(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)
Ban ngày sếp miu miu được Quý Phong ôm đi học, Quý Phong dành thời gian không có tiết vào buổi sáng hoặc là buổi chiều, đi siêu thị mua nguyên liệu nấu canh và hầm canh, mỗi ngày không trùng lặp.
Cảm giác khủng hoảng của sếp miu miu rốt cuộc cũng dâng trào.
Hắn muốn biến trở lại thành người ngay lập tức, nhưng như vậy thì không thể biết đối tượng Quý Phong tự tay nấu canh cho là ai.
Nếu hỏi thẳng, thì hắn phải hỏi như thế nào? Hỏi bình thường cậu ở nhà nấu canh cho ai ư? Nhưng điều này trừ Quý Phong và một con mèo ra thì không ai biết cả, chẳng lẽ là mèo nói sao? Vậy có khi hắn còn chưa hỏi gì, đã bị lộ tẩy trước.
Sếp miu miu cứ như vậy nhìn Quý Phong nấu canh cả một tuần, hương canh thơm ngào ngạt, khiến người phát thèm, đáng tiếc bây giờ trong mắt Quý Phong nó chỉ là một con mèo, không thể uống được món canh này.
Chỉ là Quý Phong liên tục nấu canh hai tuần liền, có vẻ như cũng không định đưa cho ai khác, điều này khiến sếp miu miu một lần nữa hoài nghi chẳng lẽ là mình hiểu lầm sao?
Quý Phong chỉ đơn giản là muốn nấu canh thôi ư?
Nhưng lần trước em ấy nói chuyện cùng Lê Ngạn Hoài, thấy thế nào...... cũng rất kỳ quặc.
Quý Phong gần đây đang học nấu canh, tay nghề nấu nướng của cậu vốn đã không tồi, chỉ là trước kia chưa từng nghiên cứu chuyên sâu, lần này dành nhiều tâm sức cho nên học rất dễ dàng.
Cuộc sống có mèo vuốt mỗi ngày thật ra cũng rất tốt.
Duy chỉ có một điều, khiến Quý Phong thấy rất khó hiểu.
Anh Lâm đã đi công tác hơn một tuần, một tuần này...... Thậm chí một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi tới, ban đầu Quý Phong còn nghĩ có phải là vì bất tiện hay không, nhưng vấn đề là, mỗi tối bí thư Hách đều tới đây, nói là anh Lâm nhớ miu miu, muốn gọi video với nó.
Nhưng nếu đã có thể gọi video, vì sao anh Lâm...... không liên lạc cho cậu?
Quý Phong nhìn điện thoại trống rỗng, avatar của Phong Lâm cũng không có thông báo tin nhắn mới.
Sếp miu miu cuộn tròn trong lòng Quý Phong, thấy Quý Phong nhìn chằm chằm vào điện thoại đang hiện danh sách liên lạc, ở trên cùng còn là Lê Ngạn Hoài lần trước mới nói chuyện.
Vừa thấy tên Lê Ngạn Hoài, sếp miu miu lại nhớ tới Lê Ngạn Hoài giúp Quý Phong nghĩ cách theo đuổi người khác.
Khi sếp miu miu không quá muốn nhìn avatar của Lê Ngạn Hoài, Quý Phong im lặng hồi lâu lại cử động, cậu ấn màn hình một cái, sếp miu miu trơ mắt nhìn Quý Phong ấn vào avatar của hắn, sau đó gửi một tin nhắn.
【 Phong: Anh Lâm, gần đây anh rất bận sao? Chừng nào thì anh về thành phố C? 】
Sếp miu miu nhanh chóng ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, mới hơn giữa trưa, thậm chí còn chưa đến chiều.
Nó nên trả lời như thế nào đây?
Sếp miu miu chợt nhận ra trước giờ mình quên mất một vấn đề rất quan trọng, sau khi hắn biến thành mèo thì đã không giống lúc trước nữa, trước kia Quý Phong không có phương thức liên hệ của hắn, hiện giờ đã có, may là hơn một tuần nay Quý Phong không nhớ ra, nếu không thì hơn một tuần hắn không để ý tới Quý Phong, con thuyền hữu nghị nhỏ bé của bọn họ sẽ lật.
Sếp miu miu sốt ruột cồn cào, nhưng không dám thể hiện ra điều gì.
Quý Phong đợi một giờ cũng không chờ được câu trả lời, có lẽ là lệch múi giờ, nhìn xuống miu miu đang ngồi trong lòng mình ngẩn người, cậu cúi đầu hôn một cái lên tai nó: "Chủ nhân của nhóc không để ý tới anh."
Sếp miu miu: "???"
Quý Phong: "Cho nên, anh muốn vuốt nhóc cho hết giận."
Vì thế, sếp miu miu cứ như vậy bị mang về phòng vuốt một hồi.
Sếp miu miu: "......"
Cũng may Quý Phong không nghĩ nhiều, cậu nghĩ có lẽ là bên Phong Lâm lệch múi giờ không giống ở đây, sợ quấy rầy hắn nghỉ ngơi cho nên không làm phiền.
Buổi chiều Quý Phong có tiết, cậu ôm miu miu trong lòng rồi đi học.
Đến 6 giờ học xong, cậu tạm biệt Cát Hâm về nhà trước, đến tối lại về ký túc xá sau.
Quý Phong đi đến cổng trường, từ xa nhìn thấy Địch Thành đứng cạnh một chiếc xe đối diện trường học, hắn đang cúi đầu hút thuốc, hút một hơi lại nhìn về phía cổng trường một cái, thấy Quý Phong đến, hắn nhanh chóng dập thuốc, vứt vào thùng rác, nâng tay lên vội vàng vẫy, ra hiệu cho Quý Phong đi tới đây.
Quý Phong băng qua đường, thấy lạ sao lúc này Địch Thành tới đây: "Làm sao vậy?"
