Còn ba ngày nữa là đến giao thừa, cuối cùng công việc của Quyền Hoa Thần cũng chấm dứt, Khang Chước và hắn ở nhà dính lấy nhau từ sáng đến tối. Sau đó Khang Chước quyết định dẫn hắn đi gặp Aya một lần.

“Trước đây, trước khi sang năm mới em sẽ cùng gia đình dì Tiêu đến thăm mẹ… Phía trước rẽ trái rồi đỗ xe ở vị trí đầu tiên!”

Khang Chước có chút hưng phấn, chỉ huy Quyền Hoa Thần dừng xe ở nơi cậu thường đỗ nhất, lúc xuống xe còn tung tăng nhảy nhót. Cậu còn chưa nói cho Quyền Hoa Thần biết chuyện Khang Thế Thành đã đồng ý cho bọn họ quen nhau. Cậu tính ra Tết rồi mới nói, cho Quyền Hoa Thần một niềm vui bất ngờ, vừa lúc để hắn và Khang Thế Thành gặp mặt một lần.

Quyền Hoa Thần cũng bước xuống khỏi xe, cười tủm tỉm nhìn cậu: “Năm nay sao không đi cùng bọn họ?”

Hắn lại cố ý hỏi mấy vấn đề kiểu này, Khang Chước hừ một tiếng không nói nữa, cậu kéo khăn quàng cổ lên, che đi hơn nửa khuôn mặt.

Quyền Hoa Thần tiến đến bên tai cậu: “Liệu mẹ em có thích Doãn Đông Phàm hơn không? Lúc trước nó từng đến đây với em nhiều lần như vậy, dì chắc chắn coi nó là con rể rồi. Lỡ dì không thích tôi thì sao, còn chê tôi già nữa?”

Khang Chước lập tức phản bác: “Sao lại thế được? Anh không già chút nào, anh còn tốt hơn Doãn Đông Phàm gấp trăm lần! Mẹ chắc chắn sẽ vô cùng thích anh.”

Quyền Hoa Thần nhịn cười tiếp tục hỏi: “Tôi tốt thật thế sao? Nhưng nếu em không nói rõ thì làm sao mà dì có thể tin được đây?”

Khang Chước ngẩng đầu nhìn Alpha cao lớn đẹp trai trước mắt. Hắn biết hôm nay phải đi gặp Aya, một ngày trước hắn cố ý đi cắt tóc, thậm chí còn sửa lông mày, buổi tối đi ngủ rất sớm để sáng nay thức dậy tràn đầy năng lượng. Hắn mặc bộ âu phục đắt tiền nhất, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo măng tô lông cừu, dáng người cao ngất đi qua bãi đỗ xe. Không biết là muốn đi catwalk hay là muốn tham gia hội nghị quốc tế, thu hút rất nhiều người đi đường đến tảo mộ liên tục ngoái đầu lại nhìn hắn.

Giờ Khang Chước học khôn rồi, cậu không trực tiếp trả lời Quyền Hoa Thần, mà ném vấn đề lại cho hắn, nói: “Anh tự đi mà nói với mẹ em.” Cậu nói xong thì bỏ chạy.

Để lại Quyền Hoa Thần ôm một bó hoa cẩm chướng màu trắng chậm rãi đuổi theo phía sau.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời trên đỉnh đầu chiếu lên người ấm áp như đầu xuân, trong nghĩa trang đều là những người nhân dịp năm mới đang đến gần đi thăm người thân và bạn bè.

Lúc Khang Chước đi tới trước bia mộ của Aya thì lại nhìn thấy một bó hoa hồng trắng, thế nhưng nhìn trạng thái của bó hoa, hẳn là nó nằm ở chỗ này vài ngày. Khang Chước nói với Quyền Hoa Thần: “Mấy ngày trước nhà dì Tiêu đã tới đây.”

