(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)
Quý Phong được Hạ Gia đưa đến một quán bar rất nổi danh ở Kinh thị.
Khác với Thanh Bar mà hai người Lưu Doãn mở, quán bar này được mở ở nội thành náo nhiệt phồn hoa, bây giờ trời tối đúng là lúc có nhiều người.
Hạ Gia giao chìa khóa xe cho đứa bé trông cửa, dẫn Quý Phong xuyên qua đám người, đến một cái ghế dài, sau khi hỏi ý Quý Phong, hấn gọi nhân viên phục vụ pha hai ly rượu.
"Quý tiên sinh đã tới quán bar bao giờ chưa?"
Quán bar rất ầm ĩ, Hạ Gia ngồi cách Quý Phong rất gần, cách khoảng nửa người, khi nói chuyện vì để cho Quý Phong nghe thấy nên cố ý dịch sát vào một chút, lúc nói chuyện hô hấp phảng phất ở bên tai, hơn nữa thêm ánh đèn quán bar tối mờ trông có vẻ rất ái muội.
Quý Phong liếc Hạ Gia, cười lắc đầu: "Đã tới vài lần rồi."
Hạ Gia thật sự rất bất ngờ, hắn nhìn sườn mặt Quý Phong, đúng lúc đó cậu đang rũ mắt xuống, khuôn mặt trắng nõn trong bầu không khí ồn ào này càng có cảm giác cấm dục quyến rũ, thậm chí còn có thể cảm nhận được da thịt của đối phương, nếu bây giờ mà sờ lên thì chắc chắn mát mẻ dễ chịu, có thể dập tắt khô nóng vừa rồi trên đường đi.
Hạ Gia kéo kéo cổ áo, ý định dưới đáy lòng càng thêm rõ ràng, chờ rượu được mang lên, hắn uống một ngụm, cởi áo khoác ra, đội mũ đeo khẩu trang nói với Quý Phong rồi đi đến sàn nhảy gần đó.
Quý Phong mặt vô cảm nhìn Hạ Gia nhanh chóng biến mất trong đám người.
Quý Phong nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, nhân viên pha chế pha ly rượu màu rất đẹp nhưng cậu cũng không chạm vào, chỉ uống một ngụm nước lọc mang đến đây.
Cậu cũng không đợi bao lâu đã chờ được người nên tới.
Hai người đàn ông nhìn rất rắn chắc, cao lớn thô kệch bưng rượu như đã sớm theo dõi cậu, ánh mắt dừng trên gương mặt cậu, chen qua đám người đi tới đây, một trái một phải ngồi xuống bên cạnh cậu: "Anh bạn nhỏ, ở một mình à?"
"Đúng đó, tới tìm vui sao lại ở một mình chứ, bọn tôi mời em trai uống ly rượu nhé?"
Một người khác đáp cánh tay lên chỗ tựa lưng phía sau Quý Phong, lộ ra cánh tay cơ bắp gần như bục ra.
Hiển nhiên là người biết võ.
Quý Phong cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ nhìn sàn nhảy: "Không có hứng thú, tránh ra."
Hai người mang theo mục đích mà đến, sao có thể dễ dàng bị đuổi đi như vậy được, họ nhìn nhau, khóe mắt thoáng thấy Hạ Gia đã bắt đầu đẩy đám người ra đi về phía này, họ bắt đầu động tay, một người bưng ly rượu lên định cưỡng ép rót.
Sắc mặt Hạ Gia đại biến, bỗng hô một tiếng: "Quý tiên sinh!"
Rồi hắn cũng cuống quýt đi đến bên này, có điều hơi nhiều người nên tốc độ đi tới đây cũng hơi chậm.
Nếu không phải chuyện này quá trùng hợp, Quý Phong nhìn dáng vẻ Hạ Gia vội vàng như vậy thì thật sự đã tin, chỉ tiếc nơi này lại không phải gay bar, sao lại trùng hợp có hai người đàn ông đến gần cậu như vậy được?
Chắc chắn là đã sắp đặt trước, sau đó thì sao?
Hạ Gia tới giúp cậu đánh đuổi hai tên gay làm khó người khác ư?
Hắn đang muốn làm cái gì chứ?
Lúc ánh mắt Quý Phong tối sầm xuống muốn động thủ, đột nhiên một người ở bên cạnh túm chặt cổ tay người đàn ông cường tráng định tóm Quý Phong, rắc một cái, ở khoảng cách gần như vậy, Quý Phong gần như có thể nghe thấy tiếng cổ tay đối phương bị bẻ gãy.
