Chằng mấy chốc lại tới mùa đông, một năm mới sắp đến, năm hai nghiên cứu sinh của Khang Chước đã kết thúc một nửa.

Cách đây không lâu trong khoa có chương trình trao đổi học tập ở nước D nửa năm cho nghiên cứu sinh vào học kỳ kế tiếp, Khang Chước lập tức nộp đơn xin và nhanh chóng được chấp nhận. Hôm nay cậu tới tìm Lưu Minh ký giấy nghỉ phép, sau đó phải giao cho cố vấn lớp.

“Đại học D rất tốt, nếu gặp được giáo sư Keller thì nhớ giúp thầy gửi lời hỏi thăm, thầy và ông ấy là bạn cũ.”

Lưu Minh mỉm cười ký vào giấy nghỉ phép, Khang Chước là một sinh viên mà ông vô cùng hài lòng. Ông trả lại giấy nghỉ phép cho Khang Chước, đẩy kính và nhìn vào mắt cậu, ông vẫn không nhịn được mà nói: “Mặc dù thầy biết trong lòng em đã có dự tính trước, nhưng thầy vẫn muốn cằn nhằn vài câu. Yêu đương thì yêu đương, nhưng chúng ta vẫn phải ưu tiên học tập và nghiên cứu khoa học.”

Khang Chước lập tức đỏ mặt, tay phải vô thức sờ lên chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa tay trái: “Đó là điều chắc chắn, em biết rồi ạ.”

Quan hệ giữa Khang Chước và Quyền Hoa Thần đã không còn là bí mật trong phòng thí nghiệm, bọn họ đã đính hôn vào kỳ nghỉ hè nửa năm trước. Quyền Hoa Thần đã chuẩn bị một phần quà hào phóng cho mỗi người trong phòng thí nghiệm, đầu tư thêm cho sở thích nghiên cứu của Lưu Minh, còn tặng cả kính hiển vi điện tử nghiệm lạnh mới cho phòng thí nghiệm.

Nhắc đến chuyện đính hôn, tuy rằng đã qua nửa năm nhưng khi Khang Chước nhớ lại vẫn cảm thấy kỳ lạ đến xấu hổ. Đặc biệt là một nhóm người lớn quen thuộc vây quanh thảo luận hôn lễ của bọn họ, thậm chí còn nhắc tới chuyện có con.

Thực ra Khang Chước hoàn toàn không có nhận thức gì đối với hôn nhân, hết năm nay cậu mới 21 tuổi, cách tuổi kết hôn hợp pháp của Omega vẫn còn một năm. Hiện tại trong đầu cậu ngoại trừ Quyền Hoa Thần ra cũng chỉ có làm nghiên cứu khoa học.

Tuy nhiên, vào đêm sinh nhật lần thứ 20 của Khang Chước, Quyền Hoa Thần đã bất ngờ cầu hôn cậu.

Ngày đó Khang Chước vừa đi họp ở tỉnh khác về cùng với Lưu Minh, cậu quá sức mệt mỏi vì phải ngồi phải tàu cao tốc gần như cả ngày, căn bản không còn tâm tư tổ chức sinh nhật.

Buổi tối Quyền Hoa Thần thấy cậu chán ăn, chỉ dẫn cậu ra ngoài ăn nhẹ vài món, nhưng bánh ngọt cỡ lớn đã được đặt trước, không có cách nào đổi lại. Quyền Hoa Thần chủ động cắt cho cậu một miếng nhỏ, nói là trong ngày sinh nhật, dù gì cũng nên ăn một miếng bánh ngọt.

Khang Chước nghe lời cầm lấy nĩa lên và bắt đầu ăn bánh ngọt, nhưng ngay khi cậu vừa mới cắm chiếc nĩa vào trong miếng bánh thì cảm thấy là lạ, chiếc nĩa đã cắm phải thứ gì đó rắn chắc. Khang Chước tò mò tách miếng ngọt ra xem —— là một chiếc nhẫn.

“Đó là nhẫn của tôi, đặc biệt bỏ vào bánh ngọt cho em nhìn thấy, em cứ đặt lại vào bên trong không cần để ý đến, nhẫn của em ở chỗ tôi.”

Quyền Hoa Thần mang theo nụ cười trên môi, đi tới trước mặt Khang Chước, vô cùng tự nhiên quỳ một gối xuống, đưa một chiếc hộp nhẫn tinh xảo đến trước mặt Khang Chước.

“Bảo bảo ngoan, em có đồng ý cưới tôi không?”