Quyền Hoa Thần nhìn về phía cậu: “Vì sao em lại khẳng định là Quyền Tiêu? Biết đâu là ba em thì sao?”

“Không thể nào…” Khang Chước suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tuần trước quả thật ba em có về nhà một lần, nhưng lúc về đã rất muộn rồi, nên chắc là không có thời gian tới nghĩa trang đâu.”

Quyền Hoa Thần không nói thêm nữa, hắn cúi người đặt hoa cẩm chướng bên cạnh hoa hồng trắng, lúc hắn đứng dậy Khang Chước nắm lấy tay hắn ngay.

“Mẹ, con mang Alpha của con đến thăm mẹ.” Khang Chước nhìn chăm chú vào bức ảnh của Aya trên bia mộ, chính thức nói, “Doãn Đông Phàm ngày trước không tính, đây mới là người con thực sự thích…”

Omega vừa rồi còn ngượng ngùng mà lúc này lại đang nói liên tục không ngừng với bia mộ của mẹ. Cậu liệt kê một lượt tất cả những ưu điểm của Quyền Hoa Thần từ nhỏ đến lớn, ngay cả việc hắn biết khắc hoa củ cải cũng mang ra nói nốt. Bản thân Quyền Hoa Thần nghe xong cũng thấy xấu hổ, nhưng Khang Chước nói rất nghiêm túc, hắn không nỡ lòng nào ngắt lời cậu.

Khang Chước rất vất vả mới hoàn thành “bài diễn văn siêu dài” của mình, Quyền Hoa Thần cảm thấy chắc hẳn bây giờ Aya đã hiểu rất rõ về hắn, không cần hắn bổ sung thêm điều gì nữa. Vì vậy hắn khoác lấy vai Khang Chước ôm cậu vào trong ngực, nói với người phụ nữ xinh đẹp cười rạng rỡ như hoa nở trên bia mộ: “Dì yên tâm, chúng con rất hạnh phúc, về sau mỗi năm con đều sẽ đi cùng Khang Chước đến thăm dì, em ấy sẽ không còn cô đơn nữa.”

Trên đường trở về Khang Chước nhất quyết muốn để mình lái xe, Quyền Hoa Thần đành phải ngồi ở ghế phụ xem điện thoại.

Năm nay Khang Thế Thành sẽ về nhà ăn tết, Khang Chước mang theo giọng điệu ám chỉ nào đó nói với Quyền Hoa Thần: “Cho nên đêm giao thừa năm nay em sẽ không đến nhà anh nữa.”

“Ừm.” Quyền Hoa Thần chỉ lo cúi đầu nhìn điện thoại, đáp lại cực kỳ qua loa.

Khang Chước có chút tức giận, lúc cậu đang định nói gì thêm thì Quyền Hoa Thần đột nhiên cất điện thoại đi, nói: “Ngày mai mẹ tôi sẽ đến thành phố A, em có muốn đi đón bà ấy với tôi không?”

“Hả?” Khang Chước chết máy rồi, cậu suýt chút nữa coi đèn đỏ thành đèn xanh mà đạp thẳng lên chân ga, may mà Quyền Hoa Thần kịp thời nhắc nhở.

“Chậc, em hoảng cái gì, lát nữa tìm một chỗ đỗ xe ven đường để tôi lái cho. Anh Thần của em yếu tim, không chịu nổi hù dọa đâu, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Hai phút sau, Khang Chước ngoan ngoãn nhường ghế lái cho hắn, cậu không xuống xe mà di chuyển cả người sang ghế phụ.

Quyền Hoa Thần vui vẻ nhìn cậu làm vậy, hắn nhéo nhéo mặt Khang Chước: “Cũng không phải hai người chưa từng gặp nhau. Đêm giao thừa năm ngoái em gặp bà ấy còn gọi một tiếng bà cô đó? Bà ấy cũng mừng tuổi cho em 200 tệ mà đúng không?”

