(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)

Lê Ngạn Hoài hiếm khi được về thành phố C, ngày hôm sau lại hẹn Quý Phong đi ăn cơm.

Lúc ấy Quý Phong đang tán gẫu cùng Lưu Doãn trên WeChat, gần đây Lưu Doãn đang hợp tác với người ta để mở cửa hàng, chỉ là còn chưa nghĩ ra nên mở cửa hàng gì, vừa vặn Quý Phong đang nhàn rỗi còn nửa tháng nữa mới khai giảng, hắn tới hỏi ý kiến Quý Phong nên mở cửa hàng gì mới được.

Quý Phong nhận được cuộc gọi từ Lê Ngạn Hoài, nghĩ cũng đã lâu không gặp Lưu Doãn nên ba người dứt khoát hẹn ra gặp nhau.

Trước đó Lê Ngạn Hoài cũng đã từng gặp Lưu Doãn ở Kinh thị, anh cũng không có ý kiến.

Lưu Doãn nghe nói sắp được gặp Lê ảnh đế, hắn ăn mặc rất phấn chấn tinh thần, gần đây hắn gặp chuyện vui nên tâm trạng rất thoải mái, việc hợp tác mở cửa hàng tuy còn trong giai đoạn thương nghị, nhưng làm một ông chủ nhỏ so với làm nhân viên cửa hàng thì tốt hơn nhiều.

Bác sĩ Lưu cũng vui vẻ khi nhìn con trai có tiền đồ, cho hắn tùy tiện lăn lộn, thất bại thì còn có ông.

Bấy giờ là lúc Lưu Doãn tràn ngập sức mạnh, không cho ba hắn nói những lời chán chường này.

Mấy người Quý Phong định ra vị trí cách nơi Quý Phong ở không xa, nhưng khi cậu đến nơi, Lưu Doãn đã tới rồi.

Quý Phong cất điện thoại đi vừa muốn đến quảng trường trung tâm lớn, còn chưa đi tới cửa từ xa xa nhìn thấy có một đống người tụ tập, bước chân cậu hơi dừng một chút.

Sếp miu miu cũng ló đầu từ trong lòng cậu ra.

Quý Phong vốn muốn mang túi đựng mèo theo, gần đây sếp miu miu lại rất thích vùi trong ngực cậu, cũng may sau khi cậu tinh tiến tu vi thì thân thể đã đông ấm hạ mát, cho dù bên ngoài có nóng thì cậu cũng chỉ cảm thấy mát mẻ, không chỉ như vậy, da thịt cậu mỗi ngày cũng đều có biến hóa, đã khôi phục thành quý công tử trắng nõn ở kiếp thứ hai.

Khác biệt rất lớn với lúc vừa mới tới thành phố C trước kia.

Chỉ là lúc cậu vừa mới tới cũng chỉ có hai người Lưu Doãn và bác sĩ Lưu đã từng gặp cậu, cũng là ngày cậu xuyên trở về, hơn nữa vì chưa quen nên sau đó cậu vẫn luôn ở bên cạnh Lưu Doãn, Lưu Doãn cũng chưa phát hiện Quý Phong đã bất tri bất giác thay đổi.

Quý Phong nghĩ miu miu hẳn là cảm thấy trên người cậu mát mát nên mới không thích túi đựng mèo, cậu dứt khoát chiều theo nó.

Bên trong mặc một cái áo phông, bên ngoài mặc áo sơ mi, sơ vin, dáng người cậu thon dài, cúc áo sơmi cởi ra một cúc, cho dù bên trong giấu một con mèo nhỏ thì cũng không quá rõ ràng.

Quý Phong không phải là người thích xem náo nhiệt, cậu vừa định cất bước vòng qua, bên trong truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Giọng nói của Lưu Doãn mang theo tiếng nghiến răng nghiến lợi truyền đến: "Buông tôi ra!"

Ngay sau đó là một giọng nói cầu xin: "A Doãn, anh đừng chia tay em được không? Chúng ta quay lại được không anh?"

Quý Phong xoay người đi về phía đám người, đến khi đẩy đám người ra đi tới trong cùng, quả nhiên nhìn thấy chính giữa một đám người vây quanh là Lưu Doãn mặc âu phục giày da, khí phách hăng hái đứng đó, trên đầu còn chỉnh trang một chút, cắt kiểu tóc mới, nhìn rất đẹp trai.

Mà lúc này khuôn mặt của hắn lại lạnh tanh, mím môi nhìn người phụ nữ đang túm cánh tay mình, hắn muốn rút tay mình ra, cô gái kia ôm càng chặt hơn, cô ta mặc một cái váy liền thân, nước mặt đầy mặt, hai mắt đỏ bừng, nhu nhược đáng thương nhìn Lưu Doãn cầu xin hắn đừng vứt bỏ cô ta.

