(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)

Quý Phong chợt phát hiện mấy ngày nay miu miu cứ lạ lạ thế nào ấy, đặc biệt là mỗi lần cậu tắm xong đi ra thấy miu miu ngồi trên tủ đầu giường, nó giơ tay nhỏ lên giữa không trung tựa như đang do dự chuyện gì đó.

Nhưng cuối cùng nó vẫn im lặng thu tay về.

Sếp miu miu thật sự rất do dự, nó do dự có nên tự tay phá hủy cái đồng hồ này hay không, có nên hất chiếc đồng hồ này xuống tủ đầu giường không.

Một chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi.

Nó nâng cái tay nhỏ lên, rồi lại buông xuống, cứ vậy vài lần, nó từ bỏ.

Tốt xấu gì đây cũng là món quà đầu tiên được tặng đi dưới danh nghĩa của nó.

Cũng may gần đây Quý Phong không có việc gì cần làm, không ra ngoài, cũng không cần phải đeo đồng hồ, ru rú ở nhà mười ngày. Lê Ngạn Hoài đã trở lại đoàn phim, một mình sếp miu miu độc chiếm Quý Phong nên tâm trạng của nó không tồi, miễn cưỡng thấy cái đồng hồ kia nhìn thuận mắt.

Cửa hàng của Lưu Doãn cuối cùng cũng được quyết định, hắn đầu tư 200.000, một người bạn khác đầu tư 400.000, hai người mở một quán Thanh Bar.

Hai người đều không phải người có nhiều tiền gì cho cam, cho nên nơi khai trương có hơi vắng, tuy nói là hơi vắng nhưng diện tích đủ lớn, mở một quán Thanh Bar cũng đủ, giá cả chuyển nhượng rất thấp, hơn nữa đã trang trí sẵn, sắp xếp lại một chút là có thể khai trương luôn.

Lưu Doãn gọi điện hẹn cậu, thông báo thời gian khai trương trước cho cậu một ngày, thời gian mười giờ sáng kèm định vị địa chỉ.

Sáng sớm Quý Phong chạy bộ xong rồi ăn sáng, sau đó lại tắm rửa sạch sẽ, hiếm khi cậu mặc một thân âu phục, tuy trời nóng nực nhưng đây là cửa hàng đầu tiên mà Lưu Doãn khai trương, đánh dấu bắt đầu sự nghiệp, vì vậy cậu cũng nên trang trọng một chút.

Quý Phong mang theo miu miu tới nơi vừa đúng 9 giờ, cách chỗ cậu ở hơi xa nhưng cậu rời nhà sớm, đến trước 1 tiếng, trên đường đi cậu mua hai lẵng hoa, cậu rời đi trước, sau đó cửa hàng sẽ đưa hoa tới đây.

Lưu Doãn tự mình ra ngoài đón cậu, nhìn thấy cậu là mặt mày hắn đều mang theo ý cười, tinh thần phấn chấn, hắn nhanh chân đi đến đây, vừa đi vừa nói với một người trẻ tuổi đang đưa lưng về phía họ: "A Thành, tới đây một lát đã."

Người trẻ tuổi được gọi là A Thành kia nghe vậy thì xoay người lại, âu phục mặc trên người hắn rất vừa vặn, chỉ là ống tay áo bị cuốn lên khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, hắn quay đầu lại, tóc tai được cắt gọn gàng tỉ mỉ, chắc chắn là đặc biệt tìm thợ tóc chỉnh sửa, hắn để một kiểu tóc tân thời, tổng thể cả người đem đến cho người ta cảm giác vừa cao ráo vừa đẹp trai, là kiểu người đi trên đường chắc chắn được người khác chú ý muốn đến làm quen.

Có điều nhìn hắn rất trẻ tuổi, còn nhỏ hơn Lưu Doãn 1-2 tuổi, chắc khoảng 23-24.

Người trẻ tuổi ấy vốn đang dọn đồ cùng nhân viên phục vụ, khi hắn quay đầu lại biểu cảm trên mặt rất nhạt, nhưng khi tầm mắt rời khỏi người Lưu Doãn chuyển lên người Quý Phong, đôi mắt màu hổ phách hơi co lại, dưới đáy mắt có ánh sáng vụt qua, hắn phất tay với nhân viên phục vụ rồi bước đến đây.