Giữa mùa đông giá lạnh Khang Chước đổ mồ hôi đầu đầu, cậu nắm chặt dây an toàn: “Bây giờ khác rồi…”

Quyền Hoa Thần gật đầu: “Đúng thật, năm nay gặp lại khẳng định bao lì xì không chỉ có mỗi hai trăm.”

Khang Chước không tiếp lời, chỉ lo khẩn trương.

Quyền Hoa Thần nhìn cậu thật sự chưa sẵn sàng, nên cũng không miễn cưỡng cậu nữa.

Vốn là Khang Chước muốn Quyền Hoa Thần gặp Khang Thế Thành trước khi năm mới đến, thế nhưng kế hoạch lại tan tành như thế này. Bởi vì cậu luôn cảm thấy nếu Quyền Hoa Thần gặp Khang Thế Thành, vậy cậu cũng phải đi gặp Chu Viện.

Cũng không phải là nói Chu Viện khó gần, trong ấn tượng của Khang Chước, mỗi lần bọn họ gặp nhau trong dịp năm mới, Chu Viện đều lì xì cho cậu, bà là một Omega rất tốt bụng.

Nhưng gặp ba mẹ là một chuyện rất quan trọng, theo tính tình của Khang Chước, cậu phải chuẩn bị trước ít nhất nửa tháng. Cậu phải biết rõ sở thích của đối phương, phải nghĩ trước tất cả những câu bà có thể hỏi, sau khi tiến hành tám trăm lần mô phỏng trong đầu thì mới có thể tự tin lên “chiến trường”.

Ngay ngày thứ hai Chu Viện đến thành phố A, Khang Thế Thành cũng về nhà, hơn nữa năm mới phải đi sắm đồ chuẩn bị, Khang Chước và Quyền Hoa Thần không gặp nhau nhiều, chỉ có thể “vụng trộm” gọi video vào buổi tối như ngày trước.

Về phần vì sao phải “vụng trộm”, là vì một người giả vờ còn chưa công bố tình yêu mới của mình với ba, còn một người cùng người yêu diễn trò giả vờ chưa từng gặp bố vợ tương lai. Tóm lại hai bên đều âm thầm vui vẻ, coi như là một loại tình thú.

Mà tất nhiên, còn có một đám người khác chưa biết rõ nội tình.

Doãn Đông Phàm cho rằng Khang Thế Thành không biết chuyện của bọn họ, buổi sáng ngày giao thừa còn vui vẻ bấm chuông nhà Khang Chước, trưng ra dáng vẻ con rể tốt, nói với Khang Thế Thành đến mở cửa: “Chú Khang chúc mừng năm mới, năm nay nhà con đã đặt bàn ở Thịnh Diên Lâu, mời chú và Khang Chước buổi trưa đến ăn bữa cơm cùng nhà con!”

Nhưng Khang Thế Thành không mời y vào nhà như thường lệ, đến cửa cũng không cho y bước qua, chỉ hỏi y một câu: “Nhà họ Tô cũng đi à?”

Doãn Đông Phàm sửng sốt một chút: “Nhà họ Tô gì ạ? Chỉ có hai nhà chúng ta thôi.”

“Tôi chắc là không nhớ lầm mà, Omega mới của cậu không phải họ Tô sao?”

Chỉ với một câu này, Doãn Đông Phàm đã toát đầy mồ hôi lạnh. Rõ ràng sắc mặt của Khang Thế Thành hoàn toàn không thay đổi, nhưng Doãn Đông Phàm lại cảm thấy khí thế của Alpha trung niên trước mặt không giống như vẻ ngoài, ánh mắt nhìn y giống như một con sư tử nhìn thấy linh cẩu.

“Người yêu hiện tại đã không đi, người yêu cũ đi ăn cùng thì còn ra thể thống gì nữa.” Khang Thế Thành thản nhiên nói, “Quay về đi, nói cho ba mẹ cậu biết, ngày mai tôi sẽ dẫn Khang Chước đến nhà chúc tết.”