"Lên xe rồi nói, đại ca tôi cũng tới, tìm em có việc." Địch Thành nhanh chóng mở cửa xe, chờ hai người ngồi vào xe, quả nhiên người ngồi trên ghế điều khiển chính là Địch Anh.
Tuy Quý Phong kinh ngạc, nhưng cậu tỏ vẻ bình tĩnh, khẽ gật đầu: "Địch tiên sinh."
Địch đại ca cũng gật đầu với cậu, cười nói: "Quý tiên sinh, đã lâu không gặp."
Quý Phong không thấy tài xế đâu, cậu nghĩ hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói, cậu chờ Địch đại ca lái xe đi, đến nửa đường, Địch đại ca quả nhiên lên tiếng: "Lần này tới là vì nghe nói thời gian trước Quý tiên sinh đến thành phố S, giúp Lâm gia lão gia tử tìm được tro cốt con gái và con rể?"
Quý Phong gật đầu: "Đúng vậy."
Chuyện Lâm lão gia tử lần trước là do Tôn tổng mắc nối, cái giới này vốn lớn như vậy, chuyện cậu giúp Lâm lão gia tử tìm con gái đã mất tích hơn 30 năm có lẽ đã sớm lan truyền khi còn ở thành phố S từ trước, truyền tới thành phố C cũng chỉ là vấn đề thời gian, nên cũng không cần giấu giếm.
Địch đại ca ừm một tiếng: "Bên Lâm gia...... Hai ngày nay có người ở thành phố S tới đây."
Quý Phong nhíu mày, không lên tiếng, cậu nhìn Địch đại ca qua gương xe.
Địch Thành nghe mà sốt ruột, thấy đại ca nói chuyện chậm chạp lề mề quá, hắn trực tiếp lôi kéo Quý Phong, kể cho cậu tất cả mọi chuyện một lượt: "Quý Phong em đừng nghe đại ca tôi nói, đại ca tôi bình thường đã quen hạ lệnh rồi, nghe còn được, chứ để anh ấy kể chuyện quá mệt não. Vẫn cứ để tôi nói cho, là như này, lúc trước đại ca tôi xảy ra chuyện lần đó không phải em đã cứu anh ấy sao? Sau này mới biết là có liên quan đến Nhị thúc tôi. Sau đó nữa chúng tôi tiếp tục điều tra từ phía Nhị thúc, phát hiện hắn có liên hệ với một đại sư, chúng tôi cũng không bóc trần mà cho người bí mật theo dõi. Khoảng thời gian gần đây bọn họ rất kín tiếng, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, trước đấy người kia còn rời đi một lần, điểm đến là thành phố S, hai ngày trước đã trở lại, còn dẫn theo hai người khác về.
Trong đó có một người cũng là đại sư, đại sư tới từ thành phố S này gọi đại sư giúp Nhị thúc tôi là sư phụ, người còn lại đi cùng nói là người Lâm gia, hai thầy trò này rất cung kính với cái người Lâm gia này. Đại ca tôi cảm thấy có gì đó không đúng nên cho người đi điều tra, rồi tra ra được chuyện gần đây em từng đến thành phố S, còn giúp Lâm gia tìm con gái.
Nhưng Lâm gia đang yên đang lành sao tự dưng lại mang theo đại sư tới đây chứ? Chuyện này quá kỳ lạ, đại ca tôi sợ có vấn đề nên để tôi tới nhắc nhở em, xem xem chuyện này ra sao."
Quý Phong nhíu mày nghe xong, sếp miu miu trong lòng cậu vẻ mặt cũng dần nghiêm túc, xem ra người này tám chín phần mười chính là Lâm đại thiếu.
Cũng chỉ có Lâm đại thiếu mấy năm nay dựa vào việc tìm Lâm nữ sĩ mà qua lại với không ít đại sư.
Quý Phong có một vài suy đoán: "Tôi đã biết, việc này hai người đừng nhúng tay, người Lâm gia này tôi đã biết là ai, đại sư hắn mang đến đúng là có chút bản lĩnh."
Ít nhất có thể tính được Phong Lâm và Lâm nữ sĩ có liên quan đã là người không đơn giản, không phải những kẻ lừa gạt tầm thường, nhưng ngay cả như vậy, cậu cũng hoàn toàn không lo lắng.
Chỉ là Lâm đại thiếu đột nhiên tới đây là muốn làm gì?
Là hoài nghi lúc trước cậu nói đứa con đầu lòng của Lâm nữ sĩ không được sinh ra là nói dối ư?
Hay là người được gọi là đại sư bên cạnh Lâm đại thiếu tính ra được Lâm nữ sĩ còn có một đứa con máu mủ còn sống, cho nên muốn tận mắt tới đây nhìn xem, Phong Lâm rốt cuộc có phải con của Lâm nữ sĩ hay không ư?
Quý Phong vốn không định trực tiếp ra tay, vì chuyện dùng bùa hại người khác có nói ra cũng sẽ không có ai tin, nhưng nếu đối phương dùng đạo hạnh hãm hại người khác, cậu cần phải ra tay thanh trừ.
Nhưng nếu Lâm đại thiếu đích thân tới đây, có nghĩa cho dù cậu không đi tìm đối phương, đối phương cũng sẽ nghĩ cách tìm đến cậu.
Địch đại ca và Địch Thành thấy cậu không có vẻ gì lo lắng mới thở phào nhẹ nhõm, vấn đề tạm thời được giải quyết, sau khi nhận được tin tức, ba người đi ăn một bữa cơm, chờ Quý Phong về nhà, đầu tiên cậu tắm cho sếp miu miu, sau đó lau sạch sấy khô lông, rồi cúi đầu hôn một cái, có điều lúc vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó, cậu cảm thấy miu miu...... có phải dạo gần đây lông dần dần thưa thớt hay không?
Quý Phong che giấu mà bình tĩnh vuốt mấy cái, cảm thấy đây chắc chắn không phải là vấn đề do mình.
Miu miu mới đưa về được hơn một tuần, nếu có bị trọc thì cũng không phải do cậu vuốt trọc, cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Sếp miu miu vốn đang nằm tại chỗ, cảm thấy bất đắc dĩ vì bị Quý Phong cứng rắn lôi đi tắm, ai mà ngờ, một cái thoáng nhìn chợt phát hiện ánh mắt chột dạ của Quý Phong, nó thấy lạ, nhưng vì không sờ được lông trên người mình nên cũng không nghĩ gì nhiều.
10 giờ Quý Phong trở về ký túc xá.
10 giờ rưỡi, bí thư Hách đúng giờ đi tới.
Vừa đến bí thư Hách đã cảm thấy có vẻ không khí xung quanh sếp miu miu không ổn lắm, hắn nhanh chóng lấy máy tính ra, vừa đặt xong thấy sếp miu miu nằm tại chỗ cuộn thành một cục nhỏ, không biết có phải vì mới tắm xong nên lông khá bồng bềnh hay không, điều này dẫn tới nếu lông chỗ nào thưa hoặc là bị đè ép rất dễ dàng nhìn thấy được, bí thư Hách dọn đồ xong, không khỏi nhìn chằm chằm một mảng phía sau lưng sếp miu miu.
Nhìn một cái, lại một cái.
Sếp miu miu cuối cùng cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, gõ chứ: Làm sao vậy?
Bí thư Hách muốn nói lại thôi, cuối cùng chọn một cách nói tương đối uyển chuyển: "Sếp à, gần đây...... có phải áp lực của sếp hơi lớn không?"
Sếp miu miu nhìn hắn như một tên ngốc: Tôi có áp lực lớn? Cậu cảm thấy giống không?
Bí thư Hách nuốt nước miếng: Tôi cảm thấy rất giống.
"Vậy sếp, nếu sếp áp lực không lớn, tại sao...... lông sếp, cứ dần dần thưa đi?" Bí thư Hách thật cẩn thận chỉ một góc, là do mình nghĩ nhiều, hay là do sếp miu miu không cẩn thận tạo ra hố?
Sếp miu miu híp mắt, rốt cuộc cũng nghe hiểu ý bí thư Hách, lại nghĩ đến ánh mắt chột dạ lúc trước của Quý Phong, thân thể nhỏ bé của nó run lên, chữ cũng không gõ, từ trên giường nhảy xuống, lập tức vọt đến phòng tắm, nhảy lên bồn rửa tay, chờ vung đuôi lộ phía sau lưng ra, chưa đến nỗi trọc, nhưng bộ lông vốn bồng bềnh dày dặn của mình thật sự bị...... thưa đi.
Sếp miu miu kinh sợ: ???
Hắn không phải là bị Quý Phong vuốt đến rụng lông đấy chứ?
ậy về sau...... chẳng phải là sẽ bị trọc hay sao?
Sếp miu miu run rẩy.
Bí thư Hách cũng bị sếp miu miu dọa sợ, hắn theo tới rồi nhìn thấy bộ dáng sếp sống không còn gì luyến tiếc, hắn sợ tới mức giật mình: "Sếp sao vậy?"
Sếp miu miu xa xăm nghĩ ngợi lại xót cho thân mình, vứt cho hắn một vẻ mặt cậu không hiểu đâu.
Bí thư Hách: Sếp không nói sao tôi hiểu được?
Sếp miu miu trở lại phòng, tuy cảm thấy thời khắc ở bên nhau cùng Quý Phong rất tốt đẹp, nhưng lại có nguy cơ bị trọc lông, cứ tiếp tục như vậy...... Thật sự là không được.
Nó cần bảo dưỡng lông trước, ít nhất phải bồng bềnh thì xúc cảm mới sướng.
Nếu không một khi nó bị trọc, sếp miu miu gần như có thể tượng tượng ra hình ảnh mình bị cậu ghét bỏ không thèm vuốt.
Thảm, thật sự rất thảm.
Bí thư Hách hoàn toàn không biết lối suy nghĩ trong lòng sếp.
Chỉ là khi nhìn sếp miu miu gõ thêm một câu, hắn khó có thể tin nổi, sếp phát hiện lương tâm rồi sao: "Sếp xác định tối nay mang sếp đi ư? Anh cứ thế đi về hả?"
Sếp miu miu: Ừm, tình huống thay đổi, Lâm Gia Vân dẫn theo thuộc hạ là đại sư của hắn tới thành phố C.
Lúc hắn là mèo tuy có thể ở bên cạnh Quý Phong, nhưng không dễ động thủ giúp cậu, sức lực cũng quá nhỏ, nhưng là người thì khác, ít nhất lúc Quý Phong không tiện ra tay thì còn có hắn.
Bí thư Hách cũng bình tĩnh lại, sắc mặt nghiêm túc, hắn cũng nhận ra tình hình có vẻ nghiêm trọng.
Cho nên ngày hôm sau Quý Phong tỉnh dậy, muốn chuẩn bị về nhà như lệ thường cho mèo ăn, bí thư Hách đúng lúc nhắn tin tới.
【 Bí thư Hách: Quý tiên sinh, hôm nay sếp sẽ về, tối hôm qua tôi đã mang boss miu miu đi, gần đây làm phiền Quý tiên sinh rồi. 】
Quý Phong: ???
Miu miu lại đi rồi?
Sao anh Lâm mỗi lần tới lại mang mèo đi? Hoàn toàn có thể cùng nhau vuốt mèo mà.
Nhưng dù gì đây cũng là mèo của người khác, tuy Quý Phong luyến tiếc nhưng cũng chẳng thể nói gì được.
【 Mộc Lâm Thừa Phong: Vâng, tôi biết rồi, chuyến bay của anh Lâm là khi nào? 】
【 Bí thư Hách: 10 giờ sáng xuống máy bay. 】
Quý Phong đáp lại rồi cất điện thoại, vì không cần về nhà, cậu rửa mặt ở ký túc xá rồi đi học, khi học xong tiết đầu, cậu còn chưa rời đi, điện thoại vang lên một tiếng.
Gần như đúng giờ, tin nhắn của Phong Lâm đã gửi tới.
Quý Phong nhìn đồng hồ, 10 giờ.
【 Phong: Tôi xuống máy bay rồi, buổi tối cùng ăn cơm nhé? 】
【 Mộc Lâm Thừa Phong: Được. 】
Quý Phong cất điện thoại, nhìn 10 giờ, cứ cảm thấy chỗ nào đó kỳ lạ, anh Lâm xuống máy bay đã lập tức nhắn tin cho cậu? Nhưng lần trước cậu nhắn tin, anh Lâm lại không trả lời, mà cậu vẫn có thể liên hệ được với bí thư Hách, là vì anh không nhìn thấy...... hay là vì điều gì khác?
Quý Phong còn chưa suy nghĩ kỹ, ông Chu đã gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu đến văn phòng một chuyến.
Tiếp đó Quý Phong không có tiết học, nhờ Cát Hâm mang sách của cậu về, rồi đi đến chỗ ông Chu.
Khi tới văn phòng, Quý Phong gõ cửa, nghe bên trong có thanh âm truyền đến, Quý Phong cất bước đi vào, chỉ là sau khi đi vào cậu phát hiện bên trong không chỉ có mình ông Chu, mà còn có một người nữa, trông hơi quen, là giáo sư Bàng lúc trước từng gặp ở Kinh thị.
Phó hội trưởng Hiệp hội Thư pháp, cũng là ở cuộc thi lần trước, giáo sư Bàng dẫn đội thi sáu người cạnh tranh cùng đội ngũ của ông Chu, sau đó Quý Phong tạm thời thay thế thi đấu, chiến thắng đội thi của đại học D do giáo sư Bàng dẫn dắt.
Lúc ấy sắc mặt giáo sư Bàng chẳng tốt đẹp gì, nhưng mà Kinh thị xa tít như thế, giáo sư Bàng chạy đến đây làm gì?
Lần thi đấu trước đó, bọn họ chung đụng chẳng vui vẻ gì cho cam.
Ấn tượng của ông Chu với giáo sư Bàng cũng không tốt lắm, tuy giáo sư Bàng lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li nhưng hắn thật sự có chút bản lĩnh, hơn nữa đều là đồng nghiệp, ông chỉ đành phải cho chút thể diện.
Ông Chu thấy Quý Phong đi vào, vẻ mặt mới hòa hoãn hơn nhiều: "Tiểu Quý lại đây, đây là giáo sư Bàng, cháu còn nhớ không?"
Quý Phong gật đầu với giáo sư Bàng: "Cháu còn nhớ, là giáo sư Bàng ở đại học D."
Giáo sư Bàng thay đổi thái độ khinh thường cậu ở Kinh thị ngày trước, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười: "Người trẻ tuổi đúng là có trí nhớ tốt, trước đây có chút hiểu lầm, là do tôi lớn tuổi không đủ khoan dung, nhận lỗi với người trẻ trước, chuyện trước kia cho qua nhé?" Nói rồi, còn duỗi ra tay, muốn bắt tay.
Ánh mắt Quý Phong lướt qua giữa mày giáo sư Bàng, nhanh chóng thu lại, cậu cười, khẽ bắt tay: "Vãn bối đương nhiên sẽ không nhớ mấy chuyện này, giáo sư Bàng khách khí rồi."
Khi giáo sư Bàng thu tay, ngón tay vô thức vân vê vòng hộ thân trên bàn tay còn lại của mình, hắn cười: "Chúng ta cũng coi như không đánh không quen biết, mỉm cười xóa hận thù. Ông Chu à, ông đúng là nhặt được một học trò tốt, đám người hiệp hội hâm mộ muốn chết."
Ông Chu cũng nhìn giáo sư Bàng như nhìn động vật quý hiếm: Người này uống lộn thuốc à? Dạo gần đây thì khen ông, hiện tại thì khen học trò của ông? Điều này không giống giáo sư Bàng mà ông biết.
Quý Phong cũng đã nhận ra có điều không ổn, tự dưng ân cần, không trộm thì cướp.
Nhất là giáo sư Bàng này đến từ Kinh thị.
Nghĩ đến Lâm đại thiếu cũng lập công ty ở Kinh thị, mấy năm nay sản nghiệp cũng đều ở Kinh thị, chẳng lẽ...... Giáo sư Bàng quen biết Lâm đại thiếu?
Quý Phong đè nghi ngờ trong lòng xuống, trên mặt lại bình tĩnh, rũ mắt không nói nữa.
Tiếp tục nghe giáo sư Bàng khen trời nam biển bắc một hồi, nhìn Quý Phong ở bên cạnh không nói gì mà chỉ trầm mặc, cuối cùng hắn cũng nói với ông Chu: "Ông Chu, lần này tôi tới đây cũng là vì hết cách, muốn mượn Quý tiểu huynh đệ của ông hai ngày, lần này chỗ tôi có một buổi giao lưu học thuật quốc tế, có không ít ông chủ lớn giới kinh doanh ở Kinh thị xuất hiện, muốn đầu tư vào ngành của chúng ta, nên mở giao lưu tuyên truyền. Ông cũng biết học sinh trong tay tôi tuy không tồi, nhưng lại không lợi hại bằng cậu học sinh này của ông, điều này là chắc chắn. Lúc đấy cũng khiến quốc gia nở mặt đúng không? Đến khi tuyên truyền thì đại học C các ông cũng hãnh diện, tôi đã đề cập với hiệu trưởng rồi, ông ấy cũng rất mong đợi chuyện này, cho nên hiện tại chỉ cần ngài Chu gật đầu, tôi sẽ mang Quý tiểu huynh đệ đi trước?"
Mặt ông Chu đen sì.
Mượn học sinh của ông, mà lại đi tìm hiệu trưởng cho phép trước, đây là không thèm quan tâm ông có đồng ý hay không.
Ông Chu không nói lời nào, giáo sư Bàng cũng không nóng vội, vẫn cứ cười tủm tỉm: "Ông Chu, lần này tôi khoe khoang rất nhiều trước mặt bạn bè quốc tế, tôi làm vậy cũng là vì ngành của chúng ta, dù gì nó cũng hơi hạn chế có đúng không? Có thể quảng bá tinh hoa đất nước ra nước ngoài, phát dương quang đại cũng là chuyện tốt đúng hay không? Lần này có chứng chỉ được chứng nhận, về sau còn có cơ hội ra nước ngoài trao đổi, là một cơ hội tốt, chắc chắn lý lịch cũng sẽ rất đẹp."
Giáo sư Bàng tung ra chiêu cuối cùng.
Hắn hiểu người như ông Chu, vì để đám học sinh này có thể có tương lai tốt đẹp, có thể nói là ông Chu đã hao hết khổ tâm, nhưng ông Chu là người thanh bần, chỉ biết tham gia các cuộc thi, làm gì so được với lý lịch cao cấp mà hắn đặc biệt tìm tới chứ?
Cho nên chắc chắn ông Chu sẽ dao động.
Đây thật sự là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Quả nhiên, ông Chu nghe vậy sắc mặt tốt hơn chút, tuy ông cũng cảm thấy kỳ lạ vì giáo sư Bàng tới đây, nhưng không thể không nói nếu lần này có thể nổi bật, quả thật là một cơ hội tốt cho Quý Phong.
Ông Chu muốn nghe ý kiến của Quý Phong: "Cháu muốn đi không?" Nếu Quý Phong không muốn bỏ lỡ cơ hội này, vậy ông sẽ đi cùng cậu, khi đó có ông che chở, nhất định không để Quý Phong xảy ra chuyện.
Nếu có thể thành công, lần này coi như giáo sư Bàng làm người một lần.
Quý Phong từ giữa mày giáo sư Bàng nhìn thấy vài điều, chỉ là còn chưa xác định, nhưng mục đích giáo sư Bàng tới đây lần này lại vừa khéo như vậy, khiến cậu không thể không hoài nghi.
Cho dù không phải giáo sư Bàng thì cũng sẽ là người khác, Quý Phong vờ như muốn giành lấy cơ hội này: "Cháu muốn đi."
Cậu nói xong, giáo sư Bàng quả nhiên cười.
Hắn ta không khỏi chạm vào vòng hộ thân trên cổ tay.
Ánh mắt Quý Phong di chuyển theo động tác của hắn, tầm mắt dừng trên vòng hộ thân, trong mắt cậu thoảng qua sự khác thường, bảo sao cậu mãi không thấy rõ được mệnh cách của giáo sư Bàng, cho dù có nhìn thấy thì cũng chỉ rất ngắn ngủi, chính xác hơn thì giống như bị thứ gì đó che lấp, xem ra có cao nhân giúp hắn ta che giấu.
Không tiếc dùng loại pháp khí này để giấu giếm, xem ra trước kia giáo sư Bàng ít nhất đã từng làm ra một số chuyện không ra gì.
Điều này cũng càng làm Quý Phong thêm xác định suy đoán của mình, giáo sư Bàng quả nhiên có quan hệ với Lâm Gia Vân.
Nói cách khác, là có liên quan đến vị đại sư đứng sau lưng Lâm Gia Vân.
Loại pháp khí lợi hại này cũng không phải là thứ người bình thường có thể làm ra.
Sau khi Giáo sư Bàng đồng ý, hẹn 9 giờ sáng ngày mai gặp ở một câu lạc bộ.
Chờ giáo sư Bàng đi rồi, ông Chu trầm tư, vẫn thấy không yên tâm: "Người như hắn...... Tính cách luôn có thù tất báo, lần trước cháu đắc tội hắn, lần này có cơ hội tốt nhưng hắn không cho học sinh mình mà lại cho cháu, sợ là sẽ có chuyện, ngày mai ông sẽ đi cùng cháu".
Quý Phong lắc đầu: "Không cần đâu ạ, cháu cũng nên học hỏi kinh nghiệm, binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn là được." Việc này vốn là vì cậu mà xảy ra, cậu không muốn để ông Chu cũng bị liên lụy theo.
Ông Chu lại lắc đầu phản đối, bảo Quý Phong đi về trước, ngày mai ông sẽ đi cùng cậu.
Nếu đã quyết định, vậy ông sẽ bảo vệ tốt cho học sinh của mình.
Quý Phong thấy khuyên không được, chỉ có thể trở về.
Buổi chiều cậu không có tiết, ngày mai là thứ Bảy, cậu về đến nhà, nằm trên giường, đột nhiên thấy hơi nhớ miu miu.
Bình thường lúc này cậu đang vui vẻ vuốt nó một hồi.
Nhưng đến tối cậu phải nói chuyện này cho Phong Lâm biết, đạo hạnh của cậu cao, mà chuyện Lâm nữ sĩ lại là bí mật, trong thời gian ngắn cậu không tin Lâm đại thiếu có thể đoán ra cậu mới là con trai của Lâm nữ sĩ, hiện giờ Lâm đại thiếu muốn tiếp xúc với cậu, có lẽ là vì muốn mượn cậu thăm dò xem rốt cuộc Phong Lâm có phải là con trai của Lâm nữ sĩ hay không.
Hiện giờ cậu ở trong tối, kẻ địch ngoài sáng, cậu cũng muốn gặp người được gọi là đại sư không hề lộ diện kia một lần, xem xem hắn rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.
Quý Phong muốn nói với Phong Lâm chuyện Lâm đại thiếu, Phong Lâm hẹn cậu buổi tối ăn cơm, buổi chiều cậu lại rảnh rỗi, không thì làm đồ ăn mang qua đó, vừa ăn vừa tán gẫu?
Tiện thể đi xem miu miu, mang món canh mới học được gần đây đi cùng đưa qua đó, một mũi tên trúng ba đích.
Quý Phong suy tư, dứt khoát ngồi dậy, hỏi bí thư Hách trước.
【 Mộc Lâm Thừa Phong: Bí thư Hách, anh Lâm trở về có bị lệch múi giờ không? Hiện tại đang ở nhà hay công ty? 】
Lúc bí thư Hách nhìn thấy tin nhắn thì đang mắt to trừng mắt nhỏ với sếp, hắn nhẹ giọng nói: "Sếp, là Quý tiên sinh, hỏi có phải sếp ở nhà bị lệch múi giờ không. Tôi phải trả lời như thế nào đây?"
Phong Lâm nghĩ mình mới từ nước ngoài trở về, đúng là cần bị lệch, nếu đã giả vờ, tất nhiên là phải lấp liếm.
Phong Lâm gật đầu.
Bí thư Hách đã hiểu, nhắn lại một tin sếp ở nhà bị lệch múi giờ.
Quý Phong hiểu, không nhắn lại nữa, nhưng bí thư Hách thì lại chẳng hiểu gì: "Sếp, Quý tiên sinh hỏi câu này là có ý gì?"
Phong Lâm cũng không hiểu, nhưng vì không hiểu, hắn cầm lấy áo khoác vest, vừa mặc vừa đi ra ngoài: "Tôi về nhà làm việc, có vấn đề gì gọi video cho tôi."
Bí thư Hách: ???
Sếp, công khai về sớm có thật sự ổn không đấy?
Nhưng nghĩ lại để sếp làm việc ở nhà vẫn tốt hơn nửa đêm phải làm việc.
Phong Lâm về đến nhà đã là giữa trưa, hắn ở nhà tiện tay làm ít cơm để ăn, rồi bắt đầu đến thư phòng tiếp tục xử lý chuyện công ty.
Buổi chiều Quý Phong đi mua đồ ăn, nấu canh rồi làm vài món ăn, cho vào hai hộp cơm giữ nhiệt, tính thời gian, cậu và Phong Lâm hẹn nhau lúc 6 giờ, từ bên kia đến nhà cậu mất mấy tiếng đồng hồ.
Cho nên cậu xuất phát trước khi Phong Lâm ra khỏi cửa.
Quý Phong thu xếp ổn thỏa rồi ra ngoài, cũng may cậu rời khỏi nhà từ sớm, trên đường không bị tắc, đến nơi nhanh hơn bình thường.
Khi Quý Phong tới trước biệt thự, cậu ấn chuông.
Phong Lâm mới vừa tắm xong, nghe thấy tiếng chuông, còn tưởng là bí thư Hách, nhưng mà bình thường bí thư Hách đã biết mật khẩu, tại sao còn ấn chuông?
Phong Lâm mặc áo tắm dài, tóc ướt đầm đìa đi ra mở cửa.
Nhưng khi đối mặt với người ngoài cửa, Phong Lâm vô cùng kinh ngạc: "Quý Phong?"
Quý Phong cũng không ngờ cửa mở ra lại nhìn thấy Phong Lâm trong bộ dáng này, đầu cậu nổ một tiếng, lấy lại tinh thần rồi rời mắt đi: "Anh Lâm...... có muốn để tôi vào nhà trước không?"
Phong Lâm dịch người ra, cảm thấy hiện tại tóc mình lộn xộn ướt đẫm, quá sơ suất.
Chờ đóng cửa lại, Phong Lâm thấy Quý Phong mang theo hai hộp giữ nhiệt, hắn càng ngây ngẩn: Đồ ăn? Sao tự dưng Quý Phong mang đồ ăn tới đây?
Chẳng lẽ là...... canh?
Tim Phong Lâm đập hụt nửa nhịp.
Quý Phong đi đến phòng khách đặt hộp giữ nhiệt xuống, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Phong Lâm kỳ lạ: "Anh Lâm? Không đi sấy tóc sao? Có phải tôi tới không đúng lúc không?"
"Không phải......" Phong Lâm có chút lâng lâng, tự nhủ chắc chắn là mình nghĩ nhiều, hai hộp cơm này cũng không giống một bát canh.
Nhưng suy nghĩ quỷ dị này cứ quẩn quanh trong đầu không đi, nhỡ là thật thì sao?
Nhưng...... hắn thật sự không dám hỏi thẳng, sợ chỉ là hiểu nhầm.
Phong Lâm đi sấy đầu, cậu ngồi trên sô pha trong phòng khách, lấy hết thức ăn trong hộp giữ nhiệt ra, bày đầy cả một bàn, còn có cả cơm, phân lượng lớn, đủ cho hai người ăn.
Khi Phong Lâm nhanh chóng thay một bộ âu phục phẳng phiu xuất hiện, đầu tiên đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức khiến hắn vốn không đói cũng cảm thấy đói bụng.
Phong Lâm đi xuống, khi nhìn thấy có canh, trái tim đập thịch một cái, nhưng khi thấy còn có rất nhiều đồ ăn khác, hắn bình tĩnh lại.
Phong Lâm ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống đối diện Quý Phong: "Sao đột nhiên mang đồ ăn tới đây?"
Quý Phong nói: "Anh Lâm mới trở về còn bị lệch múi giờ, từ chỗ anh đi đến đón tôi phải mất một, hai tiếng, đi ăn bữa cơm mà vất vả như vậy, anh đi rồi về cũng sẽ mệt mỏi, buổi chiều tôi không có tiết nên làm đồ ăn mang tới đây, đúng lúc tôi cũng có một vài chuyện muốn nói với anh."
Phong Lâm nghe nửa câu đầu khó nén thất vọng, nhưng nửa câu sau lại không khỏi khơi dậy hy vọng: "Có chuyện sao? Chuyện gì vậy?"
"Ăn cơm xong rồi nói sau." Quý Phong sợ lát nữa đồ ăn bị nguội.
Cậu nhìn bát canh ở giữa, lại không chủ động múc cho Phong Lâm, tuy nghĩ là một chuyện, nhưng khi thật sự chủ động nấu canh mang tới đây, Quý Phong vẫn không dám thể hiện quá rõ ràng.
Cũng may Phong Lâm có vẻ yêu sâu sắc món canh này, hắn múc một bát đưa cho cậu trước, rồi mới múc cho mình một bát.
Phong Lâm uống một ngụm, cảm thấy món canh tra tấn mình hơn một tuần trước cuối cùng cũng vào miệng hắn đầu tiên, hương vị quả nhiên rất ngon.
Quý Phong thấy hắn uống, cậu cúi đầu, đáy mắt hiện lên ý cười.
Chờ hai người mang tâm tư khác nhau ăn xong bữa cơm này, Quý Phong và Phong Lâm cùng nhau thu dọn rồi ngồi xuống, Quý Phong kể chuyện hôm nay giáo sư Bàng đến tìm cậu.
"Trên cổ tay Giáo sư Bàng đeo một chiếc vòng hộ thân, che giấu đi quá khứ thực sự của hắn, có lẽ có cao nhân làm cho hắn, mà Lâm đại thiếu dẫn theo đại sư tới thành phố C, bọn họ đều đến từ Kinh thị, tôi hoài nghi giáo sư Bàng có quen biết Lâm đại thiếu và đại sư sau lưng anh ta." Sau đó Quý Phong lại nói chuyện Địch đại ca và Địch Thành tới tìm cậu.
Chờ Quý Phong nói xong, vẻ mặt Phong Lâm cũng dần nghiêm túc: "Ngày mai tôi đi cùng cậu."
Để Quý Phong một mình đi mạo hiểm, hắn không yên lòng.
Quý Phong cũng đoán được như vậy, huống chi, mục đích Lâm đại thiếu tới lần này rất có thể chủ yếu là vì Phong Lâm, tìm cậu trước tiên, có lẽ là muốn thăm dò thực lực của cậu.
Quý Phong nghĩ thông suốt tất cả, ngày mai nhiều người có mặt ở đó, sẽ được an toàn.
Lâm đại thiếu cũng không ngu đến mức lần đầu gặp đã ra tay, trước khi Lâm đại thiếu biết át chủ bài của Quý Phong, phỏng chừng còn không dám xuống tay.
Bởi vì trước đó cậu chỉ dùng một thời gian ngắn đã tìm được tro cốt của vợ chồng Lâm nữ sĩ, chuyện này có lẽ đã khiến Lâm đại thiếu thấy lo sợ, hơn nữa khoảng thời gian này chắc có lẽ thân thể Lâm lão gia tử đã dần dần khôi phục, khiến Lâm đại thiếu cảm thấy bất an nên mới dựa vào cơ hội lần này tới đây cùng các thương nhân ở Kinh thị, muốn thăm dò thực lực của cậu, tốt nhất là để người gọi là đại sư kia tận mắt nhìn xem Phong Lâm rốt cuộc có phải con trai của Lâm nữ sĩ hay không.
Quý Phong tuy biết ngày mai sẽ không có nguy hiểm, nhưng vì để phòng ngừa, cậu tìm từ kho riêng của mình một thứ có phẩm chất và linh lực thượng thừa, dùng một phần tu vi của mình phong ấn bên trong, luyện chế thành một pháp khí hộ thân.
Pháp khí này mạnh hơn vòng hộ thân của giáo sư Bàng gấp mấy lần.
Nó cũng mạnh hơn nhiều bùa hộ mệnh đặc biệt lúc trước cậu đưa cho hắn, thậm chí nếu Phong Lâm bị ngầm dùng bùa hãm hại, có thể trực tiếp loại bỏ mọi đen đủi, phản phệ ngược lại.
Nó sẽ không gây ra bất cứ tổn hại nào cho Phong Lâm.
Tất nhiên, mang theo lâu dài cũng sẽ có lợi cho thân thể Phong Lâm, có thể giúp hắn đề cao tố chất thân thể, tăng cường sức khỏe.
Nhưng điều này Quý Phong không nói rõ ra, nếu cậu nói cho Phong Lâm biết mình luyện hóa một phần tu vi thành loại pháp khí đơn giản chỉ để hộ thân thì có lẽ hắn sẽ không muốn nhận.
Quý Phong suy nghĩ, đồng ý ngày mai để Phong Lâm đi cùng cậu, sau đó lấy ngọc bội ra: "Nếu anh Lâm muốn đi, vậy hãy đeo cái này vào, cái này cũng giống bùa hộ mệnh, nhưng mạnh hơn chút, có thể chắn một phần đen đủi, cũng có thể phòng ngừa lỡ ngày mai đại sư bên cạnh Lâm đại thiếu âm thầm xuống tay với anh." Trừ điều này ra Quý Phong cũng không giải thích gì nhiều.
Lần trước Phong Lâm đã nhận bùa hộ mệnh Quý Phong đưa, nên cũng không hoài nghi gì.
Khi nhận lấy, ngọc bội trông rất đắt đỏ, hắn đột nhiên nhớ tới lúc vẫn còn là mèo, Quý Phong tự dưng biến ra vòng hồng ngọc, hắn nghĩ chắc là đồ riêng của Quý Phong, có lẽ cậu không thiếu mấy thứ này.
Hơn nữa đây là thứ đầu tiên Quý Phong tặng cho hắn mà không phải bùa, Phong Lâm vẫn nhận lấy.
Nghĩ hôm nào mua thứ khác tặng lại.
Tuyệt đối không thể để bí thư Hách nảy ra ý tưởng tặng đồng hồ giống Lê Ngạn Hoài được.
Lần này hắn sẽ đích thân chọn.
Còn phải chọn lựa kỹ càng.
Phong Lâm nhận ngọc bội đeo lên.
Khoảnh khắc ngọc bội lạnh lẽo chạm lên da thịt, Phong Lâm như cảm nhận được thân thể có gì đó chấn động, có điều cảm giác này rất nhỏ, sau đó nhanh chóng cảm thấy ngọc bội ấm áp lan tỏa, gần như hòa thành một thể với hắn.
Phong Lâm đoán có lẽ Quý Phong dùng thuật pháp, hắn không hiểu cái này lắm, nhưng cũng không cưỡng cầu.
Hai người trò chuyện xong cũng mới đến 6 giờ, Quý Phong chào tạm biệt.
Phong Lâm thật vất vả mới gặp được cậu, lại không muốn cậu cứ thế rời đi, hắn nói: "Ngày mai là thứ bảy, 9 giờ chúng ta phải đến câu lạc bộ đã hẹn, vậy thì...... đêm nay cậu ở lại đây đi, ngày mai tôi đưa cậu qua đó luôn. Cậu thấy có được không?"
Quý Phong suy nghĩ rồi đồng ý, chủ yếu là hôm nay tới đây còn chưa thấy miu miu, thật sự rất muốn sờ nó: "Vậy được, tôi nói một tiếng với Cát Hâm, không trở về ký túc xá."
Chờ Quý Phong được Cát Hâm trả lời, cậu không khỏi nhìn lên trên tầng: " Anh Lâm, miu miu còn đang ngủ ở trên tầng à? Sao không thấy miu miu đâu?"
Phong Lâm: "............"
Quý Phong thấy vẻ mặt Phong Lâm cứng ngắc: "Làm sao vậy?"
Phong Lâm bế tắc, bình thường chuyện như này đều là bí thư Hách nói dối, hắn nhất thời không nghĩ ra đối sách, ngập ngừng chốc lát, hắn dứt khoát dùng biện pháp cũ: "Được bạn mang đi nuôi mấy ngày, bạn tôi cũng nhớ nó." Nói xong, Phong Lâm cũng tự cảm thấy chột dạ.
Quý Phong cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, vết thương của anh Lâm đã khỏi rồi, cũng không có vấn đề gì với lông mèo, vậy tại sao mỗi lần trở về lại phải đưa mèo đi?
Thật kỳ lạ.
Nhưng điều này Quý Phong chỉ nghĩ chứ không hỏi.
Tóm lại là chuyện riêng tư của Phong Lâm.
Phong Lâm thấy Quý Phong không hỏi nữa thì thở phào nhẹ nhõm, mời Quý Phong đến phòng chiếu phim xem phim.
Buổi tối Quý Phong cũng không có việc gì, cậu cũng muốn ở bên Phong Lâm lâu chút, nên đi theo hắn.
Phong Lâm và Quý Phong chọn một bộ phim, cậu cùng Phong Lâm ngồi trên sô pha xem phim, xung quanh tối lại, Phong Lâm nhìn màn hình lớn, khóe mắt thỉnh thoảng lại chú ý tới Quý Phong, người mình thích ở ngay bên cạnh, còn xem phim cái gì nữa?
Nhưng lúc này Phong Lâm chỉ dám âm thầm nhìn, còn chưa dám trắng trợn táo bạo nhìn.
Quý Phong thật ra cũng hơi thất thần, cậu cứ cảm thấy...... hình như trước giờ chưa từng thấy anh Lâm ôm miu miu.
Hơn nữa, anh Lâm và miu miu hình như...... từ trước tới nay chưa từng xuất hiện cùng nhau bao giờ?
Khi Phong Lâm xem đến một nửa, không biết có phải phòng chiếu phim hơi nóng hay không, hắn cảm thấy mình hơi nóng, nhất là ngọc bội đeo trên cổ nóng kinh người, nhưng đây là đồ Quý Phong đưa, hắn không dám tùy tiện tháo xuống.
Không chỉ vậy, chỗ xương cụt hình như cũng hơi không thoải mái, trừ chỗ này ra, ở trên đầu cũng cảm thấy rất không thoải mái, có ảo giác như có thứ gì đó muốn nhảy ra.
Phong Lâm cảm thấy càng ngày càng nóng, sợ xảy ra chuyện xấu hổ, hắn trầm tư, nghiêng đầu thấp giọng nói với Quý Phong: "Tôi vào phòng vệ sinh, cậu xem trước đi, nếu xem xong rồi thì chọn một bộ khác xem tiếp."
Quý Phong đáp lại.
Vẻ mặt Phong Lâm bình tĩnh, tận lực cất bước vững vàng đi ra ngoài, cửa vừa đóng lại, ngăn cách mọi âm thanh, Phong Lâm thở dốc từng hơi từng hơi một, khi tới phòng vệ sinh xem xét cũng không thấy có gì khác thường, chỉ là trên trán có mồ hôi, cả người cũng nóng rực, hắn nghĩ, đi tắm có lẽ sẽ tốt hơn.
Quý Phong ở phòng chiếu phim xem mãi đến khi phim kết thúc cũng không thấy Phong Lâm quay lại, cậu khó hiểu nhìn đồng hồ, nửa tiếng rồi đó?
Anh Lâm vào phòng vệ sinh tận nửa tiếng đồng hồ?
Quý Phong trầm tư rồi đi ra ngoài.
Khi đi đến trước phòng vệ sinh, bên trong đèn sáng, nhưng một tiếng động cũng không có.