Một đêm ngon giấc, không mộng mị, nên Nhị nương tử đã sớm tỉnh lại. Thấy Đại tỷ đã thức dậy đang chải đầu, nói: “Đại tỷ, bây giờ là giờ nào?”
“Ôi, có phải tỷ thức dậy làm ồn hay không, muội lại ngủ thêm một lát, tỷ đi giúp nương làm điểm tâm. Có đói bụng hay không, chờ một lát, tỷ mang đến cho muội.”
“Không phải, muội không đói bụng, chỉ là muội muốn đứng dậy đi lại trong sân. Hiện tại muội cũng không bị choáng đầu, lại nằm, nằm đến xương cốt đều yếu lại.”
“Không được, nương không cho muội xuống giường.”
“Tỷ, muội bị thương ở đầu, không phải bị thương ở chân, không có việc gì đâu, chỉ là đi lại một chút, a..., Đại tỷ... chỉ một chút.”
Nhìn thấy Nhị nương tử muốn giãy dụa phải ngồi dậy, vội đè lại nói: “Được, được, muội đợi một chút, ta đến hỏi nương, nếu nương cho phép, ta để muội đi lại trong sân, có được không.” Lúc này mới thấy muội muội cười ngọt ngào.
Đại nương tử nhanh tay chải tóc chỉnh tề, ngay ngắn rồi bước ra khỏi phòng. Cận Lan, không đúng, may mắn hiện tại trong tên cũng có chữ ‘Cận’, nhưng ‘cận’ nghĩa là hoa, không phải ‘cận’ trong keo kiệt. (Editor: cũng không hiểu tại sao tác giả đang nói tới chuyện đại tỷ ra khỏi phòng cái bắt qua tên???)
Đại nương tử vừa mới đi vào phòng bếp liền thấy, nương đang nhóm bếp chuẩn bị nấu cơm. Vội vàng tiến lên làm giúp nói: “Nương, làm sao bây giờ? Sáng nay Nhị muội thức dậy, muốn xuống giường, còn muốn đi lại trong sân, con khuyên không được, làm sao mới tốt bây giờ?”
“Thật sao, con bé nói vậy sao?”
Nương vội ngừng việc trong tay, xoay người nhìn về phía đại nương tử, lại nói: “Lúc này mới đúng, ngày hôm qua nương còn cảm thấy lạ, tại sao đứa nhỏ này nằm một đêm, tính tình lại thay đổi, cũng là cha con nói đúng, có lẽ đứa nhỏ này bây giờ đã trở lại bình thường.” Lệ Nương chỉ cảm thấy ngày hôm qua còn khó hiểu, bây giờ đã thả lỏng, vui vẻ quay lại bận việc liên hồi.
“Nương, vậy..., nương đã nói không cho Nhị muội xuống giường?”
“Con bé bị thương ở đầu, không phải bị thương ở chân, nếu muốn xuống thì xuống đi, bất quá con trông chừng con bé một chút, đừng để lại đụng vào nơi đó thì phiền toái.” Lệ Nương không có nghe con gái trả lời lại nên ngẩng đầu nhìn, thấy đại nữ nhi đang ngơ ngác nhìn phía mình, lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nương, sao nương với Nhị muội nói giống nhau vậy, con bé cũng nói như vậy đó.”
Lệ Nương cười nói: “Con bé đó là đứa không nằm được ở trong phòng vài ngày đâu? Con còn nhớ không mỗi lần đi đến nhà ngoại, bà ngoại con thường nói con bé ‘lúc sinh con bé, không có sức lực lắm, kết quả sinh ra quá nhanh, vốn nên là đứa con trai ’.”
Đại nương tử gật gật đầu cười nói: “Dạ, dạ, con còn nhớ rõ. Con chờ ăn cơm xong rồi lập tức giúp con bé đi lại trong sân một chút.” Nói xong hai mẹ con bắt đầu bận rộn làm việc.
Chờ dùng điểm tâm và uống thuốc xong, Đại nương tử lại giúp Cận Nương mặc quần áo, chuyện này nàng không từ chối, thật ra cũng là sợ chính mình sẽ không mặc được, bị lộ tẩy. Xong rồi mới đi ra viện trong sự kiên trì giúp đỡ của Đại nương tử.
Cận Nương một bên phối hợp với Đại nương tử đang cẩn thận dìu nàng, một bên bất động thanh sắc mà đánh giá sân nhà mình. Nhà giữa nhìn vào có ba gian phòng nằm ngang; sân viện này không lớn lắm, được tạo thành từ nhà giữa hợp lại với đông sương phòng và tây sương phòng bao lại thành một vòng.
Khoảng cách của nhà giữa cùng hai cái sương phòng đều đối xứng tạo thành một mảnh đất trống vuông vức, tường viện cao bằng một người trưởng thành vây kín, giống như hai cái sân nhỏ, trên mảnh đất trống là một đống củi nhỏ được sắp xếp ngay ngắn, không bị lộn xộn. Qua bức tường vây mảnh đất trống chắc là hậu viện, nhưng dựa vào hình thức của tường vây, xem ra hậu viện là rất nhỏ.
Cửa viện ở phía tây bắc, nhà giữa đối diện với tường vây, ở một bên gần cửa viện có một gian phòng ở, từ cửa đi đến nơi này, chính là phòng bếp. Trước bức tường phía động trong phòng bếp có giếng nước; tiền viện vẫn là khá lớn, khoảng trống từ đông sương phòng đến tường vây, ước chừng có năm sáu cây gậy trúc dùng để phơi quần áo.
Cận Nương một bên nhìn tình hình xung quanh viện, một bên ở trong lòng tính toán làm thế nào để mau chóng cải thiện cuộc sống sau này của người nhà. Quỳnh Nương ước chừng đã được một khắc chung, liền dìu Cận nương vào chính phòng của nhà chính.
“Tỷ, muội nhìn trời hôm nay cũng không tồi, hay là chúng ta lấy đệm chăn trên giường ra phơi nắng, làm bay một chút mùi thuốc đông y.” Còn chưa đợi Đại nương tử trả lời, thì thấy cha và nương từ phòng ngủ đi ra.
“Phụ thân, mẫu thân, Nhị muội đang nói muốn đem đệm chăn ra phơi nắng, làm bay đi mùi thuốc đông y.” Nói xong giúp đỡ Cận nương ngồi xuống.
“Ừ, là nên làm bay đi mùi thuốc đông y, vậy Quỳnh nương đi lấy ra phơi nắng đi, Cận Nương ngồi tại đây, chờ nương tiễn cha ra cửa sẽ làm với con.”
“Nương... Con cũng làm cùng Đại tỷ, cùng đi, lấy hai cái gối đầu, để Đại tỷ đỡ phải chạy hai đầu, nương..., con lấy hai cái gối đầu là được rồi.” Nhìn vẻ mặt cầu xin của Cận Nương, Lệ Nương nói trong lòng, rốt cuộc vẫn là cái tính tình kia, lại càng khẳng định ngày hôm qua là do mình suy nghĩ nhiều, những điểm hoài nghi thoáng cái đã bay đi hết. Nhìn về phía hai tỷ muội khẽ gật đầu, rồi đi theo trượng phu ra cửa.
“Nàng yên tâm đi, xem, hôm nay Nhị nha đầu lại là Nhị nha đầu.” Phụ thân cười khẽ nhìn về phía mẫu thân.
“Ừ, khi nãy lúc nấu cơm ta có nghe Đại a đầu nói, trong lòng đã tám phần yên tâm, không để chàng phải vội vàng đến hỏi đại phu nữa, hiện tại là hoàn toàn yên tâm.” Mẫu thân cũng vui vẻ cười nói.
“Ta đã nói Nhị nha đầu nhà chúng ta là đứa phúc lớn mệnh lớn, vận khí rất tốt, giờ lại cho cha con bé tiết kiệm được hai văn tiền xe lên trấn này. Chờ ta nhìn ruộng, trở về lại thương lượng với nàng chuyện đổi ruộng, hai ngày trước vì Nhị nha đầu bị thương, nàng cũng ngủ không ngon, nàng chớ làm mình quá mệt mỏi, lúc rãnh rỗi nhớ nghỉ ngơi một lát.”
“Ừ, đã biết, tướng công đi sớm về sớm.” Mãi cho đến thân ảnh trượng phu biến mất, Lệ Nương mới quay lại trong viện.
Vừa vào nhà chính liền thấy hai đứa con gái đang tựa vào phía bên trong cái giường nhỏ, hai đứa nhỏ nhất thì ngồi ở bên cạnh chơi dây thừng, Đại nữ nhi đang ngồi gần cửa sổ thêu hoa, không biết nói gì, mà làm hai đứa nhỏ cười vui vẻ.
“Ba đứa kia đi đâu rồi?” Lệ Nương hỏi Đại nữ nhi.
“Bọn chúng nói là cùng tiểu tôn tử nhà thôn trưởng và Nhị Ngưu đi Nam Sơn hái rau dại, Ngũ đệ và Lục đệ không đuổi kịp, con và Nhị muội mới dỗ hai đứa ở lại đây.” Nói xong, đưa hà bao cho mẫu thân, lại nói: “Nương, nương xem con thêu được không?”
“Ừ, kỹ năng thêu của nương dạy, con đã học khá tốt, so với nương trước đây còn giỏi hơn.” Nói xong ngồi xuống, cùng may vá với Đại nữ nhi.
“Nương, con cũng có thể thêu để đổi bạc, thật sự là quá tốt.” Người nói không để ý, người nghe lại có ý, bạc! Đúng nha, hiện tại trong nhà không phải thiếu bạc sao!
“Nương, con cũng muốn thêu hoa đổi bạc cho trong nhà được không?” Dứt lời, Cận Nương đã nghiêng thân mình về phía bên này.
