Hoắc Thừa Ân lại tiếp tục, giọng vô cùng hồ hởi:
"Cô học võ lâu chưa thế? Cô đánh tên béo đó, lực ghê lắm đấy! Thế mà tay chân cô vẫn thon thả quá nhỉ! Không có chút cơ bắp nào luôn!"
"..."
Không chỉ Tô Dĩ An, cả Vũ Lăng cũng phải đứng hình.
Cô bật cười, đáp lại:
"Bố tôi là trước kia là võ sư, tôi theo học ông ấy cũng khá lâu rồi!"
"Võ sư sao?" Ánh mắt Hoắc Thừa Ân sáng rực lên, "Ngầu cả một gia đình luôn!"
"Đủ rồi đó, Hoắc Thừa Ân!" Vũ Lăng không chịu nổi, quát.
Cũng chỉ đến lúc đó, Hoắc Thừa Ân mới im lặng.
Tô Dĩ An thì ngượng đến mức không dám nhìn mặt anh nữa.

Đường đường là con gái, lại đi đánh đấm như thế này, mất hết cả nét duyên dáng của con gái, sao cô dám nhìn mặt anh ta cơ chứ.
Cũng may là hôm nay mặc quần, cũng không phải quần bó sát mới có thể dễ dàng hoạt động như vậy.
Từ nãy đến giờ không kịp xem thời gian, vậy mà đã hơn 10 giờ tối.
Vũ Lăng nhìn đồng hồ, lại nhìn Tô Dĩ An:
"Cô có ai chở về chưa?"

"À..." Tô Dĩ An ngừng lại vài giây, anh ta hỏi thế là có ý gì? "Tôi bắt taxi về!"
"Nguy hiểm lắm đấy! Để bọn tôi đưa cô về!" Hoắc Thừa Ân lên tiếng.
Từ nãy đến giờ, bây giờ anh mới thấy tên này nói được một câu ưng ý anh.
Tô Dĩ An méo xệch cả mặt.

Hai người này có phải lo lắng quá cho cô rồi không? Chứng kiến cảnh tượng hồi nãy, bọn họ vẫn nghĩ cô không thẻ tự bảo vệ mình được hay sao?
Cô vẫn một mực từ chối:
"Không cần đâu! Tôi có thể tự lo cho bản thân mà!"
Nhưng ai ngờ Vũ Lâng lại tiến tới gần cô, ánh mắt sâu thăm thẳm khó đoán:
"Vô cùng nguy hiểm! Bọn họ dù sao cũng là con trai! Cô không nên chủ quan!"
"À...vâng..." Mẹ nó, cô bị anh dọa trước tiên đấy.
Hai người họ có ý tốt như vậy, cô cũng đành chấp nhận.

Có lẽ Vũ Lăng nói đúng, con gái không nên đi một mình vào ban đêm, cho dù cô có võ đi chăng nữa thì sức con gái cũng không thể bằng con trai.
Hoắc Thừa Ân nhanh chóng chui vào hàng ghế sau, Tô Dĩ An đi phía sau, cũng định ngồi gần anh ta.
Vũ Lăng ngay lập tức thấy bất bình:
"Cô lên ngồi ghế trước đi!"
"Dạ?" Tô Dĩ An trợn tròn mắt lên, nhưng rồi cũng nghe lời, chuyển sang ngồi ở ghế trợ lái.
Hoắc Thừa Ân ngồi phia sau, biểu cảm không nói nên lời.
Hay lắm Vũ Lăng! Bây giờ cậu còn kiêng nệ cả tôi rồi đúng không?
Dù sao anh cũng có bạn gái đấy! Anh sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện bắt cá hai tay đâu!
Nhắc tới bạn gái, mặt anh lại buồn xo.
Diệp Lục Nghiên dạo này tham gia dự án gì ở thành phố khác, nghe bảo là dự án quan trọng, thậm chí còn mất cả liên lạc.
Không được gặp Diệp Lục Nghiên đã hơn một tuần, anh nhớ đến sắp điên dại ra rồi.
Mà có điều bất ngờ hơn.

Mặc dù Diệp Lục Nghiên và Tô Dĩ An vẫn còn kết nối với nhau, vẫn còn vô cùng thân thiết, vậy mà Diệp Lục Nghiên lại không hề hay biết gì chuyện Tô Dĩ An bị mất trí nhớ.
Chiếc xe đen lao vút đi trên đường quốc lộ, dừng lại ở một khu chung cư khá sang trọng.
Tô Dĩ An nhanh chóng sửa soạn đồ đạc, mở cửa đi ra, không quên quay lại chào hai người:
"Chuyện tối nay, tôi cảm ơn hai anh rất nhiều!"

Vũ Lăng khẽ gật đầu:
"Chúc ngủ ngon!"
Tô Dĩ An có chút sững sờ.

Ông chủ của cô cũng quan tâm tới nhân viên của mình quá nhỉ? Có chút cảm động đấy.
Cô bật cười, đáp lại:
"Ông chủ, anh cũng ngủ ngon!"
Hoắc Thừa Ân ngồi phía sau, nhìn hai người mà nghiến răng ken két.

Anh alf người vô hình hả? Anh là bóng đèn của hai người hay sao? Ít nhất thì cô cũng phải chúc anh một câu chứ?
Thậm chí Vũ Lăng còn liếc mắt xuống nhìn anh, cười khẩy vô cùng đáng ghét.

Ánh mắt cậu ta như thể đang muốn nói: cậu không có tuổi.
Thật muốn chửi thề!
Chỉ đến khi Tô Dĩ An bước vào bên trong sảnh tòa nhà, Vũ Lăng mới lái xe rời đi.
Hoắc Thừa Ân ngó đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn khu chung cư.

Sao anh cứ thấy nơi này quen quen...
[…]
Tô Dĩ An đi nhanh về phòng.

Tối mịt thế này mới vác mặt vẻ, có lẽ Khước Thần cũng lo lắm.
Quả nhiên, cô vừa về tới cửa, anh đã đi ra, trách móc:
"Sao em về muộn thế? Anh lo cho em lắm đấy!"
Tô Dĩ An nhoẻn miệngcười:
"Em không sao mà! Nãy gặp chút chuyện, đánh nhau tí thôi!"
"Đánh nhau?" Khước Thần nhíu mày, vội vàng đi tới chỗ cô xem xét, không bị thương ở đâu, anh cũng đỡ lo lắng đi phần nào.
"Lần sau đừng đánh nhau nữa! Em là con gái! Không an toàn lắm đâu!"
Khước Thần nắm lấy tay Tô Dĩ An, vẻ mặt của anh tỏ rõ sự lo lắng.
Nhưng bàn tay của cô...nó bị anh nắm lấy thì lại...có chút là lạ.
Cô vội rút tay lại, miệng liên tục nói không sao, chạy nhanh vào nhà tắm đánh răng, nhưng thực chất là cô cố tránh né ánh mắt của Khước Thần.
Ánh mắt của anh khi nhìn cô, thật giống ánh mắt của Vũ Lăng.
Nhưng sao cô cứ thấy lạ lạ, muốn tạo khoảng cách với Khước Thần thế nào ấy.

Ngay từ khi cô bước xuống sân bay, cô đã thấy bản thân không thê tự nhiên với Khước Thần như ngày xưa nữa.
Chắc phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc mà tới nhà của cô sớm thôi!\u0002\u0002.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play