà.
Bạch Đình Đình bị Vũ Lăng giữ chặt lại.

Mặc dù cổ tay đau điếng, nhưng trông thấy anh, cô ta lại nổi hứng trêu chọc:
"Anh đẹp trai! Mạnh tay như vậy, anh cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc gì nhỉ?"
Thương hoa tiếc ngọc?
Mặt mày Tô Dĩ An méo xệch cả ra.

Cô ta có gì để gọi là hoa, là ngọc cơ chứ? Sắc mặt Vũ Lăng trước đó vốn đã tệ, nay vì câu nói của Bạch Đình Đình mà khí sắc lại càng tệ hơn.
Nhưng mà phải công nhận một điều, anh ta đến cả con gái cũng không tha.
Bàn tay đang siết chặt lấy cổ tay Bạch Đình Đình, chỉ trong nháy mắt liền vặn ngược xuống.

Tiếng rắc rắc vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của Bạch Đình Đình khiến ai cũng phải nổi cả da gà.
Tiếng rắc rắc to như vậy...không phải gãy xương rồi chứ?
Vũ tổng, anh cũng thật tàn bạo!
Bạch Đình Đình đau đớn khuỵu xuống đất, ôm lấy bả vai mà rên lên đau đớn.

Vũ Lăng còn chả thèm đoái hoài gì tới cô ta, sải bước nhanh tới chỗ Tô Dĩ An:
"Cô có sao không?"
"...Tôi..."
Chiếc áo của Tô Dĩ An bị Bạch Đình Đình kéo xộc xệch, lộ rõ hai xương quai xanh gợi cảm.

Thêm khuôn mặt có chút bơ phờ, đỏ ửng lên vì cồn rượu, nhìn cô cũng có chút "nổi hứng".
Vũ Lăng nghiêm mày, nhìn bộ dạng của cô, anh khó chịu vô cùng, nhanh chóng đưa tay lên sửa sang lại áo cho cô.
Quản lý vội vàng chạy tới, trông thấy bộ dạng thảm hại của Bạch Đình Đình thì tái mét cả mặt.

Bạch Đình Đình từ trước tới nay kiêu ngạo, hống hách, không sợ trời, sợ đất, vậy mà bây giờ lại quỳ dưới đất, ôm lấy bả vai mà khóc nức nở.
Xem ra vụ này hơi căng rồi!
Hắn rón rén đi tới chỗ Vũ Lăng.

Anh vẫn chăm chú chỉnh trang lại cho Tô Dĩ An, không thèm nhìn tên quản lý.
Tô Dĩ An đứng ngây người ra, mặc cho anh chỉnh cổ áo.

Ai mà ngờ được lúc nãy anh ta lại ngầu đến thế cơ chứ.
Phía sau, một lũ ghen ăn tức ở cũng phải thở than, giọng điệu tức tối:
"Sao Tô Dĩ An lại quen được một người như anh ta cơ chứ! Thật không công bằng!"\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play