Lưu Doãn tức đến mức sắp bùng nổ, lại nghiến răng lần nữa: "Buông tay ra, tôi đã chia tay với cô từ lâu rồi, đừng có quấn lấy tôi nữa."

Cô gái kia đúng là bạn gái cũ Mạnh Du Văn của Lưu Doãn.

Từ thời điểm Quý Phong mới vừa tới đây gặp Mạnh Du Văn một lần rồi đến khi nhìn thấy tin tức về Mạnh Du Văn chính là lúc trước khi hai cha con Ảnh Nghiệp Thạch Thị bị bắt, khi đó Mạnh Du Văn đang là bạn gái của Thạch Toàn Bằng, ở trên mạng lan truyền không ít ảnh chụp của cô ta.

Nhưng lúc ấy Mạnh Du Văn trang điểm đậm hoàn toàn khác với dáng vẻ thanh thuần mì sợi canh suông hiện giờ, tất nhiên không có ai nhận ra cô ta.

Mạnh Du Văn so với một tháng trước nhìn rất tiều tụy bất kham, váy liền thân trên người cũng không biết moi được từ đâu ra bị giặt đến trắng bệch.

Giờ phút này đứng chung một chỗ cùng Lưu Doãn khí phách hăng hái, Lưu Doãn cực kỳ giống "Thằng tồi" máu lạnh vứt bỏ bạn gái.

Mà cô bạn gái thâm tình số khổ đang cố vãn hồi.

"Cái cậu này, có chuyện gì không thể nói rõ ràng hay sao? Cậu nhìn bạn gái cậu khóc thảm thế kia. Còn không mau an ủi người ta đi, sao lòng dạ lại nhẫn tâm như vậy." Một bác gái không nhìn được nữa đi tới tận tình khuyên bảo một câu.

"Đúng thế, bạn gái xinh đẹp như vậy còn mau không đỡ lên đi, cậu nghĩ cái gì vậy?"

"Cậu không cần bạn gái đẹp như vậy thì nhường cho tôi đi, tôi đẹp trai hơn cậu nhiều, bạn gái quỵ lụy như vậy, khóc đến mức tim tôi cũng mềm rồi."

"Anh nghĩ cái gì đấy? Anh mềm lòng á? Vậy còn tôi là cái gì?"

Người đàn ông kia chỉ miệng tiện một câu bị bạn gái vừa vặn đi đến nghe thấy, bị túm tai kéo đi.

Mọi người nhịn không được cười phá lên.

Rồi lại chỉ trỏ Lưu Doãn và Mạnh Du Văn.

Lưu Doãn nghiến răng, cho dù cực kỳ hận Mạnh Du Văn nhưng hắn cũng không định công bố những chuyện cô ta đã làm với quần chúng, hắn mềm lòng, Mạnh Du Văn cũng cố tình bắt lấy điểm này.

Từ khi chuyện Thạch gia xảy ra, lúc ấy cô ta và Thạch Toàn Bằng ở bên nhau có bao nhiêu phô trương thì hiện tại có bấy nhiêu thảm.

Người ở ký túc xá trường học còn chỉ trỏ cô ta, đã vài ngày cô ta không đến ký túc xá trường học rồi.

Nhưng điều này còn chưa là gì, chuyện nghiêm trọng nhất là cô ta sắp không sống nổi nữa rồi.

Ở thời điểm cùng đường mạt lộ, cuối cùng cô ta mới nhớ tới người bạn trai cũ lúc trước mặc cô ta lợi dụng này.

"Em xin anh, A Doãn, anh nể tình cảm chúng ta bên nhau lâu như vậy, anh cứu em với." Mạnh Du Văn gắt gao túm chặt Lưu Doãn không buông tay, cô ta hẹn hò với Lưu Doãn lâu như vậy, biết đối phương là một quân tử, tình huống hiện giờ nếu hắn muốn đẩy cô ta ra thì cô ta sẽ mất đà bị ngã, cho nên Lưu Doãn sẽ không làm như vậy.

Cô ta đè thấp giọng xuống chỉ có hai người nghe được, người ngoài nhìn vào càng giống như cô ta đang khẩn khoản cầu xin: "Trước kia em mượn người ta một khoản tiền, hiện tại lãi càng thêm lãi, bọn họ đuổi theo em đòi tiền, em thật sự không sống nổi nữa rồi, A Doãn, anh thật sự muốn ép em đi chết sao? Cầu xin anh giúp em một lần nữa thôi, cho em mượn 200 000, 200 000 là được! Em van xin anh!"