Người đàn ông cường tráng đau đến mức gào to một cái, nhưng vì thanh âm quá ồn ào nên vẫn chưa đưa tới quá nhiều chú ý.
Hắn ta muốn tránh thoát nhưng sức lực đối phương lại cực kỳ lớn, hắn ta lay mãi phảng phất như một con kiến, tay của đối phương vẫn không hề động đậy một chút nào.
Một tên khác cũng đột nhiên đứng dậy xông tới, bị người kia tung cho một đấm trực tiếp nằm đo sàn.
Lực đạo to lớn làm hai tên kia hoàn toàn sợ hãi.
Hạ Gia đến chậm một bước cứ thế trơ mắt nhìn tiết mục cứu người lay động cảm tình hoàn hảo hắn thiết kế ra cứ như vậy bị người khác cướp mất.
Hạ Gia: ???
Hắn khó có thể tin nhìn cái người không biết nhảy từ đâu ra kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ liếc thân ảnh đối phương đang đưa lưng về phía hắn, đi hai bước đến bên cạnh Quý Phong, giả vờ quan tâm: "Quý tiên sinh, cậu không sao chứ?"
Tầm mắt Quý Phong vẫn dừng trên người đứng gần trong gang tấc kia, kinh ngạc không thôi, cậu không thể ngờ được lại gặp Phong tổng ở chỗ này.
Không những thế, hắn còn tưởng cậu gặp chuyện, lại còn giúp cậu ra tay đánh hai người?
Quý Phong nhớ lại một quyền vừa rồi của hắn, trong khoảng cách gần như vậy khi một đấm tung ra, cậu thậm chí có thể cảm nhận được sự tức giận của Phong tổng khi đấm tên đàn ông cường tráng kia, đến bây giờ đôi mắt Phong tổng vẫn tràn đầy lạnh lẽo, nhìn hai tên kia như đang nhìn người chết.
Hai tên kia hẳn là bị ánh mắt của Phong Lâm, người đã một quyền đấm ngã một người đàn ông 1m8 dọa sợ, hơn nữa Hạ Gia đã xuất hiện ở đây, bọn họ hùng hổ một câu nhưng không dám ở lại lâu, sợ dẫn tới nhiều người hơn, vắt chân lên nhanh chóng chạy lấy người.
Ngực Phong Lâm phập phồng, tức giận chưa tan, hắn nhớ lại vừa rồi khi tìm thấy Quý Phong thì chứng kiến được cảnh này, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong trống rỗng, chỉ muốn đập chết hai tên kia.
Hai tên kia muốn chạy, hắn cất bước định đuổi theo.
Nhưng cánh tay lại bị kéo một cái: "Không cần đuổi theo đâu."
Phong Lâm quay đầu lại thì thấy Quý Phong đang kéo ống tay áo của hắn, ánh mắt mang theo ý cười, cũng không bị hai người kia làm ảnh hưởng.
Phong Lâm chìm đắm trong đôi mắt ôn hòa ngậm ý cười kia, tức giận và nóng nảy cả người tức khắc biến mất gần như không còn nữa.
Đầu óc hắn phản ứng chậm nửa nhịp, nhớ ra vừa rồi mình còn chưa trả lời Quý Phong, lại chậm rì rì ừm một tiếng.
Tâm trạng Quý Phong không hiểu sao lại cực kỳ tốt, đặc biệt là khi thấy bộ dạng ăn mệt của Hạ Gia ở bên cạnh, cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra diễn biến tâm lý hiện giờ của Hạ Gia: Một vở kịch hay hắn vốn là vai chính, ai ngờ vừa ngoảnh lại đã chậm một bước, hắn từ vai chính biến thành vai phụ.
Còn không có chỗ lên tiếng, nói xem có tức hay không.
Hạ Gia hít sâu một hơi, áp hỏa khí xuống đáy lòng, lúc này mới dựa vào ánh sáng lờ mờ thấy rõ người kia.
Chỉ nhìn một cái đã nhịn không được cau mày lại, lại là người hắn hoàn toàn không có ấn tượng.
Người điều tra Quý Phong cũng chưa từng thấy người này xuất hiện ở bên cạnh cậu ta.
Dáng vẻ xuất chúng như vậy, một khi xuất hiện không có khả năng người khác không biết.
Người hắn phái đi chỉ nhắc tới Quý Phong và Địch gia Tam thiếu có quan hệ, Địch Thành thích đàn ông ở giới bọn họ cũng không lạ, Địch Thành rất quan tâm Quý Phong thậm chí liên tục gặp nhau rất lộ liễu.