Khang Chước sững sờ cả người, trong đôi mắt xám tựa như hai hạt pha lê tràn đầy kinh ngạc và ngỡ ngàng, nhưng cậu sẽ không từ chối Quyền Hoa Thần. Mặc dù đầu óc cậu có chút trống rỗng mờ mịt, cậu vẫn rất nghe lời đưa tay trái cho Quyền Hoa Thần, nói: “Em đồng ý.”

Trạng thái mơ hồ này của Khang Chước kéo dài liên tục suốt mấy ngày, cho đến cuối tuần khi Khang Thế Thành về nhà, hỏi Khang Chước đã chuẩn bị tổ chức lễ đính hôn vào ngày nào để ông sắp xếp công việc, dành ra thời gian trống.

Lúc này Khang Chước mới thực sự nhận ra rằng, thế mà cậu sắp kết hôn rồi.

“Không phải kết hôn, là đính hôn.” Quyền Hoa Thần sửa lời cho cậu, “Chính là treo một tấm bảng lên trước người em, viết ‘Trái tim của Omega này đã có chủ, xin đừng quấy rầy’, chỉ vậy thôi, em không cần phải sợ.”

Quyền Hoa Thần biết Khang Chước còn nhỏ, ban đầu hắn cũng không muốn dùng hôn nhân trói buộc cậu quá sớm. Nhưng hắn không chịu nổi việc Doãn Đông Phàm đến quấy rối hết lần này đến lần khác.

Chỉ mới tháng trước, Doãn Đông Phàm thừa dịp Quyền Hoa Thần vắng nhà, uống rượu say mèn đến nhà Khang Chước tìm cậu, nhưng Khang Chước không cho y đi vào. Y gan lì chen vào cửa thì chưa nói, đằng này còn ôm lấy Khang Chước ý đồ muốn cưỡng chế đánh dấu. May sao ngày đó dì Chúc ở nhà, hỗ trợ kéo người ra, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Đây là lần đầu tiên Khang Chước bật khóc gọi điện thoại cáo trạng với Quyền Hoa Thần.

Rạng sáng hôm sau Quyền Hoa Thần đã xông tới nhà Quyền Tiêu, hắn sầm mặt đi tìm Doãn Đông Phàm, vừa nhìn thấy y thì chửi ầm lên. Nếu không phải nể mặt Quyền Tiêu và Doãn Kiệt, Quyền Hoa Thần đã trực tiếp đánh y.

Sau đó là lễ đính hôn trong kỳ nghỉ hè. Khang Chước không muốn quá phô trương, sau khi thương lượng với Quyền Hoa Thần, cậu quyết định chỉ mời ba mẹ hai bên gặp mặt một lần ăn bữa cơm đơn giản, đương nhiên bọn họ vẫn mời cả gia đình Quyền Tiêu. Quyền Hoa Thần cố ý yêu cầu, chắc chắn bọn họ phải mang Doãn Đông Phàm tới, nói xin lỗi trước mặt Khang Chước.

Quyền Tiêu tự biết mình đuối lý, ấn đầu Doãn Đông Phàm xuống buộc y phải xin lỗi, gọi Khang Chước là mợ.

Thoạt đầu Doãn Đông Phàm còn không đồng ý, sau khi bị ánh mắt của Quyền Hoa Thần dọa sợ, y bất mãn nói: “Xin lỗi mợ.”

Khang Chước sắp sửa mắc chứng PTSD khi nhìn thấy y, cậu đáp một tiếng rồi lập tức cách y thật xa.

Doãn Đông Phàm biết mình không được chào đón ở nơi này, chưa ăn được mấy miếng đã rời đi ngay, Quyền Tiêu và Doãn Kiệt cũng không để ý tới y.

Chu Viện cực kỳ thích Khang Chước, vừa gặp mặt đã nhìn cậu cười không ngừng, còn cho cậu một bao lì xì thật dày. Quyền Tiêu không cam lòng yếu thế, cũng lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, độ dày ngang bằng với Chu Viện.

Khang Thế Thành nói chuyện thẳng thắn, cũng không sợ Chu Viện không vui, ông nghiêm túc nói với Quyền Hoa Thần: “Nói rõ trước, có thể đính hôn. Nếu hai đứa muốn thì đăng tin lên đầu đề báo cũng được. Nhưng Khang Chước còn nhỏ, vẫn đang đi học, tuyệt đối không được đánh dấu trọn đời, càng không cho phép có con!”

Quyền Hoa Thần gật đầu: “Đó là điều chắc chắn, ba yên tâm, con biết có chừng mực.”