Mà lúc này Khang Chước đang gọi video nói chuyện phiếm với Quyền Hoa Thần ở trên lầu, hoàn toàn không biết gì về tất cả những chuyện vừa xảy ra ở dưới nhà. Quyền Hoa Thần cho Khang Chước xem bánh bao kim sa hình heo con do Chu Viện làm, hỏi cậu có muốn ăn không. Đợi lát nữa hắn sẽ trộm mấy cái mang qua cho cậu, dùng máy bay không người lái đưa tới cửa sổ tầng hai cho Khang Chước, sắm vai Romeo và Juliet thời đại mới, Khang Chước cũng cảm thấy kích thích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nói: “Được!”

Sau đó, tiếng Khang Thế Thành đóng cửa có hơi lớn, Khang Chước ra khỏi phòng ngủ, chột dạ thò đầu xuống từ lầu hai nhìn thoáng qua, hỏi Khang Thế Thành có ai vừa tới.

Khang Thế Thành phất tay với cậu: “Mấy con chuột nhắt ấy mà, con đi chơi đi.”

“À…” Khang Chước chẳng hiểu gì, nhưng Quyền Hoa Thần còn đang chờ cậu, thế là cậu lại vui vẻ trở về phòng.

Năm mới, dì Chúc cũng phải về quê ăn Tết, vậy nên Khang Thế Thành và Khang Chước chỉ có thể ra ngoài ăn bữa cơm tất niên.

Khang Thế Thành không biết Khang Chước thích ăn gì, ông bèn gọi bữa cơm tất niên xa xỉ nhất ở khách sạn đắt tiền nhất thành phố. Sau đó lúc ở trên bàn cơm ông còn lấy ra một tấm thẻ không biết có bao nhiêu tiền bên trong, chẳng nói chẳng rằng quăng thẻ đến trước mặt Khang Chước.

Khang Chước khó hiểu cầm tấm thẻ kia, cho rằng Khang Thế Thành bảo cậu đi tính tiền. Lúc cậu ra ngoài đi vệ sinh giữa chừng thì thuận đường cầm thẻ đến quầy lễ tân hỏi, mới biết hóa đơn đã được thanh toán từ trước.

“Ba, cái thẻ này để làm gì vậy?” Sau khi quay lại Khang Chước không nhịn được hỏi.

Ánh mắt Khang Thế Thành nhìn cậu giống như đang nhìn kẻ ngốc: “Sao? Nhất định phải nhét vào bao lì xì mới nhận ra à?”

Khang Chước ngây người mất vài giây mới phản ứng lại, cười hì hì không ngừng: “Cảm ơn ba, chúc ba năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài.”

Khang Thế Thành hừ một tiếng: “Năm nào cũng chỉ có hai câu này.”

Thế là Khang Chước lại bổ sung thêm hai câu: “Chúc ba công việc thuận lợi, thọ tỷ nam sơn.”

“Được rồi được rồi, con mau ăn cơm đi.” Khang Thế Thành ngửa đầu uống một chén rượu sake, khó khăn lắm mới che được độ cong khóe miệng.

Khang Thế Thành uống rượu trong bữa cơm, cho nên Khang Chước lái xe trên đường trở về. Khang Thế Thành ngồi ở ghế lái phụ nghe tin nhắn thoại chúc tết lãnh đạo xin lì xì của một đám thanh niên gửi trong nhóm chat công việc. Ông cũng gửi lì xì thử một lần, kết quả là không biết chạm phải cài đặt ở đâu, mỗi một người đoạt được tiền lì xì đều là số tiền giống nhau, không có gì hồi hộp, lại còn không thú vị, ông gửi thêm vài lần nhưng cũng đều như vậy.