Cho nên người được phái đi theo dõi hoài nghi là Địch Thành có ý với Quý Phong.
Hơn nữa Địch Thành không có khả năng sẽ chủ động trêu chọc thẳng nam, cho nên Hạ Gia hoài nghi Quý Phong cũng thích đàn ông.
Lúc ấy hắn mới lâm thời sửa lại ý định, trận này định xông pha làm anh hùng cứu mỹ nhân, lung lay trái tim Quý Phong.
Mặc dù Hạ Gia là thẳng nam, nhưng từ xưa đến nay không ai có thể kháng cự được chiêu này.
Lê Ngạn Hoài không phải rất để ý Quý Phong hay sao? Hắn sẽ hủy diệt hai người cùng một lúc.
Nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót, thế mà lại có một người như vậy nhảy ra phá hỏng.
"Quý tiên sinh, vị này chính là?" Hạ Gia giả vờ tò mò, hỏi.
Phong Lâm lạnh nhạt liếc Hạ Gia một cái, cũng không biết là người này chui đâu ra, ở quán bar cũng đeo khẩu trang, lộ ra một đôi mắt làm hắn rất không vui, hơn nữa đôi mắt này có chút quen quen, không biết từng thấy ở đâu.
Phong Lâm dứt khoát không trả lời hắn.
Nhưng khi Quý Phong cất lời lại làm Phong Lâm rất bất ngờ: "Cảm ơn vị tiên sinh này đã giúp tôi đuổi hai người kia đi, tôi mời tiên sinh uống một ly được không? Không ngại thì ngồi cùng nhau nhé?"
Phong Lâm ngẩn ra nhưng trên mặt lại không hiện, nhìn Quý Phong.
Người sau âm thầm chớp chớp mắt với hắn.
Tuy Phong Lâm không biết Quý Phong đang làm gì nhưng lại rất sẵn lòng phối hợp: "Ừm."
Hạ Gia nhíu mày, Quý Phong cũng không quen biết hắn ư?
Thật sự là bất ngờ sao?
Sắc mặt Hạ Gia không tốt, nhưng hôm nay người ta đã giúp đỡ, về tình về lý đều phải cảm ơn cẩn thận.
Nhưng sau đó người hắn đưa đến đây lại hoàn toàn không rảnh để ý tới hắn, ngược lại vẫn luôn trò chuyện với cái người không biết chui từ đâu ra kia nãy giờ, thái độ rất thân thiện, thậm chí càng ngày càng thân mật.
Hạ Gia nhíu mày, Quý Phong không phải là động tâm với người này rồi chứ?
Đặc biệt là khi nghĩ đến nếu vừa rồi là hắn ra tay đuổi hai người kia đi thì người khiến Quý Phong có thái độ như vậy phải là hắn, hắn tức giận đến phát hoảng, cảm thấy kế hoạch vốn dĩ đã có thể thành công.
Mắt thấy vịt đến miệng lại bay mất, so với thất bại còn làm hắn khó chịu hơn.
Phong Lâm ngồi im tại chỗ, động cũng không dám động, cũng không biết Quý Phong bị làm sao, dựa thật sự rất gần hắn, nói chuyện cũng nói ở bên tai.
Phong Lâm chưa từng tới quán bar nên chưa thích ứng được với cách nói chuyện như vậy.
Lúc ấy hắn và bí thư Hách ở bên ngoài khách sạn nhìn thấy Quý Phong đi cùng người này, bởi vì là người không quen biết, Phong Lâm nhớ đến chuyện lần trước Địch Anh bị tài xế hãm hại, hắn lo lắng cho an nguy của Quý Phong nên để bí thư Hách theo tới đây.
Trước khi tới nơi, vì để ngừa vạn nhất, hắn mang theo một bộ âu phục.
Nâng chắn xe phía sau lên để thay quần áo, lúc dừng lại ngay lập tức đi theo Quý Phong cùng người này tới quán bar.
Khi hắn tìm được người thì nhìn thấy cảnh tượng kia, không chút suy nghĩ đã ra tay.
Hạ Gia càng nghĩ càng giận, dứt khoát tiếp tục đến sàn nhảy, phát tiết hết thảy những thứ này lên nhảy múa, cũng nghĩ cách chải vuốt lại suy nghĩ, ngẫm lại bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Nếu Quý Phong thật sự động tâm với người này, vậy thì cậu sẽ không tiếp tục thân thiết với hắn nữa, hắn cũng chỉ có thể tìm cách khác, còn phải tìm trong hai ngày này.
Lê Ngạn Hoài còn hai ngày nữa là diễn xong, chờ Lê Ngạn Hoài đến, hắn muốn mượn hảo cảm của Quý Phong đối với hắn để hạ thấp lòng cảnh giác của Lê Ngạn Hoài, hẹn hai người đến một chỗ, lại tiếp tục chế tạo một tai nạn.
Sau khi Hạ Gia rời đi, Quý Phong mới hơi lùi lại một chút, giải thích: "Để Phong tổng phải diễn kịch với tôi rồi, xin lỗi anh."
Phong Lâm lắc đầu, nghiêng mặt sang, ánh mắt dừng trên người Quý Phong: "Cậu ta có vấn đề?"
Quý Phong gật đầu: "Hai tên kia chính là do hắn tìm tới."
Quý Phong không giải thích quá nhiều nhưng Phong Lâm lại vừa nghe đã hiểu, lúc ấy hắn tới đây, tên kia cũng đang đi về phía bên này, hẳn là định ra tay, đó chính là......
"Cậu ta thuê người tới, lại giúp cậu đuổi đi? Cậu ta bẫy cậu?"
Quý Phong không ngờ Phong tổng còn biết điều này, cười nói: "Đúng vậy."
Tâm trạng Phong Lâm lại không tốt, tên này thế mà lại dám có ý đồ với Quý Phong: "Nếu đã biết sao không trực tiếp vạch trần?"
Quý Phong nghĩ chắc là bởi vì liên quan tới miu miu, cậu theo bản năng rất tín nhiệm Phong tổng, kể chuyện giữa Lê Ngạn Hoài và Hạ Gia ra.
Nghe thấy cái tên Hạ Gia này, Phong Lâm nhíu mày: Là cậu ta, bảo sao nhìn quen như vậy.
Lần trước ở Kinh thị hắn đi theo Quý Phong đã từng gặp tên Hạ Gia này.
"Cậu muốn đối phó cậu ta như thế nào? Cần tôi giúp không? Tôi và bí thư Hách tới Kinh thị đã hoàn thành công việc, vốn cũng định ở Kinh thị chơi thêm hai ngày."
Phong Lâm thấy Quý Phong không lừa hắn, cậu không hề bị tên Hạ Gia tồi tệ kia làm ảnh hưởng, tâm trạng hắn lại hòa hoãn không ít.
Quý Phong vốn cho rằng Hạ Gia định ra tay với cậu, vậy thì cậu cũng sẽ không khách khí.
Nhưng hiện tại xem ra Hạ Gia đã sửa lại chiến lược, định công lược cậu trước rồi lại mượn tay cậu để tính kế anh Lê, cùng diệt trừ cậu và anh Lê.
Lần này thất bại, hai ngày tiếp theo sợ rằng Hạ Gia sẽ còn nghĩ cách tới gần cậu để giành được hảo cảm từ cậu.
Quý Phong lười giả vờ giả vịt với hắn, nếu Phong tổng đã chủ động nhắc tới, cậu cũng nghĩ ra một cách thoát khỏi Hạ Gia.
"Vậy hai ngày tiếp theo Phong tổng có tiện đi cùng chúng tôi không?"
Quý Phong định lợi dụng việc Phong Lâm giúp cậu lần này, làm Hạ Gia cho rằng cậu có hảo cảm với Phong Lâm nên mời đi du ngoạn cùng nhau, tìm cớ lạnh nhạt Hạ Gia, đợi hai ngày sau Lê Ngạn Hoài đến đây, hắn ta không nhịn nổi mà ra tay mới thôi.
Quý Phong nói về dự định của mình, nói xong cậu nhớ ra Hạ Gia vốn cũng định bẫy cậu, sợ Phong Lâm nghĩ nhiều nên giải thích: "Phong tổng yên tâm, chỉ là diễn thôi, tôi tuyệt đối không có ý gì khác với Phong tổng."
Phong Lâm vừa muốn gật đầu lại chợt cứng lại: "......"
Quý Phong đã biết mục đích của Hạ Gia, hai ngày này chắc chắn hắn sẽ không ra tay, nguy hiểm cũng được giải trừ, nhờ Phong tổng cùng diễn kịch, đồng thời cậu cũng không nhịn được mà nói một mục đích khác ra: "Nếu tiện thì Phong tổng có thể mang miu miu tới cùng luôn." Cậu nhớ miu miu.
Phong Lâm: "............"