Tuy trước kia cô ta bám được vào Thạch Toàn Bằng nhưng ngay từ đầu hắn ta cũng không quan tâm đến cô ta. Vì để có thể xứng víu chặt vào Thạch Toàn Bằng, cô ta cùng Triệu Oánh mượn hơn trăm nghìn, vốn dĩ nghĩ chỉ cần lung lạc Thạch Toàn Bằng nhưng hơn trăm nghìn chắc chắn có thể sẽ tăng lên.

Cho dù sau này Thạch Toàn Bằng có vứt bỏ cô ta nhưng chỉ cần có thể lấy được một vai diễn đóng phim cũng được.

Nhưng còn chưa đến một tháng, ai mà ngờ được Ảnh Nghiệp Thạch Thị gia nghiệp lớn như vậy nói bị điều tra là bị điều tra chứ.

Ngay cả thanh danh của cô ta cũng thối nát.

Vì Triệu Oánh không phải là bạn gái hiện tại nên ngược lại tránh được một kiếp, nhưng cũng mượn không ít tiền, đoạn thời gian này cũng giống hệt cô ta, quả thực là chuột chạy qua đường.

Lưu Doãn tức quá hoá cười: "200 000? Cô mơ đẹp thế? Lúc trước cô đã làm cái gì tự mình còn không biết à?"

Nghĩ đến nữ thần mà mình đã từng nâng niu trong tay lại đi lấy lòng cười làm lành với thằng khốn Thạch Toàn Bằng kia, hiện tại cánh tay bị Mạnh Du Văn chạm vào hắn chỉ cảm thấy ghê tởm.

"Cô còn không buông ra?" Lưu Doãn đã lười phí lời với cô ta.

Mạnh Du Văn thấy Lưu Doãn thật sự sắp tức giận, khóe mắt cô ta liếc nhìn đám người xung quanh, cắn răng một cái dứt khoát quỳ xuống cầu xin hắn, muốn dùng dư luận buộc hắn tạm thời đồng ý.

Cô ta biết cách làm người của Lưu Doãn, chuyện đã đồng ý thì chắc chắn hắn sẽ làm được.

Người bốn phía vây xem một cô gái đáng thương như vậy thì động lòng trắc ẩn, vừa muốn mở miệng khuyên, đã làm sai chuyện gì mà không thể tha thứ chứ?

Vào lúc này Quý Phong lại cất bước đi tới đây.

Lưu Doãn nhìn thấy Quý Phong, không biết vì sao cảm xúc bực bội lại buông lỏng, mặt mày cũng giãn ra.

Mạnh Du Văn nhìn thấy Quý Phong thì cả người run lên một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh cậu dẫm một chân lên đá cẩm thạch: Cậu ta, cậu ta sao cậu ta lại ở chỗ này?

Nhưng đêm nay là thời hạn cuối cùng, cô ta căn bản không kiếm đâu ra được 200 000, nhưng Lưu Doãn thì khác.

Cho dù Lưu Doãn không có nhưng ba hắn, bác sĩ Lưu chính là một bác sĩ mổ của bệnh viện, chắc chắn có tiền.

Người vây xem vốn muốn khuyên bảo chàng trai này nhanh chóng đưa bạn gái đi đi, tâm lý con người chính là như vậy, thói quen trời sinh bênh vực kẻ yếu, lại không ngờ được kẻ yếu mà bọn họ bênh vực có thật sự yếu không? Thật sự đáng để bọn họ bênh vực sao?

Quý Phong nhìn Mạnh Du Văn, sau đó tầm mắt dừng trên người Lưu Doãn, nhàn nhạt mở miệng: "Sao anh còn đi cùng cô ta? Anh đã quên một tháng trước cô ta câu dẫn Thạch Toàn Bằng của Ảnh Nghiệp Thạch Thị mà lăng nhăng *đội nón xanh cho anh rồi à? Không phải hai người đã chia tay gần một tháng rồi sao, thế nào? Thạch gia sụp đổ, bây giờ cô muốn quay đầu ăn cỏ cũ à?"

(*Cắm sừng)

Dăm ba câu đơn giản làm mọi người vốn định há mồm khuyên bảo: ??!!!

Từ từ đã, bọn họ vừa mới nghe thấy cái gì vậy?

Hình như họ nghe được rất nhiều từ ngữ kinh khủng.

Câu dẫn, Ảnh Nghiệp Thạch Thị, Thạch Toàn Bằng, lăng nhăng, cắm sừng ?