Khang Chước nghe thấy ông khẽ lẩm bẩm, lúc thì mắng cái điện thoại rách nát, lúc thì lại mắng Wechat là đồ bỏ. Vì vậy nhân lúc đang dừng đèn đỏ cậu nghiêng người sang nhìn thoáng qua.

“Ba phải nhấn ở góc trên bên trái chọn bao lì xì may mắn mới được.”

“Ba biết rồi!” Khang Thế Thành không kiên nhẫn cầm điện thoại ra xa, “Con chú ý lái xe đi.”

Khang Chước cười trộm rồi chậm rãi khởi động xe.

Đêm giao thừa xe cộ đông đúc, không biết có bao nhiêu người đều đang vội vàng về nhà ăn tết. Khang Chước nhìn ra ngoài cửa sổ, các tòa nhà cao tầng lên đèn sáng trưng, phóng mắt nhìn xa tất cả đều là màu đỏ, ngay cả trên đèn đường cũng treo cả đồng tâm kết. Lần đầu tiên Khang Chước thực sự cảm nhận được hương vị của Tết.

Tâm trạng của Khang Chước vô cùng thoải mái, cậu quay đầu nói với Khang Thế Thành khi dừng lại ở một đèn đỏ khác: “Ba ơi, bữa cơm tất niên hôm nay ngon thật đấy, sang năm chúng ta lại tới đó ăn nha.”

Khang Chước biết công việc của Khang Thế Thành rất bận rộn, cho nên cậu nói như vậy nhưng thật ra là nửa đùa nửa thật. Cậu đều có thể đoán được Khang Thế Thành trả lời như thế nào, chắc là ông sẽ nói “Nói sau đi”, “Sang năm rồi tính”, nhưng Khang Thế Thành lại đồng ý với cậu, ông đáp: “Ba cũng thấy khá ngon, năm sau đặt bàn sớm một chút.”

Không biết vì sao, Khang Chước cảm thấy hốc mắt có chút chua xót, cậu dùng nụ cười che dấu đi: “Nhưng mà con không muốn ăn món cà tím ngào đường kia, quá ngọt.”

“Thật à? Không phải Omega trẻ tuổi các con đều thích ăn ngọt sao?”

“Nhưng như vậy cũng quá ngọt rồi…”

Hai người vừa nói vừa cười, lộ trình tốn hơn một giờ đi đường lại trôi qua nhanh chóng. Sau khi về đến nhà, Khang Thế Thành xuống xe trước, Khang Chước đỗ xe vào gara, lúc cậu đi ra lại nhìn thấy Quyền Hoa Thần đứng trước cửa nhà mình, hắn còn đang trò chuyện sôi nổi với Khang Thế Thành.

Khang Chước trợn tròn mắt đến gần hai người, cậu không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ dịch người đến bên cạnh Khang Thế Thành.

Khang Thế Thành thấy cậu như vậy, vỗ một phát vào lưng cậu: “Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của con này.”

Khang Chước không dám nói lời nào, cậu trông mong nhìn Khang Thế Thành, xong lại nhìn Quyền Hoa Thần. Không biết tại sao Quyền Hoa Thần lại đến nhà bọn họ vào giờ này, cũng không biết tại sao hai người lại trò chuyện thân thiết như vậy.

“Đừng nhìn nữa,” Khang Thế Thành nói, “Là ba gọi anh ta đến, con ăn tết với một ông già như ba rất nhàm chán, cho nên ba gọi anh ta tới đây.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Quyền Hoa Thần, Khang Chước dần dần hiểu ra: “Ba…”

Khang Thế Thành xua tay: “Đi với anh ta đi, chơi thật vui, ngày mai hẵng về.” Ông nói xong thì mặc kệ bọn họ, tự mình đi về phía cửa nhà.

“Ba ơi!” Khang Chước bối rối tiến về phía trước hai bước.