“Đừng nhúc nhích, con không có kiên nhẫn, thêu gà không ra gà, vịt không ra vịt. Vẫn là thôi đi, nếu không lại thêu sai, phí chỉ tốt của nương” Lệ Nương vội lấy tay kéo Nhị nữ nhi lại.
Con vịt?? Tuy là đời trước tính tình như con trai, không dám nói là khéo tay nhưng thêu thùa vẫn có thể, vậy mà thân thể này lại chính là cái.... Cận Nương không cam lòng nhìn vào giỏ đựng châm tuyến, một nửa là mấy cái hà bao đã làm xong, một nửa còn lại là chỉ thêu nhiều màu, còn có mấy cái túi lưới đã đan thật tốt. Túi lưới này chính là vật mà hầu như trên người tiểu hài tử nào cũng đeo một cái khi vào hè, trong túi lưới đựng vài quả trứng chim mang trên người. Túi này mình không biết đan, nhưng bản thân mình không phải còn biết mấy kiểu đan đơn giản khác sao!
Cận Nương ở trong lòng nghĩ ngợi một chút, hỏi: “Tỷ, túi lưới này cũng có thể đổi bạc sao?”
“Đương nhiên, tháng trước tỷ đan có đến mười cái, bán cho người bán hàng rong, được bảy văn mỗi cái, trừ đi tiền chỉ còn lãi được... gần hai mươi văn.” Quỳnh Nương tính nhẩm rồi báo ra một con số.
“Tỷ, hà bao này cũng là bán cho người bán hàng rong sao?”
“Cái này thì không phải, bán cho người bán hàng rong không có lời, … hà bao này tỷ và nương cùng nhau làm rồi bán cho tiệm quần áo ở trấn trên, thủ công của nương tốt, họ thu vào giá cũng cao một chút.”.
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
“Tỷ, tỷ biết đan túi lưới à?”
“Đương nhiên, cái đó ai mà không biết nha. Sao vậy?” Dứt lời liền ngẩng đầu, nghiêng người nhìn về phía muội muội một cách nghi hoặc.
“Cái đó, tỷ....” Vừa nói xong lập tức xê dịch thân mình tới một bên giường: “Lúc tỷ đan túi lưới, phía dưới chỉ kết một cái tua rua phải không?” Thấy Đại tỷ ngầm thừa nhận, liền nói tiếp: “Muội suy nghĩ nếu nhà của chúng ta đan túi lưới, còn có mấy cái hà bao này nữa, nếu có nút thắt đẹp hơn, có thể bán giá tốt hơn so với người khác hay không? Như vậy túi lưới này cũng đem đến tiệm quần áo, họ có thể thu không?”
“Ý của muội là..., như vậy chúng ta có thể kiếm tiền nhiều hơn, nương, nương thấy ý kiến này có được hay không?” Đại tỷ chờ mong nhìn về phía mẫu thân.
Mẫu thân hiện tại cũng dừng việc trong tay mà nghe tỷ muội trò chuyện, nghĩ một chút rồi nói: “Ta nghĩ có thể, nếu không trước tiên chúng ta làm theo lời Nhị muội của con nói, làm mấy cái thử xem.”
Thấy khuôn mặt của hai tỷ muội tươi cười vui vẻ, lại thuận thế nâng tay nhẹ vuốt đầu hai đứa con gái, thở dài: “Nhị nha đầu nhà chúng ta đã lớn rồi, cũng biết kiếm tiền cho trong nhà, từ khi nãi nãi các con qua đời, sau khi phân gia, cha và nương cũng làm không tốt, để cho các con đi theo chịu khổ.” Nói xong lại nhẹ nhàng thở dài.
“Nương, chúng con không khổ, chúng con có nương và phụ thân thương yêu, chúng con tuyệt đối không khổ. Đúng không, Đại tỷ.” “Vâng, tuyệt đối không khổ.” Đại tỷ cũng nhẹ nhàng gật đầu
“Chúng con cũng không khổ.”
Hai đứa nhóc kia sau khi nghe thấy cũng trăm miệng một lời la lớn.”Ngày hôm qua Đại tỷ cho chúng con ăn đường.” Lục lang lại vội nói tiếp.
“Hai con mèo nhỏ tham ăn, là ai ăn đường xong rồi, lại còn tìm thêm kẹo trong giấy gói kẹo?” Đại tỷ trêu ghẹo làm hai đứa nhóc xấu hổ cúi đầu. “Được rồi, chờ chúng ta làm hà bao, túi lưới bán được tiền, lại mua đường cho các đệ ăn, được không.” Bên này nương đang nhìn Đại tỷ nói chuyện với bọn họ, cười.
Nghe được lời này, hai Tiểu ca nhìn nhau liếc mắt một cái, liền vui vẻ chạy tới, dựa vào bên người Đại tỷ và mẹ gật đầu thật mạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT