Nhị Lang vội nhắc nhở: “Cha, con nghĩ không bằng chúng ta đem dây thừng này, còn có trứng nữa, để Hứa gia gia giúp đỡ bán được không, cha và nương vẫn là nên đi bốc thuốc cho Nhị tỷ nhanh một chút, đến cho Tiếu đại phu nhìn mới là đúng đắn.”
“Nhị lang nói có lý, chúng ta đi tìm Hứa lão cha đi.” Nói xong, cả nhà đi về phía chợ.
Trên chợ thật là náo nhiệt, đối với đứa nhỏ từ nhỏ đến lớn ở thành thị như Cận Nương, cái gì cũng đều thấy mới mẻ. Trước kia chỉ là nhìn thấy trên ti vi, cũng chưa tự mình trải nghiệm bao giờ, huống chi còn là ở cổ đại. Cận Nương đang vui vẻ nhìn quanh cùng tỷ tỷ, đệ đệ, nghe thấy phụ thân ở phía sau gọi ba người, mới phát hiện hiện tại mình cũng không khác gì một đứa nhỏ chín tuổi.
Thì ra mấy người đang xem náo nhiệt nên không chú ý đến Hứa lão cha đang bày hàng bán dây thừng ở phố đối diện. Nghe tiếng gọi của phụ thân mới quay đầu, nhìn theo tay của phụ thân chỉ. Đợi phụ thân và Hứa lão cha bàn việc xong, nghĩ cho Nhị Lang ở lại giúp đỡ xem sạp, không ngờ Hứa lão cha lại từ chối, nói: “Chỉ có bao nhiêu thứ, so với ngày thường ta bán còn ít hơn, Nhị Lang cũng khó có dịp đi họp chợ, cứ đi theo cha mẹ mua sắm mới đúng, chỉ một mình ta là được rồi.” Nghe vậy, phụ thân cười nói tạ ơn sau đó mới mang theo cả nhà đi đến Tế Sinh Đường.
“Đông gia, mọi người đây là vội mang Nhị nương tử đến xem bệnh a, nghe đương gia của chúng ta nói bị thương rất nặng, hiện tại có đỡ hơn chưa?” Vừa mới tiến vào cửa hiệu thuốc bắc đã thấy một phụ nhân tầm ba mươi tuổi đi lên chào hỏi.
“Đã tốt hơn nhiều, ngươi đây là......?” Lệ Nương hỏi.
“A, ta nghe nói Tế Sinh Đường bắt đầu thu tiên nhân thảo, nên vài ngày trước đi phía sau núi hái một chút rồi phơi nắng ở nhà kiếm chút tiền, trợ cấp trong nhà một chút. Ngài xem có cái gì ta có thể giúp không, cũng để cho đông gia ngài đỡ vội.”
“À không cần, chính ngươi vội thì đi đi.” Thấy mẫu thân mỉm cười nói, nàng mới cúi chào đi ra khỏi tiệm.
“Người này là vợ của Vương Thành Thật, là một người giỏi vén khéo.” Phụ thân cười nói với mẫu thân.
“Cha, nương của hắn tuổi tác đều lớn làm không được việc nhà nông. Đại a đầu nhà hắn mắt thấy sắp mười bốn, cũng đến lúc chuẩn bị đồ cưới, mấy đứa nhỏ khác đều còn nhỏ, cũng không giúp đỡ trong nhà được bao nhiêu, lại còn một người em gái có cái chân tật, cũng không trách vợ chồng bọn họ liều mạng kiếm tiền a.” Nói xong nhẹ nhàng thở dài, đi theo phụ thân vào trong tiệm.
“Tiêu sư gia đến đây a, sư phụ của ta đang ở nội đường sắc thuốc, ngài đợi một chút, ta đi gọi ông ấy.”
“Sư phụ của ngươi sao đến bây giờ còn tự mình sắc thuốc cho bệnh nhân?” Phụ thân nghi hoặc nhìn tiểu nhị nhỏ tuổi của cửa hàng, hỏi.
“Không phải vậy.” Nói xong cười khẽ, lấy tay gãi gãi đầu, lại nói: “Sư phụ ta gần đây mới nhận một nữ đồ đệ, mang theo bên người, trừ bỏ Đại sư huynh thì mấy người chúng ta đều đứng sang một bên.” Nói xong cũng bước đi ra phía sau.