Tầm mắt hắn vẫn dừng trên người Quý Phong, duỗi tay ra trước tiên: "Quý tiên sinh có phải không? Tôi là Địch Thành, là bạn hợp tác với Lưu Doãn, trước đây anh ấy vẫn hay nhắc tới cậu, rất vui khi được gặp cậu."

Đời trước Quý Phong đã quen bị người khác nhìn nên vẫn chưa để ý tới ánh mắt quá chăm chú của Địch Thành, cậu duỗi tay khẽ nắm lại rồi buông ra: "Địch tiên sinh."

Địch Thành ngược lại cũng không nói thêm gì nữa, 10 giờ là khai trương mà quầy bar vẫn còn rất nhiều thứ chưa sắp xếp xong, tuy nói là ban ngày không có ai đến, tầm chiều tối mới bắt đầu kinh doanh nhưng hắn là người làm việc nghiêm túc, muốn làm một lần ổn thỏa hết tất cả.

"Lưu Doãn, anh dẫn Quý tiên sinh ngồi xuống ghế dài trước đi, lát nữa mấy người bạn của tôi tới đây tự tôi tiếp đón là được."

Lưu Doãn tất nhiên là không có ý kiến gì, hắn dẫn Quý Phong vào trong, bên trong rất sáng sủa, bây giờ là buổi sáng nên chưa bật mấy cái đèn nhấp nháy lóe sáng lên, rèm cửa xung quanh cửa thủy tinh đều được kéo lên, nhìn trông như một cửa hàng bình thường.

Nhưng chờ đến tối, ở giữa quán có vũ đài, bốn phía đều là từng chiếc ghế dài đơn lẻ, tính tư mật rất tốt.

Lưu Doãn vừa đi vừa giới thiệu Địch Thành cho Quý Phong nghe, bọn họ ngẫu nhiên quen nhau vào hai năm trước, lúc đó Địch Thành uống say bị người ta chặn đường, hắn say lờ đờ dựa vào tường, đẹp trai ngất ngây lòng người, Lưu Doãn lại là người tốt bụng, còn tưởng đối phương gặp chuyện nên giả vờ báo cảnh sát, kết quả, ngay sau đó cái người trẻ tuổi đi đường còn không vững ấy giơ chân lên hạ gục mấy người kia.

Lúc ấy Lưu Doãn mới biết mấy người kia tới gây chuyện, mà Địch Thành căn bản chẳng thèm đặt vào trong mắt.

"Ôi, em không biết thôi chứ, thân thủ của cái tên Địch Thành kia rất đỉnh đấy, trước kia ba anh thấy bọn anh muốn mở Thanh Bar còn lo là sẽ gặp phiền phức nên Địch Thành tự mình đến nhà một chuyến, ba anh mới đồng ý."

Nếu không thì hắn cũng không dám mở quán ở nơi vắng vẻ như vậy, hắn vốn cũng lo lắng nhưng Địch Thành đã nói ở đây không sao, cậu ta sẽ mang vài người anh em tới đây, khách hàng không có vấn đề gì.

Từ lúc Quý Phong gặp Địch Thành là cậu đã nhìn ra rồi, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

Chờ ngồi xuống, Lưu Doãn cho người mang hai ly nước trái cây tới đây: "Sợ em uống không quen mấy thứ khác, chúng ta uống nước trái cây." Nói xong hắn nhìn Quý Phong từ trên xuống dưới, không nhịn được bật cười: "Tiểu Phong à, hôm nay em đẹp trai lên một tầm cao mới đấy, em với A Thành đẹp trai quá anh không so nổi. Hôm nay sao Quý Miu Miu lại không tới?"

( =)) Sếp meo meo theo họ vợ luôn kkkk )

Tuy Lưu Doãn biết con mèo nhỏ kia là của Phong tổng nhưng trong khoảng thời gian này hắn thấy Quý Phong luôn mang theo nó như hình với bóng, trong tiềm thức của hắn đã quen coi nhãi miu miu là của Quý Phong.

Quý Phong rất thích cái tên gọi này, cậu nghe vậy cười nói: "Có tới, nhưng nó quá lười, còn đang ngủ."

Cậu cởi áo khoác âu phục ra, bên trong đã được sửa lại, may thêm một cái túi khá lớn, lúc này sếp miu miu đang nhắm mắt nằm trong đó, đôi tay nhỏ nhỏ che lại hai mắt ngủ ngon lành.

Nó cuộn lại thành một cục mềm mềm, gần như hòa thành một thể với âu phục của Quý Phong, không nhìn kỹ thì thật sự là không nhìn ra.

Sếp miu miu cũng không muốn ngủ đâu, chỉ là mấy ngày gần đây nó vẫn luôn rối rắm có nên vứt cái đồng hồ kia đi rồi tặng lại cái khác hay không, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là món quà đầu tiên, rối tới rối lui đến mức nó ngủ không ngon.

Hơn nữa gần đây đang là thời gian dưỡng bệnh của nó, cũng là lúc nó mệt rã rời, quan trọng nhất là ngủ trong ngực Quý Phong quá thoải mái nên nó dứt khoát ngủ luôn.

Lưu Doãn chỉ cảm thấy đầu tim mình run rẩy, cũng muốn nuôi mèo.

Tuy sếp miu miu đang ngủ nhưng lòng cảnh giác với bên ngoài vẫn có, nghe thấy Lưu Doãn gọi Quý Miu Miu nó lập tức tỉnh dậy, hai tai giật giật, duỗi tay ra vung một cái về phía Lưu Doãn, xem như chào hỏi.

Hiển nhiên là nó cũng rất nể tình với cái người tên Lưu Doãn này, vì hắn là người mà Quý Phong quan tâm.

Hai mắt Lưu Doãn trợn to, mừng rỡ không thôi: "Tiểu Phong ơi, em có thấy không? Ôi chao Quý Miu Miu chào anh đấy à? Hẳn là nó có ấn tượng với anh nhỉ?"

Sếp miu miu duỗi người, lông toàn thân theo động tác của nó dựng lên, bộ lông xù xù làm tay Quý Phong hơi ngứa, cậu duỗi tay gãi gãi, lại dùng ngón tay chải lông giúp nó, đáy mắt cũng mang theo ý cười, cậu gãi cằm nó vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, cười hỏi: "Còn ngủ nữa không?"

Địch Thành bận việc xong đi đến đây thì thấy cảnh này, trên người đối phương xen lẫn khí chất thiếu niên và thanh niên, mang theo sự dụ hoặc vô tận, đặc biệt là hắn nhận ra hơi thở đồng loại trên người đối phương.

Đối phương thích đàn ông.

"Đang nói gì vậy?" Địch Thành đi đến ngồi bên cạnh Lưu Doãn, tầm mắt hắn đảo qua Quý Phong ngồi đối diện nhưng không lỗ mãng mà nhìn chằm chằm.

Lưu Doãn đang nghiêng người về phía đối diện nghe vậy thì chỉ vào lòng Quý Phong: "Đang nói Quý Miu Miu, chú nhìn đi, có phải là cực kỳ dễ thương không?"

Địch Thành cũng thuận thế nhìn theo, ý cười nơi khóe miệng càng sâu thêm: "Mèo con à? Bao lớn rồi?"

Quý Phong cũng không rõ lắm, cậu nhìn cái đầu mèo này chắc hẳn chưa được một tuổi: "Mới được mấy tháng."

Địch Thành định tìm đề tài nói chuyện nhưng lại không muốn khiến Quý Phong cảm thấy đường đột, hiển nhiên nói về chủ nuôi miu miu là bước đột phá tốt, tầm mắt hắn quét qua người miu miu vừa vặn nhìn thấy miu miu che tay trên cái đầu nhỏ nhỏ, nó híp mắt nhìn hắn, hắn rời ánh mắt đi lại nhìn về phía Quý Phong: "Cậu mới nuôi sao?"

Quý Phong gật đầu: "Ừm, nuôi được một khoảng thời gian."

Địch Thành: "Chúng ta thêm Weixin đi, nhà tôi cũng nuôi 2,3 con, nếu cậu có gì không hiểu thì hỏi tôi."

Lưu Doãn chưa từng nghe thấy Địch Thành nói về chuyện này, hắn cũng kinh ngạc không thôi: "Wow, nhà chú cũng nuôi mèo hả? Có con non không? Lúc đẻ cho anh một con nhé?" Hắn thèm Quý Miu Miu đã lâu rồi, không nuôi được Quý Miu Miu thì nuôi con khác cũng được.

