Quyền Hoa Thần ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác sắc trời đã sáng rõ, hắn cứ ngồi như vậy bên giường bệnh của Khang Chước cả đêm.

Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khang Chước, nắm lấy tay cậu vuốt ve, trong đầu lại nhớ tới chuyện chiều hôm qua.

Sau khi mất liên lạc với Khang Chước, Quyền Hoa Thần gọi ngay cho Lưu Minh và nhờ nhà trường kiểm tra camera giám sát. Cũng may sau sự kiện tạt sơn xảy ra ngày trước, đại học A đã sửa chữa rất nhiều camera bị hỏng, vì thế toàn bộ quá trình Khang Chước mất tích đã được ghi lại đầy đủ.

Trong ống kính, sau khi Khang Chước cúp điện thoại của Quyền Hoa Thần thì đi về phía cổng tây, bởi vì cổng tây hẻo lánh, trên suốt một con đường rất dài cũng không gặp được mấy sinh viên.

Khang Chước vẫn đang bình thường đi ở ven đường, rõ ràng chỉ còn mấy trăm mét nữa là tới cổng, nhưng Khang Chước đột nhiên dừng bước rồi đổi hướng, đi thẳng từ bên trái đường sang phía bên phải, sau đó tiếp tục đi về phía trước, đồng thời thỉnh thoảng nhìn sang bên trái.

Cậu không biết chính là, một chiếc xe van vừa mới chậm rãi lướt qua người cậu đã dừng lại ở phía trước cách đó không xa. Cửa xe van đang mở, ngay khi cậu đi qua cửa xe, mấy bàn tay to lớn đột ngột thò ra, che miệng cậu kéo cậu vào trong xe rồi phóng nhanh đi, cậu còn không kịp la hét kêu lên.

Ngay giữa ban ngày, ngay trong khuôn viên đại học A.

Tay Quyền Hoa Thần run bần bật không thể cầm chắc điện thoại, Lưu Minh phải báo cảnh sát thay hắn.

Sau đó cảnh sát tìm được nguyên nhân Khang Chước thay đổi lộ tuyến từ một góc độ khác trong camera giám sát —— Lúc ấy có một người đang đứng phía trước hướng đi của Khang Chức. Người nọ đeo khẩu trang đội mũ, không nhìn rõ mặt, nhưng camera giám sát vừa vặn quay lại được ánh sáng phản chiếu chớp lóe trong tay người nọ, e rằng thứ kia là một con dao găm. Để tránh người cầm dao này, Khang Chước mới chủ động đi về phía bên kia đường, chủ động đi tới nguy hiểm.

Hiện tại bọn họ đã biết, người nọ chính là Tô Vân Tường.

Đây là một âm mưu được sắp đặt từ đầu đến cuối.

Trong hơn hai giờ tiếp theo, Quyền Hoa Thần giống như một cái xác không hồn. Hắn không thể tư duy, không thể cử động, thậm chí không thể tiếp nhận tin tức từ bên ngoài, mãi cho đến khi cảnh sát nói cho hắn biết đã tìm được Khang Chước.

Dư vị của nỗi sợ hãi giống như rong biển bủa vây Quyền Hoa Thần, hắn nắm lấy tay Khang Chước thật chặt hệt như một người sắp chết đuối. Hắn hôn lên mu bàn tay cậu, giống như một tín đồ tuyệt vọng đang cầu khẩn với thần linh.

Chứng đau nửa đầu vẫn hoành hành như trước, nhưng Quyền Hoa Thần lại cảm thấy suy nghĩ của mình chưa bao giờ rõ ràng hơn cả, thậm chí hắn còn nhớ tới một câu chuyện cũ từ mười mấy năm trước.

Quyền Hoa Thần nhớ rõ ngày hôm đó là thứ bảy, Quyền Tiêu và Doãn Kiệt đi công tác, không có ai trông hai đứa nhỏ Khang Chước và Doãn Đông Phàm, Quyền Hoa Thần bèn dẫn bọn họ đến công viên giải trí chơi.

Lúc ấy Khang Chước bảy tuổi, Doãn Đông Phàm sáu tuổi. Không biết có phải Alpha và Omega đã có kích thước chênh lệch từ khi còn nhỏ hay không, nhưng tóm lại nhìn lướt qua tổng thể, Khang Chước nhỏ nhỏ bé bé mới giống em trai.

Cú ngã của Khang Chước trong bệnh viện trước đó đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Quyền Hoa Thần. Hắn luôn cảm thấy Khang Chước đi đường cứ siêu siêu vẹo vẹo sắp ngã, cho nên hắn dứt khoát ôm cậu vào lòng, tay còn lại nắm lấy Doãn Đông Phàm, rất giống một người ba đơn thân dẫn hai đứa nhỏ vào công viên giải trí.

Cuối tuần, trong công viên giải trí có rất nhiều người, một mình Quyền Hoa Thần mang theo hai đứa nhỏ, bản thân hắn không thể nào thả lỏng chơi đùa, vậy mà Doãn Đông Phàm lại nghịch ngợm, thích chạy loạn khắp nơi, Quyền Hoa Thần hận không thể trói y lên lưng quần mình.

Ngược lại, Khang Chước vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn nằm sấp trong ngực Quyền Hoa Thần, ôm cổ hắn. Cậu muốn có bóng bay hidro hình thú ven đường cũng không nói, chỉ đưa mắt ngóng trông, Quyền Hoa Thần hỏi cậu có muốn không, Khang Chước do dự một chút rồi lắc đầu. Quyền Hoa Thần vẫn bỏ tiền ra mua một quả, nói dối Khang Chước là hắn muốn mua, tạm thời nhờ Khang Chước chơi hộ một lát. Thế là Khang Chước cầm dây bóng bay, dọc theo đường đi đều nhe hàm răng sữa ra, cực kỳ vui vẻ.

Vậy mà nhìn sang Doãn Đông Phàm thì…

“Cậu, cháu muốn ăn bỏng ngô!”

“Cậu, cháu muốn ăn kem!”

“Cậu, cháu cũng muốn xem chú hề biểu diễn, cậu ôm cháu!”

“Ôm ôm cái đầu! Tự đứng lên bồn hoa mà nhìn, không thấy thì thôi!”

Trong đám người vây quang từng tầng từng tầng một, Quyền Hoa Thần chỉ lo cõng Khang Chước trên vai, không chịu ôm y. Cho dù Doãn Đông Phàm có đứng lên bồn hoa cũng không nhìn thấy chú hề biểu diễn ở tít bên trong, không lâu sau y chẳng còn hứng thú nữa, muốn Quyền Hoa Thần mua kẹo bông cho mình ăn.

Quyền Hoa Thần bị y làm phiền muốn chết, lúc thì ăn cái này lúc thì này ăn cái kia, không mua cho y thì y khóc lóc om sòm chạy loạn khắp nơi, Quyền Hoa Thần thật sự sợ y lắm rồi.

Sau khi dừng lại bên xe đẩy bán kẹo bông ven đường, Quyền Hoa Thần đặt Khang Chước từ trên vai xuống, yêu cầu hai cây kẹo bông. Sau đó hắn lấy ví tiền từ trong túi ra tìm tiền lẻ, một cây kẹo bông nhanh chóng được làm xong, đưa đến tay Doãn Đông Phàm.

Lúc này tiết mục diễu hành đã bắt đầu ở cách đó không xa, tiếng âm nhạc vui vẻ vang lên trong công viên giải trí. Doãn Đông Phàm phát sáng hai mắt, chẳng đợi kẹo của Khang Chước làm xong đã tự mình chạy trước. Quyền Hoa Thần tức điên lên được, vội vàng tiến lên vài bước xách cổ áo Doãn Đông Phàm quay về.

Trong bốn năm giây ngắn ngủi như vậy, Khang Chước đã biến mất.

Quyền Hoa Thần kéo Doãn Đông Phàm đi qua đi lại bên cạnh xe đẩy kẹo bông vài vòng cũng không thấy Khang Chước đâu, nhưng vừa rồi trước khi Quyền Hoa Thần xoay người cậu vẫn còn ở bên cạnh chỗ này!

Quyền Hoa Thần giữ chặt người bán hàng rong làm kẹo bông: “Anh có thấy đứa bé vừa đi theo bên cạnh tôi, cầm một quả bóng bay màu hồng nhạt, không cao bằng chân tôi, tóc màu hạt dẻ mắt màu xám, trông giống như búp bê…”

“Ngại quá tôi không thấy.” Phụ huynh và trẻ em đến mua kẹo bông rất nhiều, người bán hàng rong chỉ bận làm việc trong tay hoàn toàn không chú ý chuyện khác.

Trong phút chốc, trái tim của Quyền Hoa Thần rơi thẳng xuống đáy vực, cảnh sắc xung quanh dường như đã biến thành những thước phim đen trắng méo mó.

Hắn nôn nóng nhìn quanh bốn phía, trong công viên giải trí có nhiều trẻ em, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ, nhưng không một ai là Khang Chước.

Đi lạc, dụ dỗ, lừa bán, bắt cóc…

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vô số viễn cảnh kinh khủng có thể xảy ra bóp nghẹt trái tim Quyền Hoa Thần. Hắn như phát điên hét tên Khang Chước trong công viên giải trí, nhưng âm nhạc của dàn diễu hành quá lớn, giọng nói của hắn căn bản không vang xa được.

Khang Chước mới 7 tuổi.

Còn rất nhỏ nhưng lại rất thông minh, cậu có thể tự làm được toán Olympic, thích sinh học, biết dùng dất sét dẻo nặn thành mô hình tế bào…

Cuộc sống của cậu thậm chí còn chưa bắt đầu.

Quyền Hoa Thần không biết mình tìm được phòng phát thanh như thế nào. Hắn chỉ mơ hồ nhớ rõ lúc ấy ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn hắn đều vô cùng hoảng sợ, bất cứ người nào tiếp cận hắn muốn an ủi thì đều bị hắn điên cuồng túm cổ áo hỏi đứa bé đi đâu rồi. Pheromone của hắn nồng đậm đến mức ngay cả Beta ở đó cũng phải cách xa hắn ba mét, Doãn Đông Phàm còn sợ tới mức gào khóc.

Cũng may sau khi phát thanh thông báo được vài phút, có một nhân viên đưa Khang Chước đến phòng phát thanh, nói cậu đuổi theo bóng bay được vài bước thì người lớn nhà mình đã biến mất. Khắp nơi toàn người là người, cậu bị dồn ép vào trong góc, vô cùng sợ hãi thu mình ở phía sau cầu trượt rồi khóc.

Ngay khi Quyền Hoa Thần nhìn thấy Khang Chước, cả người hắn rơi vào trạng thái trống rỗng, hắn ôm lấy Khang Chước, quỳ trên mặt đất rất lâu cũng không đứng dậy nổi.

Không ai biết trong hai mươi phút Khang Chước đi lạc, Quyền Hoa Thần đang suy nghĩ những gì.

Hắn nhìn những gia đình hạnh phúc ở phía xa, ác ý nghĩ rằng tại sao đứa trẻ đi lạc không phải con cái của bọn họ? Hắn nhìn đám trẻ con nghịch ngợm thét chói tai đùa giỡn kia, bệnh hoạn nghĩ thầm vì sao người ta không tới lừa bán bọn chúng đi?

Tại sao mình phải quản Doãn Đông Phàm?

Tại sao mình phải buông tay Khang Chước ra?

Tại sao mình không thể lái xe đến đại học A sớm hơn?

Tại sao?

Tại sao người bị bắt cóc bị thương không phải Doãn Đông Phàm, không phải Quyền Tiêu, không phải Doãn Kiệt, mà phải là Khang Chước của hắn?!

Hắn suýt chút nữa lại để mất cậu thêm một lần.

Quyền Hoa Thần nhìn Khang Chước hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, vô số ý niệm u ám độc ác nghiền nát hắn, sau cùng chỉ lưu lại một cái vỏ rỗng tràn đầy hối hận và nỗi sợ hãi…

Khang Chước bị đánh thức bởi lực siết chặt trên tay, cậu mở mắt ra, chậm rãi quay đầu nhìn về phía người đang ngồi bên giường.

Là Quyền Hoa Thần.

Hắn đang run rẩy nắm lấy tay Khang Chước.

Không đúng, không phải tay của hắn đang run rẩy, là cả người hắn đang đều phát run không kiểm soát được.

“…… Anh Thần?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play