Sắc mặt Khang Thế Thành tốt hơn một chút: “Những thứ này cứ chờ Khang Chước tốt nghiệp xong, hai đứa kết hôn rồi lại nói.”

Nhưng Chu Viện nghe ông nói có chút lo lắng: “Tiểu Chước nhà chúng ta tốt nghiệp thạc sĩ xong khẳng định sẽ học lên tiến sĩ, chờ tốt nghiệp tiến sĩ phải tốn rất nhiều năm. Ông thông gia cân nhắc đến tuổi của Hoa Thần một chút đi.”

Khang Chước vốn đang xấu hổ đến mức hận không thể rời khỏi chỗ này, nhưng khi cậu nghe đến đây lại không nhịn được bật cười khúc khích, Quyền Hoa Thần tức đến nỗi lén lút bóp tay cậu ở dưới khăn trải bàn.

Cùng cười với cậu còn có Quyền Tiêu, bà vô cùng sảng khoái khi có thể nhìn Quyền Hoa Thần ăn trái đắng.

Thấy Khang Thế Thành không hề bị lay động, Chu Viện bắt đầu nói cho ông tầm quan trọng của vấn đề từ góc độ của con cái. Bà nói nếu tuổi của Alpha quá lớn, có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của con trẻ sau này, Khang Thế Thành nghe vậy thì dao động rồi.

Cuối cùng vẫn là Quyền Tiêu đứng ra hòa giải, nói những chuyện riêng này để lại cho vợ chồng nhỏ tự mình suy sét, tốt hơn hết là ba mẹ đừng nên can thiệp quá nhiều. Mọi người đều cảm thấy rất có lý, thế là rốt cuộc cũng tránh đề tài này ra.

Tuy nói đi nước D quả thực là có tư tâm, nhưng Khang Chước suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định giải thích với thầy hướng dẫn của mình: “Em xin đi nước D không phải vì Quyền Hoa Thần, gần đây anh ấy đã sắp xếp bàn giao lại gần hết công việc của chi nhánh công ty, sau này sẽ ở lại lâu dài trong nước.”

Lưu Minh cười cậu: “Thầy em cũng đã từng là thanh niên trẻ tuổi, thầy lại còn không hiểu đôi tình nhân các em à.”

“Hì hì.”

“Có người ở bên đó chăm sóc cho em cũng rất tốt, nhớ kỹ phải đào về cho thầy mấy người vừa giỏi vừa tài nữa đấy.”

“Dạ.”

Hai người nói thêm vài câu, Khang Chước chuẩn bị rời đi, trước khi đi cậu lại nhớ tới một chuyện, hưng phấn hỏi Lưu Minh: “Giáo sư, PMA đã giao cho Toàn Hòa chưa ạ?”

“Họ nói ngày mai sẽ phái người đến lấy.” Lưu Minh lại cười với Khang Chước, “Nhưng mà bây giờ em là người nhà của ông chủ, em muốn cầm đi luôn cũng được.”

Hai mắt Khang Chước sáng lên: “Em có thể xem trước được không ạ?”

PMA là một loại thuốc ức chế phát tình mới dành cho Omega được phát triển bởi nhóm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của Lưu Minh. Nó được điều chế bằng cách sử dụng chất kết dính phân tử pheromone đặc biệt được chiết xuất từ bên trong cơ thể của con bướm đực đuôi sao kia.

So với các loại thuốc điều trị cho những bệnh khó chữa, thuốc ức chế phát tình cho Omega có thị trường phổ biến nhất, và đây chỉ là cải tiến của thuốc gốc, giá thành thấp hơn, tương đối dễ phát triển. Cho nên sau khi Lưu Minh và Quyền Hoa Thần thương thảo, hai bên đã nhất trí rằng, trước tiên có thể dùng chất này để sản xuất một loại thuốc ức chế mới.

Vì vậy, sau hơn nửa năm nỗ lực trong phòng thí nghiệm, PMA – thuốc ức chế mới dành cho Omega đã được sản xuất. Nó đã vượt qua một loạt các xét nghiệm như độc tính dược lý sơ bộ, kế tiếp sẽ được giao cho Toàn Hòa để tiến hành các thí nghiệm và nghiên cứu lâm sàng sau đó.

Lưu Minh lấy ra một chiếc vali từ tủ két sắt âm tường ở trong phòng làm việc, sau khi nhập mật mã phía trên, vali tự động mở ra, bên trong có ba ống thuốc mẫu màu xanh nhạt.