“Chú Khang.” Quyền Hoa Thần cũng lên tiếng, hắn cầm hộp thức ăn từ trong xe ra, tay còn lại ôm Khang Chước đi tới cửa lớn, mỉm cười nói với Khang Thế Thành đang quay đầu nhìn bọn họ, “Người một nhà ăn tết với nhau lý nào lại tách ra, chúng ta ở nhà thôi, không đi đâu hết. Đây là món tráng miệng mẹ tôi làm, nhất định muốn tôi mang tới cho nhà chú nhân lúc còn nóng, tay nghề của mẹ tôi rất tốt, chú Khang nếm thử đi.”

“Bên phía mẹ anh thì sao?”

“Bà ấy ở nhà cũ, có rất nhiều người bên cạnh, cũng không thiếu một người như tôi, chú Khang yên tâm.”

Khang Thế Thành đã không nhớ được lần cuối cùng cả gia đình quây quần cùng nhau xem Đêm hội mùa xuân là từ lúc nào, cũng không biết thì ra Khang Chước có thể cười vui vẻ đến vậy. Ông suy nghĩ thật kỹ rồi mới nhận ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều, nhưng may mắn là bây giờ vẫn chưa quá muộn.

Khang Thế Thành không biết cách ở chung bình thường của Quyền Hoa Thần và Khang Chước chính là như vậy, hay là Quyền Hoa Thần cố ý biểu hiện trước mặt Khang Thế Thành, trông hắn còn giống ba hơn cả Khang Thế Thành.

Hắn mở hộp thức ăn, quen thuộc lấy bát đũa từ trong phòng bếp ra, dặn dò Khang Chước nhân kim sa trong bánh còn nóng cẩn thận bỏng miệng. Hắn thấy vụn bánh dính trên khóe miệng Khang Chước thì trực tiếp đưa tay lau đi, còn vô cùng tự nhiên xử lý nốt nửa bát bánh trôi rượu nếp mà Khang Chước ăn không hết.

Khang Thế Thành thấy vậy, giận mà không có chỗ phát tiết.

Quyền Hoa Thần vừa quay đầu lại thì phát hiện Khang Thế Thành đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn hỏi ông có phải rượu nếp quá ngọt rồi không. Khang Thế Thành trừng mắt nhìn hắn cả lúc lâu, rồi mới nghẹn ra một câu: “Cậu rất quen thuộc với bài trí trong nhà nhỉ, trước đó đã đến đây rất nhiều lần rồi đi?”

Quyền Hoa Thần không dám xấc xược trước mặt ba vợ, hắn mỉm cười trả lời: “Cũng chỉ tới hai ba lần, làm mấy bữa cơm cho Khang Chước mà thôi.”

“Hừ.” Khang Thế Thành còn khướt mới tin hắn.

Chỉ còn 10 giây nữa là đến năm mới, người dẫn chương trình Đêm hội mùa xuân trên TV bắt đầu đếm ngược. Khang Chước bị bầu không khí này lây nhiễm, cũng đếm ngược theo, cuối cùng reo hò trong tiếng chuông năm mới: “Chúc ba và anh Thần năm mới vui vẻ!”

“Chúc mừng năm mới.” Quyền Hoa Thần nhéo nhéo mặt cậu, sau đó lại nhìn sang Khang Thế Thành, “Ba, chúc mừng năm mới.”

Khang Thế Thành lập tức trợn tròn mắt, khuôn miệng khép mở mấy lần, sắp sửa thốt ra mấy lời thô tục. Cuối cùng ông gắng gượng nhịn xuống, cũng khô khan đáp lại một câu: “Chúc mừng năm mới.”

Từ xa xa truyền đến tiếng pháo trúc dồn dập, ba người vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên một góc trời đêm, giờ khắc là chương cuối cùng của năm cũ, là khúc dạo đầu của năm mới.

Khang Thế Thành lặng lẽ nói với một nơi nào đó trong đáy lòng:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play