Địch Thành nhìn ra từ vẻ mặt Lưu Doãn, Lưu Doãn nổi lên hứng thú là vì mèo con trong lòng Quý Phong, hắn nghe vậy cười tươi hơn: "Được thôi, đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nhà tôi chỉ có mèo mẹ mới được một tuổi." Nói đến đây ánh mắt hắn nhìn Quý Phong vừa chăm chú vừa chân thành: "Nó cũng là một con mèo con màu đen, cậu có muốn lai giống không, mèo con sinh ra sẽ rất đáng yêu."

Sếp miu miu nghe đến con mèo nhỏ màu đen kia đã thấy không vui, nhà ngươi mới là mèo con màu đen ấy, ai ngờ lại nghe thấy câu sau, cả người nó dựng đứng lông lên.

Quý Phong cũng không ngờ tới Địch Thành lại đề cập đến chuyện lai giống, đề tài này sao lại lệch sang hướng khác rồi?

Địch Thành thấy cậu sững sờ cũng bất ngờ không thôi: "Cậu muốn triệt sản cho nó sao? Cũng không phải là không được."

Quý Phong: "....."

Sếp Miu Miu: "............."

Quý Phong cảm nhận được rất rõ miu miu đang xù lông ở trong lòng mình, cậu nhanh chóng an ủi nó: "Không phải vậy đâu, tôi không có ý định đấy, nó còn nhỏ. Tôi cũng không định lai giống cho nó." Cậu bồi thêm một câu như vậy, chỉ lo Địch Thành nhắc lại lần nữa.

Sếp miu miu đã liệt người trẻ tuổi này vào hàng ngũ những người nó từ chối giao tiếp.

Địch Thành biết mình đã lỡ lời: "Xin lỗi, tôi còn tưởng là..... Không gây phiền phức cho Quý tiên sinh chứ?"

Quý Phong lắc đầu; "Không sao, nó cũng là người khác gửi nhờ nuôi ở chỗ tôi thôi, tôi không có quyền can thiệp vào những chuyện như vậy."

Địch Thành hối hận mình đã đi nhầm một bước, hắn đứng dậy lùi lại ở khoảng cách an toàn: "Do tôi nhiều lời rồi, tôi sang bên kia xem, hai người cứ trò chuyện tiếp."

Chờ hắn rời đi, Lưu Doãn gãi gãi đầu: "Quý Miu Miu không sao chứ?" Đến hắn cũng cảm giác được Quý Miu Miu xù lông lên, liệu có phải là miu miu cực kỳ mẫn cảm với chuyện triệt sản không.

Quý Phong cười nói: "Không sao." Cậu vuốt vuốt lông mèo, lúc này nó đã yên ổn lại, chỉ là không được vui cho lắm, nó vung vẩy cái đuôi không cẩn thận chạm vào mu bàn tay cậu, Quý Phong vuốt vuốt đuôi nó.

Lưu Doãn thở phào nhẹ nhõm, hắn biết Địch Thành có thiện ý nhưng hắn cảm thấy hôm nay Địch Thành mở miệng nói chuyện tương đối nhiều.

Đề tài của hai người nhanh chóng chuyển đến mấy ngày sau Quý Phong khai giảng: "Hôm đấy em nhất định phải đợi anh, anh mượn xe ba anh chở em đi. Sinh viên năm nhất đại học C không cho phép qua đêm bên ngoài, em định làm thế nào?"

Ba hắn cũng tốt nghiệp từ đại học C nên hắn cũng biết yêu cầu này.

Quý Phong từng học ở đại học C nên cũng biết quy định này, cũng đã sớm suy nghĩ xong: "Lúc đấy em ở ký túc xá là được."

Dù sao cũng chỉ có một năm, hơn nữa còn có mối thù ở kiếp đầu, cậu cũng muốn báo thù.

Lưu Doãn vừa định bàn lịch trình ngày khai giảng với Quý Phong thì bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, Lưu Doãn sửng sốt, không phải chứ? Bây giờ còn chưa khai trương đâu, thế nên đừng có xảy ra vấn đề gì nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play