“Đây không phải là thuốc tiên cứu mạng gì cả, thầy cũng không lo có người đến cướp, thầy chỉ sợ chúng bị rơi vỡ. Chiếc vali này là do nhà trường phân phát, nhìn kì quái dọa người đấy, nhưng thực ra không chịu được mấy lần quăng quật đâu, em nên cẩn thận một chút.”

Nếu Lưu Minh đã nói như vậy, Khang Chước cũng không khách khí nữa, chiếc vali này trông rất đơn giản, còn có logo của đại học A, cũng không bắt mắt, chắc là không có vấn đề gì hết, vì thế cậu xách vali rời khỏi phòng thí nghiệm.

Khang Chước nghĩ đến PMA tương đối quan trọng, quyết định ngày mai mới nộp giấy xin nghỉ phép, cậu sẽ lái xe tới Toàn Hòa trước, đưa thuốc ức chế rồi lại đi gặp Quyền Hoa Thần. Trước khi lên xe còn đang rất vui vẻ, sau đó cậu đột nhiên phát hiện lốp xe của mình bị xẹp mất một chiếc.

Điều này làm cho Khang Chước nhớ tới chuyện chiếc xe của mình bị tạt sơn năm ngoái, nhưng sự việc đã quá lâu, cậu nhanh chóng bỏ qua chuyện này, lốp xe bị thủy tinh hoặc đinh tán đâm thủng đều là chuyện bình thường xảy ra.

Xe không thể lái được, nhưng bởi vì trong tay Khang Chước còn có thuốc ức chế, cậu cũng không dám tùy tiện gọi taxi, vì thế chỉ có thể gọi điện thoại cho Quyền Hoa Thần. Quyền Hoa Thần hoàn thành công việc trong tay rồi lái xe tới đón cậu, đi đường mất khoảng hơn một giờ đồng hồ.

Quyền Hoa Thần sợ Khang Chước nhàm chán nên không cúp điện thoại, hai người trò chuyện hơn nửa tiếng, cho đến khi Khang Chước nói điện thoại sắp hết pin phải tắt máy.

“Bây giờ em qua cổng Tây chờ anh nha.” Khang Chước nói, “Vừa vặn cách anh gần một chút.”

“Được, nếu như tôi vẫn chưa tới, em đứng ở phòng bảo vệ chờ tôi có biết không, đừng chạy lung tung.”

“Em biết rồi.”

Hơn hai mươi phút sau, Quyền Hoa Thần tới cổng Tây đại học A nhưng không thấy Khang Chước đâu. Hắn hỏi bảo vệ, bảo vệ nói không thấy có sinh viên nào đứng gần đó. Cổng Tây tương đối hẻo lánh, bình thường có rất ít sinh viên qua lại, bảo vệ nói nếu nhìn thấy có sinh viên nào đứng ở gần đó thì ông chắc chắn sẽ chú ý tới.

Quyền Hoa Thần gọi điện thoại cho Khang Chước, quả nhiên đã tắt máy, hắn phải khắc chế một vài tưởng tượng không may mắn trong tâm trí. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn dừng xe ở cổng, xin số điện thoại của phòng bảo vệ rồi tự mình đi vào sân trường, hy vọng có thể gặp Khang Chước trên dọc đường. Thế nhưng cho đến khi Quyền Hoa Thần tìm được xe của Khang Chước thì vẫn không nhìn thấy Khang Chước.

Trong trời đông giá rét dưới âm độ, Quyền Hoa Thần sốt ruột đổ mồ hôi khắp người. Đầu tiên hắn gọi điện thoại cho Lưu Minh, rồi lại gọi điện thoại cho cố vấn lớp của Khang Chước, sau khi hỏi được số điện thoại của Chử Vệ Lâm thì lập tức liên lạc với Chử Vệ Lâm.

Nhưng mà không ai biết Khang Chước ở đâu.

Quyền Hoa Thần lo lắng đi qua đi lại bên cạnh xe Khang Chước, hắn nắm lấy một tia hy vọng cuối cùng, gọi điện thoại cho phòng bảo vệ ở cổng Tây. Ngay khi điện thoại kết nối, tay của Quyền Hoa Thần vô tình sượt qua bụi cây ven đường, bị cành cây sắc nhọn cứa rách, mu bàn tay đau xót.

Quyền Hoa Thần sững sờ nhìn vết thương đang chảy máu, một dây thần kinh nào đó ở sau não trái đột nhiên bắt đầu co rút đau đớn, chứng đau nửa đầu đã thuyên giảm được gần một năm lại tái phát, dự cảm xấu lên đến đỉnh điểm.

“Bác tài, có ai đang đợi bên cạnh xe tôi không?”

“Tôi vẫn luôn quan sát, không có ai cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play