Trời đụ!

Ảnh Nghiệp Thạch Thị nghe rất quen, cái người tên Thạch Toàn Bằng có phải chính là cha con Ảnh Nghiệp Thạch Thị bị bắt dạo gần đây bị bàn tán rất nhiều kia không?

Dù sao thì Ảnh Nghiệp Thạch Thị cũng là công ty lớn rất nổi tiếng ở thành phố C, mọi người tức khắc hưng phấn lên, tâm hồn hóng hớt như là được nhóm lửa.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Mạnh Du Văn đã hoàn toàn thay đổi, mang theo sự đánh giá kích động, tay chân cũng vì hưng phấn mà bắt đầu run lên.

Có người trí nhớ tương đối tốt, nhìn chằm chằm Mạnh Du Văn rồi đột nhiên hỏi: "Cô, cô cô cô có phải tên là Mạnh X Văn gì đó hay không? Bạn gái của Thạch Toàn Bằng ấy?"

Trên tin tức không nói toàn bộ tên ra, mà có nói hết cũng không nhớ được.

Toàn thân Mạnh Du Văn run rẩy, liên tục lắc đầu, thậm chí còn che kín mặt.

Nhân cơ hội này, Lưu Doãn nhanh chóng thoát thân, dùng sức lau chùi cánh tay bị chạm vào.

Mạnh Du Văn xua tay: "Không phải tôi, không phải tôi......"

Mọi người thấy phản ứng này của cô ta thì còn ai không tin được chứ, ngay từ đầu họ không nhận ra là bởi vì ảnh chụp lúc ấy cô ta trang điểm rất đậm, hơn nữa còn bị làm mờ, nhưng bây giờ ngẫm lại thân hình đúng là có chút giống.

Mọi người kích động, cục diện tức khắc nghiêng về một phía.

Quý Phong thuận thế dứt khoát dẫn Lưu Doãn rời đi, Mạnh Du Văn phát hiện nhanh chóng muốn đuổi theo. Lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy nhân vật trong tin tức, sau khi tỉnh táo lại lập tức khiển trách: "Cô gái này nhìn lớn lên xinh xắn mà sao lại làm ra chuyện không ra con người như vậy? Suýt chút nữa đã oan uổng chàng trai nhà người ta, cô đã chia tay với người ta rồi lại còn ở bên cái người Thạch gì gì đó, không thể vừa đi với người này xong lại quay đầu tìm người đội nồi được, không nên làm như vậy đâu."

Đây vẫn tính là lời dễ nghe, còn chưa bất chấp mà trực tiếp trào phúng mắng cho là may rồi.

Mạnh Du Văn tự lo cho mình còn không xong, cô ta che mặt chạy đi.

Mãi đến khi vào trung tâm cao ốc, sắc mặt Lưu Doãn vẫn luôn rất xấu, khi lên thang máy chỉ còn hai người bọn họ, Lưu Doãn gãi mặt một cái: "Xin lỗi, để em chê cười rồi."

Quý Phong cười: "Anh không mềm lòng là được. Anh yên tâm, cô ta có vận số của mình, đã làm sai thì chắc chắn phải gánh vác hậu quả." Không phải chuyện tốt gì cũng để cô ta chiếm được.

Lưu Doãn nhớ tới bản lĩnh của Quý Phong, chắc chắn là cậu đã nhìn ra gì đó, hắn vốn không định mềm lòng, bây giờ cũng dứt khoát không thèm quan tâm luôn.

Tiểu Phong nói đúng, đã làm sai thì đúng là phải gánh vác hậu quả.

Ba hắn thật vất vả góp tiền cho hắn để hắn kinh doanh, sao hắn có thể đưa cho người phụ nữ kia được chứ? Mơ cũng đừng mơ!

Quý Phong vừa mới xem qua tướng mạo của Mạnh Du Văn, rất nhanh sau đó cô ta sẽ theo một người đàn ông lớn hơn cô ta ba tuổi, đại học cũng không học xong, sau đó lại ly hôn lại tái hôn rồi lại ly hôn, cả đời lang bạt kỳ hồ (mắc kẹt, luẩn quẩn), cuối cùng chán nản mà chết.

Điều này so với mệnh số kiếp đầu của cô ta cũng không khác nhau lắm, chẳng qua là chuyện Thạch gia xảy ra muộn hơn một chút, ở kiếp đầu tốt xấu gì cô ta cũng tốt nghiệp đại học nhưng vẫn không làm mà đòi hưởng, đi theo người đàn ông này, bây giờ còn không bằng kiếp đầu.

Cũng là tự nếm quả đắng, thiện ác có báo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play