"Lúc say, con người đều nói sự thật.

Có nghĩa là cô luôn thấy tôi giống chó sao?"
Tô Dĩ An suýt chút nữa thì bị anh doạ cho té khỏi ghế.

Mặt cô thê thảm ghê lắm, giọng van lơn:
"Tiền bối à, anh đừng doạ người như vậy nữa có được không?"
Việc cô biết được chuyện mình kêu anh ta là chó đã khiến cô sốc lắm rồi.
Bây giờ mùi vị của tô mì trước mặt thế nào, cô cũng không biết nữa.
Vũ Lăng cũng không không muốn làm cô sợ hãi thêm nữa, im lặng ăn mì, xem như giúp cô tĩnh tâm lại.
Anh cứ nghĩ sẽ đùa cô một chút thôi, ai ngờ lại khiến cô nhóc này sợ đến trắng bệch cả mặt ra như vậy.
Tô Dĩ An cũng không buồn ngủ.

Dù sao cô cũng đã ngủ li bì từ lúc gần 7 giờ tối đến tận bây giờ, cô hoàn toàn tỉnh như sáo.
Vũ Lăng ăn xong, cô nhanh chóng bưng hai tô mì vào trong bếp, dọn sạch sẽ.
Nhìn cô quấn tạp dề, tay thoăn thoắt rửa bát, anh có chút hài lòng, ít nhất thì cũng ra dáng nữ công gia chánh.

Nhưng mà cô nhóc này, có phải đang giành công với anh để thoát tội không vậy?
Cô nghĩ anh là người thù dai đến như vậy à?
Cũng không muốn dây dưa quá nhiều, thấy cô nhóc đã làm hết việc, thậm chí còn bảo anh lên phòng nghỉ ngơi, Vũ Lăng cũng đành quay gót bỏ đi.
Thấy anh đi rồi, Tô Dĩ An mới thở hắt ra, ngồi phịch xuống nền đất lạnh, mặt vô cùng khó coi:
"Liệt tổ tông nhà tôi ơi! Tán tỉnh anh ấy còn chưa dám, vậy mà đã dám đi chửi rủa anh ấy như vậy rồi!"
Số phận của cô sau này thế nào đây?
Rửa xong hai tô mì, úp gọn gàng trên kệ, cô rón rén đi vào phòng.
Đèn bên phòng Vũ Lăng vẫn còn sáng, cô đoán chắc là anh ta vẫn còn đang làm việc.
Lại có thể làm việc cả đêm như vậy, bảo sao anh ấy lại giỏi nổi tiếng vậy chứ.
Cô chép miệng, đi về phòng, lục tìm điện thoại của mình.
Diệp Lục Nghiên gọi cho cô tới mấy chục cuộc, dễ lên tới gần 30 lần.
Không chỉ thế, gọi không được, Diệp Lục Nghiên còn nhắn tin đến cháy máy.
Tô Dĩ An thấy có lỗi vô cùng.

Bây giờ Diệp Lục Nghiên đang ngủ một mình ở phòng, chắc không sao đâu đúng không?
[...]
Sáng hôm sau, ánh sáng len lỏi qua cửa sổ, đánh thức Tô Dĩ An.
Cô cựa mình ngồi dậy.

Đầu óc vẫn còn hơi choáng, nhưng ít nhất thì cô vẫn có thể hoạt động bình thường.
Vũ gia thật chu đáo! Mọi đồ đạc liên quan đến vệ sinh cá nhân họ đều chuẩn bị rất đầy đủ, dường như cô không cần phải bổ sung thêm thứ gì.
Quả thực không khác gì đang ở trong khách sạn năm sao vậy.
Lúc cô xuống nhà, mọi người cũng đều tập trung phía dưới hết rồi.

Lại còn chuẩn bị ăn sáng.
"Ồ! Cô giáo Tô! Cô dậy rồi!" Ngọc Khả Dư vừa trông thấy Tô Dĩ An, nhanh chóng chạy tới đon đả: "Tới ăn sáng với chúng tôi, chúng tôi cũng đang đợi cô đấy!"
Đợi cô?
Tô Dĩ An ngước mắt nhìn mọi người trong phòng ăn.

Vũ Lăng và Vũ Dương ngồi bên cạnh nhau, khoanh tay trước ngực, cái bộ dạng đúng thật là đang chờ đợi cô.
Tô Dĩ An chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống thôi.

Đã say khướt đến mức ngủ tạm nhà người ta, bây giờ lại còn dậy muộn khiến gia đình người ta phải nhờ.

Còn gì là hình tượng con gái nữa cơ chứ?
Không đợi Tô Dĩ An trả lời, Ngọc Khả Dư kéo luôn cô tới trước bàn ăn, đẩy cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Ực!
Bữa sáng này...
Có phải quá sang trọng rồi không vậy?
Thậm chí bữa sáng của họ còn bằng một lần cô dốc hết tiền đi ăn sang một bữa đấy.
"Không cần ngại! Không cần ngại!" Ngọc Khả Dư bật cười trấn an Tô Dĩ An, "Cứ xem như đây là nhà của cô đi! Nào, ăn thôi!"
Nhìn thôi cũng đủ no rồi, ăn sao nổi nữa chứ?
Vũ Lăng và Vũ Dương, thế mà sáng ra cả hai không nói một câu nào.

Kể cả việc cô ngồi ăn chung với bọn họ, họ cũng chẳng thèm quan tâm.
Tính tình hai người này cứ sáng nắng chiều mưa thế nào ấy nhờ?
"Vậy...cháu xin phép..." Tô Dĩ An nói, nhanh chóng cầm lấy đũa.
Thế mà cô còn chưa kịp gắp một miếng nào, Vũ Dương đã cất giọng:
"Sao thế? Tôi tưởng đêm qua cô ăn mì no rồi?"
Cạch!

Đôi đũa trên tay Tô Dĩ An rơi xuống đất, còn cô thì đứng hình năm giây.
Con mẹ nó Vũ Dương biết chuyện tối hôm qua cô ăn mì với Vũ Lăng.
"Đém qua? Ăn mì?" Cả Ngọc Khả Dư vẫn Vũ Diệm Sơn khó hiểu nhìn Vũ Dương, rồi lại quay sang nhìn Tô Dĩ An.
"Tối hôm qua bọn con đói, nên pha mì ăn!" Vũ Lăng lên tiếng.
Nói xong, thậm chí anh còn liếc mắt nhìn Vũ Dương một cái, khiến thằng nhóc không dám nói thêm gì nữa.
Ngọc Khả Dư tỏ ra thích thú, gặng hỏi Vũ Lăng:
"Hai đứa ăn chung sao?"
"Mẹ!" Vũ Dương ngắt lời.
Cậu còn quay đầu lại nhìn Vũ Lăng, con mắt có chút đay nghiến.
"Thôi được rồi!" Vũ Diệm Sơn bực mình nói to, "Ăn sáng đi!"
Mọi người đành im lặng, tập trung ăn sáng.
Tô Dĩ An vừa ăn vừa lén nhìn hai vị thiếu gia.

Bình thường cao cao tự đại, vậy mà cũng có lúc ngoan ngoãn nghe lời bố thế này.
Những lúc như vậy không phải rất đáng yêu sao?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play