Chỉ trong chốc lát, một lão giả chừng năm mươi tuổi, trên thân mặc trường bào màu xanh, chòm râu có chút hoa râm đi từ phía sau tiệm ra, theo sau là một cô nương chừng mười tuổi đi theo, trong tay cầm một cái hộp gỗ.
Thừa dịp lão giả và cha mẹ chào hỏi, hỏi thăm bệnh tình, Cận Nương cũng đánh giá tiểu cô nương kia, dáng vẻ giống như bé phúc trong tranh tết, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng, sáng ngời, trên má là một đôi lúm đồng tiền nhỏ, lại trắng nõn, rõ ràng chính là người bước ra từ trong tranh.
Trong đầu Cận Nương đang nghĩ ngợi, chợt nghe Tiếu đại phu gọi mình qua, kiểm tra tình trạng của miệng vết thương đã khép lại tốt chưa, tiếp theo lấy ra thuốc trị thương đã chuẩn bị tốt từ trong hộp thuốc trên tay tiểu cô nương để thay cho Cận Nương.
Sau khi hỏi han Cận Nương, lại làm sạch, thay thuốc xong mới nói với phụ thân: “Đã không sao rồi, chờ miệng vết thương hoàn toàn khép lại thì tốt rồi, ngoài ra cũng không có gì khác, chỉ là vẫn đừng để miệng vết thương dính nước mới được.”
Tiêu Minh Bách gật đầu nói: “Ta sẽ nhớ rõ, đa tạ Tiếu đại phu, đây là tiền khám và tiền thuốc, ngài thu.” Thanh toán bạc xong, mẫu thân cũng đã tiếp nhận gói thuốc cô nương đưa qua, thấy mẫu thân cười nhìn về phía tiểu đồ đệ, Tiếu đại phu cũng cười nói: “Đây là đồ đệ một tháng trước ta mới nhận, bộ dạng rất giống bé nhân sâm*.”
Nghe vậy, Nhị Lang nhẹ nhàng nói thầm với hai tỷ tỷ của mình một câu: “Bé nhân sâm đệ chưa gặp qua, nhưng là nhìn giống bé phúc trong tranh tết.” Tỷ muội nghe lời này xong đồng thời nhìn nhau một cái, sau đó đều gật đầu mỉm cười đồng ý.
Tiếu đại phu lại cực thính tai, nghe giọng của đứa nhỏ nói thầm, xoay người lại nhìn thoáng qua tiểu cô nương bên cạnh, lên tiếng: “Nhị Lang nói thật chính xác, đúng là nhìn giống bé phúc trong tranh tết, cũng khó trách ta là người học y, cả ngày nghĩ đến đều là một ít tên thuốc, ha ha.” Nói xong chính mình cũng cười lên.
Lại tiếp tục nói chuyện với cha mẹ, tràn đầy tự tin mà giới thiệu: “Đây là cháu gái của ông chủ nhà chúng ta, vừa mới theo cô thái thái nhà chúng ta quay về trấn để thăm viếng, nàng thích y lý giống ông chủ chúng ta, ta lại thấy nàng thiên phú cũng cao, đơn giản cùng cô thái thái nói qua thu một người đệ tử thân cận**.” Nói xong lại thấy vừa lòng mà nở nụ cười.
Cùng Tiếu đại phu trò chuyện vài câu, cả nhà ra khỏi hiệu thuốc bắc, lại trở về chợ.
“Tướng công, ta đưa mấy nữ nhi đi cửa hàng châm tuyến ở góc đường đằng trước mua một ít chỉ, chỉ ở trong nhà cũng không còn nhiều, chàng và Nhị Lang ở nơi này đợi hay sao?”
“Ta mang Nhị Lang đi đến phố bên cạnh mua một ít giấy bút, mua xong chúng ta sẽ ở cửa hàng bánh ngọt nơi cổng chợ chờ mọi người.” Nói xong cả nhà chia làm hai đường mà đi.
“Không ngờ mấy mẹ con mua thật nhanh.” Phụ thân đi lên đón, nói.
“Hôm nay sau khi thuận lợi bán trâm xong, nương cũng cùng chúng con thương lượng tốt về chuyện mua chỉ, cho nên mua rất nhanh.” Vừa nói vừa hướng phụ thân giơ gói đồ trong tay, cùng nhau đi đến tiệm bánh ngọt.
Bên ngoài tiệm bánh bày một cái vỉ hấp thật to đang tỏa nhiệt nóng hổi, khói bốc lên trắng xóa, kết hợp với hương thơm của bột gạo, dẫn tới bao nhiêu người rục rịch thèm ăn. Đoàn người theo mùi hương bước vào trong tiệm, tiểu nhị thấy bọn họ tiến vào liền ân cần bắt đầu giới thiệu:
“Các vị khách quan xem xem có cái gì muốn mua, bánh ngọt trong điếm chúng ta không nói là tốt nhất ở trấn trên, nhưng các loại: bánh đường, bánh đậu, bánh trùng dương, bánh hạt dẻ, bánh hấp, bánh mật, bánh gạo nếp, bánh phong đường, bánh gạo hấp, bánh lá sen, bánh thụy chưng, bánh sợi, bánh rau***...... mỗi cái đều không nhỏ, đặc biệt quan trọng nhất chính là hương vị đều là chính gốc.”
Nghe tiểu nhị báo ra hàng loạt loại bánh này, loại bánh kia liên thanh như pháo, có nhiều cái tên, Cận Nương ngay cả nghe cũng chưa nghe qua. Đúng lúc nhìn qua bên cạnh cửa bếp có một phụ nhân dẫn theo đứa nhỏ đang chờ, sư phụ làm điểm tâm lành nghề nhanh chóng bắt tay vào làm, hấp những chiếc bánh gạo nho nhỏ đều đặn như nhau, trên mặt còn phủ thêm 1 lớp thức ăn.
“Cận Nương muốn ăn bánh gạo hấp à?” Mẫu thân nhìn thấy Cận Nương đang nhìn về phía cửa bếp không chuyển mắt, hỏi.
“A, không phải, con chỉ là nhìn thấy động tác của sư phụ làm bánh cực nhanh, liền nhìn xem, bánh này mặt trên bị ẩm ướt rồi, đợi đến nhà sẽ ăn không ngon, vẫn là mua cho đại ca và bọn đệ đệ mấy loại bánh ngọt khác đi ạ.” Cha mẹ nghe xong nhìn nhau một cái, lại gật gật đầu.
“Khách quan, ngài muốn mua gì?”
“Lấy cho ta bánh thanh mạch, bánh phong đường, còn có bánh thanh hoa đều lấy mỗi thứ một cân, lấy ba phần giống như vậy.” Phụ thân chỉ chỉ vài loại điểm tâm nói.
“Dạ được, khách quan chờ một chút.” Nói xong lập tức bận rộn liền tay.
Lúc này phụ thân quay đầu nói với Nhị Lang: “Một chút nữa, con và Tam Lang đi đưa đến nhà Đại bá, nhà Tứ thúc, nhớ chưa.”
“A, con đã biết, phụ thân yên tâm, con nhất định đi nhanh về nhanh.” Nói xong cười với cả nhà.
“Tiểu tham ăn, đệ là sợ về trễ, bánh đều bị chúng ta ăn hết chứ gì!” Đại tỷ và Cận Nương nhìn nhau cười, nói.
“Đại tỷ, tỷ thật là, biết cũng đừng nói ra chứ? Người ta cũng biết ngượng ngùng mà.” Nhìn dáng vẻ hắn đỏ mặt, vò đầu bứt tai mọi người đều bật cười.
“Khách quan, bánh thanh mạch mỗi cân mười sáu văn, ba cân là bốn mươi tám văn; bánh thanh hoa mỗi cân là mười tám, ba cân là năm mươi bốn văn; bánh phong đường mỗi cân hai mươi bốn văn, ba cân là bảy mươi hai văn, tổng cộng là một trăm bảy mươi bốn văn. Còn đây là chưởng quầy chúng ta tặng ngài, hôm nay trong tiệm chúng ta mới vừa cho ra mắt bánh rau dền, tặng ngài mấy cái nếm thử chút hương vị, nếu ăn ngon, hoan ngênh ngài lần sau lại đến chiếu cố tiệm nhỏ của chúng ta.”
Nói xong lập tức vừa cẩn thận đưa qua bao điểm tâm đã được đóng gói tốt, vừa tiếp nhận tiền trong tay phụ thân mà kiểm đếm số lượng, sau đó hô lớn: “Thu ba cân bánh thanh mạch, ba cân bánh thanh hoa và ba cân bánh phong đường. Tổng cộng một trăm bảy mươi bốn văn.” Sau khi hô xong cho chưởng quỹ ghi chép, lại tươi cười đầy mặt tiễn cả nhà ra khỏi tiệm.
Nhìn thấy động tác của tiểu nhị như nước chảy mây bay, trong lòng Cận Nương âm thầm nghĩ, thái độ phục vụ này thậm chí vượt qua cấp độ nhà hàng năm sao, tiệm này mời được tiểu nhị tốt như vậy, trừ phi hàng hóa tệ đến không chấp nhận được, nếu không thì sinh ý không tốt mới là lạ.
Người một nhà tay cầm, hoặc đeo trên vai các món đồ phải mua xong, liền đi đến nơi Hứa lão cha bày quán trong chợ.
“Ôi, Tiêu sư gia, ngài đã mua xong rồi à, nơi này ta cũng bán gần xong rồi.” Nói xong lấy ra cái túi tiền ra đếm, lại nói: “Bốn ống đựng bút ta bán đi ba cái, tổng cộng là ba mươi văn; hai mươi hai cái trứng gà là hai mươi hai văn; hai mươi cái trứng vịt được ba mươi văn; còn có dây thừng này là bán được giá nhất, bốn bó tổng cộng bán hai mươi bốn văn. Tổng cộng là một trăm lẻ sáu văn, có đúng không a.” Đếm xong tiền lại đem hai cái rổ ban đầu đựng trứng giao cho Nhị Lang, lại nói: “Còn có một cái ống đựng bút ta đặt ở trong rổ đó.”
“Đều đúng rồi, thật cảm ơn Hứa lão cha ngươi thay chúng ta bán mấy thứ này, những chuyện quan trọng ngươi cần làm đã làm thỏa đáng chưa? Chúng ta cũng muốn sớm trở về, ngươi có cùng chúng ta trở về không?”
“Ta cũng đã làm thỏa đáng, vậy được, trên đường cũng có thể có bạn đi cùng.” Nói xong bắt đầu sửa sang lại,mấy đồ vật bày trên mặt đất.
**********************
*bé nhân sâm: thường chỉ các đứa trẻ kháu khỉnh, xinh đẹp, đáng yêu, da trắng nõn, tay chân núng nính như nhân sâm.
** gốc là quan môn đệ tử: ý chỉ đệ tử ruột, người mà sự phụ sẽ dốc lòng dạy dỗ xem như người thừa kế.
*** hình ảnh một số loại bánh mình tìm được.
Bánh lá sen: mình search nó ra 2 loại, mà từ gốc là “lá sen bính” là một loại bánh mỏng. Nên mình lấy cả 2 hình.
Bánh hạt dẻ:
:
Bánh hấp: (raw ghi là mạch cao, tra baidu thì ra là bánh mì hấp), nhưng mình tra hình thì giống màn thầu.
Bánh phong đường (tên gốc Phong Đường Cao) ( từng có tên là bánh mật): làm từ bột gạo, rượu gạo để lên men, mật ong, các loại quả khô. Bánh có nguồn gốc từ Dương Châu. Được đổi tên bởi Tiết Độ Sứ Dương Hành Mật, để tránh hậu nhân gọi trùng tên với ông, một lý do nữa là do bánh có hình dạng một tổ ong.
Bánh gạo hấp: (gốc là 甑糕 (zheng cao), 甑 (zheng) là nồi/ chõ, dụng cũ để hấp xôi/ bánh). thường được người Thiểm Tây gọi là jìng gāo, là một món ăn nhẹ truyền thống ở các khu vực Tây An, Quan Trung và Tấn Nam. Hấp với gạo nếp, chà là ; một số sẽ được hấp với đậu đỏ, nho khô, v.v…. trên nồi sắt. Bánh hấp có hình dáng và màu sắc đẹp, độ mềm và cứng vừa phải, mềm, ngọt và dẻo, có vị dịu.
Bánh thanh mạch:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT